Phó Dã - Thư Dã

Chương 6: “Cũng khá hút người đấy.”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cậu không thể về nhà được, không biết người đàn ông kia có ở đó không. Với bộ dạng này mà về Giai Mỹ, Ôn Thu có lẽ sẽ hoảng sợ mất.

Ôn Trì Vũ dẫn cậu đến bờ sông vắng gần đó, để cậu ngồi trên ghế dài ven sông, còn cô thì đi đến hiệu thuốc quen thuộc mua một đống thuốc.

Khi thanh toán, chợt nghĩ ra điều gì đó, cô xin thêm người bán một hộp thuốc cảm.

“Đừng dùng tiếng còi cảnh sát đó nữa, gặp phải người không ngốc là bị lộ ngay.”

Ôn Trì Vũ cầm bông gòn tẩm cồn, giúp cậu xử lý vết thương một cách cẩn thận, “Trên mạng nói là bản gốc, nhiều người bảo dùng rất thật nên tôi mới tải về.”

Thẩm Phó Dã nhíu mày, cô thấy vậy, động tác vốn đã nhẹ nhàng nay còn nhẹ hơn nữa, “Đau không?”

Cậu nhìn Ôn Trì Vũ, nhấn mạnh: “Rất giả.”

Ôn Trì Vũ cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong lòng, nhưng vẫn gật đầu, “Người đó là họ hàng của cậu sao?”

“Ừm.”

“Sao ông ấy lại đánh cậu?”

Thẩm Phó Dã không nói gì nữa, tâm trạng từ lúc nghe tiếng còi cảnh sát đã không được ổn.

Ôn Trì Vũ xử lý rất thuần thục, vết thương trên tay cậu đã được băng bó xong. Cô đứng dậy, bắt đầu xử lý vết thương trên mặt cậu.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.

Đột nhiên—

“Có phải vì cậu không muốn đi học không?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Cậu sững người, nhìn cô, thấy cô cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Hai người cứ giằng co như thế vài giây, cậu bỗng bật cười, cả lồng ngực đều rung lên, “Cậu đúng là cô bé con mà.”

“…”

Chiều hôm đó, Ôn Trì Vũ không ở lại lâu, băng bó xong vết thương là đi ngay.

Đi được một đoạn, cô quay đầu nhìn lại thấy cậu vẫn còn đó. Gió thổi bay áo cậu, càng khiến người như trống rỗng hơn. Tay cậu kẹp điếu thuốc, hết một điếu lại châm điếu khác, nhưng chẳng hút.

Không hiểu sao, Ôn Trì Vũ cảm thấy cậu không thích hút thuốc, chỉ là ngoài việc hút thuốc ra, cậu không biết dùng cách nào khác để giảm bớt cảm xúc.

Sau khi Ôn Trì Vũ về nhà, cô dính lấy Ôn Thu, sự bất hòa giữa hai chị em chưa đầy nửa ngày đã kết thúc. Cô vẫn chưa hiểu được cuộc sống mà Ôn Thu muốn có, nhưng cô hiểu được ước mơ về một gia đình bình thường như bao người của chị.

Ở nơi nhỏ bé này, họ vất vả cố gắng lớn lên, những thứ họ muốn có được chẳng qua là những gì người khác vốn đã có ngay từ đầu.

Có lẽ bình thường, chất phác thật sự có thể mang lại hạnh phúc bình yên.

Ngày hôm sau, Thẩm Phó Dã không đến cửa hàng. Ôn Thu nói hôm nay cậu nghỉ, Ôn Trì Vũ gật đầu, nhưng cả ngày cứ bồn chồn không yên.

Cô ngồi trong quầy thẫn thờ, tờ đề dưới lòng bàn tay, nửa giờ trước đã làm đến câu thứ ba từ dưới lên, bây giờ vẫn dừng ở đó.

Tối qua cậu có về nhà không? Hay lại như đêm đó, chỉ có thể ngồi bên ngoài cửa một cách thảm hại.

Nếu cậu không về nhà, ở thị trấn nhỏ này còn chỗ nào để cậu đi?

Cửa siêu thị nhỏ mở rồi đóng, TV đang chiếu bộ phim tình cảm mới, Ôn Thu xem không chuyên tâm, đang trò chuyện với khách quen. Đầu bút di chuyển chậm rãi trên tờ đề, rồi lại gục xuống. Đột nhiên cô gái tâm không ở đó đã tìm được lối thoát.

“Chị, em ra ngoài một lát.”

Ôn Thu còn chưa kịp nhìn qua, Ôn Trì Vũ đã biến mất.

**

Quán net Ma Long.

Quán này không lớn, nhưng rất được ưa chuộng ở thị trấn Nguyệt Tầm. Bên trong chỉ có hai, ba chục máy, hầu như đều sáng đèn, toàn là những cậu trai choai choai đang chơi game. Môi trường ô nhiễm, mùi thuốc lá, rượu và mì gói trộn lẫn vào nhau.

Góc trong cùng có một máy đang bật, nhưng vì quá lâu không động đậy nên màn hình đã tối đen.

Một nam sinh đang nằm trên ghế dựa, cậu đội hai lớp mũ, bên trong mũ áo hoodie đen còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai. Trong bóng tối mờ ảo đục ngầu, chỉ có thể thấy nửa gương mặt nghiêng trắng đến bất thường của cậu.

“Anh Dã vẫn chưa tỉnh à?”

Đã là người thứ năm đến hỏi, gã tóc vàng bên cạnh nam sinh ngậm điếu thuốc, bấm chuột kêu lách cách, phẩy tay không kiên nhẫn, “Chưa, chỉ là một con game chết dẫm thôi, không có Thẩm Phó Dã thì mày không chơi được à?”

Người kia cười hai tiếng, liếc nhìn gã tóc vàng, “Mày khác chắc, chờ anh Dã dẫn mày chơi, giả vờ cái gì?”

Gã tóc vàng bị vạch trần tâm tư, nhe răng cười, “Biết là được, đừng tốn công chờ nữa.”

“Tao vẫn chờ thêm tí, mấy ván này đánh quá gà, gặp toàn mấy thằng đồng đội phá game, đệt.”

Người đó kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên cầm hộp thuốc của gã tóc vàng đặt trên bàn rồi châm một điếu hút.

Gã tóc vàng tên là A Khoát, quán net này là nhà gã mở. Gã học hành kém cỏi, sau khi học hết cấp hai thì lên trường nghề ở thị trấn qua ngày.

Người này hút vài hơi thuốc, nhìn Thẩm Phó Dã một lúc, “Mày có biết anh Dã từ đâu tới không?”

“Làm gì? Hỏi han lung tung cái gì, biết anh Dã ngầu là được.”

Thực ra A Khoát cũng không biết, khoảng một tuần trước, Thẩm Phó Dã xuất hiện vào nửa đêm.

Lúc đó trong quán net, chỉ có vài người nghiện game nặng thức đêm. Cậu không thuê máy, đứng đó vô cảm nhìn một lúc.

Trên màn hình máy tính, một ván vừa đánh được nửa, là ván thuận lợi, dẫn trước rất nhiều ở mọi phương diện. Gã đang điều khiển còn thấy tối nay cảm giác thật là tốt, vừa định cầm mic khoe khoang với đồng đội.

Phía sau bỗng nghe tiếng cười khẽ, “Mày gà thế?”

Gã này gần như lập tức nổ tung, quay đầu nhìn Thẩm Phó Dã đột nhiên xuất hiện.

“Mày là ai? Không phải, tao gà chỗ nào?”

Thẩm Phó Dã cụp mắt xuống, giọng rất nhẹ, cảm giác không phải đang khiêu khích mà đang nói một sự thật.

“Chỗ nào cũng gà.”

A Khoát đang chơi ở bàn bên cạnh, nghe thấy hai câu này, gã còn tưởng hai người có thù oán gì, vừa định đề phòng họ đánh nhau.

“Vậy mày đánh đi, để tao xem mày ngầu chỗ nào.”

Thẩm Phó Dã không biểu cảm gì trên mặt, không nói câu nào, trực tiếp ngồi xuống.

Năm phút sau.

“Đệt? Anh em mày khủng thế.”

“Chơi thêm ván nữa đi.”

“Dẫn tao với.”

Thẩm Phó Dã tựa vào ghế, ngước mắt nhìn quanh đám người vây quanh mình, giọng vẫn nhạt nhẽo, “Được thôi, ai trả giá cao tao dẫn người đó.”

A Khoát lúc đó giành được một ván, cảm nhận sâu sắc cảm giác có đại thần dẫn dắt. Sau đó mấy ngày tiếp theo, Thẩm Phó Dã không phải đêm nào cũng đến, nhưng nếu đến thì gần như đều vào giờ đó. Cậu không có hứng thú lắm với game, chỉ đánh vài ván, kiếm đủ tiền để qua đêm là không đến nữa.

Rồi cứ cuộn trong ghế, có lúc như đang ngủ, có lúc lại như đang thất thần.

Tóm lại là rất kỳ lạ.

** 

Người kia gảy tàn thuốc, “Đúng là ngầu thật, hôm đó mày không có đây, một máy của tụi mày bị trục trặc, mấy thằng hay khoác lác bảo mình giỏi làm thế nào cũng không sửa được, cậu ta chỉ mất vài phút đã sửa xong.”

A Khoát sững người, “Còn có chuyện này nữa sao?”

“Ừ.” Người kia lại nhìn Thẩm Phó Dã, “Nên thật sự rất tò mò, cao thủ kiểu này từ đâu chui ra vậy.”

Hai người nhìn nhau, đang suy nghĩ.

Lại có một cậu đầu nhím chạy tới, dáng vẻ lông bông, “Ngoài cửa có cô em hỏi anh Dã có ở đây không.”

A Khoát bực bội gãi đầu, “Đám con gái này đúng là nhanh tin vãi.”

Nói xong gã lại thấy có gì đó không đúng, “Sao không trực tiếp vào tìm? Chuyển sang kiểu kín đáo rồi à?”

Cậu đầu nhím cười hì hì, “Lần này đổi kiểu mới, học sinh ngoan ngoãn trong sáng, đứng rụt rè ngoài cửa kìa.”

A Khoát chửi một câu tục, “Cứ bảo không có đây.”

Cậu đầu nhím gật đầu, đi mất. Chưa được một lúc lại quay lại, A Khoát liếc nhìn cậu ta, “Làm gì?”

“Thuốc và cháo, cho anh Dã.”

“Không phải bảo không có rồi sao?”

“Đệt, con bé kia thông minh, học giỏi quả nhiên khác biệt.”

Người trên ghế động đậy, cậu nghiêng cổ, ánh mắt rơi xuống mấy người bọn họ.

Rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, mặt trắng môi cũng trắng, A Khoát ném hộp thuốc cho cậu. Cậu một tay đón lấy, rút một điếu, sau đó cúi đầu châm lửa, người có vẻ lơ mơ, thuốc kẹp trong tay không hút, đợi đến khi mùi nicotine tản ra mới miễn cưỡng tỉnh táo một chút.

A Khoát động chân kéo ghế lại gần cậu, “Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Sao bị thương thế này? Không nói gì khác, chuyện giúp đánh nhau thì anh em tao đông, hô một tiếng là có người ngay.”

Cậu không lên tiếng, bị mùi thuốc làm ho dữ dội.

A Khoát bị tiếng động này dọa sợ, vội lục túi thuốc, “Anh Dã bị cảm à, có thuốc cảm này.”

Thẩm Phó Dã lúc này mới nhìn thấy cái túi đựng thuốc đó.

“Người đâu?”

Giọng cậu rất khàn, là kiểu khàn khi bị ốm kèm giọng mũi.

“Hả?” A Khoát nhìn về phía cậu đầu nhím, cậu đầu nhím còn chưa kịp phản ứng, A Khoát đá cậu ta một cái, “Cái con bé học giỏi đó.”

“À à, hình như vẫn còn ở ngoài cửa.”

“Xoẹt—”

Thẩm Phó Dã dụi tắt thuốc, đứng dậy đi ra ngoài.

A Khoát trợn mắt nhìn cậu đầu nhím, “Người thật sự còn ở đó không?”

“Tao cũng không biết.”

“…”

Chủ nhật khu này học sinh đông, quán net và phòng bi-a bên cạnh phần lớn đều thế.

Ôn Trì Vũ từ Giai Mỹ đi ra, trước tiên đến chờ trước cửa căn nhà kia một lúc, cô không dám gõ cửa. Sau đó vẫn quyết định đến quán net này thử vận may.

Đối phương nghe thấy tên Thẩm Phó Dã, vẻ mặt rõ ràng là có quen biết.

“Cậu ấy có ở trong không?”

Cô nhìn cậu đầu nhím đi ra, cậu đầu nhím bảo không có.

Ôn Trì Vũ nhìn cậu ta một lúc, “Cậu ấy không có, sao cậu còn phải vào trong một chuyến mới biết?”

Cậu đầu nhím bị hỏi đến đứng hình, vừa định quanh co, Ôn Trì Vũ đã đưa túi trong tay cho cậu ta.

“Phiền cậu đưa cho cậu ấy là được, cảm ơn cậu.”

Cô gái xinh đẹp nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, nói chung người ta rất khó từ chối, cậu đầu nhím nhìn cô vài cái rồi nhận lấy.

Khóe môi Ôn Trì Vũ cong lên, lại nói mấy tiếng cảm ơn.

Cô đưa thuốc xong trong lòng thở phào, đứng trước cửa quán net đang phân vân là chờ cậu đầu nhím quay lại hay là đi luôn.

Đột nhiên, phía sau có giọng nam vừa quen vừa lạ.

“Ôn Trì Vũ.”

Cô khựng lại, quay người.

Trình Diễm Sinh cầm gậy bi-a, kinh ngạc nhìn cô, “Thật là cậu à, sao cậu lại ở đây?”

Trình Diễm Sinh đến cùng một nhóm người, mấy người bạn của cậu ta ở không xa, có người nhìn qua có người đang chơi bi-a.

Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, không muốn nói chuyện nhiều, xoay người định đi.

“Khoan đã.”

Trình Diễm Sinh nhìn thấu ý cô, trực tiếp tiến lên một bước nắm lấy cô.

Thẩm Phó Dã ra ngoài vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Nam sinh nhíu mày rõ ràng đang căng thẳng, nắm được cổ tay cô gái, sững người rồi lại lúng túng buông ra. Cậu ta che giấu cảm xúc nói gì đó, cô gái vẻ mặt rất nhàn nhạt, động tác cũng chậm rãi, nghe xong lời nam sinh, gật đầu một cái rồi lại muốn đi. Lần này nam sinh không ngăn cô, chỉ nhìn bóng lưng cô rất lâu.

Mấy người quen ùa tới, líu ríu trêu chọc, nam sinh không phủ nhận chỉ nói một câu đừng truyền lung tung để che giấu.

Thẩm Phó Dã cười khẩy một tiếng, cúi đầu lại lững thững đi vào quán net, tay móc thuốc từ trong túi ra.

Lại qua vài giây, giọng cậu rất nhẹ, cũng không biết nói cho ai nghe.

“Cũng khá hút người đấy.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.