Phó Dã - Thư Dã

Chương 65: “Hôm nay tính ra là em bắt nạt anh.”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc 7 giờ sáng, màn hình điện thoại của Ninh Tiểu Di sáng lên, đối phương gửi đến một bức ảnh và hai tin nhắn.

[Chị Tiểu Di, bạn trai của Ôn Trì Vũ hóa ra là Thẩm Phó Dã.]

[Họ thậm chí vẫn luôn ở bên nhau.]

Ninh Tiểu Di liếc nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, cô ta phóng to bức ảnh để xem kỹ từng góc. Trong ảnh, cô gái kiễng chân hôn chàng trai, chàng trai cụp mắt, tay vẫn đặt trên eo cô.

Ninh Tiểu Di bật cười lạnh, trong phòng cô ta, trên sàn toàn là chai rượu rỗng. Từ tối qua đến giờ, cô ta uống cả đêm, đến giờ vẫn chưa ngủ, điều buồn cười hơn là, cô ta thậm chí còn chẳng say mấy. Não và dạ dày đau như muốn nổ tung, trước đây nghe nói Ôn Trì Vũ sống tốt, nhưng nghe nói và tận mắt thấy hoàn toàn không phải một cấp độ.

Tại sao sau khi hại cô ta thảm hại như vậy, cô lại sống tốt đến thế, Thẩm Phó Dã có biết bộ mặt thật của côn thế nào không?

Trong lòng Ninh Tiểu Di đang đau đớn chua xót, bên ngoài phòng, trong phòng khách lại vang lên tiếng cãi vã của bố mẹ.

“Xem đứa con gái giỏi mà bà sinh ra kìa, đánh nhau bị đuổi học ngồi tù bây giờ ngay cả công việc đàng hoàng cũng không có, sau này còn có tác dụng gì nữa?”

“Con gái tôi? Không phải con gái ông sao? Cha không dạy là lỗi của cha, ông cả ngày đi ngoại tình thì con gái ông còn là thứ tốt đẹp gì được?”

“Nói con gái bà, đừng lôi tôi vào. Nó như vậy nhanh chóng gả cho người ta đi, ở nhà nhìn thấy là chỉ thấy phiền.”

“…”

Khoảng hơn 10 giờ, tại siêu thị Giai Mỹ.

Ôn Trì Vũ mơ màng tỉnh dậy trước trong vòng tay anh. Anh ngủ rất ngoan, không nhúc nhích, trông như dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt.

Trong phòng lạnh, trong chăn ấm, Ôn Trì Vũ cuộn tròn trong lòng anh cũng không muốn dậy. Cho đến khi Ôn Thu gọi cô ở bên ngoài, Ôn Trì Vũ mới miễn cưỡng muốn dậy. Cơ thể vừa xoay người liền bị anh từ phía sau ôm chặt lấy, mặt vùi vào hõm cổ cô, trong khoảnh khắc đó anh ôm cô rất chặt, như thể đang xoa dịu cảm xúc gì đó.

“Sao thế?” Ôn Trì Vũ khẽ hỏi.

Anh vẫn còn buồn ngủ, không mở mắt, môi theo bản năng chạm nhẹ lên cổ cô, giọng vẫn còn mang theo vẻ buồn ngủ, mơ hồ lại khàn đặc: “Cả ngày đều nghĩ về em, xác nhận xem có phải thật không.”

Anh vừa nói vừa áp lòng bàn tay lên eo cô, kéo cô sát vào người mình, cằm cọ cọ vào hõm cổ cô, sau đó bế cô lên người mình, để cô nằm sấp hoàn toàn trên người mình.

Ôn Trì Vũ dính sát vào anh, tai không kiểm soát được đỏ lên, cô ồ một tiếng. Im lặng vài giây, cô ngoan ngoãn nói: “Em cũng rất nhớ anh, tối qua anh không ở đây em còn mơ thấy anh.”

Thẩm Phó Dã đột nhiên mở mắt, tay vuốt ve gáy và tóc cô bỗng nặng thêm một chút, thừa lúc cô không phòng bị, anh ngậm lấy môi cô, siết chặt tay cô, hôn rất lâu rất lâu, tư thế không biết sao đã biến thành anh đè lên cô.

Cuối cùng là anh dừng lại, cố gắng kìm nén bản thân, giọng hơi khàn cũng có chút cười: “Không thể bắt nạt em ở đây.”

Ôn Thu và Lương Trọng nhìn thấy Thẩm Phó Dã từ trong phòng đi ra, hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ, như thể đã sớm biết rồi.

Ôn Thu còn nói: “Tiểu Dã sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ đủ rồi ạ.” Thẩm Phó Dã nói.

Ôn Trì Vũ ngồi một bên nhìn Dữu Dữu, có lẽ Dữu Dữu cũng biết nhìn mặt, lần đầu gặp Thẩm Phó Dã đã mở to mắt nhìn anh chằm chằm, còn chủ động đưa tay đòi anh bế.

Thẩm Phó Dã hơi ngẩn ra, anh hơi bối rối nhìn về phía Ôn Trì Vũ, Ôn Trì Vũ ghé vào tai anh khẽ nói cách bế thế nào, Thẩm Phó Dã nghe theo cô bế Dữu Dữu lên.

Nhưng không biết sao Dữu Dữu vừa được anh bế liền lại quấy, Ôn Thu đón lấy dỗ dành một lúc.

Đúng lúc đó Trần Mục Xuyên gọi điện đến, anh cầm điện thoại ra ngoài cửa hàng nghe. Hình như có khâu nào đó xảy ra vấn đề gì đó, anh kiên nhẫn lắng nghe, nghe xong quay người lên lầu lấy ra laptop.

Vừa gọi điện vừa xử lý công việc, khoảng hai mươi phút sau mới kết thúc. Trần Mục Xuyên bên kia nói được rồi, anh mới đóng máy tính lại.

Thẩm Phó Dã đi xuống, thấy Ôn Trì Vũ đang ngồi ở cửa tiệm, quấn áo bông dày, cô đang ngẩng đầu nhìn trời không biết đang nhìn gì.

Anh đi qua, đến bên cạnh cô, Ôn Trì Vũ cảm thấy anh đến, ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay bên phố Nguyệt sẽ làm tiệc, là đặt bàn trên đường phố, mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên. Tám giờ tối, bên bờ sông còn có hoạt động thả đèn cầu phúc. Chúng ta cũng đi nhé?”

Thẩm Phó Dã nói: “Được.”

Ôn Trì Vũ biết anh sẽ đồng ý, nụ cười trên mặt rất đẹp, cô kéo anh vào trong ăn cơm trưa.

Một bữa cơm ăn rất ấm áp, chiều lại không có việc gì làm, Ôn Trì Vũ lại buồn ngủ. Cô chui vào chăn, ngón tay luôn nắm tay Thẩm Phó Dã, Thẩm Phó Dã ngồi bên cạnh cô, ban đầu đang xem email, thấy cô nũng nịu, trực tiếp ôm cả người và chăn cô vào lòng, ôm cô mà xem.

Ôn Trì Vũ mơ màng, ngủ thì không ngủ được, buồn ngủ thì buồn ngủ, hơi quấy. Cô ghé qua xem màn hình của anh, dày đặc chữ, nhìn một cái càng buồn ngủ hơn: “Không hiểu.”

Anh khẽ cười, Ôn Trì Vũ cắn một cái vào vai anh: “Anh cười nhạo em.”

“Không có.” Anh lười biếng nói.

Cô không buông răng ra, cắn nhẹ làn da mỏng của anh: “Có mà.”

Cô ở trong lòng anh không yên phận, ôm cổ anh, cứ hôn lung tung cắn lung tung vào cổ anh. Ban đầu chỉ mất mười phút là có thể xem xong email, bị quấy rối nửa tiếng, Thẩm Phó Dã đều không biết nội dung email nói gì.

Lúc hai giờ chiều, Ôn Thu rửa xong trái cây gọi họ ra ăn ở cửa. Nhưng gọi liên tiếp hai tiếng đều không ai trả lời.

Lương Trọng ở bên cạnh, thấy bên trong rất yên tĩnh bèn nói: “Chắc lại ngủ rồi.”

Ôn Thu gật đầu, lại nói: “Chạy đêm về quá mệt mỏi, sau này không được gấp gáp thế, tổn hại sức khỏe lắm.”

Nhưng cách một cánh cửa.

Trong căn phòng Ôn Trì Vũ lớn lên từ nhỏ, trên chiếc giường mềm mại. Cô gái nhỏ tóc dính vào cổ, trong mắt chứa nước, mặt đỏ bừng, khớp ngón tay trắng bệch vô lực bấu víu lấy Thẩm Phó Dã.

Cô không dám phát ra tiếng, quần áo trên người xộc xệch, người kia đang đè phía dưới hôn cô vừa hung dữ vừa sâu. Cô hoàn toàn chịu không nổi, khi tiếng nức nở sắp phát ra, anh ngẩng đầu cắn lấy lưỡi cô. Cô như nắm được thứ gì đó, ôm chặt lấy anh.

Thẩm Phó Dã lo lắng điều gì đó, chỉ nắm tay cô, xuống dưới, qua đi qua lại, cọ đỏ cả khớp tay cô.

Rối một lúc lâu, Ôn Trì Vũ cuối cùng cũng ngủ. Thẩm Phó Dã lau sạch tay cô, ôm cô lấy lại email chưa xem xong tiếp tục xem. Giữa chừng có một cuộc họp điện thoại không quá chính thức, anh đeo tai nghe, điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống. Ôn Trì Vũ nghe thấy giọng anh, lại vùi vào lòng anh thêm chút nữa. Thẩm Phó Dã ngừng giọng một giây, tiếp tục nói khẽ.

Giấc ngủ đó ngủ đến chiều tối, Thẩm Phó Dã từ ngoài cửa cầm trái cây vào, đút một quả nho vào miệng cô. Ôn Trì Vũ chỉ tỉnh một chút, nhưng nho quá ngọt, cô như chú sóc con nhai nuốt, sau đó lại há miệng.

Thẩm Phó Dã cười đút thêm một quả vào miệng cô, Ôn Trì Vũ nghiêng người, cọ đầu vào eo anh, giọng nũng nịu ngọt ngào: “Còn muốn nữa.”

Thẩm Phó Dã nhìn nhìn đĩa trái cây trong tay, đút một miếng bưởi đã cắt sẵn vào miệng cô. Ôn Trì Vũ tưởng là nho ngọt, không phòng bị cắn một cái, cả miệng đắng lẫn chua. Cô bị chua đến mở mắt ra, ngơ ngác hai giây, vừa định trừng mắt nhìn Thẩm Phó Dã.

Người kia đã cúi đầu hôn xuống, cướp lấy miếng bưởi trong miệng cô, sau đó dỗ dành đút cho cô một quả nho.

Ôn Trì Vũ đã từ eo anh, bò lên đùi anh, gục đầu vào vai anh. Cô không biết nghĩ đến điều gì lại nhìn tay, vết đỏ vẫn còn, mặt cô đỏ lên, cúi đầu theo thói quen lại cắn anh.

Anh nhìn thấy toàn bộ quá trình mặt cô đỏ lên, cười trầm đến nỗi vai và lồng ngực đều rung lên.

Cô nhỏ giọng trách móc: “Anh đã nói không bắt nạt em mà.”

Thẩm Phó Dã ậm ừ uể oải: “Hôm nay tính ra là em bắt nạt anh.”

Mặt Ôn Trì Vũ càng đỏ hơn, những hình ảnh đó tự động phát lại trước mắt cô. Lúc đó đúng là giai đoạn ánh nắng chiều đẹp nhất, rèm cửa trắng chỉ còn lọc lại ánh sáng mờ ảo. Đuôi mắt anh đỏ ửng, kìm nén lại nhẫn nhịn, nhưng nhiệt độ ngón tay như muốn làm cô bỏng. Sau đó… Nếu nhất định phải tính như vậy, thì có lẽ… có lẽ…

Thật sự là cô bắt nạt anh phải không?

“Thích không?” Anh ghé vào tai cô hỏi.

Ôn Trì Vũ cắn môi, vùi vào hõm cổ anh, một lúc sau mới ừm một tiếng.

Anh cười khẽ càng thêm mê hoặc, đầu ngón tay cọ má cô: “Thích cũng phải nhịn nhịn, để chị biết Ôn Ôn tham lam thế không tốt.”

Đâu có chứ.

Nhưng, vì câu nói này của anh, Ôn Trì Vũ từ trong phòng đi ra không dám đối mặt với Ôn Thu, cảm thấy bản thân đâu đâu cũng xấu hổ.

Khoảng hơn 6 giờ chiều, Thẩm Phó Dã nắm tay Ôn Trì Vũ rời khỏi siêu thị Giai Mỹ. Phố Nguyệt còn náo nhiệt hơn cả hôm qua, cô thấy gì cũng muốn mua, dù xếp hàng dài mấy cũng phải xếp, Thẩm Phó Dã ở bên cạnh ôm eo cô, đi cùng cô và trả tiền.

Đứng một lúc, Ôn Trì Vũ ôm anh, vùi đầu vào lòng anh. Anh để cô dồn trọng tâm lên người mình, ngón tay vuốt ve mặt cô, cúi đầu dịu dàng hỏi: “Mệt rồi?”

Ôn Trì Vũ gật đầu.

“Muốn bế không?” Anh hỏi.

Ôn Trì Vũ vội vàng lắc đầu, ở đây người đông khắp nơi, sao có thể bế như thế được.

Anh nhìn thấy ghế dài phía sau: “Đi ngồi một lát, anh đi xếp hàng.”

“Không muốn.” Cô ôm chặt anh, “Muốn ở cùng anh.”

Thẩm Phó Dã cười, cúi đầu hôn cô đang ẩn trong áo khoác.

Ôn Trì Vũ thấy người quá đông, tuy có áo khoác che nhưng vẫn cảm thấy có người đang nhìn họ. Cô hơi ngượng, giọng dưới môi anh ậm ừ thúc giục: “Hôn nhanh lên.”

Thẩm Phó Dã thấy cô gái nhỏ thật sự quá đáng yêu, anh hơi cố ý: “Chậm một chút không được sao?”

Môi Ôn Trì Vũ hơi đỏ, vẫn còn dấu răng từ vài giờ trước, không biết là của chính cô hay của Thẩm Phó Dã: “Phải nhanh lên.”

Anh kéo dài giọng ồ một tiếng, cười càng xấu xa hơn: “Ôn Ôn luôn nói với anh như vậy.”

Ôn Trì Vũ sững người, phản ứng hai giây, biết anh đang nói gì, vội vàng kiễng chân đưa tay bịt miệng anh. Anh cười chiều theo cô một lúc mới kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình.

Ninh Tiểu Di đứng ở nơi không xa, nhìn cử chỉ thân mật của Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã. Cô ta sớm đã phát hiện ra họ, dù người trong con phố có đông đến mấy, nhưng hai người họ chỉ cần một cái nhìn là có thể thấy ngay.

Thẩm Phó Dã cười chiều chuộng với Ôn Trì Vũ, đè xuống hôn cô, thân mật ôm eo cô, trong mắt trong tầm nhìn chỉ có cô.

Ninh Tiểu Di mỗi giây nhìn thấy đều thấy chói mắt, nhưng cô ta lại không nhịn được mà nhìn.

Họ mua xong kem, lại đi dạo trên phố Nguyệt, kem quá lạnh, Ôn Trì Vũ ăn không được mấy miếng liền đưa cho Thẩm Phó Dã. Thẩm Phó Dã nhận lấy, tiếp tục ăn.

Họ đi đến chỗ tiệc Nguyệt phố ngồi xuống, gọi đại vài món. Gió ngoài trời to, Thẩm Phó Dã giúp Ôn Trì Vũ đội mũ cho ngay ngắn, lại cụp mắt kiểm tra xem khóa kéo áo khoác có cài kỹ không.

Lúc ăn cơm, Ôn Trì Vũ ăn ít, nhưng cô dường như cứ mãi đút cho Thẩm Phó Dã, không để ý người xung quanh, cứ muốn đút cho anh. Anh trông có vẻ khó tiếp cận, nhưng đối với cô cái gì cũng chấp nhận, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, cô đút gì anh ăn nấy.

Gần 8 giờ, họ đi về phía bờ sông, xếp hàng mua một chiếc đèn hoa đăng.

Ôn Trì Vũ vô cùng nghiêm túc viết vài dòng chữ lên trên, sau khi viết xong, Thẩm Phó Dã giúp cô thả xuống sông.

Thẩm Phó Dã thả đèn xong, quay người liền thấy Ôn Trì Vũ nhắm mắt mười ngón đan vào nhau vô cùng thành kính.

“Đang cầu nguyện gì vậy?” Anh hỏi.

Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt: “Ban đầu muốn cầu xin thần linh phù hộ cho người em yêu, nhưng sau đó nghĩ lại, người em yêu chính là thần linh của em. Vì vậy, muốn để thần linh khi yêu em, cũng yêu bản thân nhiều hơn một chút.”

Đồng tử Thẩm Phó Dã khẽ động, ngón tay siết chặt tay cô.

Họ đứng ở nơi khá kín đáo bên bờ sông, cách đám đông thả đèn hoa đăng khoảng năm sáu mét. Phía sau là mặt sông lấp lánh gợn sóng, có vô số ngọn đèn hoa đăng màu vàng nhạt. Trên lồng đèn màu trắng bên ngoài, viết vô số lời cầu phúc.

Nhưng không câu nào động lòng bằng cô gái trước mắt này nói.

Thẩm Phó Dã nuốt nước bọt, vừa định nói gì đó. Ôn Trì Vũ đột nhiên tiến thêm một bước về phía anh, đáy mắt trong veo, trong mắt toàn là anh.

Lúc đó, từ cửa tiệm không xa trong con phố đang phát bài “Người trong mơ”, lời bài hát đang hát đến câu – “Phút này em đang chờ, nụ hôn vạn phút của anh.”

Rồi giây tiếp theo, cô gái nhỏ trước mắt cứ thế mang theo tất cả tình yêu của mình, tiến lại hôn anh.

Ngay lúc sắp hôn, đột nhiên phía sau có giọng con gái gọi anh –

“Thẩm Phó Dã.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.