(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư rất nhanh đã tiếp được chuyện mình thành thân trong lúc mất trí nhớ, tuy phu quân là thư sinh nghèo, không có căn cơ bối cảnh, nhưng Vân Nhược Dư không ngại những việc này.
Bởi vì nàng biết, bởi vì nàng biết phu quân của mình là một người tốt rất rất tốt.
Thậm chí khi phụ mẫu nhắc tới Tề Loan, Vân Nhược Dư còn có thể bình tĩnh nói một câu, may mà chưa thành thân với Tề Loan.
Việc này truyền đến tai Tề Loan.
Tề đại tướng quân bị Vân Nhược Dư cảm tạ bằng cách này, đã bắn thẳng vào khuôn mặt không biếu cảm ngay trong tướng quân phủ.
Việc này được ám vệ bẩm lên Đế Hậu, Thuận Đế cười cười không thôi, nhưng bộ dáng tức giận của Tề Loan lại không hề biểu hiện ra trong gia yến, hắn rất bình tĩnh, không hề biểu lộ ra cảm xúc gì, bình tĩnh đến mức khác thường.
Cũng không biết làm thế nào mà hắn có thể không bị bất ngờ cũng không màng hơn thua, thậm chí còn trò chuyện cười đùa vui vẻ với Vân Nhược Dư.
Tất cả những người trong cuộc có mặt chứng kiến có ai không thốt lên lời thán phục.
Tuy Đế Hậu cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng vui đùa qua đi Thuận Đế và Thái Tử cũng đợi sau khi hạ triều thảo luận những việc này với Tề Loan, ngày xưa là do nhận thức Vân Nhược Dư có vấn đề, nàng căn bản không tin lời người khác nói, bấtt kể là người khác nói với nàng cái gì nàng đều cho là giả, bây giờ ký ức đã khôi phục lại, có một số việc không thể tiếp tục được nữa.
“Gạt Nhược Dư không phải việc kế lâu dài, còn bé cũng không phải kẻ ngốc sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ.” Thuận Đế chỉ cảm thấy đau đầu, lúc trước bọn họ hiểu vì sao Tề Loan muốn từ hôn, nhưng Vân Nhược Dư lại không biết nàng chỉ nghĩ Tề Loan thất tín bội nghĩa, , ai nhắc tới Tề Loan trước mặt nàng.
Vân Nhược Dư đều sẽ không vui.
Sắc mặt càng âm trầm đáng sợ, một tiểu cô nương ôn nhu như vậy lại có thể tức giận đến mức đập vỡ bình hoa, đó là chuyện khi Vân Nhược Ngọc khôi phục trí nhớ, bị Đế hậu triệu kiến một mình.
Bọn họ e sợ kí.ch thí.ch đến Vân Nhược Dư, cũng vì nguyên nhân đó không có người dám cố tình nhắc tới Tề Loan.
Vân Nhược Dư cự tuyệt đi tìm hiểu mọi việc về Tề Loan, cũng không cho bất luận kẻ nào nhắc tới, lúc này mới để Tề Loan cơ hội kéo dài hơi tàn.
Không chỉ như thế, mọi người Trấn Bắc Hầu phủ cũng bị Vân Nhược Dư liệt vào hàng ngũ không thích. Cũng may Trấn Bắc Hầu đã tới biên quan, không khiến chuyện này trở nên phức tạp thêm.
Nhưng trong lòng Tề lão tướng quân và Trấn Bắc Hầu phu nhân có chút khó chịu, bọn họ thật sự thích người cháu dâu này.
Thuận Đế vì trấn an thông gia, không còn cách nào khác ngoài việc cứ ba ngày một lần gọi Tề Loan vào cung hỏi hắn muốn làm gì?
Tề Loan còn có thể làm gì bây giờ?
“Phụ hoàng, không phải nhi thần không muốn, thật sự là……” Tề Loan khó có thể mở miệng, thật sự Vân Nhược Dư không cho hắn cơ hội này: “Nhi thần lo lắng đời này Nhược Dư sẽ không tha thứ cho mình ……”
Này thật không phải Tề Loan bi quan, chỉ là thái độ của Vân Nhược Dư cho phép hắn nghĩ như vậy.
Mọi người đều nghĩ thầm muốn cởi bỏ hiểu lầm này, nhưng đã kết hạ lương tử*, nếu tùy tiện nhắc tới chỉ sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng, nữ nhi của mình mình hiểu, Thuận Đế đương nhiên biết rốt cuộc Tề Loan đang lo lắng cái gì: “Nhưng ngươi cũng không thể gạt nàng cả đời, sớm hay muộn nàng cũng sẽ phát hiện.”
(Kết hạ lương tử: Ý nói kết thành thù oán, sinh ra mâu thuẫn khó bề hóa giải.)
Tề Loan sao có thể không biết đạo lý này?
Nhưng vì yêu mà sinh ra sợ hãi, vì yêu mà sinh ra ưu sầu. Hắn lo được lo mất, tra tấn tâm thần và thể xác bản thân đến mệt mỏi, hắn lo lắng Vân Nhược Dư sẽ không tha thứ cho hắn.
“Nhi thần sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với Nhược Dư.” Tề Loan sao có thể chấp nhận dùng thân phận của người khác ở bên cạnh Vân Nhược Dư cả đời? Ngay cả người đó là chính mình cũng không thể được.
Tề Loan tính toán kế hoạch, hắn muốn nói tốt vài câu cho mình trước mặt Vân Nhược Dư, sau đó tìm cơ hội thích hợp nhất nói rõ ràng với nàng.
Chẳng qua Tề Loan mãi không tìm được cơ hội, bởi vì hắn phát hiện tuy Vân Nhược Dư đã khôi phục lại ký ức, nhưng vẫn có chút thói quen không thay đổi, đứng mũi chịu sào là đốc thúc hắn tiến tới.
Lúc trước đốc thúc Tề Loan thi đậu công danh.
Bây giờ muốn đốc thúc Tề Loan thăng quan tiến chức.
Làm một người có ích với quốc gia, xã tắc.
Tề Loan vốn tưởng rằng sau khi Vân Nhược Dư khôi phục trí nhớ thì mình sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển tới mức này.
Hơn nữa hắn còn phát hiện, tiểu công chúa cực kỳ cực kỳ tích cực.
Đối với việc vì sao hắn mặc quan phục của đại tỷ phu, hỏi không ngừng.
Mỗi lần hắn đều mơ hồ lướt qua, Vân Nhược Dư đều ghi tạc trong lòng, ngẫu nhiên gặp tỷ tỷ và đại tỷ phu ở bên ngoài, ước hẹn cùng dùng bữa lại hỏi ra.
Tề Loan bị hỏi đến không còn gì để nói, thật sự không biết nên giải thích với Vân Nhược Dư như thế nào, vẫn may Cố Cẩm Thời nhìn thấy hắn quá chật vật đại phát từ bi thay Tề Loan giải vây: “Còn không phải bởi vì ngươi, mất trí nhớ cũng không quên thoại bản mình tâm tâm niệm niệm, ngày nọ trời vừa sáng nói phu quân mình là ‘ thủ phụ đại nhân ’ bất luận giải thích với ngươi như thế nào, ngươi đều nghe không vào, thậm chí còn tuyên bố chúng ta lừa ngươi, thái y nói ngươi không thể chịu kí.ch thí.ch, chọc đến mức muội phu nóng lòng vội vàng, lúc này mới đưa ra hạ sách tới tìm tỷ phu mượn quan phục.”
Cố Cẩm Thời nói có lý có tình, nói Vân Nhược Dư hồi lâu không nói được lời nào, nàng xấu hổ không thôi, dường như không nghĩ tới tất cả những chuyện này đều là vì mình: “Ta……”
Nàng muốn nói sao mình có thể làm ra chuyện đó?
Nhưng thời điểm nàng mất trí nhớ, ký ức không được đầy đủ cho nên không phản bác đại tỷ phu, miễn cho xấu hổ.
“Tỷ phu thương tiếc muội phu chân tình thật ý, cho nên mới đáp ứng chuyện này.” Cố Cẩm Thời nói như là thật, hoàn toàn nói ra chuyện giao dịch giữa mình và Tề Loan: “Chuyện này tuy không hợp quy củ, nhưng đại tỷ phu cũng không phải người ngoài, Tiểu Ngũ không cần phải quá câu nệ.”
Dưới sự thuyết phục của Cố Cẩm Thời, Vân Nhược Dư cuối cùng cũng đặt vấn đề này sang một bên, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý đến biểu tình vi diệu trong mắt tỷ tỷ.
Trưởng công chúa nghe Cố Cẩm Thời đổi trắng thay đen, tức giận âm thầm cắn răng, nhưng nguyên nhân gây ra chuyện này đúng là quá khó mở miệng, dù có biết Cố Cẩm Thời sắm vai nhân vật gì trong đó, cũng không tiện vạch trần, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn y.
Cố Cẩm Thời nhìn thấy rõ ràng biểu tình của Vân Phượng Lam, không nhịn được cong môi, ở nơi người ngoài không nhìn thấy trộm móc lấy tay Vân Phượng Lam, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng, vẽ biểu tình tức giận của trưởng công chúa.
Nhưng nàng ấy còn nhớ rõ mình thân là trưởng công chúa uy nghiêm, chỉ có thể trừng mắt nhìn Cố Cẩm Thời, cảnh cáo y không được nói lời bậy bạ.
“Phu nhân yên tâm, chuyện của Tiểu Ngũ và Tề Loan đều do chính hai người bọn họ giải quyết, người khác nói nhiều không nên.” Cố Cẩm Thời hiểu rõ chuyện này chỉ có thể để chính hai người tự giải quyết, nếu bọn họ can thiệp vào quá nhiều, chỉ sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Thấy lần nguy hiểm này cuối cùng cũng qua đi mà không gặp nguy hiểm gì, Tề Loan cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không biết kiếp nạn thuộc về mình chỉ vừa mới bắt đầu.
Vân Nhược Dư biết đại tỷ phu và nhị tỷ phu của mình, đều là người kinh tài tuyệt diễm.
Vị hôn phu ban đầu của nàng cũng không phải quan văn.
Nàng cũng không có chấp niệm gì với quan văn, nhưng hiện tại phu quân là người đọc sách, người đọc sách tuy không thể ra trận giết địch, nhưng cũng có thể hoàn thành trách nhiệm của mình, vì thế Vân Nhược Dư bắt đầu một lòng một dạ đốc thúc Tề Loan tiến tới.
Hơn nữa còn phái người đi tìm hiểu chức quan hiện tại của vị hôn phu cũ.
Chức quan của Tề Loan là nhất phẩm, nếu sau này hắn lập được chiến công có lẽ sẽ được phong Hầu, trước mắt Đại Thần không có chiến sự, muốn kiến công lập nghiệp cũng không nhanh như vậy, vì thế Vân Nhược Dư có suy nghĩ: “Phu quân, làm người nhất định phải có tâm tiến tới, nếu là tầm thường vô vị, tầm thường đến chết, có khác gì con kiến?”
Tề Loan vừa nghe lời này liền cảm thấy đại sự không ổn, nàng lại muốn nói gì với hắn?
“Nương tử có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Đương nhiên là có.” Vân Nhược Dư không chút quay đầu lại, nói ra tất cả kỳ vọng với Tề Loan: “Cho dù có kém đại tỷ phu, nhưng so ra chức quan vẫn cao hơn Tề Loan một chút.”
Tề Loan: “……”
Rốt cuộc nhân sinh gian nan tới mức nào, vì sao hắn đã đạt tới độ cao rất nhiều người phấn đấu cả đời cũng không theo kịp, còn phải bắt đầu lại từ đầu?
“Nương tử…Không phải nàng nói ta không cần quá quan tâm đến hắn sao, nhưng sao nàng lại để ý như vậy?” Tề Loan chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, nữ nhân đúng là đều khẩu thị tâm phi.
Hay là chỉ mình Vân Nhược Dư như thế?
“Sao ta có thể để ý đến hắn?” Vân Nhược Dư nhất quyết không thừa nhận chuyện này: “Phu quân của ta phải lợi hại nhất, còn lợi hại hơn cả Tề Loan.”
Tề đại tướng quân bất đắc dĩ đè trán, cẩn thận dò hỏi đến tột cùng Vân Nhược Dư muốn hắn phải làm thế nào.
Sau khi biết được kế hoạch của Vân Nhược Dư, hắn khẽ thở dài: “Nương tử nàng phải biết việc thăng quan tiến chức của quan văn vốn rất chậm, đại tỷ phu tuổi còn trẻ đã làm tới chức thủ phụ, cũng là bởi vì đại tỷ phu nắm bắt được cơ hội... Những việc phụ hoàng giao phó hắn đều làm vô cùng hoàn hảo mới có thể thăng quan nhanh như vậy.
Đứng trên đầu sóng ngọn gió, ngay cả heo cũng có thể bay lên trời, huống chi Cố Cẩm Thời không phải là heo.
Huống chi, không phải chỉ có một mình Cố Cẩm Thời nắm bắt thời cơ, ngay cả Tề Loan cũng vậy, tuổi còn trẻ đã là nhất phẩm võ tướng, nhất định phải có bản lĩnh, bằng không dù có cơ hội để đóng góp kiến công lập nghiệp, tất cả cũng chỉ vô ích.
“Ta đương nhiên biết.” Vân Nhược Dư nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tề Loan, lên tiếng an ủi: “Không phải ta cố ý muốn làm phu quân khó xử, chỉ hy vọng phu quân có tấm lòng này.”
Nữ tử đều hy vọng có thể tìm được một lang quân như ý, hy vọng lang quân có thể tiến tới.
Tề Loan đương nhiên sẽ thỏa mãn Vân Nhược Dư, nhưng hắn luôn cảm thấy động cơ của Vân Nhược Dư không thuần túy: “Nương tử thật sự là muốn vi phu vì xã tắc cúc cung tận tụy, hay là do có tư tâm?”
Hắn cũng không biết tại sao mình nhất định phải Vân Nhược Dư.
Muốn biết đến tột cùng trong lòng Vân Nhược Dư nghĩ hắn thế nào, cũng muốn biết nàng có tâm tư gì.
Bây giờ hắn là phu quân của Vân Nhược Dư, nhưng nương tử của hắn lại có vẻ rất để ý tới vị hôn phu trước đó, thậm chí còn có suy nghĩ so sánh.
Tề Loan biết hai người này đều là hắn, nhưng trong lòng Vân Nhược Dư không phải.
Tề Loan không có cách nào lừa mình dối người, tự nhiên muốn biết được suy nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư.
“Đương nhiên chàng nhất định phải xuất sắc hơn Tề Loan.” Vân Nhược Dư không hề keo kiệt, Tề Loan chỉ cảm thấy như có thanh dao nhọn đâm thẳng vào tim mình, khiến cho hắn không biết phải làm sao.
Sự thù địch của Vân Nhược Dư không biết khi nào sẽ tiêu tan: "Nương tử...hắn là một tướng quân, chỉ cần đánh thắng trận lập chiến công có thể được thăng chức. Ta làm sao có thể đuổi kịp?"
“Phu quân, chàng nhất định không thể xem nhẹ bản thân, chẳng qua là hắn có xuất thân tốt một chút, nếu phu quân có mệnh tốt như thế chắc chắn sẽ không thua kém hắn.”
Tề Loan nghe được lời này, không biết nên khóc hay nên cười.
“Huống chi bây giờ Nam Cương không có chiến sự, hắn có muốn thăng quan, cũng không dễ dàng.” Trong thanh âm của Vân Nhược Dư mang theo một ít oán hận, Tề Loan nghe được rõ ràng.
Tề Loan nghe vậy trong lòng có hơi chua: “Nương tử thật quan tâm Tề đại tướng quân.”
Tề Loan nói những lời này có thêm vài phần cảm khái, còn có chút chua xót, trong lòng càng thêm cô đơn, bởi vì hắn không biết nên giải quyết khốn cảnh hiện tại như thế nào, nhưng đến tai Vân Nhược Dư lại không phải là chuyện như vậy.
Nàng bắt đầu suy nghĩ lại có phải mình quá quan tâm tới Tề Loan hay không, nàng đã thành thân, đương nhiên không thể luôn nhắc mãi hôn phu cũ, phu quân không vui cũng là chuyện thường tình.
Vân Nhược Dư nghĩ đến đây, liền thành khẩn xin lỗi, nói mình không nên để ý như vậy.
Còn nói Tề Loan chớ có để tâm tới chuyện bày, là do nàng quá tùy hứng, nàng chỉ muốn phu quân của mình có lòng tiến tới, không phải muốn hắn so sánh công huân với một võ tướng.
Thê tử thiện giải nhân ý như thế vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng chính tai Tề Loan nghe thấy Vân Nhược Dư một bên khen mình, một bên quở trách mình.
Trong lòng thật sự không biết nên cảm thấy thế nào, mặc dù thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng vẫn phải an ủi Vân Nhược Dư: "Nương tử yên tâm, ta biết tâm ý của nàng không có hiểu lầm."
Vân Nhược Dư vui vẻ bổ nhào vào lòng Tề Loan, nói với hắn mộng tưởng khi còn bé của mình.
Tề Loan nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Nhược Dư cũng không hề cảm thấy phiền chán, hỏi nàng thích gì.
“Đương nhiên là muốn có người bồi ta diễn thoại bản.” Mộng tưởng của Vân Nhược Dư không chỉ là xem thoại bản, mộng tưởng nhất của nàng là diễn thoại bản, bàn tay Tề Loan dừng trên mái tóc dài của nàng, thật lâu chưa vuốt xuống.
Lúc đầu nghe thấy hắn chỉ cảm thấy thật hoang đường, nhưng sau khi nghĩ lại, câu chuyện này không phải đã diễn rất nhiều lần rồi sao?
Đã hoàn toàn tạo thành thói quen.
“Phu quân có cảm thấy ta rất kỳ hay không quái?” Vân Nhược Dư nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm của nàng không có bao nhiêu lo lắng, chẳng qua chỉ muốn xác nhận thái độ của Tề Loan, nếu Tề Loan không thích nàng giấu hắn làm là được.
Dù sao sở thích nho nhỏ này của cô cũng không ảnh hưởng tới ai, nàng cũng không muốn thay đổi.
“Sẽ không.” Tề Loan trong lòng đã bay tới chân trời, sao có thể cảm thấy Vân Nhược Dư kỳ quái?
“Bất luận nàng thích xem thoại bản hay là diễn thoại bản, đó đều là sở thích của nàng, không gây phiền toái đến bất kỳ ai đương nhiên ta sẽ không cảm thấy phiền toái.”Xem như lúc đầu có hơi bối rối, nhưng Tề Loan không cảm thấy thế, sao có thể cho phép người khác nói ra nói vào.
“Chỉ cần nàng thích là được.”
Vân Nhược Dư nghe vậy càng cười vui vẻ, nàng đã biết phu quân định không phải những tục nhân đó, sẽ không để ý chuyện này.
“Hôm nay phu quân rảnh rỗi, ta muốn cho chàng xem thoại bản ta viết.” Vân Nhược Dư hứng thú vừa tới, cũng bất chấp đốc thúc Tề Loan tiến tới, bây giờ không giống trước đây, lúc trước phu quân còn chưa thi đậu công danh còn giờ hắn đã là quan viên triều đình, cho dù muốn lập ra chiến tích cũng không cần vội.
Tề Loan bị Vân Nhược Dư kéo tới thư phòng, nghe thấy lời nàng nói còn có chút kinh ngạc: “Nàng viết thoại bản?”
Hắn nhưng chưa bao giờ nghe qua.
“Đúng vậy, ta viết.” Vân Nhược Ngọc thẳng thắn nói, những lời này dường như khiến người ta tức giận, nhưng vì để tâm tình mình tốt lên chỉ có thể tự mình viết.
Vốn dĩ còn viết một quyển muốn tặng cho trưởng tỷ, nhưng còn chưa viết xong.
Vân Nhược Dư cũng không nói rõ ràng, trong lòng Tề Loan lại hiểu rõ, hắn nhớ tới《 hai ba chuyện của trưởng công chúa và thủ phụ đại nhân >>, nghĩ đến bút tích của Vân Nhược Dư.
Tề Loan vốn còn đang nghi ngờ, đến tột cùng là người nào dám viết thoại bản này giờ nghe thấy lời Vân Nhược Dư nói đã rõ ràng.
Hắn không cảm thấy ngạc nhiên khi Vân Nhược Dư viết thoại bản, chỉ là nhớ tới nội dung bên trong thoại bản, quả phụ trưởng công chúa còn có thủ phụ đại nhân bần cùng thanh quý, rất muốn hỏi một câu với Vân Nhược Dư, trưởng tỷ và đại tỷ phu của nàng có biết nàng viết mấy thứ này không?
Tề Loan lại nghĩ đến thoại kia bản đã rơi vào tay Cố Cẩm Thời, những việc này nói ra chỉ hai người bọn họ biết là được.
“Không biết nương tử viết những gì?” Tề Loan tò mò hỏi.
“Còn không phải là……” Vân Nhược Dư theo bản năng muốn mở miệng trả lời, nhưng rất nhanh đã ngừng lại, nuốt xuống những lời còn lại: "Chỉ là một số, một số thoại bản bình thường mà thôi."
Ánh mắt của Vân Nhược Dư có chút lơ đãng, đối mặt với nụ cười như có như không của Tề Loan chỉ có thể cười cho qua.
Nàng nhớ tới ngày xưa phu quân vì muốn học tập cho thật tốt, thậm chí phải phân phòng ngủ với nàng, nghĩ đến là một tiểu cũ kỹ. Nếu để làm phu quân biết được thứ này, chẳng phải sẽ cảm thấy hành vi của nàng ph.óng đ.ãng hay sao?
Sao lại có thể?
Vân Nhược Dư vẫn muốn để ý một chút tới hình tượng của mình.
“Thật sự như thế?” Tề Loan hình như có chút không tin.
Vân Nhược Dư sao có thể không nhìn ra Tề Loan không tin, nhưng nàng là ai?Sao có thể bị Tề Loan dọa được? Nàng khẽ gật đầu không mang theo một chút khiêm tốn: “Đương nhiên là thật, ngày thường ta có thể tiếp xúc đều là mấy loại thoại bản bình thường, lúc trước cũng đã nói rõ với phu quân, ta thật sự là không thích những thứ đó nên mới tự mình viết.”
Vân Nhược Dư nói có lý, nếu không phải Tề Loan đã xem qua thoại bản kia thì cũng tin lời nàng nói.
Trên tờ giấy toàn những chữ hương diễm, cũng mất công nàng có thể nói ra những lời này.
“Phu quân nhìn ta như thế là sao? Chẳng lẽ không tin sao?” Vân Nhược Dư mở miệng đáp lại, Tề Loan không nhịn được bật cười, thuận theo lời Vân Nhược Dư.
"Ta đương nhiên tin công chúa."
Lúc này Vân Nhược Dư mới hài lòng, nàng ngồi trên án thư nghịch giấy bút, cũng may Tề Loan biết được nhận thức của Vân Nhược Dư, đã sớm sửa sang tất cả mọi thứ trong thư phòng. Về phần những tập sách quân sự kia, tất cả đều bị hắn giấu đi.
Nơi này đều là nhiệm vụ cần hắn làm với tư cách của một quan văn.
Vân Nhược Dư tùy ý mở ra nhìn qua, nhìn thấy niên đại phía trên liền nhíu mày, thiên cùng năm thứ chín?
Nàng, nàng mất trí nhớ tới hai năm sao?
Mất trí nhớ chuyện này có dài có ngắn, gần hai năm có thể nhớ lại chuyện cũ, thật ra cũng coi như là may mắn, chẳng qua…
Vân Nhược Dư nhìn về phía Tề Loan, trong ánh mắt có thêm chút ai oán: “Phu quân…Thì ra đã trôi qua hai năm.”
Trong lòng Tề Loan lộp bộp, suy đoán nàng đang cảm khái thời gian trôi đi, không biết nên giải thích với Vân Nhược Dư như thế nào, lại thấy tiểu công chúa phiền muộn sờ vào bụng mình: “Cũng đã hai năm, vì sao chúng ta vẫn không có hài tử?”
“Chẳng lẽ thân thể phu quân có bệnh kín? Không bằng chúng ta mời thái y tới đây nhìn qua cho chàng?”
Tề Loan: “……”
Tiểu công chúa của hắn đến tột cùng làm sao vậy, mỗi một câu đều khiến hắn bất ngờ?
Còn có, không có hài tử, vì sao lại là do hắn có bệnh kín?
Tề Loan không có ý nói Vân Nhược Dư có bệnh kín, chỉ là không thể nào hiểu được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");