Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 21: Phố xá Kim Lăng thành




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Loan xách theo một ngàn tiền đồng trở về phủ, nói cho Vân Nhược Dư biết túi thơm nàng làm được các đồng học ở thư viện khen ngợi, mọi người đều rất thích, hắn mới lấy ra một cái đã bị đoạt mất.

Sôi nổi muốn mua về tặng cho nương tử.

“Phu quân nói thật sao, không có gạt ta?” Vân Nhược Dư nghe thấy lời này gấp không chờ nổi hỏi lại.

Tề Loan nhẹ nhàng gật đầu đem bao nhỏ trong tay đưa cho nàng, Vân Nhược Dư nhận lấy bao bố muốn ngồi xuống đếm tiền, còn chưa bắt đầu đếm chỉ mới ước lượng trọng lượng đã cảm thấy không thích hợp: “Sao lại có nhiều như vậy? Mười cái túi thơm, dù cho bán đi toàn bộ tổng cộng cũng chỉ có năm trăm văn thôi.”

Lúc này Tề Loan mới phản ứng lại, hắn tính sai giá rồi, Vân Nhược Dư nói bán 50 văn, tuy hắn bán được một lượng bạc nhưng lại lấy giá một trăm văn.

Hắn có hơi đau đầu, rõ ràng mục đích làm như vậy chủ yếu là vì phòng ngừa Vân Nhược Dư hỏi tới, kết quả muốn tránh cũng không thể tránh: “Khụ, ta nói giá cao hơi chút, vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ngại đắt trả giá với ta, kết quả bọn họ đều cảm thấy rất giá trị, không có cò kè mặc cả đã bỏ tiền ra mua.”

Tề Loan thật sự cảm thấy túi thơm này không đắt chút nào, cũng không biết rốt cuộc Vân Nhược Dư định giá như thế nào.

Vân Nhược Dư nghe xong Tề Loan giải thích, cũng không hỏi nhiều, có ai ngại tiền nhiều đâu?

Nàng ngồi một bên đếm bạc, một bên nói hôm nay nàng đã tìm được quầy hàng cho thuê ở ven đường, ngày mai muốn ra cửa buôn bán, bán ít túi thơm cùng khăn tay linh tinh.

Thuận tiện để Tề Loan nhìn mấy thứ nàng đã chuẩn bị tốt.

Tề Loan nhìn theo tầm mắt Vân Nhược Dư thấy có rất nhiều túi thơm và khăn tay: “Nàng chuẩn bị lúc nào?”

Sao lại làm được nhiều như vậy?

“Buổi tối, còn có ban ngày hôm nay, Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng giúp ta làm rất nhiều, bên trên cũng không có gì đa dạng, làm rất đơn giản.” Vân Nhược Dư cười tủm tỉm mở miệng, vốn dĩ nàng cũng ở lo lắng có thể bán được ra ngoài hay không.

Nhưng hôm nay đi lại một hồi trên đường, mới biết được người bán túi thơm cũng không nhiều, có một ít người sẽ tự mình làm, một ít được làm tinh xảo đều sẽ có cửa hiệu mặt tiền, rất đắt.

Vân Nhược Dư đi vòng quanh thăm dò cảm thấy đây là cơ hội tốt, nàng cũng không muốn buông tha: “Quá mấy ngày nữa chính là Đoan Ngọ, ta muốn thừa dịp Đoan Ngọ làm thêm nhiều túi thơm.”

Nàng đếm xong tiền đồng lại xếp chỉnh tề, ngay sau đó lấy ra một túi thơm có thêu hình lão hổ hỏi Tề Loan có đẹp hay không

Tề Loan gật đầu: “Thoạt nhìn rất tinh xảo.”

Lão hổ tinh xảo đáng yêu, ngây thơ chất phác, phối màu càng vui mắt, Tề Loan xem xét vài lần, phát hiện hình động vật chỉ có một cái này thôi: “Cái này cũng muốn bán ra bên ngoài sao?”

Vân Nhược Dư nghe được lời này, trong lòng i không biết vì sao có chút luyến tiếc: “Ừm…Ta vẫn chưa suy xét xong.”

Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt v.e tiểu lão hổ, mặt rối rắm nói: “Vốn dĩ muốn làm mười hai cầm tinh, nghĩ tới luôn có một số phụ mẫu không tiếc bạc sẽ mua dỗ hài tử, vốn là muốn làm chuột trước, cũng không biết như thế nào cuối cùng lại làm thành hổ.”

Trong giọng của Vân Nhược Dư mang theo hoang mang, hiển nhiên là không rõ.

Nhưng Tề Loan rõ ràng nguyên nhân, nhi tử độc nhất của Trưởng công chúa và Cố Cẩm Thời cũng là tiểu chất nhi của Vân Nhược Dư kia, cầm tinh con hổ, Vân Nhược Dư sợ là trong tiềm thức còn nhớ tiểu chất nhi.

“Hổ cũng rất đẹp.” Tề Loan thật tình thật lòng khen ngợi.

Túi thơm thêu hình động vật phiền toái hơn không ít, Vân Nhược Dư làm một cái cảm thấy có chút tốn công, liền không làm cái khác nữa, nàng tính toán trước tiên làm một cái, nếu có người mua, lại làm cái khác.

Vừa qua giờ Tuất, Vân Nhược Dư liền thúc giục Tề Loan sớm đi nghỉ ngơi, nói nàng cũng muốn đi nghỉ, ngày mai muốn dậy sớm để đi chợ.

Tề Loan không quá yên tâm nói với Vân Nhược Dư ngày mai sẽ cùng nàng đi tới chợ.

“Chàng không phải còn bận tới thư viện học sao? Làm sao có thời giờ đi ra chợ cùng ta.” Vân Nhược Dư không chút suy nghĩ cự tuyệt, nàng còn tính toán đem theo cả rổ kim chỉ, lúc rảnh rỗi có thể làm thêm mấy túi thơm.

“Ngày mai thư viện được nghỉ, ta vừa lúc có rảnh.”

“Thư viện sao lại được nghỉ? Trước đó vài ngày không phải vừa mới nghỉ rồi sao?” Vân Nhược Dư có chút không hiểu rõ, thư viện này rốt cuộc có thể dạy học tốt hay không?

Làm gì có chuyện đi được ba ngày thì mất hai ngày được nghỉ?

“Lần trước là tạm thời, ngày mai là ngày nghỉ một lần một tuần ở thư viện, không giống nhau.” Tề Loan nói bậy bạ y như thật, nhưng hắn rõ ràng đã vô cùng nỗ lực nói dối nhưng vẫn bị Vân Nhược Dư vô tình cự tuyệt.

Bảo hắn an tâm ở nhà học tập.

“Không được, ta không yên tâm.” Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, tới gần Đoan Ngọ, Kim Lăng thành vừa nóng vừa ngột ngạt, vạn nhất bị cảm nắng thì phải làm sao?

Nàng lớn lên xinh đẹp, bây giờ du có mặc bố y kinh thoa* cũng không che dấu được nhanh sắc. Chưa biết chừng sẽ xuất hiện đăng đồ tử ăn gan hùm mật gấu không sợ chết thì sao.

(Bố y kinh thoa: mặc đồ đơn giản, quê mùa)

Tề Loan sao có thể yên tâm để Vân Nhược Dư một mình ra ngoài? Dù có Lộc Trúc và Ngân Điệp đi theo, còn có ám vệ bảo hộ, cũng không thể yên tâm.

Chuyện này không thể nháo quá lớn, đương nhiên hắn phải đi cùng nàng.

Vân Nhược Dư còn muốn cự tuyệt, cuối cùng lại thua dưới sự kiên trì của Tề Loan.

Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Dư không để Lộc Trúc và Ngân Điệp đi cùng, cùng Tề Loan ra cửa, đi vào đoạn đường có cửa hàng hôm qua nàng đã chọn.

Tề Loan nhìn trái nhìn phải, phát hiện đoạn đường nơi này rất tốt, tọa lạc ở một trong những con phố sầm uất nhất Kim Lăng, xung quanh đều làm kinh doanh nhỏ, còn có không ít tiệp bán son phấn thoa hoàn, đều là nữ chưởng quầy, Vân Nhược Dư xuất hiện ở chỗ này, cũng không có dáng vẻ đột ngột.

Hôm qua Vân Nhược Dư đã xem xong quầy hàng, nộp bảy ngày tiền thuê, nàng muốn nhìn xem việc kinh doanh làm có tốt hay không, nếu tốt có thể tiếp tục thuê.

Nếu không thể thực hiện được, vậy liền thôi.

Nàng đem túi thơm và túi tiền treo lên giá, còn có một ít khăn tay, Tề Loan xem đến hoa cả mắt, thật sự rất muốn biết những thứ này rốt cuộc nàng đã chuẩn bị khi nào.

Chờ treo hết đồ dùng lên xong, Vân Nhược Dư lại bắt đầu nhìn tiểu lão hổ phát ngốc.

Nàng nhìn tiểu lão hổ trên túi thơm, lưu luyến hồi lầm không có lấy ra, rối rắm hồi lâu, thời điểm Tề Loan muốn khuyên nàng thu hồi lại, Vân Nhược Dư liền quyết tâm đem túi và lão hổ kia ra.

“Nếu luyến tiếc, nàng mau thu hồi lại đo.” Tề Loan nhìn bộ dáng này của nàng cũng thực sự không đành lòng. Chuyện này làm người rối rắm như vậy… Có muốn hắn nói với La Sát thông tri cho Trưởng công chúa hoặc Cố Cẩm Thời tới đây mua khôn?

“Không sao cả, thiếp có thể làm lại.” Trong mắt Vân Nhược Dư toát ra một tia không đành lòng, nhưng chính nàng căn bản không có biện pháp giải thích nguyên nhân chuyện này, chỉ có thể tìm một cái cớ khác: “Tiểu lão hổ này tiêu phí rất nhiều công phu của thiếp, thiếp cũng không biết định giá bao nhiêu cho phù hợp.”

Nếu bán quá rẻ, nàng chỉ sợ bản thân mình sau đó sẽ hối hận.

“Mười lượng bạc.” Tề Loan cẩn thận nghĩ nghĩ, định rồi một cái tự nhận là tương đối hợp lý giới.

Vân Nhược Dư kinh ngạc nhìn hắn: “Phu quân chàng không nên nói bậy, cái này sao có thể đáng giá mười lượng bạc?”

“Có chỗ nào không đáng giá mười lượng bạc?” Tề Loan nghiêm túc nhìn về phía Vân Nhược Dư, tay cầm lấy túi thơm thêu hình lão hổ:“Nàng nhìn màu sắc này, hình dáng này lại nhìn hình thêu con hổ này xem.”

Vân Nhược Dư ngồi một bên nghe Tề Loan nói nửa ngày, cũng không biết phu quân nàng rốt cuộc làm sao từ nãy tới giờ như là nói rất nhiều, lại giống như cái gì cũng chưa nói.

“Nhìn lão hổ này xem?”

“Lão hổ này quá đẹp.”

Vân Nhược Dư: “……”

Nàng yên lặng nhìn Tề Loan, sau đó lại thu hồi tầm mắt của mình, cúi đầu suy tư hồi lâu, nghiêm túc kiến nghị: “Phu quân, nếu không chàng vẫn nên trở về nhà đọc sách đi.”

Vân Nhược Dư thật sự phát sầu, mắt thấy sắp tới khoa cử, tình trạng này của phu quân thật sự có thể thi đậu sao?

Tề Loan làm bộ như không nghe thấy, cứ cầm túi thơm lão hổ trong tay thưởng thức.

Vân Nhược Dư vốn còn muốn khuyên hắn trở về đọc sách, trùng hợp lúc này lại có người đi tới quầy hàng, nhìn trúng một túi thơm hỏi giá, Vân Nhược Dư còn chưa kịp mở miệng, Tề Loan nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại nói: “Hai trăm văn.”

Cô nương nghe thấy thanh âm này chỉ cảm thấy có hơi quen tai, tập trung nhìn tới suýt chút nữa thét chói tai: “Biểu biểu……”

Tề Loan nghe thấy động tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, sau khi thấy rõ ràng người tới là ai, nhanh chóng đánh gãy xưng hô nàng ấy muốn thốt ra: “Vị nương tử này, tới xem túi thơm sao?”

Nguyễn Ngưng nghe được lời này, hiểu được biểu ca không muốn thừa nhận quan với mình, tuy không biết Tề Loan rốt cuộc đang làm cái gì, cũng không đến mức chút nhãn lực này cũng không có.

Biểu ca mặc đồ cũng không quá giống trước đây, bây giờ trên người mặc bạch sam, thật ra có vài phần hương vị thư sinh nhẹ nhàng, chẳng lẽ đang chấp hành nhiệm vụ bí mật sao?

Muốn giấu tai mắt người khác?

Nhưng nhìn biểu hiện của biểu ca, cũng không giống, nào có chuyện chấp hành nhiệm vụ cơ mật lại mang theo nữ tử?

Trong lòng Nguyễn Ngưng tò mò, ánh mắt liền không tự chủ được nhìn tới Vân Nhược Dư, vừa thấy liền luyến tiếc không dời tầm mắt, Vân Nhược Dư lớn lên xinh đẹp, là loại dung nhan nam tử nhìn vui mừng, nữ tử nhìn cũng thích.

Nhìn tuổi cũng không hơn kém nàng ấy bao nhiêu, nhưng búi tóc kiểu này là chuyện như thế nào?

Nguyễn Ngưng hành đồng quá mức rõ ràng, đương nhiên Vân Nhược Dư cũng có thể cảm giác được, còn tưởng là Nguyễn Ngưng ngại đắt, liền hướng về phía nàng ấy cười cười: “Vị này nương tử, thật ngại quá, phu quân ta không biết gía, hắn nói bừa, cái túi thơm này chỉ cần một trăm văn là được.”

Nguyễn Ngưng nghe đến đây, túi thơm trong tay thiếu chút nữa bị nắm cho biến dạng./

Vừa rồi nàng ấy nghe được cái gì?

Phu quân? Vì sao tiểu nương tử này lại gọi biểu ca của mình là phu quân?

Vân Nhược Dư nhìn thấy túi thơm trong tay Nguyễn Ngưng, đau lòng không thôi: “Vị nương tử này ……”

Nguyễn Ngưng cũng phát hiện ra động tác trong tay mình, xấu hổ không thôi nói xin lỗi: “Xin, xin lỗi, cái này bao nhiêu tiền, ta mua.”

Nàng ấy vội vàng tìm túi tiền lấy bạc ra, Vân Nhược Dư thấy đây là người khách thứ nhất, nghĩ tới muốn tiếp đón nàng ấy nhìn cái khác xem, Nguyễn Ngưng vốn cũng muốn ở lại xem thêm, nhưng thoáng nhìn quá ánh mắt Tề Loan.

Quyết định tẩu vi thượng sách.

Nàng ấy đặt hai trăm văn tiền, cũng không quay đầu lại đi xa, sau khi Vân Nhược Dư nhìn thấy, vội vàng muốn đuổi theo: “Không cần nhiều tiền như vậy.”

Tề Loan túm chặt một tay nàng lại, để Vân Nhược Dư không chạy loạn, đem tiền đồng trước mặt thu lại, tất cả đều đặt trong lòng bàn tay Vân Nhược Dư: “Không cần để ý tới, thu được tiền là được.”

Vân Nhược Dư nhìn bạc, lo lắng nói: “Phu quân, không cần nhiều phải như thế.”

Tề Loan nhìn hai trăm văn tiền, nhẹ giọng nói: “Ta cảm thấy giá này rất hợp lý, không bằng liền bán hai trăm văn đi, phố xá này náo nhiệt như vậy tiền thuê nhất định cũng không rẻ.”

Vân Nhược Dư cũng thật sự bị lung lay, dùng sức gật gật đầu: “Chàng nói đúng.”

Nhưng nàng kiên cường chỉ được ba giây liền lại bắt đầu rối rắm: “Phu quân, cái này bán hai trăm văn có phải quá đắt hay không? Tiểu nương tử kia hình như ngại đắt?”

“Sẽ không, nàng xem lúc nàng ta trả tiền dứt khoát như thế mà.” Tề Loan thuận miệng đáp lại người vừa rồi là biểu muội của hắn Nguyễn Ngưng, nhà ngoại hắn là thư hương thế gia nổi danh Kim Lăng thành.

Nguyễn Ngưng đích thứ nữ của cữu cữu, xưa nay được yêu thương, mẹ đẻ nhà mợ lại là kinh thương, thiếu gì cũng không thiếu tiền.

Tề Loan chỉ cảm thấy có hơn đáng tiếc, nếu sớm biết người đến là Nguyễn Ngưng, sao có thể chỉ nói 200 văn? Hẳn là đòi hai lượng mới đúng.

“Vừa rồi tại sao nàng ấy lại nhìn chàng như vậy? Hai người quen biết sao?”

Tề Loan thản nhiên lắc đầu, phủ nhận: “Không quen biết, kỳ quái, ai biết sao lại thế này.”

Tề Loan không để ở trong lòng, bởi vì hai nhà thường xuyên quan hệ đi lại, đối với biểu muội này cũng quen thuộc, không phải là người không biết, cho dù có nhìn thấy hắn và Vân Nhược Dư cũng sẽ không lung tung ồn ào.

Nhưng Tề Loan hoàn toàn không dự đoán được, Nguyễn Ngưng căn bản chưa gặp qua Vân Nhược Dư.

Dựa theo thân phận Nguyễn Ngưng, tất nhiên là có thể theo người nhà tiến cung dự tiệc, có trách chỉ trách Vân Nhược Dư không thích tham gia yến hội, cho nên thế gia quý nữ và mệnh phụ triều đình, người gặp qua nàng đã ít càng thêm ít.

Nguyễn Ngưng sau khi rời đi cũng không đi xa, tránh ở góc đường trộm nhìn quầy hàng, vốn định xem bọn hắn rốt cuộc có phải gặp dịp thì chơi hay không, kết quả nhìn một hồi liền nhìn thấy tiểu nương tử kia dựa vào vai biểu ca.

Nguyễn Ngưng đều lo lắng biểu ca nàng sau đó sẽ nhăn mặt muốn đánh người, kết quả nàng ấy lại nhìn thấy gì?

Biểu ca cư nhiên còn điều chỉnh vị trí cho nàng dựa?

Còn cầm lấy một quạt tròn bên cạnh quạt gió cho nàng.

Trời ạ, đây rốt cuộc là nhiệm vụ tuyệt mật có thể để biểu ca hy sinh lớn đến mức này?

Nguyễn Ngưng nhìn một hồi lâu, rốt cuộc không có biện pháp tự lừa gạt bản thân, tuyệt mật nhiệm vụ cái gì, thân bất do kỷ cái gì, đây rõ ràng là biểu ca dưỡng ngoại thất đi…

Hy sinh lớn như vậy, còn cùng ngoại thất cùng nhau làm ăn buôn bán?

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên trời, tuy rằng mặt trời lên cao, nhưng Nguyễn Ngưng lại cảm thấy núi rừng mưa tới, gió thổi vi vu , đây vẫn còn bên trong thành Kim Lăng, biểu ca sao có thể gióng trống khua chiêng, thật sự không sợ bị người phát hiện sao?

Hắn làm như vậy, cô cô có biết không?

Nguyễn Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể ngồi chờ chết như vậy, nàng ấy đến đi Trấn Bắc Hầu phủ một chuyến.

Sau khi Nguyễn Ngưng rời đi, Vân Nhược Dư quầy hàng trước lại nghênh đón vài vị khách nhân, chỉ là này đó khách nhân nhìn có hơi kỳ quái.

Nhưng bọn hắn mở cửa làm ăn buôn bán, cũng không thể khách khí “Xin hỏi, nhị vị yêu cầu thứ gì?”

“Tiểu nương tử, túi thơm này bán làm sao?” Người đến một là hán tử cường tráng, tuy đã cố gắng không chế suy nghĩ, vẫn là khiến Vân Nhược Dư hoảng sợ, nàng theo bản năng né tránh ra sau lưng Tề Loan.

Tề Loan nhìn hai nam tử cao to trước mặt, trong lòng đột nhiên mắt trợn lên, Thất hoàng tử này như thế nào?

Tìm người cũng không biết tìm mấy nữ tử tới.

Một người vạm vỡ đi tới đây mua túi thơm, không biết còn tưởng rằng là tới thu phí bảo hộ.

“500 văn một cái.” Tề Loan nhàn nhạt mở miệng: “Lùi về sau, chớ có làm nương tử nhà ta sợ.”

Hai người theo bản năng lui lại, nhớ tới dặn dò của Thất hoàng tử, một người mua hai cái, lưu lại tiền đi.

Vân Nhược Dư nhìn bạc này, trong mắt nghi hoặc càng sâu: “Phu quân, bọn họ cũng chưa hỏi giá sáo?”

“Có lẽ là mua về nhà cho nương tử.” Tề Loan thoáng nhìn qua Vân Nhược Dư ánh mắt không thể tin được, nhàn nhạt nói:“Nương tử có từng nghe qua thiết hán nhu tình hay không?”

“Nhưng không phải vừa rồi nói hai trăm văn sao? 500 văn, có phải quá nhiều hay không?” Vân Nhược Dư kéo tay áo Tề Loan thấp giọng nói: “Chuyện này nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ chúng ta là hức điếm.”

“Có lẽ ngốc nghếch lắm tiền. Nàng không nhìn thấy vẻ mặt bọn họ thật dễ lừa sao.”

Vân Nhược Dư: “…… Phu quân, chúng ta mở cửa làm buôn bán, không phải để lừa người.”

Trong lòng Vân Nhược Dư rối rắm, vẻ mặt Tề Loan lại vô cùng thản nhiên, trong lòng hắn chửi thầm Thất hoàng tử không biết làm việc, nếu đã tìm người tới, sao không tìm thêm mấy người nữa? Sớm bán hết mấy thứ này, không phải bọn họ có thể về sớm hơn sao?

Mắt thấy trời càng nóng lên, Tề Loan bắt đầu khuyên nàng trở về: “Nương tử, hôm nay thời tiết quá nóng, nàng vẫn nên về nhà đi ở chỗ này có ta trông là được.”

Vân Nhược Dư lắc đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ định giá túi thơm, nếu chuyện bán hàng không ổn định như thế truyền ra chẳng phải là ảnh hưởng danh tiếng sao?

Nàng hạ quyết tâm phải thương lượng thật tốt với Tề Loan, trên mặt Tề Loan rất bình thường, nhưng trong lòng lại suy nghĩ phải làm thế nào để nói Vân Nhược Dư về nhà, nhưng vô luận Tề Loan khuyên như thế nào, Vân Nhược Dư thật sự không muốn đi.

Tề Loan ở trong lòng thở dài, chỉ có thể dùng ra đòn sát thủ: “Nương tử, ta đói bụng.”

Lời này không riêng chỉ Vân Nhược Dư nghe thấy, Thất hoàng tử Vân Dật vừa mới đến gần cũng nghe được vừa vặn, trong lòng càng buồn bực.

Vân Nhược Dư nhìn nhìn sắc trời, thời gian này đói bụng?

“Phu quân, chúng ta mới ra ngoài không đến nửa canh giờ. Chàng nhanh như vậy đã đói bụng rồi sao?”

“Đúng vậy, đói bụng.”

“Vậy chàng đi sang bên cạnh xem có chỗ nào bán đồ ăn không.” Vân Nhược Dư hào phóng lấy một lượng bạc từ trong tráp đưa cho Tề Loan: “Lần này có thể mua bánh bao thịt.”

Tề Loan nhìn thoáng qua thỏi bạc, không nhận. Mà mặt không đổi sắc nói với Vân Nhược Dư hắn không cần đồ ăn bên ngoài: “Ta muốn ăn đồ ăn nương tử tự mình làm.”

Tề Loan nhớ tới hương vị cháo gừng băm, cố nén dạ dày đau mở miệng.

Vân Nhược Dư nhìn biểu tình như đói lả đến nơi của Tề Loan, rối rắm chốc lát vẫn quyết định trở về nấu cơm, buôn bán quan trọng, nhưng phu quân càng quan trọng hơn.

Vân Nhược Dư hỏi Tề Loan muốn ăn cái gì, Tề Loan nói ra tên vài món ăn, nàng nhớ tới trong nhà vừa vặn còn nguyên liệu không cần phải mất công đi mua, liền dặn dò Tề Loan ngàn vạn lần không thể tùy ý ra giá, ở chỗ này chờ nàng trở lại.

Trên mặt Tề Loan đáp ứng là được, trong lòng phiền muộn, chỉ cảm thấy bản thân mình hy sinh thật sự quá lớn.

Vân Dật đứng một bên nghe được nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy Tề Loan thật quá phận.

Không chỉ có thể ăn, còn có thể gọi món?

Vân Nhược Dư đi rồi, Tề Loan hoàn toàn không bận tâm, thoáng nhìn thấy Thất hoàng tử, không chút do dự gọi len, cuối cùng nhìn thấy Thất hoàng tử tiến tới, chuẩn bị công phu sư tử ngoạm thật tốt: “Vị công tử này, muốn mua cái nào?”

Vân Dật nhìn sạp hàng túi thơm tinh xảo trước mắt, nhớ tới thời điểm Đoan Ngọ năm rồi, Vân Nhược Dư đều chuẩn bị tốt túi thơm cho bọn hắn, phía trên sẽ thêu hoa văn bọn họ yêu thích, dùng vải dệt cũng là màu sắc bọn họ thích.

Vân Dật cảm khái một câu cảnh còn người mất, thoáng nhìn bên hông cái Tề Loan, đố kị càng sâu, nhưng vẫn không có quên mục đích của mình, chọn mấy cái túi thơm làm bộ làm tịch hỏi: “Bán thế nào?”

“Hai lượng bạc một cái.” Tề Loan nhìn bảy cái túi thơm trong tay Vân Dật, đại khái liền đoán được là chuyện như thế nào, cầm trong tay túi thơm tiểu lão hổ đưa qua: “Tổng cả, tính ngươi mười lăm lượng.”

Vân Dật: “…… Tề Loan đầu óc ngươi có bệnh hay không?”

Hai lượng bạc một cái, mua bảy cái lại muốn thu mười lăm lượng? sao còn không đi ăn cướp đi.

“Không mua liền bỏ xuống.” Tề Loan nhàn nhạt mở miệng, Vân Dật chỉ có thể hung hăng ném mười lăm lượng bạc xuống, thời điểm trước khi đi lại bị Tề Loan gọi lại, bảo Vân Dật mang túi thơm có hình hổ đi: “Đây là nàng chuẩn bị cho tiểu chất nhi.”

Vân Dật liếc mắt nhìn tiểu lão hổ một cái, không chút do dự nhưng vì tránh cho Tề Loan lại muốn sử dụng công phu sư tử ngoạm một lần nữa, ném xuống mười lượng bạc cũng không quay đầu lại rời đi.

Chỉ cần mình đi thật nhanh, Tề Loan sẽ không hố được mình!

Tề Loan nhìn chỉ trong chốc lát đã kiếm được 25 lượng, chỉ cảm thấy bọn thị vệ của Thất hoàng tử đều đi theo chủ tử, nói bọn họ ngốc nghếch lắm tiền, nhất định sẽ không thông minh hơn chút nào,

Hắn không phải đem tiểu lão hổ đưa qua sao? Thất hoàng tử lại không phản ứng lại?

Tề Loan nhìn 25 lượng bạc bắt đầu phát sầu.

Tiểu lão hổ còn có thể nói là mười lượng bạc, vậy còn số tiền còn lại làm sao bây giờ?

Tề Loan nghĩ một hồi lại lấy túi tiền của mình ra, mặt không đổi sắc bỏ bạc vào. Nội tâm tự an ủi chính mình, hắn tuyệt đối không phải ăn cơm mềm*, chỉ là tránh cho phiền toái.

(Ăn cơm mềm nghĩa là đàn ông sống bằng đàn bà, chuyên bám váy vợ.)

Hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt khinh thường từ đại thẩm quầy bên cạnh.

Đương nhiên cũng không chú ý tới có một số thương hộ tụm năm tụm ba ghé vào chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, nếu có người nhìn thấy liền có thể phát hiện, đều là chưởng quầy cửa tiệm tơ lụa và túi thơm.

“Người nào là ai?Sao lại không hiểu quy củ như thế?”

“Bộ dạng này của hắn, còn muốn chúng ta làm ăn thế nào?”

Nhóm thương hộ mồm năm miệng mười nghị luận sôi nổi đỏ mắt với chuyện buôn bán của Tề Loan: “Mới vừa rồi nam nhân kia, là tự hắn tìm tới.”

“Khẳng định là vậy, một cái túi thơm bán hai lượng bạc? Không phải chính là người của hắn, cũng chỉ có ngốc tử mới mua.”

Nhóm thương hộ nói qua lại một hồi, cuối cùng quyết định đi báo quan.

Mắt thấy Đoan Ngọ sắp tới rồi, vừa lúc buôn bán túi thơm túi tiền.

Nếu hắn còn tiếp tục như vậy, việc làm ăn của bọn họ phải như nào đây?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thất hoàng tử: Ta thật thông minh.

Tề tướng quân: Hắn thật đúng là đại thông minh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.