(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [Tống Nhân Nhân: Ai nhìn rõ được chứ!!! Tay phải vững hơn chút! Mặt trước kìa!]
[Nam Hủ: Mình không dám! Đã nói cậu ấy trông khó tiếp cận lắm, mình không dám lại gần! Tim muốn nhảy ra ngoài rồi!]
[Tống Nhân Nhân: Cậu vô dụng quá!]
Nam Hủ đang gõ chữ, đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, cô ấy giật mình, nhìn lại: “Trì Vũ?”
Cô ấy nhìn về phía căng tin đằng sau: “Cậu và Mạnh Lâm chỉ ăn ở căng tin thôi à?”
Ôn Trì Vũ thở chưa đều, nắm lấy cánh tay cô ấy gấp gáp hỏi: “Người đâu?”
“Ai cơ?” Cô ấy phản ứng lại: “Anh đẹp trai á?”
Nam Hủ quay người chỉ một hướng: “Này, đi rồi.”
Ôn Trì Vũ không nghe cô ấy nói gì, chạy qua đó nhưng đừng nói anh đẹp trai, ngay cả bóng người cũng không có. Ôn Trì Vũ nhìn quanh, trông có vẻ gấp đến mức sắp khóc.
Nam Hủ hơi sợ khi thấy cô như vậy: “Trì Vũ.”
Khu vực đó là bãi cỏ và tòa nhà giảng dạy, C
hủ nhật trường ít người, một cái nhìn là thấy hết. Ôn Trì Vũ tìm đi tìm lại, nhưng không tìm thấy bóng dáng màu đen đó.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, chôn đầu vào đầu gối, toàn thân hơi run rẩy, không kìm được mà khóc.
Nam Hủ lúng túng nhìn về phía Mạnh Lâm đuổi theo, dùng khẩu hình hỏi anh ta: “Sao vậy?”
Mạnh Lâm lắc đầu, đây là lần đầu tiên anh ta thấy biểu cảm đó trên mặt Ôn Trì Vũ.
Nam Hủ ngồi xổm xuống bên cạnh Ôn Trì Vũ, nhẹ nhàng kéo kéo áo cô, đưa cho cô gói khăn giấy.
Ôn Trì Vũ khẽ ngẩng đầu lên, đưa tay nhận lấy.
“Cậu quen người đó à?”
Nam Hủ chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nhưng tấm ảnh cô ấy gửi mờ như vậy, làm sao có thể nhận ra là ai: “Có khi nhận nhầm không?”
Ôn Trì Vũ mím môi lau nước mắt, tâm trạng rất thấp không nói gì.
Sau đó ngày hôm đó, Ôn Trì Vũ luôn trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, thỉnh thoảng nhìn quanh, thấy người mặc đồ đen là dừng lại, đều phải mở to mắt nhìn kỹ mấy giây.
Khoảng 8 giờ tối hôm đó, A Khoát gọi điện cho anh, tính thời gian thì sao cũng phải đến Bắc Thành rồi.
Gọi điện đi, lần đầu có chuông nhưng không bắt máy, lần thứ hai trực tiếp không gọi được.
A Khoát đi ra khỏi phòng tập, nhìn về phía cảnh đêm náo nhiệt phồn hoa của Bắc Thành, gã cầm điện thoại đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Chết rồi, không phải trực tiếp đến Đại học Kinh đô rồi chứ?”
Tối đó còn có một hoạt động, bạn trai của Vu Thi lớp họ mời khách, gọi cả đám người, đặc biệt gọi cả Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ rất không muốn đi, Nam Hủ nói nhỏ bên tai cô: “Đừng, bữa ăn này của cậu ta chỉ để khoe tình yêu khoe bạn trai thôi, cậu không đi thì cậu ta thiếu mất một khán giả quan trọng rồi.”
Ôn Trì Vũ sững người, Nam Hủ hạ thấp giọng, nhắc cô: “Cậu quên chuyện bầu hoa khôi của khoa trước đây, cậu ta ta thua cậu à.”
Ôn Trì Vũ ngước mắt nhìn Nam Hủ, giọng Nam Hủ có chút dỗ dành: “Coi như ra ngoài cho khuây khỏa đi.”
Nam Hủ thực ra hơi choáng với chuỗi phản ứng dây chuyền của Ôn Trì Vũ sau đó vào hôm nay, cô ấy đoán được gì đó, nhưng không dám hỏi.
Nhưng dù sao thì, ra ngoài vẫn tốt hơn là nằm ủ rũ trong ký túc.
Chỗ Vu Thi đặt là một nhà hàng trông như quán bar sạch sẽ, nói là ăn cơm nhưng giống uống rượu hơn.
Ôn Trì Vũ ngồi xuống cạnh Nam Hủ, rồi cứ im lặng như không tồn tại vậy, cô cúi đầu liên tục nhìn tấm ảnh Nam Hủ chụp lén.
Nam Hủ đưa cho cô một ly rượu trái cây, dùng khuỷu tay chọc chọc cô: “Mạnh Lâm cũng ở đây.”
Ôn Trì Vũ không nói gì.
“Là biết cậu đến nên cố ý qua đây đấy mà còn cứ nhìn cậu hoài, cậu ấy rất quan tâm cậu.” Nam Hủ lại nói.
Ôn Trì Vũ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Nam Hủ.
Nam Hủ nháy mắt với cô: “Được rồi được rồi, mình không nói nữa.”
Thực ra Ôn Trì Vũ có thể cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Lâm, cô biết anh ta mọi thứ đều tốt, cô cũng biết lý do Nam Hủ cố gắng làm mai như vậy. Nhưng với cô, dù có tốt đến mấy cũng không sao cả.
Ánh mắt cô lại rơi vào tấm ảnh nghiêng rất mờ đó, ngón tay từng chút phóng to lên, rồi nhìn từng phần một.
Đang nhìn chăm chú, Nam Hủ bên cạnh đột nhiên chọc cô, Ôn Trì Vũ chậm rãi chớp mắt, ngẩng lên nhìn cô ấy.
Nam Hủ chỉ vào bàn, hóa ra miệng chai rượu chỉ về phía cô, bây giờ cả bàn đều đang nhìn cô.
“Thật lòng hay thử thách?” Vu Thi ngồi đối diện hỏi.
Ôn Trì Vũ đặt điện thoại xuống: “Thật lòng.”
Vu Thi cười một tiếng, hơi cố ý hỏi: “Có người con trai nào ở đây cậu thích không?”
Ôn Trì Vũ lắc đầu: “Không.”
Mạnh Lâm ngồi chéo đối diện sắc mặt không có gì thay đổi, ngược lại còn cười cười.
Vu Thi hùa theo trêu chọc, thấy không có gì hay ho liền dựa ra sau. Vòng tiếp theo trò chơi lại tiếp tục, lần này vẫn là Ôn Trì Vũ.
Mọi người nhường cơ hội hỏi cho Mạnh Lâm, anh ta nhìn cô hỏi: “Vậy bây giờ cậu có thích người con trai nào không?”
Ôn Trì Vũ cũng nhìn anh ta: “Có.”
Cô có người con trai mình thích, nhưng anh không có mặt ở đây.
Không khí trên bàn vì câu hỏi này mà trở nên hơi lạnh, Ôn Trì Vũ không để ý, cô cúi đầu từ từ uống hết ly rượu trái cây trong tay.
Tâm trạng Ôn Trì Vũ vì cồn mà càng thêm thấp, cô nghiêng người về phía Nam Hủ đang chơi hăng say: “Mình ra ngoài hít thở khí một chút.”
“Cần mình đi cùng không?” Nam Hủ nghiêng mặt hỏi.
Ôn Trì Vũ lắc đầu.
Cô cầm điện thoại đứng dậy, rẽ ra lối ra, đẩy cửa quán bar. Vừa bước ra một bước, dường như thấy một bóng đen trong tầm mắt. Cô ngẩn người, khi nhìn lại thì thấy là hai nam sinh giống nhau, mặc áo phao đen đang hút thuốc trước cửa.
Bọn họ phát hiện cô nhìn qua, còn cười chào cô.
Ôn Trì Vũ thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi về phía cửa hàng tiện lợi bên trái. Thực ra cô không có gì muốn mua, nhưng khi đến quầy thu ngân, như bị quỷ ám mà dừng bước chân.
Cô ngẩn ngơ nhìn một lúc, ngước lên hỏi nhân viên: “Có thuốc lá Hoàng Hạc Lâu không?”
Nhân viên dường như thấy cô không giống người hút thuốc, nhìn cô thêm mấy cái nhưng vẫn chỉ về phía sau: “Bao mềm hay bao cứng?”
Ôn Trì Vũ không hiểu lắm sự khác biệt giữa hai loại, chọn đại: “Bao mềm đi, cho thêm cái bật lửa.”
Cô trả tiền, lòng bàn tay nắm chặt thuốc và bật lửa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trước mắt đột nhiên lại thấy bóng đen đó.
Cô sững lại, vừa ngẩng đầu định đuổi theo bóng đen vụt qua đó, ngay lúc này toàn bộ tầm nhìn của cô bị Mạnh Lâm chặn lại.
Mạnh Lâm thấy thuốc trong tay cô có chút ngạc nhiên, nhưng anh ta không nói về điều này, chỉ cúi đầu nhìn cô hỏi: “Cậu không quen những nơi như thế này sao?”
Trước cửa hàng tiện lợi không ngừng có người qua lại gần đó, Ôn Trì Vũ đi sang bên cạnh một chút, không chắn cửa ra vào rồi mới khô khan đáp anh ta hai chữ: “Cũng được.”
Mạnh Lâm đi theo cô đến bên tường, im lặng một lúc, không biết thấy gì đột nhiên cười một tiếng, lời nói tiếp theo chuyển hướng khá nhiều: “Cậu biết vì sao tôi thích cậu không?”
Ôn Trì Vũ chỉ im lặng lắng nghe.
“Ban đầu là thấy cậu xinh.” Anh ta thấy Ôn Trì Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn mình, khóe miệng cười sâu hơn: “Cậu có thấy tôi khá nông cạn không?”
“Xin lỗi.” Ôn Trì Vũ lại lặp lại câu nói hôm đó một lần nữa.
Nụ cười của Mạnh Lâm thu lại, đôi mắt nhìn cô trở nên hơi trầm: “Tôi có thể hỏi cậu một câu không?”
“Gì cơ?”
“Cậu thật sự có bạn trai sao?”
Từ khi bắt đầu thích Ôn Trì Vũ và dò hỏi về cô, anh ta đã nghe nói cô có bạn trai. Vì vậy anh ta không quấy rầy cô, đứng một bên nhìn gần hai năm, nhưng bạn trai đó chưa từng xuất hiện.
Anh ta nghĩ, có lẽ là Ôn Trì Vũ không muốn yêu đương nên cố ý dùng lý do này để từ chối. Sau đó nghe nói, bạn trai cô rất lạnh nhạt với cô, không chỉ người không xuất hiện mà ngay cả điện thoại tin nhắn cũng không có.
Mạnh Lâm nghĩ người như vậy làm sao có thể có được Ôn Trì Vũ. Anh ta có thể làm tốt hơn người đó, gấp nghìn vạn lần.
Ôn Trì Vũ vô thức bóp bao thuốc: “Có mà.”
Mạnh Lâm phát hiện động tác nhỏ này của cô, anh ta đột nhiên nhớ đến hình ảnh cô ngồi xổm xuống đất khóc trưa nay. Anh ta nuốt khan một cái khó khăn, ngước mắt nhìn chằm chằm mặt Ôn Trì Vũ, hỏi: “Thuốc này là nhãn hiệu cậu ta hay hút sao?”
Ôn Trì Vũ hơi ngẩn ra, dường như không nghĩ anh ta sẽ hỏi câu này: “Anh ấy không kén nhãn hiệu.”
Rồi không hiểu sao, cô lại bổ sung một câu: “Anh ấy không thích hút thuốc.”
Mạnh Lâm nhíu mày, anh ta biết thích một người là như thế nào nên đặc biệt rõ ràng biết bây giờ thần thái và giọng điệu của Ôn Trì Vũ khi nói chuyện đại diện cho điều gì.
Ba năm rồi, một người không hỏi han gì đến cô suốt ba năm, vậy mà cô vẫn nhớ rõ mồn một sở thích của người đó, còn dùng giọng điệu phụ thuộc và dịu dàng như vậy để nói về người đó.
Lúc bị từ chối anh ta rất ga lăng, khi bị cả đám cười ồ cũng không tức giận, nhưng lúc này đây, Mạnh Lâm không kìm được cơn giận, anh ta đưa tay nắm lấy tay cô đang cầm thuốc: “Ôn Trì Vũ, cậu…”
Ôn Trì Vũ bị cảm xúc đột ngột của anh ta làm giật mình, nhưng ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, dường như phát hiện ra điều gì đó, đôi mắt vẫn mông lung một lớp sương đột nhiên trở nên rất sáng.
Cô không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy mạnh anh ta ra, rồi chạy nhanh nhất có thể từ bên cạnh anh ta.
Mạnh Lâm bị hành động của cô làm sợ, vội vàng xoay người định đuổi theo: “Xin lỗi, cậu đừng…”
Nhưng vừa xoay người, anh ta đã thấy, cô gái nhỏ luôn yên lặng ngoan ngoãn ấy, không quản không màng dùng sức lực lớn nhất ôm chặt một người đàn ông toàn thân một màu đen trong đám đông.
Dòng người ồn ào dữ dội đến thế, đêm tối náo nhiệt đến thế.
Anh ta vẫn nhìn thấy khóe mắt đỏ hồng và tình yêu của cô.
Còn biết được tên người đàn ông đó —
“Thẩm Phó Dã.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 45 gốc sửa cả ngày lẫn đêm không đăng lên được, sau đó biên tập tìm tôi nói cả chương đều không được, bảo không thể viết như vậy. Tôi nghĩ có lẽ gần đây hơi nghiêm nên đã điều chỉnh lại toàn bộ nhịp độ gặp lại.
Hai người họ trong mắt tôi, chính là yêu nồng nhiệt lại chân thành, ràng buộc đặc biệt sâu sắc. Đặc biệt là sau khi gặp lại, tình cảm này đè nén lâu như vậy, lại tích tụ ba năm. Trong hiểu biết của tôi, không quản không màng phải có một khoảng thời gian dính chặt bên nhau chỉ có đôi bên, điều này người khác không thể chen vào được, họ đã đợi quá lâu rồi. Phía dưới còn nhiều nữa, tôi phải nghĩ xem viết thế nào. Tiểu Dã là người khá phức tạp, trong tình yêu vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, tôi thích dáng vẻ vừa có ham muốn vừa kiêu ngạo của cậu ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");