(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ nhỏ tới lớn, nữ tử Tề Loan từng tiếp xúc chỉ có hai người là mẫu thân và tỷ tỷ.
Mẫu thân dịu dàng, tỷ tỷ cường thế.
Hắn là nhi tử cũng là đệ dễ dĩ nhiên muốn quan tâm đến cảm xúc của hai người, do đó từ nhỏ Tề Loan luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi* với nữ tử xung quanh.
(Kính nhi viễn chi"敬而遠之” kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.)
Chủ yếu là do đắc tội không nổi.
Sau khi Tề Loan tới quân doanh, càng khó có cơ hội tiếp xúc với nữ tử, lối sống Nam Cương cởi mở thật ra có không ít nữ tử thể hiện tâm ý với hắn, chẳng qua người sau lại cường hãn hơn người trước.
Không khác gì tỷ tỷ của hắn.
Hắn đối với những cô nương này vẫn luôn giữ khoảng cách.
Tề Loan lập được chiến công hiển hách, Thuận Đế muốn tứ hôn cho hắn, lúc trước Thuận Đế định chọn Nhị công chúa nhưng có lẽ là để thế gian bớt đi một đôi oán hận, Thuận Đế để Tề Loan tự mình lựa chọn.
Đây đúng là một vinh dự to lớn.
Tề Loan nhớ tới lúc mình biết Nhị công chúa và cùng Ngũ công chúa, hắn đã không chút do dự lựa chọn Vân Nhược Dư.
Một là do tuổi Vân Nhược Dư còn nhỏ, bọn họ sẽ không cần vội thành thân, còn có một chuyện nữa là tính tình Nhị công chúa nghe nói không khác gì so với tỷ tỷ nhà hắn.
Tề Loan vừa nghe đến đây, không chút suy nghĩ lập tức từ bỏ.
Sau đó lại nghe nói Nhị công chúa và nhị phò mã cầm sắt hòa minh, Tề Loan nghĩ đúng là bản thân mình đã vô tình làm được chuyện tốt.
Tề Loan đã gặp Vân Nhược Dư, nhưng ngoại trừ một lần thoáng qua kia, sau đó hắn không còn gặp lại nàng nữa, thư từ bọn họ liên hệ cũng chỉ nói phong cảnh cùng phong tục trong mắt mỗi người.
Hắn sẽ chuẩn bị lễ vật cho Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư cũng sẽ chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ cho hắn.
Tất cả đều đi theo hướng phát triển tốt đẹp, Tề Loan không biết loại cảm giác này có phải thích hay không, nhưng là hắn biết rõ mình không ghét Vân Nhược Dư.
Thậm chí, rất chờ mong thư của Vân Nhược Dư.
Nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, hắn hẳn sẽ khải hoàn về triều, nghênh đón Vân Nhược Dư vào cửa.
Ai biết rằng một vấn đề đơn giản lại sẽ có rất nhiều biến số. Hắn trên chiến trường cửu tử nhất sinh, hơi thở thoi thóp, Tề Loan nghĩ tới nếu hắn chết vậy Vân Nhược Dư phải làm sao bây giờ?
Nàng chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi, cho dù có thân phận công chúa nhưng nếu hắn chết trước khi thành thân thế tục có thể gán cho nàng tội danh khắc phu hay không?
Lúc đó hắn không rõ được tâm ý của mình, chỉ cần tưởng tưởng đến cảnh đó liền khó chịu không chấp nhận nỗi.
Tề Loan vẫn không rõ vì sao mình lại có tâm tư như vậy, lúc đó hắn chưa yêu Vân Nhược Dư mọi chuyện đã thay nàng suy xét.
Nhưng mối quan hệ giữa hai người vì sao lại biến thành như vậy, Tề Loan cũng từng tự hỏi qua không ít lần, nhưng vẫn chưa bao giờ tìm ra được nhưng hiện tại hắn lại có được chút manh mối.
Tề Loan cẩn thận suy nghĩ, mới phát hiện dường như hắn không hiểu gì về Vân Nhược Dư cả.
Rõ ràng nàng là công chúa nhưng nàng lại làm được rất nhiều chuyện hẳn là không thể.
Bất luận là xuống bếp hay là thêu thùa, đều ra dáng ra hình, thậm chí còn biết gảy bàn tính?
Hơn nữa học thức của Vân Nhược Dư rất tốt hoàn toàn không kém ai, lúc trước hắn tới thư viện học tập hồi phủ lại làm bài tập, việc học của hắn Vân Nhược Dư đều có thể biết rõ.
Hơn nữa Tề Loan còn phát hiện, Vân Nhược Dư cực kỳ thông minh.
Tề Loan càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ không nhịn được muốn gọi Lộc Trúc và Ngân Điệp kêu lên tới hỏi một chút:“Công chúa ngày thường thích làm gì?”
Lộc Trúc và Ngân Điệp đứng phía dưới, bắt đầu cẩn thận nói ra nhưng thứ Vân Nhược Dư yêu thích.
Tề Loan càng nghe, càng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn chỉ cảm thấy thứ mà Vân Nhược Dư thích, hoàn toàn khác với những gì hắn đã suy nghĩ, hắn từng cho rằng nữ tử dịu dàng như vậy, hẳn là thích cầm kỳ thư họa.
Kết quả, Vân Nhược Dư lại không thích?
“Nàng thích nhất là cái gì?” Tề Loan hỏi cẩn thận, Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng không giấu giếm, trăm miệng một lời đáp lại.
“Thoại bản.”
Tề Loan lại một lần lâm vào trầm tư.
Sao lại là thoại bản?
Thoại bản mà người nói sử dụng để kể lại câu chuyện.
Điểm này Tề Loan vẫn biết được, tiệm sách Kim Lăng thành cũng có các loại thoại bản khác nhau, tuy Tề Loan không nhìn thấy nhưng cũng từng nghe qua. Thật sự hắn không biết thì ra Vân Nhược Dư lại thích xem thoại bản.
“Nàng bình thường thích nhìn cái gì?” Tề Loan không ngừng cố gắng hỏi.
Hỏi môt hồi Lộc Trúc và Ngân Điệp không biết nên trả lời thế nào, Ngũ công chúa thích nhất còn không phải là tài tử giai nhân sao? Nhưng loại chuyện này có thể nói ra sao?
Phải biết, thoại bản bán chạy nhất Kim Lăng thành ngoại trừ tài tử giai nhân, đó là thoại bản lấy Tề Loan làm nguyên mẫu thiếu niên tướng quân.
Mỗi lần ra bản mới chính là một lần chém giết mới, chẳng qua công chúa các nàng không có trong tay.
Lộc Trúc và Ngân Điệp đã từng cũng hỏi qua Vân Nhược Dư, vì sao trước nay nàng xem thoại bản đều là tài tử giai nhân, giống như tiểu tướng quân không phải rất tô sao.
Vân Nhược Dư không có hứng thú lắc đầu: “Nhất định không thể nói hươu nói vượn.”
Hơn nữa còn cảnh cáo các nàng không được nhắc lại chuyện này.
Tuy lời này vốn không quá rõ ràng, nhưng hướng đi lộ liễu quá mức như vậy nếu nói không phải lấy Tề Loan làm nguyên mẫu sáng tác, Vân Nhược Dư không tin.
Mỗi khi nhìn thấy tiểu tướng quân cùng nữ tử khanh khanh ta ta trong thoại bản, trong lòng Vân Nhược Dư sẽ sinh ra cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Nhìn còn rất chướng mắt.
Nhưng nàng lại không thể làm trò nói ra trước mặt hai thị nữ, lan truyền ra ngoài người khác không biết sẽ nghĩ nàng như thế nào.
Vân Nhược Dư nghĩ hẳn là mình vẫn cần rụt rè một chút.
Vì thế bắt đầu lung tung tìm cớ: “Bổn cung chưa gặp qua Tề tướng quân, nam tử trong thoại bản đều là một đám chi lan ngọc thụ, nếu là… Nếu Tề tướng quân lớn lên không đẹp như trong thoại bản miêu tả, bổn cung chẳng phải phải sẽ thất vọng sao?”
Lấy cớ này nghe ra có hơi ngớ ngẩn.
Nhưng Lộc Trúc và Ngân Điệp vẫn tin, lúc này đối mặt với câu hỏi của Tề Loan cũng không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể lấy cớ: “Trước đó vài ngày công chúa quá mức nhàm chán, bọn nô tỳ tìm tới tất cả thoại bản lúc trước của nàng, hiện tại đều đặt ở chính viện.”
“Công chúa thích phức tạp, bọn nô tỳ cũng không rõ ràng nàng thích nhất là loại nào.”
Lộc Trúc và Ngân Điệp cẩn thận mở miệng.
Dù sao, chính là không thích vai chính là tiểu tướng quân.
Lộc Trúc và Ngân Điệp thật sự không hiểu được, vì sao công chúa luôn cự tuyệt, nàng nói qua một lý do hai người đành tin theo như vậy.
Tề Loan cũng không khó xử hai người, phất tay để các nàng rời đi, lâm vào trầm tư.
Chính viện.
Vân Nhược Dư ôm tráp bắt đầu đếm bạc, tiêu dùng hằng ngày của nàng đều do Lộc Trúc và Ngân Điệp xử lý, tuy nàng không biết mình đã tiêu hết bao nhiêu nhưng Tề Loan sẽ không để nàng thiếu bạc, Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng không nhắc nhở nàng, nhà bọn họ hẳn là không thiếu tiền.
Bọn họ là phu thê, Vân Nhược Dư tiêu tiền của Tề Loan đương nhiên cảm thấy yên tâm thoải mái.
Nhưng bởi vì huynh trưởng trong nhà đến cầu Tề Loan, trong lòng Vân Nhược Dư đương nhiên cảm thấy khó chịu.
Ngày hôm nay phu quân có thể yêu ai yêu cả đường đi, vậy thì ngày sau thì sao? Nếu chuyện như vậy liên tiếp xảy ra, dù cho tính tình phu quân có tốt chỉ sợ cũng sẽ tiêu tan, chỉ trách nhị ca không biết cố gắng.
Vân Nhược Dư suy nghĩ một hồi, viết một phong thư để Lộc Trúc gửi cho nhị ca.
Thất hoàng tử Vân Dật không ngờ tới chuyện“Tống tiền” còn có hậu quả, lúc nhận được thư của Vân Nhược Dư trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, khóe môi hơi cong lên vẻ khoe khoang.
Thầm nghĩ đều đi thăm muội muội, nhưng bọn họ đều không nhận được thư chỉ mình nhận được, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh lúc đầu bồi muội muội diễn thoại bản, vẫn có rất nhiều chỗ tốt, nhưng Thất hoàng tử cao cao tại thượng làm sao cũng không thể nghĩ đến.
Phong thư này là muội muội viết tới mắng mình.
Lúc đầu Vân Dật nhận được thư vui vẻ bao nhiêu, lúc này liền có bao nhiêu bực bội.
“A…… Lại là vì Tề Loan.” Vân Dật tức muốn chết, rất muốn ném phong thư này đi cho rồi, cuối cùng vẫn không bỏ được bỏ vào tráp đặt vào sâu nhất trong ngăn tủ nhắm mắt làm ngơ.
Vân Nhược Dư đưa thư đi, bạc cũng đã đếm xong lại ngồi trước bàn trang điểm phát ngốc.
Rốt cuộc nàng có nên dùng tiền riêng đi giúp nhị ca hay không? Vạn nhất phu quân hiểu lầm nàng thì biết phải làm sao?
Vạn nhất, nhị ca không hiểu nỗi khổ tâm của nàng thì sao?
Trong lòng Vân Nhược Dư cảm thấy phiền muộn, nội tâm Tề Loan cũng có rất nhiều nghi ngờ, chính mình nghĩ không rõ, liền chủ động tới tìm Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nhìn thấy Tề Loan, cực kỳ kinh ngạc, sửng sốt mở miệng: “Trời tối rồi sao?”
Tề Loan bị hỏi có hơi bất ngờ, không rõ nguyên do: “Cái gì?”
“Trời còn chưa có tối, giờ này phu quân đã trở lại rồi sao?”
“…Ta có chút việc, muốn tới hỏi nàng.” Tề Loan có hơi xấu hổ.
Mà Vân Nhược Dư lại hiểu rõ, ngữ khí có chút chua chát: “Ta đã nói nếu không có chuyện chàng hẳn sẽ không về sớm tìm ta.”
Tề Loan: “……”
Hiểu lầm này xem ra càng thêm lớn.
“Phu quân ngươi tìm ta vì chuyện gì?” Vân Nhược Dư tò mò hỏi, tuy trong lòng nàng có bất mãn với Tề Loan, nhưng Tề Loan lại chủ động tới đây tìm nàng.
Nàng vẫn rất vui vẻ.
Tề Loan thấy nàng vui vẻ, trên mặt không tự giác được nhiễm ý cười, hắn nghĩ thầm muốn tìm kiếm đáp án, trong lời nói nhiều rất nhiều thăm dò, Vân Nhược Dư cũng không bố trí phòng vệ với hắn.
Chưa nói được vài câu, đã đem chính mình bán đi.
Như là thích cái gì, không thích cái gì, tất cả đều nói hết cho Tề Loan nghe, lúc này Tề Loan mới biết được thì ra hắn không hiểu về Vân Nhược Dư chút nào.
Thì ra những thứ nàng yêu thích thật sự rất đơn giản.
Thì ra nhưng thứ trước kia hắn đưa cho nàng, là do nàng thật sự thích mà không phải làm bộ?
Tề Loan cảm thấy mình nên suy nghĩ kỹ lại tại sao mình lại có nhận thức sai lầm như vậy, hắn đối với Vân Nhược Dư dường như luôn tồn tại một ấn tượng kiên cố, không tính là thành kiến nhưng cũng không phải chuyện tốt.
Tề Loan thấy trên trường kỳ vả trên bàn đặt rất nhiều thoại bản, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Vân Nhược Dư nhìn thấy ánh mắt của Tề Loan, nhất thời không hiểu rõ suy nghĩ của hắn “Phu quân chàng nhìn thoại bản làm gì? Chẳng lẽ chàng cũng muốn xem sao?”
Sau khi Tề Loan biết được những thứ Vân Nhược Dư yêu thích, cố ý đi tìm hiểu thoại bản một hồi, mới biết bên trong đều chỉ nói về tình ái.
Sắc mặt lúc đó của Tề đại tướng quân trở nên vô cùng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ thì ra nàng thích những thứ này, là cảm thấy hắn không hiểu phong tình hay là bất mãn với hắn?
“Ta không thể xem sao?” Tề Loan không đáp hỏi lại.
Vân Nhược Dư không ngại chút nào, hai tay dâng lên còn nói cho hắn biết loại nào hay nhất.
Tề Loan tiện tay mở ra, lướt nhanh qua, phát hiện đều là thoại bản nữ tử ái mộ nam nhân.
Hắn khép sách lại.
Đổi một quyển khác.
Xem lướt qua liền phát hiện nội dung gần như giống nhau, không có ngoại lệ đều là tài tử giai nhân, cốt truyện cũ kỹ không có gì mới mẻ, bất kể diễn biến khúc ngoặt kỳ lạ như thế nào, đều sẽ có được kết thúc viên mãn, khiến mọi người cảm thấy không thể giải thích được.
“Nàng thích những thứ này?” Tề Loan nhẹ giọng dò hỏi.
Vân Nhược Dư gật đầu: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm có thể dùng để giết thời gian.”
Tề Loan cũng không nhiều lời thêm, thích cái gì là tự do của Vân Nhược Dư, hắn sẽ không can thiệp quá nhiều, hắn lại cầm thêm một quyển khác, vai chính bên trên là một tướng quân.
Hắn nhìn quyển sách, có lẽ là bởi vì thứ này quá giống với bản thân mình, lúc nhìn thấy Tề Loan liền nhịn không được nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Nàng còn xem cái này?”
Vân Nhược Dư thấy rõ ràng thoại bản trong tay Tề Loan, nhẹ nhàng gật đầu, “Xem qua.”
“Vậy… Nàng cảm thấy như thế nào?”
“Ta cảm thấy không thể nào.” Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết rối rắm trong lòng Tề Loan, lúc nói chuyện cũng không bận tâm gì, nàng không biết lời này vốn là trước khi nàng mất trí nhớ, dã tùy ý lạt qua vài lần.
Nội dung cũng nhớ được đại khái, nhưng nàng lại không thích: “Ta chưa bao giờ gặp qua tướng quân nào phế như vậy.”
Tề Loan cảm thấy trong lòng bị bắn một mũi tên.
Tuy hắn cảm thấy Vân Nhược Dư nói là sự thật, hắn cũng chưa gặp người phế như vậy.
Mới vừa rồi đảo mắt liếc qua một cái, một trận chiến không lớn không nhỏ cũng có thể kéo dài lâu như vậy, không phải phế vật thì là cái gì?
“Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc hắn dùng cách gì để lên làm tướng quân, chẳng lẽ là dựa vào mặt?” Vân Nhược Dư nhíu mày, trong lòng rất bất mãn.
Nhớ tới khuôn mặt miêu tả trong thoại bản, tức khắc cảm thấy nghi ngờ lớn lên đẹp như vậy, dựa vào cái gì tiêu diệt quân địch, dựa mặt sao?
Tề Loan nhìn thoại bản trong tay, lại đưa tay lên sờ mặt mình.
Xem như hắn không thèm để ý đến dung mạo, cũng biết mình lớn lên không kém, nhưng hắn dựa vào quân công, không phải dựa mặt.
“Có lẽ cũng có thực học… Không phải thuần túy nhìn mặt.” Tề Loan thậm chí không rõ vì sao mình lại muốn mở miệng giải thích, người trên đây cũng không phải là hắn mà.
Nhưng Tề Loan rất muốn mượn cơ hội này, thăm dò suy nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nghe Tề Loan hỏi suy nghĩ của mình, nàng thực sự sửng sốt một hồi lâu, nghiêm túc nhìn thoại bản trong tay Tề Loan: “Người như đại tướng quân vẫn nên ra trận giết địch lập được chiến công mới tốt.”
Tốt nhất có thể nỗ lực hết sức, không thể phế vật như vậy chứ, thật sự quá mất mặt.
“Thế tục tình ái, bọn họ không nên dính vào.”
Nữ tử bên cạnh tướng quân này thực sự khiến người ta cảm thấy chán ghét.
“Thế tục dục vọng, không cần có được.”
Thanh tâm quả dục mới bình an.
Tề Loan: “……”
Vân Nhược Dư đây là đang nói vai chính trong chuyện này hay là đang nói hắn đây?
Tề Loan nghe một hồi, trong lòng càng thêm phức tạp nhớ tới lúc trước hắn bị bỏ tù Vân Nhược Dư đánh giá võ tướng bất tri bất giác cảm thấy buồn bực.
Suy nghĩ hoàn toàn dừng lại ở chuyện Vân Nhược Dư chán ghét võ tướng.
Cho nên, so với võ tướng tới, quả nhiên nàng vẫn thích người đọc sách hơn đúng không?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Suy nghĩ của Vân Nhược Dư chính là, tướng quân hoàn mỹ nhất là vị hôn phu của nàng, những người khác đương nhiên không bỏ vào mắt~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");