Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 64: Như hình với bóng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư và Tề Loan nhìn thấy đại phu tới cửa, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương, nàng theo bản năng tránh phía sau Tề Loan, trong lòng có chút hoảng loạn: “Phu, phu quân, vì sao đại phu lại tới đây?”

Sao bỗng nhiên lại tới đây, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác xảy ra sao?

Nội tâm Tề Loan cũng tràn đầy nghi vấn, kinh ngạc nhìn thái y.

Trong lòng thái y rối rắm không thôi, nếu có thể cũng không muốn tới đây, không phải là do…không có cách khác hay sao.

“Phu nhân, hôm nay là ngày tái khám.” Thái y cung mở miệng, bày ra dáng vẻ vô cùng bình thản, để Vân Nhược Dư đánh mất nghi ngờ.

Tề Loan không ngăn lại, mời thái y vào nhà.

Thái y cũng biết hôm nay tới cửa vô cùng đường đột, chẳng qua thời gian không đợi người, nếu Ngũ công chúa thật sự có bệnh gì đó chưa nhìn ra, việc này tới cuối cùng sẽ tạo thành rắc rối rất lớn.

Chính sảnh, thái y tập trung tinh thần bắt mạch cho Vân Nhược Dư, trong lòng Vân Nhược Dư khẩn trương, bất an nhìn về phía Tề Loan.

Mấy ngày nay tới bây giờ, Tề Loan vẫn luôn đi bên cạnh nàng, chuyện quan trọng gì cũng đặt tất cả sang một bên, chuyện này vốn đã khiến Vân Nhược Dư nghi ngờ, trong lòng nàng đã có lo lắng, cố tình lúc này đại phu còn tới cửa.

Chuyện này sao có thể để Vân Nhược Dư lo lắng nhiều cho được?

Tề Loan cũng lo lắng tương tự, hắn cảm thấy thái độ của thái y vô cùng kỳ quái, hay là do bệnh tình của Vân Nhược Dư chuyển biến xấu?

Trong lòng hai người khẩn trương, lúc nhìn về phía thái y đương nhiên không thể bình tĩnh nổi.

Nội tâm ba người đều sợ hãi, theo một ý nghĩa nào đó xem như đi nhiều con đường cuối cùng lại chung về một mục tiêu.

Tuy nói trong lòng đã có phán đoán, nhưng thái y vẫn bắt mạch rất tốt, nhìn ký lại cũng không phát hiện ra vấn đề gì, mạch tượng Ngũ công chúa vô cùng bình thường so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.

Mạch tượng không có vấn đề, thái y biết được trả lời cũng càng thêm tự tin.

Chỉ nhắc nhở ngày thường nghỉ ngơi cho thật tốt, chớ nên mệt nhọc.

Tề Loan nghe được hàm ý bên trong nên dĩ nhiên cảm thấy yên tâm.

Đáng thương Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết thân phận của thái y, cũng không biết tình trạng hiện tại chỉ có thể dựa vào bản năng mà phán đoán, nàng nhìn thấy sắc mặt đại phu tới đây lúc đầu là lo lắng, tiếp theo là cau mày.

Bây giờ liếc mắt nhìn phu quân một cái mặt mày lại giãn ra.

Chắc chắn có chuyện lừa gạt mình.

Bọn họ mời đại phu vào phủ, trước nay chỉ có một người này nếu phu quân muốn thu mua hẳn là vô cùng dễ dàng.

Vân Nhược Dư rũ mắt, che dấu bất an trong lòng.

Thái y nhìn về phía Tề Loan, đương nhiên là theo thói quen nhưng bọn họ đều theo bản năng xem nhẹ Vân Nhược Dư, không nghĩ tới nàng sẽ bên cạnh quan sát cẩn thận. Kết quả lại nháo ra hiểu lầm lớn.

Thái y thừa dịp Vân Nhược Dư rời đi, thuận tiền còn chẩn bệnh cho Tề Loan một hồi, hai người cũng xem như quen biết đã lâu, thái y dĩ nhiên không quanh co lòng vòng: “Tề tướng quân, thương thế của ngài cứ tái phát đi tái phát lại, vi thần suy đoán là bởi vì độc tính có liên quan đến miệng vết thương, có lẽ thứ này chỉ có Nam Cương mới giải được.”

Thuốc ở đây của bọn họ cũng chỉ có thể phòng ngừa bệnh tình không tiếp tục chuyển biến xấu, nếu muốn hoàn toàn giải độc cần phải biết được hắn trúng độc gì.

Tề Loan nhẹ nhàng gật đầu, mọi chuyện như thế nào trong lòng hắn thật ra đã biết rõ: “Kê đơn thuốc đi, đừng để công chúa biết được.”

Miệng vết thương trên người hắn có độc trong lòng hắn cũng đã biết được cũng không có gì là ngoài ý muốn, tuy Thiên Sơn và Ngàn Đêm vẫn ở Nam Cương thứ gọi là thánh hoa, nhưng từ trước đến nay Tề Loan sẽ không đặt hy vọng lên loai hoa mơ hồ không rõ này.

Chỉ là loại độc dược này giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu hắn, không biết khi nào sẽ rơi xuống..

Thời gian của hắn có thể còn rất lâu nhưng cũng có thể không bao lâu.

Tất cả mọi thứ đều mông lung không rõ, Tề Loan không thể đảm bảo thứ gì

Thậm chí có những lời thề thốt mà sao rỗng hắn cũng lười nói ra, nói ra rồi không biết sẽ làm tổn thương tới ai.

Sau khi thái y rời đi, phủ tướng quân lại bắt đầu nấu thuốc Vân Nhược Dư nhìn sắc thuốc đen kịt, trong lòng nổi lên một tia sợ hãi, nàng hỏi Tề Loan nàng rốt cuộc mắc bệnh gì.

Tề Loan có chút nghi ngờ vì sao Vân Nhược Dư lại nghĩ như vậy: “Đại phu không phải đã nói rồi sao? Là do nàng mệt nhọc quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.”

Nhưng Vân Nhược Dư lại không nghĩ như vậy, nàng một lòng một dạ cảm thấy căn bệnh bí mật gì đó khó chữa, chỉ là không có ai muốn nói cho nàng biết, tất cả đều lừa gạt nàng.

Hoảng loạn một hồi, nàng cũng không muốn chần chừ thêm gì nữa, Tề Loan lại một lần bưng chén thuốc tới đút cho nàng, nàng không nhịn được hỏi ra: “Phu quân, có phải ta sắp chết rồi không?”

Nếu không phải tâm trí Tề Loan cứng cỏi, có lẽ sẽ đánh rơi chén thuốc trong tay xuống đất, hắn im lặng nhìn Vân Nhược Dư, ngữ khí chậm rãi hỏi: “Sao lại hỏi mấy lời lung tung như vậy? Ai nói nàng sắp chết?”

Vân Nhược Dư chỉ chén thuốc trước mặt, lại nói về đủ loại hành vi quái dị của Tề Loan: “ Có phải đại phu nói cho chàng biết ta sắp chết rồi hay không, cho nên chàng mới tốn tâm tư thời gian suốt ngày bồi bên cạnh ta?”

Tề Loan sững sờ tại chỗ

Hắn làm sao biết Vân Nhược Dư không sống được bao lâu mà muốn bồi nàng?

Hắn rõ ràng cảm thấy đó là tâm ý của mình muốn ở cùng một chỗ với Vân Nhược Dư, huống chi hắn cũng muốn bảo vệ cho Vân Nhược Dư tránh cho nàng bị k.ích th.ích.

“Đại phu chỉ nói ta làm lụng vất vả quá độ, nhưng mỗi ngày ta đều rất rảnh rỗi sao có thể mệt nhọc quá độ được cơ chứ… Nhất định là do ta sắp chết.” Vân Nhược Dư càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, nước mắt như chuỗi châu ngọc đứt dây khiến người khác vô cùng thương tâm.

Tề Loan bắt đầu nghĩ lại, rốt cuộc hắn đã làm ra hành động gì mới khiến Vân Nhược Dư sinh ra ảo giác.

“Thật sự nàng chi là mệt nhọc quá độ.” Tề Loan nghiêm túc mở miệng giải thích, nhưng dù sao hắn cũng không phải đại phu, không thể từ góc độ đại phu lừa dối Vân Nhược Dư.

Nhưng lãnh binh đánh giặc nhiều năm, nếu thuộc hạ không nghe lời, hắn có rất nhiều biện pháp có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Tuy nói hiện tại người hắn đối mặt là Vân Nhược Dư, không phải là binh lính của mình nhưng bản chất cũng không sai biệt lắm.

Ngoại trừ lúc đối mặt với Vân Nhược Dư, Tề Loan sẽ mềm lòng.

“Nếu nàng cho rằng đại phu kia lại do ta mời đến, chúng ta ra ngoài tùy tiện tìm một đại phu chẩn bệnh cho nàng có được không?” Tề Loan nghiêm túc nói.

Vân Nhược Dư nghe thấy đề nghị này, tâm tư khẽ động.

Tề Loan nghĩ rất đơn giản, nếu nàng lo lắng vậy ngăn chặn từ gốc rễ lo lắng cho nàng là được.

Hai người đi tới không ít y quán, cũng chỉ là tạm thời, vết thương của Vân Nhược Dư bình thường đại phu không nhìn ra, nhưng mấy ngày trước nàng bị k.ích th.ích, thân thể còn có chút suy yếu.

Mặc kệ đi tới y quán nào, đều nhận được kết luận là nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nếu nói một đại phu có thể bị mua chuộc, nhưng tất cả đại phu Kim Lăng thành thì nhất định không thể.

Sau khi hai người rời khỏi ý quán, cảm xúc của Vân Nhược Dư đã tốt hơn rất nhiều, còn cùng nhau tới Bảo Nguyệt Trai mua điểm tâm yêu thích của Vân Nhược Dư là Hạch Đào Tô.

Tề Loan vẫn luôn nhớ rõ.

Hắn còn nhớ rõ lúc đầu Vân Nhược Dư bắt hắn đọc sách, buột miệng nói thích Hạch Đào Tô ở Bảo Nguyệt Trai.

Bảo Nguyệt Trai có rất nhiều khách là cửa hàng bán điểm tâm nổi tiếng nhất thành Kim Lăng, mỗi ngày sẽ có vô số khách nhân tới đây, mọi người đều phải xếp hàng mới mua được. Thật ra Tề Loan không kiên nhẫn nhất là loại chuyện này, nhưng chuyện xếp hàng mua điểm tâm ở Bảo Nguyệt Trai cũng đã từng trải qua.

Lúc ấy hắn nghĩ như thế nào?

Lúc trước đại khái cảm thấy Vân Nhược Dư vì hắn mà bị thương, hắn không đành lòng, lương tâm hổ thẹn.

Hiện tại đứng ở đây chờ cùng Vân Nhược Dư, trong lòng lại có cảm xúc khác.

Lúc hai người đứng đó xếp hàng, còn vừa nói lặng lẽ nói cười, không ai biết hai người đang nói gì, nhưng La Sát và cầm các tướng sĩ ở tửu lầu đối diện, lại nhìn thấy rõ ràng.

“Tướng quân có tính là mê muội mất lý trí hay không?”

“Nói như thế nào nhỉ? Đây rõ ràng chính là thấy sắc quên nghĩa.”

La Sát: “……”

La Sát nghe xong cũng không cảm thấy lời nói phía sau có gì khác biệt, không phải đều giống nhau sao? Không phải đều là mấy lời không có gì hay sao

Ngày thường La Sát đi theo âm thầm bảo hộ, đây chức trách phó tướng của hắn, nhưng mấy người bọn họ lại nói: “Các ngươi có rảnh thế sao? Lão tướng quân cho phép các ngươi ra ngoài? Chẳng lẽ là trộm chuồn ra?”

Nói đến đây, mọi người oán thán không ngớt, sao dám làm mấy chuyện đó dưới mi mắt lão tướng quân, đây không phải là có một số việc cần ra ngoài tìm tướng quân thương nghị sao?

“Ngàn đêm và Thiên Sơn truyền lại, độc trên người tướng quân hình như đã có manh mối.” Một thanh âm trầm thấp vang lên vang lên.

Mọi người không còn tâm tư tiếp tục xem kịch, một đám vô cùng kích động: “Thật saoe?”

“Thật hay giả?”

“Muốn chúng ta làm gì?”

“Chuyện này phải tìm tướng quân nói qua, nhưng thoạt nhìn tướng quân lại không để ý chút nào.” Người nói chuyện có chút buồn rầu, thật ra bọn họ đã sớm biết Tề Oan không quan tâm đến vấn đề này.

Giống như trên người hắn không có độc, ngoại trừ lúc đầu sắc mặt có hơi tái nhợt, ăn đau khổ nhiều chút, những lúc còn lại đều không biểu lộ ra bất cứ vấn đề gì.

Mọi người đều cực kỳ buồn rầu, nhưng La Sát vẫn nhìn về phía hai người đang nói giỡn bên dưới, trong lòng có một kế hoạch to gan, so với bản thân mình Tề Loan càng để ý đến Vân Nhược Dư hơn.

Nếu là… Nếu để Ngũ công chúa tới nói…

La Sát suy nghĩ một chút, liền che mặt lại, cũng không còn cách nào khác, quá đáng sợ, hắn căn bản không dám nghĩ nữa.

Phần lớn thời gian hắn cùng Tề Loan ở trong phủ tướng quân, có rất nhiều chuyện người khác không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng suy nghĩ của Tề Loan, có lẽ hắn còn biết rõ hơn Tề Loan.

Nếu lấy Ngũ công chúa làm bè, hoặc tiết lộ chuyện này cho Ngũ công chúa biết, La Sát chỉ sợ bản thân mình rất nhanh sẽ xong đời.

Nhưng bọn hắn lại không thể trơ mắt nhìn Tề Loan xảy ra chuyện.

Cuối cùng thảo luận tới thảo luận lui, cũng không tìm ra được nguyên nhân, nhưng ở đối diện hai người ngoài cửa Bảo Nguyệt Trai đã mua được Hạch Đào Tô, nàng một miếng ta một miếng chia nhau ăn.

Không chỉ như thế, cuối cùng hai người còn nắm tay nhau rời đi.

Một đám nam nhân cao lớn thô kệch thật sự không rõ, chẳng qua cũng chỉ là một miếng Hạch Đào Tô, đút cho nhau ăn có thể ngon hơn được sao?

Rốt cuộc nếm ra như thế nào?

“Tiểu La, ngươi cũng mua một ít về đây.”

Bọn họ thật sự muốn nếm thử, Hạch Đào Tô ở Bảo Nguyệt Trai rốt cuộc có gì khác biệt, có thể biến Đại tướng quân bọn họ thành như vậy?

Hơn nửa canh giờ sau, đã mua Hạch Đào Tô trở lại, mấy đại nam nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Tuy rằng rất muốn thử xem tướng quân có cảm giác gì, nhưng thật sự không thể nào miễn cưỡng nhau làm chuyện ghê tởm này.

Bản thân tự cắn rồi ăn đi.

Huống chi hương vị của thứ này này rất ngon, khó trách tướng quân thích.

Người này một khi ăn ngon, liền sẽ nói nhiều hơn: “Tình hình của Ngũ công chúa có phải rất không xong rồi hay không? Thái y cũng bó tay không biện pháp, các ngươi nói thánh hoa Nam Cương kia có thể dùng được hay không?”

Lời này chẳng qua chỉ tùy tiện nhắc tới, nhưng tất cả mọi người lại để ý lên.

Hơn nữa suy nghĩ đều tương tự nhau, thánh hoa Nam Cương hẳn không phải chỉ có một đóa đi?

Dựa theo hiểu biết của bọn họ đối với Nam Cương, hẳn là như thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.