Phó Dã - Thư Dã

Chương 50: [Fn.: Trêu anh à.]




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); A Khoát tặc lưỡi hai tiếng, cảm thấy mình thật là nhiều chuyện: “Nghe giọng cậu, thật chịu không nổi.”

Mục đích gã đến rất rõ ràng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn về phía Thẩm Phó Dã, nói rất chân thành: “Đến chỗ tôi nhìn qua đi.”

Thẩm Phó Dã một lúc không lên tiếng, anh cúi đầu lại lấy ra điếu thuốc châm lên.

A Khoát cân nhắc giọng điệu: “Anh Dã, anh em tôi cũng khó lắm, cậu coi như giúp tôi đi, không chắc tôi sẽ đánh mất hết chút tiền đó hết.”

Động tác cầm bật lửa của Thẩm Phó Dã khựng lại, anh ngước mắt, cười khẽ lười nhác.

A Khoát cũng cười, gã nghĩ ngợi rồi chuyển đề tài: “Cậu nghĩ sao?”

Anh vẫn lười biếng dựa bên xe, cổ chậm rãi ngả về sau, cằm hơi ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía bầu trời trên Đại học Kinh đô.

Mặt trời bị tầng tầng lớp lớp mây che khuất, nhìn không rõ hình dáng, nhưng gió lạnh dường như vẫn được nắng sưởi ấm bớt đi chút hơi lạnh.

Thẩm Phó Dã tâm không tại đó im lặng hồi lâu, anh nói: “Đi học chút.”

Buổi sáng hôm đó, Ôn Trì Vũ bị Nam Hủ quấn lấy, trong ngoài đều hỏi về Thẩm Phó Dã. Từ tuổi tác đến chiều cao, từ lúc nào quen biết làm sao quen biết đến làm sao ở bên nhau, nói nhiều lại dồn dập.

Ôn Trì Vũ không trả lời cô ấy nhiều, vẫn duy trì vẻ nghiêm túc nghe bài.

Vừa được thầy gọi tên, trả lời xong câu hỏi, tay cô bị kéo lại. Nam Hủ nhìn lên nhìn xuống còn cẩn thận quan sát cô, cuối cùng cũng không quan tâm thầy trên bục giảng có để ý không, đầu ghé lại gần ngửi ngửi cô.

“Có chỗ nào đó hơi khác rồi.” Nam Hủ tự nói.

Ánh mắt cô ấy quá trực diện, bị nhìn đến nỗi Ôn Trì Vũ có chút không tự nhiên.

Nam Hủ tự nghĩ một lúc, nghĩ đến điều gì đó, mắt cô ấy chớp chớp, tay hai người áp gần nhau hơn, ám muội và nhỏ giọng hỏi: “Chỉ hôn thôi à?”

Mi mắt Ôn Trì Vũ chớp một cái, chỉ một cái, Nam Hủ nhìn thấy rồi cười khúc khích: “Mình biết mà, hôn đã thế này, chuyện khác chắc chắn còn mạnh bạo hơn.”

Rồi dừng hai giây, Nam Hủ nói: “Mình biết chỗ nào khác rồi.”

“Chỗ nào?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Nam Hủ ghé vào tai cô: “Toàn thân cậu đều toát ra hơi thở của đàn ông, cậu ấy như thể ngạo mạn mạnh mẽ viết tên mình lên người cậu và xung quanh vậy.”

Ôn Trì Vũ sờ sờ tai, không nói gì, nhưng trong hơi thở dường như có thể ngửi thấy mùi hương riêng biệt trên người anh.

Tóc buông xuống, bút trong lòng bàn tay, ngón tay nắm chặt hơn một chút. Tim cô đập không đều trong lồng ngực, cô cũng cảm thấy, dường như từ thân mật trở nên rất thân mật, đặc biệt thân mật, thân mật lũy thừa.

Sự thân mật này khiến cô thực sự cảm nhận được anh đã trở về.

Tâm trí bị náo động này càng phân tán thêm, tầm mắt di chuyển đến điện thoại, đầu ngón tay Ôn Trì Vũ khẽ chạm, mở khóa màn hình.

Đầu ngón tay chạm vào ảnh đại diện của anh một chút không một chút có, đột nhiên điện thoại phát ra tiếng rung nhẹ.

Ánh mắt cô khựng lại, nhìn thấy dưới tên Fn. trên trang trò chuyện đó——

11:22 sáng

Bạn đã vỗ “Fn.”

Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, sống lưng theo bản năng cũng thẳng hơn một chút, đầu còn chưa kịp phản ứng, mắt đã thấy trước.

Fn. biến thành đối phương đang nhập…

Tiếp theo là giây tiếp.

[Fn.: Tập trung một chút.]

Tim Ôn Trì Vũ đập nhanh hơn nữa, sao anh biết cô còn đang học, chẳng lẽ vẫn chưa đi sao.

Còn 8 phút nữa là hết giờ, thầy đã gần như giảng xong nội dung hôm nay. Đang kể về những chuyện mình gặp khi làm việc ở bệnh viện.

Ôn Trì Vũ ba phải, đầu ngón tay lượn vòng trên màn hình.

Chạm vào khối trắng trò chuyện đó nhảy ra bàn phím mô phỏng, lại chạm vào phông nền trò chuyện trống một chút phía trên.

Hết lần này đến lần khác, hồi lâu, đột nhiên Fn. phía trên lại biến thành đối phương đang nhập…

Đầu ngón tay cô dừng lại lơ lửng cách màn hình điện thoại một centimet.

Mắt còn chưa chớp đã nhảy ra một tin nhắn mới.

[Fn.: Trêu anh à.]

Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn chằm chằm ba chữ này mấy giây.

[Ôn Trì Vũ: …Không có.]

Lần này, anh không trả lời nhanh, cách khoảng hai phút.

[Fn.: Nghiêng đầu qua.]

Ôn Trì Vũ sững người, rồi ‘soạt’ một tiếng ngẩng đầu nghiêng nhìn qua.

Lúc đó ánh nắng cuối cùng cũng xuyên qua mây một chút, anh ở trong ánh sáng ấm áp đó. Áo hoodie đen chồng áo khoác đen rộng, dây hoodie rơi tự nhiên hai bên. Anh dựa nghiêng vào hành lang, đứng không đúng tư thế một cách lơ đãng, áo thun trắng bên trong hoodie hở ra một chút không ngoan.

Hành lang vốn không có người, anh xuất hiện lặng lẽ. Bản thân anh không nhận ra mình thu hút bao nhiêu, nhưng người khác phát hiện ra.

Lớp học vốn yên tĩnh đột nhiên âm ỉ có chút xao động, những ánh mắt đó có cái mập mờ, có cái rõ ràng, dù sao đều là đi nhìn anh.

Ôn Trì Vũ thậm chí có thể nghe thấy tiếng các bạn nữ trước sau bàn tán nhỏ.

“Nhìn hành lang kìa.”

“Là ai vậy, đẹp trai quá.”

“Khoa mình à?”

“Chắc chắn không phải rồi, nếu phải đã truyền đi từ lâu.”

“Trời, không phải là đến đợi bạn gái tan học chứ?”

Câu trả lời rất rõ ràng, dưới con mắt mọi người, anh lười biếng tựa ở đó chỉ nhìn cô.

Thấy cô nhìn qua, anh hơi nghiêng đầu, nhìn cô cười nhạt.

Người trong lớp lại nhìn về phía cô.

Mặt Ôn Trì Vũ nóng lên, cô thu hồi tầm mắt, cố tỏ ra bình tĩnh.

Trong đầu cô, đột nhiên xuất hiện một câu trong bài hát tiếng Quảng cũ——

“Thích em đừng che mặt để người qua đường phát hiện.”

Vậy nên, anh là muốn để mọi người đều phát hiện ra sự thích của anh sao?

“Là Thẩm Phó Dã phải không?” Bên tai là tiếng hét kìm nén của Nam Hủ, giọng khàn khàn kích động hỏi cô.

Ôn Trì Vũ nắm chặt đầu ngón tay, ậm ừ đáp một tiếng.

“Trời ơi, đẹp trai vãi.”

Nam Hủ hào hứng lén lấy điện thoại chụp Thẩm Phó Dã ở hành lang mấy tấm, rồi gửi hết vào nhóm ký túc xá, còn @ hai người hôm nay không học tiết thứ hai tự chọn.

Hai người kia vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên hỏi trong nhóm chat.

[Tống Nhân Nhân: Wow! Nam Nam cậu có mặt kìa, lần này còn thấy mặt chính diện nữa!]

[Tống Nhân Nhân: Aaaaa đẹp trai quá đi!]

Tống Nhân Nhân gửi xong vẫn chưa đủ, còn gửi thêm mấy emoji để thể hiện tâm trạng của mình.

[Nam Hủ: Đó là bạn trai của Ôn Trì Vũ.]

[Tống Nhân Nhân: ???]

[Cố Minh: ???]

……

……

Ôn Trì Vũ không có tâm trí để quan tâm họ đang nói gì, cô chỉ liên tục nhìn thời gian trên màn hình điện thoại.

Chỉ còn 4 phút nữa là hết giờ học.

3 phút, 2 phút, 1 phút, 37 giây… 11 giây…

Tiếng chuông vang lên.

Lòng bàn tay Ôn Trì Vũ không hiểu sao bỗng trở nên mềm nhũn, cô ôm sách, chưa bao giờ bị chú ý nhiều đến thế, cứ thế đi ra khỏi lớp học dưới ánh nhìn của mọi người.

Cô đi đến bên cạnh anh, khẽ hỏi: “Anh chưa về sao?”

Anh ậm ừ một tiếng, đỡ lấy sách trong tay cô, tay còn lại nắm lấy tay cô.

Cử chỉ thân mật và tự nhiên trong đời thường này khiến những ánh nhìn kia càng thêm chăm chú.

Ôn Trì Vũ vô thức co ngón tay lại, nhưng anh nắm chặt hơn.

“Thẩm Phó Dã.” Cô khẽ gọi anh.

Anh nghiêng đầu giúp cô gỡ những sợi tóc vướng trên cổ ra, khẽ ừ một tiếng.

Vì tay đang cầm sách, động tác không kìm được, đầu ngón tay và góc sách vô tình chạm vào làn da cô.

Ôn Trì Vũ bị anh chạm vào, từ lòng bàn tay mềm nhũn chuyển thành cả người đều mềm nhũn, giọng nói cũng mềm đi: “Mọi người đều đang nhìn.”

“Vậy thì cứ nhìn.” Anh thu tay lại, cụp mắt nhìn cô, giọng điệu hơi lười biếng, còn pha chút nét cười, “Người của anh còn sợ người ta nhìn sao?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.