Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 73: Công chúa điện hạ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư nghe đến đó, lập tức sững sờ dường như không ngờ tới Tề Loan sẽ nói ra nhưng lời đó: “Ai thành thân với ai?”

“Đương nhiên là người và ta.” Tề Loan lộ mặt ra trước Vân Nhược Dư, hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì, vốn dĩ bọn họ có hôn ước chuyện thành thân cũng chỉ là sớm hay muộn.

Vốn dĩ hắn còn chưa nóng vội, chỉ là thái độ của Vân Nhược Dư khiến hắn không thể không để ý.

Vân Nhược Dư nghiêm túc nhìn về phía Tề Loan, rất muốn biết rốt cuộc người này có phải đang nói giỡn hay không: “Vì sao bổn cung phải thành thân với ngươi? Tề Quân Đàn ngươi mất trí rồi sao?”

Đại Thần cho phép quả phụ tái giá, Vân Nhược Dư có thân phận công chúa chỉ cần nàng đồng ý thì gả cho ai cũng được.

Chỉ là từ sau khi phu quân trước qua đời, Vân Nhược Dư vẫn không có tâm tư thành thân, hôn nhân đầu tiên nàng không có cách nào làm chủ, không có cách nào lựa chọn, nhưng ngày tháng sau khi thành thân cũng không có gì thoải mái nên lần này nàng không muốn thành thân nữa.

“Điện hạ lúc trước người nghe không rõ sao? Thần nói, thần có tình cảm với người.” Trong mắt Tề Loan tràn ngập tình cảm khiến Vân Nhược Vũ không hiểu nổi, nàng không hiểu tại sao trước đây hai người như nước với lửa, nhưng bây giờ Tề Luân lại thay đổi suy nghĩ.

Có tình cảm với nàng?

Tâm ý?

Muốn cùng nàng thành thân?

Những lời này Vân Nhược Dư đều nghe thấy, chỉ là những lời này từ trong miệng Tề Loan nói ra, nàng liền cảm thấy hết sức kỳ quái. Vân Nhược Dư còn nhớ rõ hắn vô cùng chán ghét mình.

Còn có những lời nói độc ác thốt ra làm tổn thương người khác, tuy mọi chuyện đã lâu nhưng nó vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.

Trên thực tế, Vân Nhược Dư luôn biết hành vi của mình là làm khó người khác, nhưng bọn họ đã đồng ý từ lâu đây chỉ là một cuộc thỏa thuận, mà chính hắn cũng đồng ý.

Nhưng tại sao bây giờ mọi thứ lại khác?

Khi hai người lăn lộn cùng một chỗ, Vân Nhược Dư không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bây giờ Tề Loan cải tà quy chính, đối với Vân Nhược Dư mà nói đây chính là phiền toái.

“Bổn cung không cách nào đáp lại tâm ý của ngươi, bổn cung cảm thấy ta và ngươi cứ ở chung giống lúc trước là được, còn về chuyện thành thân, hiện tại không thể sau này lại càng không.” Vân Nhược Dư thể hiện rõ thái độ của mình, nàng không chỉ không đáp lại tâm ý của Tề Quân Đàn, thậm chí còn cảm thấy tâm ý đó chính là rắc rối.

“Lời bổn cung chỉ nói đến đây, ta và ngươi vẫn nên dừng lại là tốt nhất.”

Tề Loan lúc này mới hiểu được, đây là có ý muốn chạy sao??

“Công chúa điện hạ, người đang trốn tránh tâm ý của thần sao?”

“Nực cười.” Vân Nhược Dư khinh thường nở nụ cười: “Bổn cung có gì phải trốn tránh? Chẳng qua bổn cung xem như người là người quen biết đã lâu cho nên muốn vui vẻ hợp lại cũng vui vẻ rời đi, không muốn nháo mọi chuyện trở nên khó coi, vì sao Tề đại nhân lại nghĩ là trốn tránh?”

“Vui vẻ hợp lại sao?” Tề Loan thấy câu này, chỉ cảm thấy vô ớ muốn bật cười.

Hắn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đứng ở góc độ của “Tề Quân Đàn” suy nghĩ mọi chuyện chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt thật sự rất quá đáng, lúc tâm huyết dâng trào không quan tâm muốn cột chặt người vào mình, hiện giờ đã chán thì muốn vứt bỏ?

Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy: “Công chúa điện hạ, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?”

Vân Nhược Dư cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng kết quả còn chưa đi được hai bước, đã bị người túm chặt lấy cổ tay, đang muốn giãy giụa, liền nghe thấy Tề Loan thì thầm bên tai nói: “Công chúa điện hạ, ngươi muốn rời đi có từng nghĩ tới thần muốn làm gì không?"

“Bổn cung……”

“Công chúa điện hạ không muốn tiếp nhận tâm ý của thần, là do cảm thấy thần không xứng với người sao?” Tề Loan lạnh giọng hỏi, muốn biết suy nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư.

Vân Nhược Dư theo bản năng muốn đáp lại, nhưng nàng vẫn còn lý trí, không trực tiếp đối đầu với Tề Loan mà nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Tề Loan.

Người trước mắt cực kỳ ưu tú, nói một câu kinh tài tuyệt diễm cũng không quá, lúc trước Vân Nhược Dư tìm tới hắn thứ nhất là bởi dung mạo của hắn thật sự rất đẹp, hai là bởi vì hắn có tài. Xưa nay nàng thích thưởng thức nhất là người ưu tú

“Tề đại nhân thiên tư hơn người, phong thái trác tuyệt… Bổn cung sao có thể cảm thấy như thế được?” Vân Nhược Dư ngược lại không trả lời vấn đề, nói Tề Loan rất nhiều điều tốt, chỉ là muốn Tề Loan đánh tan ý niệm này.

Tề Loan nhìn nàng khen ngợi không ít lời, không khỏi cười nói: “Thần thật sự không biết, trong mắt của công chúa điện hạ mình lại ưu tú như vậy.”

Vân Nhược Dư cười cười nhìn về phía Tề Loan, im lặng không nói gì.

Tề Loan nhìn dáng vẻ nàng khua môi múa mép, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, đúng là nói còn hay hơn cả hát, thật thật sự rất muốn hỏi Vân Nhược Dư những lời này nàng nói có lẽ chính mình cũng không tin.

Tề Loan suy nghĩ một chút cũng hiểu được đại khái, hiện tại thân phận của Vân Nhược Dư là công chúa, thói quen hành sự của nàng dĩ nhiên đều dựa trên suy nghĩ với công chúa.

Bây giờ, có lẽ nàng không muốn mối quan hệ của họ bị phát hiện, đặc biệt là ... Bệ hạ.

Nàng sẽ cự tuyệt, không phải vì những lý do nàng đã nói mà bởi vì cảm thấy tâm ý của hắn phiền phức mà thôi.

Sau khi Tề Loan suy nghĩ cẩn thận, càng cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết.

Hắn chưa từng thấy qua Vân Nhược Dư như vậy.

Sắc mặt Tề Loan không tốt, xoay người muốn đi, sợ Vân Nhược Dư không biết hắn muốn đi nơi nào, trong miệng còn lẩm bẩm, nói muốn đi cầu xin bệ hạ.

Mấy lời này nghe qua tai Vân Nhược Dư, không phải là đang trần trịu uy hiếp sao?

Hành vi tiểu nhân như vậy thật đúng là làm cho người khác khinh thường.

Vân Nhược Dư lập tức giữ chặt Tề Loan, bình tĩnh mở miệng: “Nếu Tề đại nhân cảm thấy cách làm của bổn cung không ổn, chúng ta có thể thương lượng lại.”

Nàng cũng không biết tại sao thái độ của mình phải hèn mọn như vậy, chẳng qua là muốn kết thúc mối quan hệ mập mờ không nhìn thấy ánh sáng với nam sủng mà thôi.

Còn phải ôn tồn thương lượng, này nếu là nói ra đi, sợ là ai đều sẽ không tin tưởng đi?

Vân Nhược Dư quy tất cả mọi chuyện về lý do không muốn cho phụ hoàng biết được, không muốn gây ra phiền phức nên mới làm như thế.

“Không biết công chúa muốn thương lượng như thế nào? Người nói đi thần nghe là được.” Tề Loan rộng lượng mở miệng, tuy trong lời nói muốn đi nhưng bước chân lại thành thật dừng lại.

“Ý của bổn cung là……”

Vân Nhược Dư thở dài một hơi thật sâu, biểu đạt suy nghĩ của mình nói ra hết một lần, Tề Loan nghe thấy rõ ràng nàng chỉ nghĩ hợp lại vui vẻ cũng thuận lợi rời đi, hơn nữa cũng không muốn bạc đãi Tề Loan, hứa hẹn hắn muốn làm gì nàng sẽ dùng hết sức thỏa mãn.

“Nếu thần muốn cùng công chúa thành thân thì sao?” Tề Loan thuận theo đó nói ra.

Vân Nhược Dư đè trán: “Ngoại trừ chuyện này.”

“Vậy không có gì để thương lượng.” Tề Loan dầu muối không ăn muốn rời khỏi đây, Vân Nhược Dư lập tức đứng sững người tại chỗ, thầm nghĩ Tề Loan sao bỗng nhiên lại thay đổi thái độ, không phải chuyện hắn không muốn làm nhất chính là không cho ai biết chuyện này cơ mà.

Tại sao bây giờ lại không quan tâm như vậy?

Vân Nhược Dư túm chặt ta Tề Loan, hai người giằng co không thôi.

Yến hội đã đến lúc kết thúc, trong điện truyền tới tiếng của Thuận Đế, văn võ bá quan sôi nổi cáo lui, lúc này đến lượt Vân Nhược Dư muốn chạy, nhưng Tề Loan lại đảo khách thành chủ túm chặt cổ tay nàng không bỏ.

“Ngươi buông tay ra.”

“Nếu thần không buông ra?” Ngữ khí của Tề Loan không giống như nói giỡn, hắn bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Hắn muốn buông tay, nhưng Vân Nhược Dư lại không muốn, trong nàng lòng sốt ruột: “Tề Quân Đàn ngươi buông ta ra.”

Vốn dĩ Tề Loan cũng không muốn khi dễ Vân Nhược Dư, cũng đã nghĩ kỹ được đối sách và đường lui, chỉ là nghe thấy lời của Vân Nhược Dư trong lòng chợt sinh ra tức giận: “Ý của công chúa là sao? Chẳng lẽ ở cùng một chỗ với thần người cảm thấy không tình nguyện sao?”

Vân Nhược Dư: “……”

Nàng có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tề Loan, thầm nói đây là lúc bàn chuyện đó sao?

“Tề đại nhân, cung yến lập tức kết thúc ngươi không muốn bọn họ nhìn chúng ta đồi phong bại tục như vậy phải không… Nếu là bị ngôn quan biết được, các ngôn quan sẽ dùng nước miếng nhấn chìm ngươi.”

Sao Tề Loan có thể nghe không hiểu lời của Vân Nhược Dư, nhưng nhóm quan văn đó suy nghĩ gì thì có liên quan gì tới hắn?

“Công chúa người vẫn chưa trả lời câu hỏi của thần.”

Vấn đề này căn bản Vân Nhược Dư không trả lời được, chỉ là Tề Loan vẫn không muốn buông tay.

Bên trong trở nên ầm ĩ, Vân Nhược Dư nghe thấy động tĩnh càng thêm khẩn trương, gầm nhẹ lên: “Tề Quân Đàn, ngươi muốn nói gì đợi lát nữa chúng ta sẽ bản lại, bây giờ bổn cung ra lệnh cho ngươi mau buông tay ra.”

Nàng tức đến mức mình vừa nói gì cũng gần quên mất.

Rốt cuộc Tề Loan cũng không đành lòng, kéo Vân Nhược Dư nhanh chóng trốn đi, kỳ thật dựa theo năng lực của Tề Loan, hắn có thể trốn tốt hơn, chẳng qua hắn đánh giá quá cao thể chất của Vân Nhược Dư, cho nên mới chạy được hai bước, nàng đã la lối hét lên: "Trâm cài của bổn cung..."

“Ngươi chậm một chút, chớ có dẫm vào váy của bổn cung.”

“Tề Quân Đàn, ngươi mau buông bổn cung ra.”

Lải nhải, cãi cọ ầm ĩ, chọc đến mức Tề Loan vô cùng bất đắc dĩ, có phải nàng đang sợ người khác không phát hiện ra sao?

Cuối cùng, Tề Loan chỉ có thể kéo Vân Nhược Ngọc trốn sau một cây cột cách cung điện không xa, trốn đến mức thật sự chật vật, Vân Nhược Ngọc hận không thể chôn cả thân thể vào, chỉ hy vọng những đại thần này đừng nhìn đông nhìn tây, cũng không nên hàn huyên nói chuyện. . , trực tiếp rời đi, nhất định không thể nhìn thấy nàng.

Vân Nhược Dư trốn phía sau cây cột, rất muốn biết những đại thần đó rốt cuộc đã đi chưa, lại lo lắng ló đầu ra đi bị bọn họ phát hiện, chỉ có thể dựng lên lỗ tai lên lắng nghe.

Nàng chỉ cảm thấy ở đây chỗ nào cũng không an toàn, nhưng Tề Loan không chịu buông tay nàng ra, nàng có muốn đi chỗ khác trốn cũng không được.

Tề Loan nhìn thấy nàng như vậy trong lòng càng bất đắc dĩ, ở trong mắt văn võ bá quan hai người bọn họ là vị hôn phu hôn thê, vốn đã hôn ước, đứng cùng một chỗ nói chuyện cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng hiện tại Vân Nhược Dư quên mất bọn họ chỉ cần thoải mái hào phóng chào hỏi, chuyện này cũng có thể lướt qua.

Sao cần phải trốn tránh đến mức này?

Nhưng mà hắn thật sự bị Vân Nhược Dư dẫn đi lạc, kéo nàng trốn đi, chuyện này nếu bị người khác nhìn thấy thì thật đúng là có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích rõ.

“Công chúa……”

“Câm miệng, đừng nói gì cả, bổn cung không muốn nghe ngươi nói chuyện.” Vân Nhược Dư bực bội mắng: “Thay bổn cung nhìn đi, đừng để cho người khác nhìn thấy.”

Tề Loan nghe đến đây cũng không phản bác, ngoan ngoãn dựa lại che chắn cho Vân Nhược Dư.

Đám ám vệ tránh trong tối nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, Ngũ công chúa và Tề tướng quân rốt cuộc đang muốn chơi trò gì?

Vân Nhược Dư kéo tay áo lên che mặt, thỉnh thoảng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tề Loan nhìn thấy bộ dạng này của nàng không hiểu sao có hơi buồn cười.

Hắn phát hiện, xem như nhận thức của Vân Nhược Dư có vấn đề, tình tình cũng khác hoàn toàn so với thoại bản.

“Công chúa ……”

“Đừng nói.” Vân Nhược Dư không kiên nhẫn mắng: “Lúc này bổn cung không rảnh nghe ngươi nói chuyện.”

Vân Nhược Dư nghe thấy động tĩnh bên ngoài ít hơn, không nhịn được nhìn ra bên ngoài, vẻ ngoài này tuy không thu hút sự chú ý của các triều thần, nhưng lại khiến cho nhóm thị vệ chú ý, họ muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Ngay tại thị vệ đang băn khoăn không biết có nên tiến lên hay không, liền bắt gặp ánh mắt của Tề Loan.

Bọn họ một đám mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nháy mắt hiểu rõ.

Chỉ xem như mình không nhìn thấy.

Tề Loan cũng không nhắc nhở Vân Nhược Dư, mặc kệ nàng bịt tai trộm chuông, chờ thời gian từng chút một trôi đi, chờ đến khi bên ngoài đã không còn tiếng gì nữa.

Vân Nhược Dư mới lên tiếng: “Tề Quân Đàn, bổn cung ra lệnh cho ngươi lập tức buông tay.”

Ban đầu Tề Loan không muốn buông tay, bây giờ càng không muốn, bất kể Vân Nhược Dư nói gì, hắn vẫn nhất quyết làm theo ý mình, một người muốn né tránh, một người muốn đáp án.

Hai người ồn ào nhốn nháo một hồi, cuối cùng nháo tới trước mặt Thuận Đế.

Ngự Thư Phòng.

Thuận Đế thật sự không thể biết được cung yến đã kết thúc, ông và Hoàng hậu vẫn không thể cùng nhau hồi cung nghỉ ngơi, lúc này còn phải ở lại Ngự Thư Phòng xử lý mấy chuyện hỗn loạn này: “Hai người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Thuận Đế làm ra vẻ hỏi.

Vân Nhược Dư còn không kịp nói chuyện, đã bị Tề Loan mở miệng cướp lời nói mình có tình cảm sâu nặng với trưởng công chúa muốn xin ý chỉ thành hôn.

“Phụ hoàng, không có việc này, nhi thần không muốn thành thân.” Vân Nhược Dư lập tức phản bác, nói đây là do Tề Loan nói bậy nói bạ, hai người bọn họ không có bất kỳ quan hệ nào cả.

“Trưởng công chúa thật vô tình.” Tề Loan cười lạnh liên tục: “chẳng lẽ trưởng công chúa đã quên mất ngày xưa người đã hứa hẹn những gì với thần sao?”

Vân Nhược Dư:?

Thuận Đế:?

Không chỉ hai cha con Thuận Đế khiếp sợ, ngay cả Vân Diễn và Vân Dật đứng bên cạnh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, đáy mắt Vân Diễn xẹt qua một tia ý cười, trong lòng cảm khái Tề Loan đúng là xưa không bằng nay, lúc bắt đầu như lọt vào trong sương mù đến lúc này đã biết nói hưu nói vượn.

Thật sự có thể xem là thoát thai hoán cốt. Đổi thành người bình thường khác, khả năng không thể nào thích ứng nhanh như vậy được

“Ngươi nói bậy gì đó? Bổn cung đã từng hứa hẹn với ngươi sao?” Vân Nhược Dư buồn bực mở miệng, chỉ cảm thấy bản lĩnh người này trợn mắt nói dối quả thật rất giỏi, hứa hẹn?

Nàng sao có thể làm ra loại chuyện này?

“Trưởng công chúa không thừa nhận chuyện này sao? Là trưởng công chúa nói, nếu thần có công danh người sẽ không tiếp tục trốn tránh thần.” Tề Loan hùng hổ doạ người.

Nói có lý có tình, cực kỳ rõ ràng hoàn chỉnh.

Vân Nhược Dư khó chống đỡ nổi, nàng nhìn về phía Thuận Đế xin giúp đỡ, mà Thuận Đế lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bây giờ trong nhận thức của nữ nhi nàng là một công chúa.

Nếu lúc này, ông ban hôn sự cho hai người chẳng phải là một công đôi việc sao?

Vốn dĩ còn muốn chờ Vân Nhược Dư khôi phục lại ký ức, nhưng xem tình hình hiện tại có thể khôi phục được hay không còn chưa thể nói rõ được, hai người bọn họ thời thoài khác khắc ở chung với nhau như vậy, cũng không thể để Vân Nhược Dư suốt nàng không cho ra ngoài.

Thời gian qua lâu mọi chuyện có thể bị bại lộ.

Thuận Đế và Hoàng Hậu đã sớm thương lượng qua, vẫn muốn tổ chức sớm hôn sự cho hai người tránh cho đêm dài lắm mộng.

“Thật sao?” Thuận Đế vuốt râu, bắt đầu suy nghĩ mình nên viết thánh chỉ như thế nào.

“Phụ hoàng, ngài không thể tin vào một mình lời của hắn, nhi thần thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với hắn……” Vân Nhược Dư căng da đầu giải thích, lời lẽ trên mặt chính đáng, thực tế trong lòng đang chột dạ chỉ sợ hành động của mình bị vạch trần ra.

Thuận Đế chỉ xem như chưa thấy gì, rất có hứng thú nhìn về phía Tề Loan: “Lời của Tề Lanh là thật sao?”

“Hồi bệ hạ nhưng lời thần nói đều là sự thật.”

“Nếu ái khanh có tâm, vậy trẫm dĩ nhiên cũng muốn giúp người thành toàn, ngươi tới...” Thuận Đế cố gắng không nhìn tới sắc mặt của Vân Nhược Dư, nhắm mắt lại nói bừa, nhân cơ hội ban bố thánh chỉ.

Trở thành một vị hôn quân.

Vân Nhược Dư: “……”

Chuyện này, chẳng lẽ không nên hỏi trước với nàng sao?

Loại chuyện này, chẳng lẽ chỉ nghe Tề Quân Đàn nói hai câu đã có thể quyết định được sao?

“Phụ hoàng!” Vân Nhược Dư buồn bực nhìn chằm chằm Thuận Đế: “Ta không muốn gả.”

“Ngươi không cần tùy hứng.” Thuận Đế khó có khi trở nên uy nghiêm một chút, nhìn nữ nhi trước mặt ánh mắt vô cùng phức tạp, nếu có thể ông cũng không muốn đùa với Vân Nhược Dư như vậy.

Tình hình của Vân Nhược Dư không ai có thể rõ được khi nào sẽ tốt lên.

Thái y cũng đã nói qua, có lẽ rất nhanh sẽ tốt cũng có lẽ cả đời này cứ tiếp tục như thế.

Ông tuy là ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng chuyện này cũng chí có thể bất lực còn có thể làm gì sao? Đương nhiên chỉ muốn để nữ nhi vui sướng, hạnh phúc.

“Ngươi biết phụ hoàng vẫn luôn lo lắng chuyện hôn sự của người, hiện giờ như vậy, phụ hoàng cũng có thể được an tâm.” Thuận Đế trợn tròn mắt bắt đầu nói dối.

Nói tình ý chân thành, thanh âm và tình cảm phong phú.

Nếu không phải ba người còn lại ở đây biết được nội tình, không chừng cũng sẽ tin thật.

Tề Loan nhìn yên lặng quan sát nước mắt của Thuận Đế, chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của Vân Nhược Dư có thể tự nhiên đến mức đó có lẽ cũng có quan hệ không nhỏ với bệ hạ.

“Chỉ là phụ hoàng, nhi thần không muốn gả.” Vân Nhược Dư bực bội mở miệng.

Nhưng Thuận Đế lại quyết tâm muốn hoàn thành chuyện này, Hoàng Hậu luôn nhắc nhở Vân Nhược Dư ở tướng quân phủ không hợp lễ nghi, Vân Diễn và Vân Phượng Lam cũng luôn lo lắng hai người bọn họ không khống chế được phát sinh quan hệ.

Nói thật bản thân Thuận Đế cũng rất lo lắng.

Bây giờ có thể một hòn đá trúng mấy con chim, qua thôn này đã không còn hàng khác.

“Chớ có tùy hứng, việc này cứ quyết định như vậy đi.” Thuận Đế cường ngạnh mở miệng.

Vân Nhược Dư nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, nàng nhìn về phía phụ hoàng và huynh trưởng, lại nhìn thoáng qua dáng vẻ như đã đoán được từ trước của Tề Loan, mọi chuyện đã không còn cách nào xoay chuyển, chỉ có thể không tình nguyện tiếp chỉ.

Sau khi nhận được thánh chỉ cũng không mở ra xem lần nào, liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Trong Ngự Thư Phòng, ba người phụ tử Thuận Đế tính cả Tề Loan đối mặt nhìn nhau.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Thuận Đế có hơi nghi ngờ hỏi: “Lần này, nàng không xem ngươi là phu quân nữa sao?”

Tề Loan nghe đến đây, liền cảm thấy trong lòng đau xót trước kia sao hắn lại không biết quý trọng thân phận phu quân vậy chứ?

“Hồi bệ hạ, hiện tại Ngũ công chúa xem thần là nam sủng của nàng, hơn nữa cảm thấy một mình thần hầu hạ không đủ còn muốn đi tìm thêm người khác.” Tề Loan nghiêm mặt nói.

Chẳng qua lời nói ra lại có vẻ không được phù hợp.

Nhưng Tề Loan căn bản không muốn nói ra chuyện hắn bị Vân Nhược Dư ghét bỏ.

Chuyện công chúa nuôi nam sủng, Thuận Đế không phải chưa từng thấy qua, chỉ là ông không tin, chính nữ nhi ngoan ngoãn của mình đã nói ra và có suy nghĩ này.

Khó trách Tề Loan sẽ bí quá hoá liều đến mức này.

“Ngày mai để Lễ Bộ chọn một ngày lành , qua năm mới để các ngươi nhanh chóng thành hôn.”

Thuận Đế giải quyết dứt khoát, kết luận hôn sự giữa Tề Loan và Vân Nhược Dư

Sau khi Tề Loan tạ ơn, liền đuổi theo Vân Nhược Dư.

Vân Diễn và Vân Dật còn ở lại Ngự Thư Phòng, Vân Diễn chưa nói lời nào nhưng trong lòng Vân Dật vốn đã có thành kiến với Tề Loan, đối với việc hôn nhân này càng tăng thêm bất mãn: “Phụ hoàng, ngài còn nhớ rõ chuyện lúc trước Tề Loan muốn từ hôn hay không?”

Thuận Đế vừa định phải rời đi, sau khi nghe xong lời này chỉ cảm thấy Vân Dật đúng là có hơi thiếu đòn: “Ngươi cảm thấy phụ hoàng già hồ đồ rồi sao?”

Vân Dật hiểu được, phụ hoàng nhớ rõ chuyện này: “Nếu ngài nhớ rõ, vì sao còn muốn đồng ý việc hôn nhân này? Tề Loan muốn từ hôn liền từ hôn, muốn thành hôn thì thành hôn, hắn xem Nhược Dư là cái gì?”

Thuận Đế nhìn về phía Vân Dật, khó có lúc không muốn đánh người, ngược lại nghiêm túc nói tính toán của mình với Vân Dật:

“Tình trạng hiện tại của Tiểu Ngũ người bình thường không chống đỡ nổi ngươi cảm thấy đổi một người khác, bọn họ biết được tình huống của Tiểu Ngũ sẽ phối hợp… Hay là cảm thấy sợ hãi?”

Không thể chịu kí.ch thí.ch, không thể ra ngoài theo ý muốn, phải cẩn thận chăm sóc còn phải cùng nhau diễn kịch với nàng.

Không biết khi nào tình hình sẽ xấu đi, càng có những lúc nàng giống như đứa trẻ phải dỗ dành nàng, chơi đùa với nàng.

Đây đều là chuyện không phải người bình thường có thể làm được.

Biểu hiện của Vân Nhược Dư có thể bình thường trở lại không còn vấn đề gì, bản chất nàng vẫn là một người bệnh, tình trạng có lẽ sẽ càng ngày càng nặng cũng không ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Ngoại trừ bọn họ, còn có ai có thể vô tư chăm sóc Vân Nhược Dư?

Mới đầu Tề Loan trong lòng có áy náy, bây giờ xem ra tình cảm hắn dành cho nàng đã trở nên sâu đậm.

Thuận Đế cũng không phải chưa từng nghĩ tới tứ hôn cho Vân Nhược Dư một lần nữa, nhưng xem xét hết thanh niên tài tuấn ở Kim Lăng thành chỉ cảm thấy không một ai có thể xứng đối với nữ nhi của mình.

Vân Dật nghe đến đây, cũng trầm mặc hồ lâu không nói lời nào.

Trong lòng Vân Dật cũng hiểu rõ lời phụ hoàng nói có lý, nhưng tâm lý lại không muốn: “Nhưng là…Như thế vẫn cần phải là Tề Loan sao?”

Vân Dật còn canh cánh trong lòng việc ngày xưa Tề Loan muốn từ hôn.

Thuận Đế phiền không thắng phiền: “Hắn muốn từ hôn là bởi vì lúc trước bị trọng thương, sợ mình sống không nổi, không muốn liên lụy Tiểu Ngũ thành quả phụ. Chuyện này ngươi cũng không phải không biết còn nhất định càn quấy làm gì?”

Vân Dật bực bội vô cùng, cái gì gọi là càn quấy?

Vốn dĩ chính là Tề Loan sai.

Những chuyện này không phải Vân Dật không biết, nhưng trong lòng không khỏi tức giận, cũng biết không có chỗ cho thủ đoạn, nhưng miệng lại không chịu thua:“Vậy thì…hôn sự như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho Tề Loan hay sao?"

Thuận Đế không muốn tiếp tục nói chuyện với Vân Dật, muốn đem nhi tử ngu xuẩn này ném cho lão đại.

Kết quả Vân Diễn còn chạy nhanh hơn ai khác: “Mẫu hậu sớm đã chuẩn bị tốt của hồi môn cho Tiểu Ngũ, lần trước nhi thần gặp Tề lão tướng quân và Trấn Bắc Hầu phu nhân, nói chuyện và thăm dò thái độ của bọn họ một hồi, mẫu hậu hẳn là đã sớm nói chuyện với Trấn Bắc Hầu phu nhân cho nên hôn sự này cũng không quá rắc rối.”

Vân Diễn không chút do dự chạy mất.

Chỉ để lại hai người Thuận Đế và Vân Dật mắt to trừng mắt nhỏ, Vân Dật thật sự cũng muốn chạy, nhưng lại cảm thấy lúc này mình mà đi thì có hơi mất mặt, liền ở lại Ngự Thư Phòng: “Phụ hoàng……”

Thuận Đế vừa ngước mặt lên, thấy Vân Dật trong lòng có chút không kiên nhẫn: “Sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Vân Dật ngây người một chút: “Cái gì?”

“Tiểu Ngũ và lão đại đều đã đi rồi, sao ngươi còn ở lại đây? Chẳng lẽ còn muốn ở lại cung? Lăn nhanh.” Thuận đế không kiên nhẫn mở miệng.

Vân Dật nhanh chóng chạy xa.

Để lại một mình Thuận Đế ngồi ở Ngự Thư Phòng than ngắn thở dài.

Sau khi Vân Nhược Dư nhận được thánh chỉ, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái, bất kể có chuyện gì nàng cũng không nghĩ tới phụ hoàng sẽ quyết định qua loa tới mức đó, mình nói gì ông cũng không nghe.

Chỉ tin vào lời một phía của Tề Quân Đàn, vội vàng định ra hôn ước.

Vân Nhược Dư ôm thánh chỉ, nhưng cũng không thể ném đi, cuối cùng chỉ có thể tức giận ôm trở về.

Tề Loan đi ra sau Vân Nhược Dư một chút, nhưng kìm được tốc độ của hắn, hai người gần như một trước một sau trở về phủ tướng quân, Vân Nhược Dư vừa bước xuống xe ngựa liền nhìn thấy Tề Loan, tức khắc giận sôi máu, cao giọng mắng: “Sao ngươi lại ở chỗ này? Vì sao phải đi theo bổn cung.”

Tề Loan thầm nghĩ mình thật sự không có chỗ khác để đi, đây là phủ đệ của hắn, không trở lại cũng kỳ lạ: “Công chúa, thần và người còn có một số chuyện chưa giải thích rõ ràng, cho nên thần mới xuất hiện ở đây.”

Tề Loan nói chuyện không khiêm tốn cũng không hống hách

Vân Nhược Dư lại nghĩ hắn cố ý: “Bản công chúa sớm đã nói qua, không muốn nhìn thấy ngươi, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”

Tề Loan nhướng mày, nâng cằm nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Công chúa điện hạ, thánh chỉ tứ hôn còn ở trong tay của ngươi.”

Vân Nhược Dư: “……”

Nàng biết phụ hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hạ chỉ tứ hôn sẽ không để nàng thay đổi, chỉ là Vân Nhược Dư vẫn chưa thể tiếp nhận được: “Tề Quân Đàn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Vân Nhược Dư không thể nhịn được nữa hỏi:“Ngươi muốn trả thù bổn cung sao?”

Tề Loan thấy nàng nghĩ thế, cảm thấy không thể ngờ được đồng thời cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ: “Ở trong lòng công chúa, thần chính là người như vậy sao?”

Vân Nhược Dư không trả lời.

Tề Loan nghiêm túc nói tâm ý của mình với Vân Nhược Dư.

Tuy nhiên, điều mà Vân Nhược Dư muốn bây giờ hoàn toàn không phải đáp lại tâm ý của Tề Loan.

Tề Loan chỉ cảm thấy khó tiếp nhận nổi, hắn nhớ tới khi còn trong quân doanh Cố Cẩm Thời cũng nói đến thư trưởng công chúa gửi tới, bên trong luôn bí mật mang theo tin tức Vân Nhược Dư.

Dù chi là mấy câu nói, nhưng chính mấy câu này lại để Tề Loan biết Vân Nhược Dư nhớ hắn.

Càng ngày hắn càng sa chân vào, mỗi một ngày càng nhận thức rõ hơn tình cảm của mình.

Chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong những việc này, trở lại Kim Lăng tới gặp tiểu công chúa của hắn, nhưng không ngờ mọi chuyện lại biến thành tình hình như bây giờ.

Nàng không phải đã quên đi mình, chỉ là trong cảm nhận của nàng hắn đã không còn lý do để tồn tại.

Vốn dĩ cầu mà không được đáp lại, hiện giờ đã không còn cầu nữa.

Đối với tâm ý của hắn, Vân Nhược Dư không những không cảm thấy cảm động, ngược lại cảm thấy đó là gánh nặng, là phiền toái.

Nhận thức như vậy khiến tâm trí Tề Loan trở nên vô cùng ác liệt.

Hắn đã nói rõ mọi chuyện tới mức này, nhưng Vân Nhược Dư vẫn không tin, không những không tin, còn muốn xuyên tạc lời nói của hắn: “Vân Nhược Dư là nàng thật sự không rõ hay là đang giả ngu?”

Sự kiên nhẫn của Tề Loan đã cạn kiệt, thời điểm hắn đối mặt với Vân Nhược Dư thái độ đã kiên quyết hơn nhiều.

Vân Nhược Dư nghe thấy Tề Loan cả tên lẫn họ của mình, theo bản năng nhíu mày, đợi sau khi nghe rõ lời chất vấn, theo bản năng bắt đầu phản bác: “Ngươi đang chất vấn bổn cung?”

Tề Loan nhìn thẳng vào mắt Vân Nhược Dư, một chút cũng không muốn rời đi, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm giác được hô hấp của đối phương.

Vân Nhược Dư đột nhiên mở to hai mắt, không chút suy nghĩ đẩy Tề Loan ra.

Không ngờ người bị cự tuyệt lại nở nụ cười, vươn tay sờ mặt Vân Nhược Dư: “Người đang sợ hãi sao? Công chúa điện hạ.”

Vân Nhược Dư tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, hung hăng mắng một câu dối trá.

Nàng rõ ràng thấy Tề Loan gọi tôn xưng của mình, lại không hề cảm thấy được có chút tôn kính, cảm xúc trong ánh mắt kia không kiêng nể gì mà bộc lộ mũi nhọn, ánh mắt đó nhìn tới múc Vân Nhược Dư cảm thấy sợ hãi.

Nàng càng cảm thấy suy đoán lúc trước của mình là chính xác, Tề Loan làm sao có thể đột nhiên nhận ra tâm ý?

Rõ ràng là thay đổi một loại phương thức trả thù.

Vân Nhược Dư lại nghĩ tới thánh chỉ tứ hôn, trong lòng càng thấy sợ hãi, Tề Loan vì muốn trả thù nàng có thể không từ thủ đoạn tới vậy sao?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.