(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Nhược Dư cất cẩn thận tờ giấy có viết tên hai người, bắt đầu thúc giục Tề Loan viết công khóa.
Bất kẻ Tề Loan tìm lý như thế nào do, thái độ của Vân Nhược Dư đều rất kiên quyết, tuy nàng không nói thêm lời gì chỉ bình tĩnh nhìn Tề Loan.
Nhưng lại làm cho Tề Loan rất nhanh đã bại trận, nhận mệnh đề bút bắt đầu viết công khóa, cái nhìn đối với quan văn cùng võ quan là gì?
Hắn có thể có ý kiến được không? Hắn không tranh luận với đám qua văn kia, là do hắn thiện lương rộng lượng.
Phu tử thư viện này rốt cuộc vì sao lại đưa ra loại đề mục này?
Tề Loan nhìn ra đây thuần túy là muốn gây sự chuyện này nếu bị đưa lên triệu, nhất định lại có thêm một hồi tinh phong huyết vũ.
Tề Loan tùy ý viết một đoạn, không thể nói nghiêm túc, chỉ có thể nói cực kỳ có lệ, hắn cùng lắm chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, miễn làm cho Vân Nhược Dư không cao hứng.
Nhưng ngày thứ hai nộp công khóa lên, biểu tình phu tử liền trở nên kỳ lạ, vô cùng đau đớn nhìn Tề Loan, trong lời nói toàn là lời đáng tiếc.
Tuy chỉ là thở ngắn than dài, nhưng không khó nhìn ra phu tử thưởng thức Tề Loan, phu tử càng công khai tỏ vẻ hy vọng Tề Loan có thể dụng công, không thể cô phụ lại khả năng của bản thân mình.
Tề Loan nghe xong chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, bất quá hắn chỉ tùy ý viết vài câu, phu tử này làm sao có thể nhìn ra được văn chương tốt xấu? Chẳng lẽ thu bạc của ai, lúc này mới trái lương tâm khen hắn?
Lời này của phu tử, đẩy Tề Loan đến đầu sóng ngọn gió, trong thư viện cũng không có bí mật gì, không bao lâu những lời phu tử nói đã truyền khắp toàn bộ thư viện.
Mọi người đều hiểu được tú tài mới tới kia tuy không chăm chỉ học tập, nhưng tài tình nhạy bén được phu tử khen ngợi, không chỉ chọc đến các học sinh khác tò mò.
Cũng chọc đến nhóm đồng học cùng lớp bắt đầu xì xào bàn tán, thư viện Đại Thần cũng không phải có tiền là có thể vào, Thuận Đế vì không cho các học sinh nhà nghèo cảm thấy quá mức chênh lệch, đưa ra quy định giống nhau là tất cả vào đượ đây đều dựa trên thành tích.
Mà Thanh An thư viện trước giờ luôn nghiêm khắc kỷ luật, những học sinh vào được thư viện có ai không phải đầy bụng kinh luân, bác học đa tài.
Chỉ có Tề Loan là trường hợp ngoại lệ, cho nên mọi người đều rất tò mò rốt cuộc Tề Loan vào được Thanh An thư viện bằng cách nào, cũng không phải không có ai nghĩ tới hắn dựa vào quan hệ, nhưng căn cứ vào tín nhiệm đối với thư viện và sơn trưởng, bọn họ vẫn đánh mất suy nghĩ đó đi.
Bây giờ nhìn thấy phu tử khen ngợi Tề Loan, rốt cuộc cũng hiểu được, có lẽ là phá cách trúng tuyển.
Tề đại tướng quân tai thính mắt tinh đương nhiên cũng nghe được mấy lời này, hắn khịt mũi coi thường, cũng thật sự phục đám thư sinh ngốc này suốt ngày cắm mặt vào đọc sách, quá cố chấp.
Mấy người này mà thi đậu tiến sĩ làm quan, trong triều đình chỉ sợ lại có thêm nhiều tiểu lão đầu kỳ quái, cổ hũ.
Những lão nhân cũ kỹ đoán rằng sẽ rất vui mừng khi có người kế tục.
Tề Loan cùng nhóm tiểu cũ kỹ này luôn trong tình trạng nước sông không phạm nước giếng, tuy hắn hiểu được nhóm tiểu cũ kỹ có ý kiến rất lớn với hắn, nhưng nếu không chọc đế trước mặt hắn Tề Loan cũng coi như không sao, cố tình lúc này đây nhóm tiểu cũ kỹ kia đã không nhịn được, trong lúc nghỉ ngơi đứng ở trước mặt hắn.
Tề Loan nhíu mày, tùy ý đánh giá người tới, đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn đánh nhau?
“Các ngươi muốn làm gì?”
Tề Loan theo bản năng nắm chặt thư túi của mình, đánh nhau có thể, tuy thương thế của hắn chưa khỏi hẳn, nhưng cũng không phải không thể đánh lại một đám mọt sách.
Nhưng thư túi không thể làm dơ, bằng không về nhà không có cách nào giải thích.
“Tề công tử, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tề Loan sửng sốt, có chuyện muốn nói với hắn? Không phải tới đánh nhau? Chẳng lẽ tới đây cãi nhau với hắn sao?
Cãi nhau cũng không phải không thể, chỉ là có hơi mệt.
Sau khi Tề Loan suy nghĩ cẩn thận, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi muốn nói gì?”
“Tề công tử, hôm nay ngươi được phu tử khen ngợi, chẳng biết có thể cho chúng ta mượn đọc qua hay không?”
Tề Loan: “……”
Chỉ là công khóa hắn tùy ý viết ra sao? Rất được phu tử khen ngợi? Sau đó nhóm tiểu cũ kỹ này muốn tới mượn đọc? Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Nhưng công khóa đó không phải hắn không muốn cho mượn, là thật sự không có gì đẹp, chẳng qua nói mấy câu lung tung mà thôi.
Tề Loan vì làm cho bọn họ hết hy vọng, liền mang sách vở ra ngoài, vốn tưởng rằng bọn họ rất nhanh sẽ thất vọng, lại thấy một đám thư sinh ngồi một chỗ thảo luận, Tề Loan chống cằm bắt đầu buồn ngủ.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng đằng trước xì xào, hắn còn tưởng những thư sinh này lại nói thầm gì đó, cẩn thận nghe xong mới biết được vì công khóa của hắn mà thảo luận.
Còn thảo luận đến vô cùng náo nhiệt, thế nên Tề Loan đều bắt đầu nghĩ rốt cuộc bản thân hắn đã viết ra thứ gì đáng để thảo luận.
Mà nhóm tiểu cũ kỹ nói nhao nhao một hồi còn không có xong, một đám như chim cút đứng trước mặt hắn, chắp tay cùng hắn xin lỗi.
“Lúc trước là do chúng ta quá mức hẹp hòi, không biết Tề công tử sao lại vào được Thanh An thư viện, bây giờ hiểu được có lẽ là bởi vì ngươi học thức hơn người……”
“Chúng ta cố ý tới xin lỗi ngươi.”
Tề Loan: “……”
Kỳ thật cũng không cần phải như thế, bây giờ hắn chỉ nghĩ đến là Cố Cẩm Thời sợ thiên hạ không loạn, cố ý an bài cho hắn.
Mà hắn viết công khóa, thật sự không phải bởi vì học thức hơn người. Bất quá là thật tình cảm thấy quan văn võ quan nên hỗ trợ lẫn nhau.
Võ tướng có thể ra trận giết địch, không nhất định có thể đối mặt được với sóng ngầm mãnh liệt trong triều.
Mà văn thần nho học, cũng không nhất định có thể ứng phó với thiên quân vạn mã.
Đây đều là kinh nghiệm trong thực chiến mà có hắn đã làm quan nhiều năm, từng chinh chiến bao nhiêu chiến trường, đương nhiên so với đám mọt sách này hiểu biết nhiều hơn.
Nói tới luận đề này hắn chiếm được tiện nghi, đương nhiên sẽ không kể công kiêu ngạo, cho rằng mình vượt trội hơn đám mọt sách này.
Tề Loan tùy ý gật đầu, cũng không nhiều lời thêm chỉ nói với bọn họ không cần nghĩ nhiều chuyện này không có gì.
Mà nhóm thư sinh thấy Tề Loan đối với chuyện phu tử khen hồn nhiên không thèm để ý, đều cảm thấy có hơi đau lòng, nhưng không biết nên nói cái gì chỉ có thể lắc đầu thở dài rời đi, lại tụm năm tụm ba với nhau bắt đầu thảo luận, chọc đến mức Tề Loan càng thêm không thể hiểu được.
Xem ra đã đọc sách đến choáng váng thật rồi, lần tới vẫn nên nói cho Thái Tử điện hạ biết.
Khi thư viện dạy học cũng phải dạy thêm cả những thứ khác, bằng không cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ có được một đám cũ kỹ.
Trong triều tiểu cũ kỹ quá nhiều, thật sự không phải là chuyện gì tốt.
Tề Loan chỉ nghĩ đám thư sinh này đầu óc không tốt, nhưng chỉ có nhóm thư sinh này rõ ràng bọn họ là thật sự khó lý giải.
Rõ ràng đều đã tiến vào Thanh An thư viện, vì sao còn có thể có thái độ và dáng vẻ này?
Phải biết rằng nhóm phu tử ở thư viện, rất ít khi khen học sinh.
Giống như lớp học của bọn họ, cũng chỉ có Khương Hiền được khen nhiều nhất, về phần người khác càng giống như tìm lông phượng sừng lân.
Cho nên mỗi khi bọn họ nhìn thấy Tề Loan, đều cảm thấy thực hâm mộ chỉ là phần hâm mộ này bọn họ cứ muốn nói lại thôi, khiến Tề Loan vô cùng nghi hoặc.
Không để yên đúng không?
Lúc trước nhìn hắn khe khẽ nói nhỏ, bây giờ lại nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Trong đầu đám thư sinh này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?!
Kỳ thật nhóm thư sinh này cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, chỉ là cảm thấy có chút hâm mộ, rốt cuộc có rất nhiều chuyện thật sự đều phải cần có thiên phú, dù là học tập cũng không ngoại lệ.
Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết Tề Loan ở thư viện lại trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, lúc này nàng đang đau đầu suy nghĩ hôm nay nên nấu món gì.
Vốn dĩ nàng không có lo lắng về vấn đề này, thỉnh thoảng đều có nguyên liệu nấu ăn gì thì chuẩn bị cái đó, chẳng qua ngày gần đây Tề Loan trở về đều sốt ruột vội vàng, Vân Nhược Dư thật sự lo lắng hắn bị đói, nên tính toán muốn làm đồ ăn gì đó dễ tiêu hóa.
Nhưng chờ Vân Nhược Dư bưng đồ ăn lên bàn, bầu trời lại bất ngờ giăng đầy mây đen, tiếng sấm từng hồi, nghiễm nhiên đây là khúc nhạc dạo trước khi trời mưa.
Mưa sẽ không lập tức rơi xuống, nhưng nhìn tình huống này chỉ sợ khó tránh khỏi một trận mưa to, Vân Nhược Dư lo lắng trên đường Tề Loan trở về đụng phải mưa to, liền bảo Lộc Trúc ra ngoài thuê một chiếc xe ngựa tới đây, mà nàng bỏ hết đồ ăn vừa dọn ra bỏ hết vào trong hộp mang đi.
Suy nghĩ muốn đưa tới cho Tề Loan.
Xe ngựa chạy đến nửa đường bầu trời bắt đầu mưa to, tiếng sấm vang lên từng trận từ xa đến gần, mưa to tầm tã rơi xuống.
Nước mưa dồn dập rơi trên đình xe, bùm bùm, Vân Nhược Dư nghe được hoảng hốt một trận.
Xa phu bên ngoài dặn dò Vân Nhược Dư ngồi cẩn thận, nàng tùy ý trả lời ại vài câu.
Dọc theo đường đi, nàng mang theo giỏ đồ ăn có hơi phát sầu, lúc trước nàng đã nói rất nhiều lần với Tề Loan để nàng tới đưa cơm, nhưng phu quân lại nhất định không đồng ý.
Lúc này nhìn thấy nàng, cũng không biết có cảm thấy không vui hay không.
Cũng không biết có thể cảm thấy nàng tự chủ trương hay không.
Vân Nhược Dư nắm chặt giỏ đồ ăn bắt đầu miên man suy nghĩ, thình lình xảy ra mưa to, khiến tốc độ xe ngựa thoáng chậm lại, nhưng bởi vì khoảng cách từ phủ tướng quân tới Thanh An thư viện cũng không tính là quá xa, không đợi nàng nghĩ ra lý đo đã tới nơi.
Xe ngựa dừng ngoài cửa thư viện, xa phu hảo tâm hỏi Vân Nhược Dư có phải đợi nàng hay không.
Vân Nhược Dư cười cảm tạ, uyển chuyển cự tuyệt.
Ngày mùa hè mưa to tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc này đã mưa có lẽ không bao lâu nữa sẽ dừng lại.
Nàng nghĩ chờ một lát hết mưa rồi, có thể tự mình trở về.
Không chỉ có mát mẻ hơn, còn có thể tiết kiệm được một chút tiền xe.
Lúc này còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, bên ngoài Thanh An thư viện chỉ có hai đồng tử trông cửa, thấy nàng cầm ô mang theo một giỏ đồ ăn đứng trong mưa, không có ý tiến lên, liền lên tiếng ý bảo nàng đứng dưới mái hiên tránh mưa, Vân Nhược Dư cảm kích nói đa tạ.
Lúc này, lại có mấy người cầm ô mang theo giỏ đồ ăn xuất hiện.
Có nam có nữ, có lẽ đều là người quen rất nhanh đã bắt chuyện với nhau Vân Nhược Dư liền đứng một bên an tĩnh lắng nghe, phát hiện không nói gì nhiều toàn là những chuyện vụn vặt.
Còn có thảo luận chuyện ở Thanh An thư viện, càng có rất nhiều người khen người nhà mình, có khen trượng phu, khen nhi tử.
Mỗi một câu đều không cam lòng yếu thế.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, Vân Nhược Dư cầm theo giỏ đồ ăn có hơi chịu không nổi, nàng cũng không muốn đặt giỏ đồ ăn trên đất nên chỉ có thể ôm trong ngực.
Một đại thẩm đứng bên nhìn thấy khuôn mặt của Vân Nhược Dư, liền hỏi nàng có phải lần đầu tiên tới đây hay không.
Vân Nhược Dư khẽ gật đầu.
“Tới đây đưa cơ cho người trong nhà sao?” Đại thẩm quan tâm hỏi.
Vân Nhược Dư không biết chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu, nàng nghĩ có lẽ đại thẩm này là người nhà của đồng học cùng trường với phu quân, cũng không thể nháo ra chuyện, liền bắt đầu đáp lời: “Đại thẩm, ngươi cũng thế sao?”
Đại thẩm cười tủm tỉm gật đầu, cẩn thận nhìn Vân Nhược Dư, nhìn xong lại cười càng thêm hiền lành, tiểu nương tử này lớn lên thật đúng là xinh đẹp, nhìn tuổi tác cũng không lớn, hẳn còn chưa có hôn phối.
Đại thẩm nhớ tới nhi tử nhà mình, cũng không rảnh lo nói chuyện với người quen, ngược lại bắt chuyện cùng Vân Nhược Dư.
Đại thẩm nói chuyện rất tốt, không đến mấy câu đã khiến Vân Nhược Dư hạ đề phòng.
Đúng lúc này tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, hai đồng tử mở cửa lớn thư viện, đại thẩm đứng ở phía trước Vân Nhược Dư, Vân Nhược Dư thấy thế cũng không cam lòng yếu thế ôm giỏ đồ ăn lên, sợ bị làm rơi.
Không bao lâu Vân Nhược Dư liền nhìn thấy bọn họ đưa đồ ăn cho nhóm thư sinh đang đi tới, sau đó cầm ô từ biệt với người trong nhà.
Vân Nhược Dư khá tò mò, chẳng lẽ thư viện không cho người nhà đi vào sao?
Người tới một người lại một người, vị trí bên người cũng dần có chỗ trống, Vân Nhược Dư theo bản năng nhìn xung quanh trái phải cũng không có nhìn thấy Tề Loan.
Mà đại thẩm này chờ người tới cũng chưa xuất hiện, liền nắm chặt thời gian bắt chuyện cùng Vân Nhược Dư, mục đích chỉ là muốn hỏi rõ ràng Vân Nhược Dư rốt cuộc là đưa cơm cho ai.
Đợi đến lúc đại thẩm muốn hỏi ra, Tề Loan vừa thoát thân được từ thật xa đã nhìn thấy Vân Nhược Dư, không rảnh lo mưa to, đến cả ô cũng không mở ra liền trực tiếp chạy đến trước mặt nàng, sốt ruột hỏi: “Nương tử, sao nàng lại tới đây?”
Vân Nhược Dư nhìn thấy Tề Loan cũng không có tâm tư để ý tới đại thẩm bên cạnh, lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt thay cho hắn: “Phu quân sao chàng lại trực tiếp chạy tới? Mưa lớn như vậy sao lại không mở ô ra?”
“Sao nàng lại tới đây? Chỉ có một mình sao? Lộc Trúc và Ngân Điệp có cùng nàng tới không?” Tề Loan tự nhiên tiếp nhận giỏ đồ ăn trong tay Vân Nhược Dư, thuận tiện nắm lấy tay nàng: “Mệt sao?”
Vân Nhược Dư nghe được ý tứ nôn nóng của hắn lại mỉm cười ngọt ngào: “Trời mưa to, buổi sáng chàng ra cửa không mang ô, ta lo lắng chàng không tiện trở về.”
Hai người không coi ai ra gì nói chuyện với nhau, sắc mặt đại thẩm bên cạnh bỗng nhiên lúc trắng lúc xanh, không nghĩ tới bản thân mình lại có lúc nhìn lầm, tiểu nương tử này đã thành thân rồi sao?
Rõ ràng vẫn là cô nương.
Đại thẩm nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, nhưng suy nghĩ qua chỉ cảm thấy may mắn, cũng may chưa có hỏi ra bằng không nhất định sẽ xấu hổ đến chết?
Mà Tề Loan và Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết trong lòng đại thẩm này suy nghĩ cái gì, Tề Loan cầm ô, trực tiếp che chở Vân Nhược Dư đi về hướng bên trong thư viện, Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, lại nhìn hai đồng tử ngoài cửa..
Nhỏ giọng hỏi Tề Loan mình có thể đi vào hay không.
“Lúc này không đi học sẽ không gây ra chuyện chậm trễ gì.” Tề Loan cũng không nghe qua quy định nói người nhà không thể vào thư viện.
Lộc Trúc và Ngân Điệp không theo bên cạnh Vân Nhược Dư, nàng khẳng định tự mình tới, trời lại đang mưa Tề Loan không yên tâm để nàng về nhà một mình.
Tề Loan đưa Vân Nhược Dư đi tránh mưa, hành lang dài tuy rằng có thể che mưa lại không ngăn được gió chỉ chốc lát sau liền làm ướt váy áo nàng, mà Tề Loan cũng không tốt hơn Vân Nhược Dư bao nhiêu.
Hai người cứ thế chật vật đứng dưới hành lang.
“Phu quân, có phải ta tới đây gây thêm phiền toái cho chàng hay không?” Vân Nhược Dư có chút lo lắng mở miệng.
“Làm sao có thể nương tử lặn lội đường xa đưa đồ ăn tới cho ta, không biết đã có bao nhiêu vất vả, sao lại có thể phiền toái cơ chứ?” Tề Loan ngoài miệng nói an ủi, trong lòng lại suy nghĩ rốt cuộc phải đi đâu tránh mưa mới tốt.
Nếu thời tiết sáng sủa ở chỗ này cũng được, chỉ là lúc này mưa to cuồng phong nếu còn tiếp tục ở đây chắc chắn chỉ có thêm chật vật.
Tề Loan suy tư một hồi, liền quyết định mang theo Vân Nhược Dư tới phòng học, hiện tại là thời gian nghỉ trưa trong phòng học không có người, Vân Nhược Dư vẫn có chút lo lắng.
Nhưng Tề Loan lại nói cho nàng thêm lần nữa lúc này trong phòng học không có người, mà Vân Nhược Dư cũng thật sự tò mò nơi Tề Loan học tập như thế nào, liền thấp thỏm đồng ý.
Phòng học ở Thanh An thư viện có hai cửa trước sau, vị trí của Tề Loan ở sát cửa sau đó là do hắn tự mình lựa chọn, rất thanh tịnh.
Mà Vân Nhược Dư không biết tâm tư Tề Loan nhìn thấy chỗ ngồi của hắn trong lòng có chút ủy khuất: “Phu quân ngày thường đều ngồi ở chỗ này sao? Cách phu tử xa như vậy, làm sao nghe được phu tử giảng bài?”
“Nghe được tiếng.” Tề Loan không để ý lắm, ngay cảm đám mọt sách kia nói thảo luận nhỏ tiếng hắn còn nghe được, huống chi phu tử giảng bài còn đề cao âm lượng, cho nên ngồi ở chỗ nào, đối hắn mà nói thật đúng là không có khác biệt quá lớn.
Vân Nhược Dư nghe xong chỉ cảm thấy có chút xót xa, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ đem sách trên bàn Tề Loan thu thập lại, lấy đồ ăn ra: “Phu quân mau ăn cơm đi đừng để bị đói.”
Đồ ăn đặt trong giỏ còn ấm áp, Vân Nhược Dư chuẩn bị đều là món Tề Loan thích, mặc dù Tề Loan chưa bao giờ nhắc tới nhưng nàng chỉ cần nhìn vài lần đã có thể biết được.
Tuy Tề Loan đã sớm đói bụng, nhưng hắn chỉ là nhìn một hồi lại không có động đũa, ngược lại hỏi Vân Nhược Dư.
“Ta lát nữa lại trở về ăn.”
“Ta đưa nàng ra ngoài, xe ngựa đưa nàng tới đây có đang chờ ở bên ngoài không?”
Vân Nhược Dư lại hiếm khi trầm mặc lại, nói gần nói xa: “Không cần vội, ta chờ phu quân ăn xong, ta có thể mang giỏ đồ ăn về.”
Tề Loan nghe thấy lời này, nhạy bén cảm thấy được i gì, đột nhiên hỏi: “Có phải nàng bảo phu xe đi rồi không? Muốn đợi trời tạnh mưa sẽ trở về?”
Vân Nhược Dư: “… Thuê xe ngựa cũng rất đắt, hơn nữa trong xe ngựa có mùi khó chịu ta không thích.”
Tề Loan nghe xong cũng không cảm thấy có gì lạ, xe ngựa bên ngoài chỉ cần đưa tiền là có thể thuê, người ngồi đương nhiên cũng nhân ngư hỗn tạp.
Ngày đó bọn họ thuê xe ngựa kia, là do Tề Loan đã chuẩn bị tốt từ trước.
Đương nhiên không giống nhau.
Tề Loan nhìn sắc trời bên ngoài cũng không biết cơn mưa này khi nào sẽ dừng lại: “Vậy nàng nghĩ sẽ cứ chờ như vậy?”
Hắn thấy Vân Nhược Dư nghiêm túc gật gật đầu, có hơi tức giận cầm bát cơm trong tay nhét vào trong tay Vân Nhược Dư: “Ăn cơm.”
Vân Nhược Dư có chút dở khóc dở cười, nhẹ giọng giải thích với Tề Loan, nàng chỉ chuẩn bị cho một mình hắn: “Ta trở về ăn cơm là được, phu quân buổi chiều còn phải học lát nữa bị đói phải làm sao bây giờ?”
“Ta sao có thể đói?” Tề Loan nhanh mồm nhanh miệng phản bác, kết quả vừa mới dứt lời bụng liền reo lên từng hồi.
Tề Loan rất xấu hổ.
Vân Nhược Dư nén cười, đưa bát cơm tới: “Phu quân mau ăn đi, chàng ăn cơm xong nhanh ta cũng có thể về nhà ăn sớm hơn.”
Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư, cũng không làm ra vẻ gì nữa, buồn bực bắt đầu ăn cơm.
Vân Nhược Dư lại an tĩnh ngồi một bên, thay Tề Loan sửa sang lại sách vở trên bàn, bên ngoài tiếng sấm từng trận trong phòng lại có vẻ vô cùng yên bình.
Chẳng qua này phân bình tĩnh thực mau đã bị người cấp đánh vỡ.
Các học sinh vốn dĩ rời phòng học đến nhà ăn đã kết thành đàn trở lại vừa đi còn một bên lắc đầu thở dài.
Sôi nổi oán giận đồ ăn hôm nay ở nhà ăn thật khó nuốt.
Thời điểm bọn họ đi đến phòng học lại ngửi thấy mùi thơm đồ ăn.
Một đám đứng ngoài cửa sổ tò mò nhìn vào, nhìn thấy Tề Loan và Vân Nhược Dư, sôi nổi tò mò thân phận của Vân Nhược Dư.
Cuối cùng vẫn là Khương Hiền tới thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ: “Đó là nương tử của Tề công tử.”
Nhóm thư sinh sôi nổi không thể tin được nhìn về phía Khương Hiền, một đám chỉ cảm thấy không nghĩ tới. Tề Loan vì sao chọc đến tai ương lao ngục, mọi người ở Thanh An thư viện đều đã biết.
Bây giờ nhìn thấy Vân Nhược Dư, một đám bọn họ đều nổi giận!
“Giả đi?”
“Nhất định là giả……”
“Sao có thể?”
Sao có thể sẽ có chuyện như vậy? Trong miệng đám thư sinh nói nhất định là giả, nhưng đôi mắt lại luyến tiếc rời khỏi.
Khương Hiền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở mọi người chớ có nghe trộm góc tường nhà người ta, nhóm thư sinh mắt nhìn thẳng đi vào phòng học xem như hai người trong góc không tồn tại.
Vân Nhược Dư mới đầu có chút lo lắng, nhìn thấy không có người chú ý tới nàng mới an tâm lại.
Nhưng nàng không biết, tuy nói nhóm thư sinh này mắt nhìn thẳng nhưng một đám đều dựng lỗ tai chú ý nhất cử nhất động nơi này.
“Phu quân đọc sách vất vả, ăn nhiều thêm chút……”
“Được, nương tử yên tâm, ta không vất vả.”
“Phu quân chớ có an ủi ta, ta đều hiểu được.”
Vài câu nói chuyện mà bọn họ mấy cái nghe được là như vậy, đám thư sinh chỉ cảm thấy Tề Loan thật không đạo nghĩa, đến tột cùng hắn làm được khuôn mặt không đổi sắc?
Rốt cuộc sao có thể yên tâm thoải mái đến thế?
Hắn đương nhiên không vất vả, hắn sao có thể vất vả?
Bọn họ nghe thấy, ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, cái người người không muốn dốc lòng học tập đến tột cùng là vì sao mà có được nương tử?
Còn có, nương tử ôn nhu như vậy, đến tột cùng hắn sao có thể nhẫn tâm lừa gạt?!
Mà Tề Loan căn bản không biết mình lại vô chọc cho nhiều người tức giận, hắn đưa Vân Nhược Dư rời khỏi thư viện, sau khi trở lại phòng học cảm thấy không khí trong phòng học lại có một chút biến hóa.
Đám thư sinh kia sao lại thế này, thấy khuyên bảo hắn không có kết quả liền bắt đầu hận đời sao?
Về sau nếu làm quan, sẽ không vì một lời không hợp liền ban chết chứ?
Tề Loan cảm thấy, vấn đề này nhất định phải xem xét lại thật kỹ.
Mà nhóm thư sinh lại cảm thấy phẫn nộ, phi thường phẫn nộ.
Phẫn nộ hỗn loạn bên trong còn kèm theo một tia hâm mộ cùng ghen ghét, một đám bọn họ đều chua không chịu nổi.
Không chỉ ghen phu tử khen Tề Loan, còn ghen hắn có được một nương tử xinh đẹp ôn nhu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");