(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói xong anh không ngẩng đầu lên, chỉ thở dốc bên tai cô.
Chất liệu áo choàng tắm hơi cứng, phần gáy Ôn Trì Vũ hơi nhô lên một đường cong nhỏ, hơi thở anh cứ thế phả vào.
Ôn Trì Vũ có thể cảm nhận được toàn bộ sống lưng đều khẽ run rẩy, tim đập nhanh đến mức khiến cô khó thở.
Cô theo bản năng muốn trốn, eo bị lòng bàn tay anh nhẹ nhàng nâng lên rồi ấn xuống. Cơ thể càng gần hơn một chút, Ôn Trì Vũ cảm thấy cả người đều ướt đẫm, cô nắm chặt anh đến trắng cả khớp tay.
Anh không động đậy, má và cổ cô bị hôn đi hôn lại, cằm bị anh chạm vào rồi lại nắm lấy hôn, từng chỗ đều bị hôn.
“Có phải sợ không?” Anh nói nhỏ, ngón tay vuốt qua vết ướt át trên môi cô.
Ôn Trì Vũ không nói gì, cô cúi đầu dựa vào anh lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân sắp tan chảy. Đôi mắt cụp xuống, tầm nhìn mơ hồ dõi theo, từ đường cong cổ anh lan xuống dưới, nhìn thấy ngực anh phập phồng theo hơi thở, rồi xuống nữa là đường nét và hình thể đẹp đẽ của chàng trai, rõ ràng phơi bày trước mắt cô.
Sau đó Ôn Trì Vũ nhìn thấy, cô vẫn đang ngồi dạng chân ở đó.
Hơi thở cô trở nên gấp gáp, “…Thẩm Phó Dã.”
Anh đưa tay chạm vào mặt cô, vén tóc dài sau tai cô, “Ừm.”
Cô ôm chặt eo anh, giấu mặt đi, lại gọi tên anh một tiếng, “Thẩm Phó Dã.”
Lần này Thẩm Phó Dã cười khẽ, “Ôn Ôn cũng muốn à.”
Lúc đó tất cả đều mờ ảo, không biết là từ mắt cô, hay vốn đã có trong phòng, tóm lại là mơ màng đến mức không thực.
Chuông cửa phòng khách sạn đột nhiên reng lên, cơ thể Ôn Trì Vũ giật mình, ôm anh chặt hơn.
“Đừng cọ.” Thẩm Phó Dã nuốt nước bọt, “Anh gọi người đến lấy quần áo đi giặt.”
Ôn Trì Vũ ngẩn người, nhẹ nhàng buông tay ra. Nhìn anh vào phòng tắm lấy quần áo của hai người ra, đi ngang qua cô để ra mở cửa.
Ôn Trì Vũ đột nhiên đưa tay kéo anh lại.
Bước chân anh dừng lại, cụp mắt nhìn cô.
Ôn Trì Vũ cũng đang nhìn anh, tóc anh sau khi gội chưa sấy giờ hơi rối rũ xuống trán, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, áo choàng tắm mặc lỏng lẻo, chỗ nào cũng toát ra vẻ lười biếng quyến rũ.
Ôn Trì Vũ nhìn một lúc, chuông cửa bên ngoài lại reng lên, ngón tay cô mới chậm rãi buông anh ra.
Anh mở cửa, đứng ở cửa, hỏi nhân viên khách sạn về thời gian giặt sấy khô, nghe đối phương nói xong, chọn dịch vụ gấp.
Quá trình không đến hai phút, cửa lại được đóng lại.
Ôn Trì Vũ đã chui vào trong chăn, cô cảm nhận được mép giường trĩu xuống, rồi cô được anh ôm từ phía sau.
Đèn trong phòng vừa tắt, cô úp mặt vào chăn, trước mắt tối đen.
Bóng tối này chưa duy trì được bao lâu, hơi nóng đã dâng lên, má bị đầu ngón tay anh ấn vào, môi bị ấn vào.
“Ghen thế à?” Anh cười khẽ cố ý trêu cô.
Ôn Trì Vũ không lên tiếng, eo bị anh kéo lên. Tay muốn ôm anh, lại mềm nhũn không với tới, anh cảm nhận được liền cúi cổ xuống để cô vòng tay ôm.
Lòng bàn tay anh nóng hơn bất cứ lúc nào, là nhiệt độ cơ thể chỉ con trai mới có. Ôn Trì Vũ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, lại sợ hãi, ôm cổ anh thật chặt.
Anh cúi đầu xuống hôn cô lặp đi lặp lại, qua lại nhiều lần.
Nhưng vào lúc tình cảm đang nồng nàn nhất, anh lại dừng lại, trong bóng tối mờ ảo đó, đôi mắt đen láy nhìn cô hỏi: “Em muốn anh không?”
Ôn Trì Vũ ngước mắt nhìn anh, đuôi mắt chàng trai còn đỏ hơn lúc nãy, đó là vẻ mặt chỉ xuất hiện khi đã thực sự động tình.
Ở khoảng cách gần đến không thể gần hơn này, hơi ấm cơ thể hòa vào nhau, cô thực sự không thể chịu được nữa, chủ động hôn anh.
Trong khoảnh khắc này, cô đón nhận tất cả của Thẩm Phó Dã.
Cô ôm anh chặt hơn, hơi thở cũng đột ngột thắt lại, cổ và lưng mảnh mai của cô, rồi tất cả nhịp thở và phản ứng của cô đều bộc lộ trước mặt anh.
Cô theo bản năng gọi tên anh, vừa phụ thuộc vừa có chút e sợ: “…Thẩm Phó Dã.”
Anh mím môi, giọng khàn đáp một tiếng “ừ”, không nói gì thêm.
Ôn Trì Vũ không thể kiểm soát được gì nữa, cô ôm lấy anh, giọng có chút nghẹn ngào, lại gọi anh: “Thẩm Phó Dã.”
Lần này anh không lên tiếng, chỉ thấy yết hầu di chuyển, mắt nhìn xuống.
Ôn Trì Vũ chịu không nổi, thở dốc bên tai anh, giọng mềm mại nhỏ nhẹ thủ thỉ.
Thẩm Phó Dã không chịu nổi khi cô như vậy, giọng nói mềm mại ngọt ngào, hơi thở vừa nóng vừa ngứa ngáy, dính chặt và quyến rũ quá đỗi.
Cô không hiểu chuyện sẽ thành như vậy, anh dùng chút lương tâm cuối cùng cảnh báo cô: “Em tốt nhất đừng khóc.”
Sau đó dường như đêm đã khuya đến mức tất cả đèn neon trong thành phố đều tắt, tối đen một vùng. Lúc đó bầu không khí nóng đến không thể hạ nhiệt, Ôn Trì Vũ khóc đến mí mắt hơi đỏ, đang gục trên vai anh.
Anh giữ chặt eo cô, không để cô run rẩy tránh đi, tay còn lại đan chặt mười ngón tay với cô, giọng khàn khàn bên tai dỗ dành: “Ở bên anh thêm chút nữa.”
Hơi thở cả hai đều hổn hển, xen lẫn tiếng tim đập rất mạnh. Trong hơi thở nóng bỏng tràn ngập, đầu óc cô mơ hồ, vỡ vụn đến không thể nói nên lời.
Nếu nhất định phải miêu tả, thì giống như từ trong ra ngoài cơ thể đều là mùi hương của Thẩm Phó Dã.
Trong lúc ý thức mơ hồ, dường như cô nhớ mình được bị bế đi tắm, những giọt nước trên người được lau khô từng chút một. Anh ôm cô ngồi trên đùi anh, cuộn trong lòng anh, trước tiên anh kiên nhẫn dịu dàng dùng khăn tắm lau khô hơi nước trên tóc cô. Rồi anh ôm cô đi lấy máy sấy, giúp cô sấy khô mái tóc dài.
Ôn Trì Vũ quá mệt mỏi, áp sát vào cổ anh, lại không yên phận không biết là ngửi mùi hương trên người anh hay là cắn anh. Động tác tay anh khựng lại, không ngăn cản, mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Về sau, khi đã ngủ say hoàn toàn, đứt quãng, chỉ có thể nhớ được hơi ấm cơ thể họ hòa vào nhau. Cô hình như cử động một chút, người bên cạnh ôm cô chặt hơn.
Cô đã rất lâu không ngửi được mùi hương trên người anh, lâu lắm rồi, nên ngay cả trong giấc mơ cũng luôn dính chặt lấy.
Đêm đó, dường như mỗi cử động nhỏ của cô đều được an ủi kịp thời.
Sáng hôm sau bị tiếng rung điện thoại đánh thức, lúc đó trời vẫn chưa sáng hẳn. Trong phòng không bật đèn, rèm cửa sổ cả đêm quên kéo, giờ có chút ánh sáng mờ ảo chiếu vào.
Ôn Trì Vũ không mở mắt, tay mò mẫm tìm điện thoại ở đâu, nhưng có người đã nhanh hơn một bước tắt chuông báo thức điện thoại của cô.
Cô khựng lại, chậm rãi hồi tỉnh, tất cả ký ức đêm qua ùa vào trong đầu.
Nhiệt độ cơ thể cô dần dần nóng lên, mắt nhắm hồi lâu mới mở ra.
Anh vẫn nhắm mắt, tóc bị đè có chút rối, hàng mi ngoan ngoãn cụp xuống…
Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng nhìn, hơi thở cũng nhẹ nhàng, ánh mắt từ cằm anh trượt xuống, không kiểm soát được dừng lại ở cổ.
Ôn Trì Vũ nhìn, có chút không nhịn được, cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết đỏ ở yết hầu anh.
Vào giây phút đầu ngón tay chạm vào yết hầu anh, toàn thân anh căng lên.
Anh vẫn chưa mở mắt, cánh tay choàng qua eo cô siết chặt hơn, cằm tựa lên đầu cô cọ nhẹ, giọng nói vẫn còn vẻ buồn ngủ, lười biếng vang lên——
“Ai làm vậy nhỉ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");