Phó Dã - Thư Dã

Chương 42: “Thẩm Phó Dã, không ai còn nhớ đến anh nữa đâu.”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 2 0 : 2 0 – Fn.

6 giờ 10 phút chiều, thuốc cảm của Ôn Trì Vũ bắt đầu có tác dụng, cô nằm mê man trên giường ký túc xá, nửa tỉnh nửa mê.

Bạn cùng phòng Nam Hủ mua cơm tối về, lo lắng nhìn cô một cái, “Đỡ hơn chưa? 7 giờ còn có tiết tự chọn, cậu đi được không?”

Mấy ngày nay Bắc Thành hạ nhiệt, Ôn Trì Vũ sốt nhẹ mấy ngày liền, hôm nay lại ở phòng giải phẫu cả ngày. Giờ đầu cô choáng váng dữ dội, mắt cũng không mở nổi, cô miễn cưỡng chống đỡ để nghe Nam Hỏi nói chuyện.

Nam Hủ đợi một lúc nhưng không nghe thấy tiếng Ôn Trì Vũ, cô ấy nhìn cô một cái, “Thôi, đừng đi nữa, nếu điểm danh mình sẽ giúp cậu.”

Ôn Trì Vũ cũng không biết có nghe rõ không, ậm ừ một tiếng, sau đó cũng không biết Nam Hủ ra khỏi phòng lúc nào.

Lần tiếp theo có ý thức là hơn hai tiếng sau, bị điện thoại rung tỉnh dậy. Cô mơ màng mở điện thoại, nghe thấy giọng phấn khích của Nam Hủ ở đầu dây bên kia, “Trì Vũ, cậu xuống dưới ngay đi.”

“Xuống dưới làm gì?” Ôn Trì Vũ nửa mơ nửa tỉnh, giọng vẫn còn khàn.

Bên kia Nam Hủ rất ồn ào, “Có việc, dù sao cậu cứ xuống nhanh đi.”

Thuốc của Ôn Trì Vũ vẫn chưa hết tác dụng, cơn sốt đã giảm đi một chút, nhưng toàn thân không còn chút sức lực. Cô gắng gượng bò dậy khỏi giường, tùy tiện khoác thêm áo ngoài, thân hình hơi lảo đảo đi xuống lầu.

Nam Hủ đã đợi sẵn ở cửa ký túc xá, vừa thấy bóng cô liền chạy lại ngay, “Sao cậu mặc đồ ngủ xuống luôn vậy?”

Ôn Trì Vũ lúc này mới phát hiện, dưới ký túc xá có rất nhiều người vây quanh. Cô hơi ngơ ngác nhìn Nam Hủ, Nam Hủ nhìn mặt cô vài giây, “Không sao, cậu mặc vậy cũng đẹp.”

Rồi không để cô từ chối đã kéo cô vào giữa đám đông.

Ở giữa đám người có một vòng nến hình trái tim, bên trong trải đầy hoa hồng. Một nam sinh rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng đứng ở chính giữa, trong tay còn ôm một bó hoa hồng lớn.

Anh ta vừa thấy Ôn Trì Vũ đến, mặt lập tức đỏ lên, những lời đã chuẩn bị sẵn đều quên hết, chỉ còn lại vài từ lắp bắp, “Ôn… Ôn Trì Vũ, tôi… tôi thích cậu.”

Vừa dứt lời, đám đông xung quanh phối hợp phát ra tiếng trêu chọc.

Ôn Trì Vũ chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, mới hiểu cảnh tượng trước mắt này là gì. Gió đêm hơi lớn, cô vừa ngủ dậy người còn đổ mồ hôi vì cảm. Bây giờ bị gió thổi, ngón tay cô vô thức siết chặt áo khoác, sau đó mới ngước mắt nhìn nam sinh đó.

Một giây, hai giây, ba giây… Ôn Trì Vũ không lên tiếng.

Bầu không khí vốn náo nhiệt bỗng trở nên kỳ quái. Đám đông xung quanh xì xào bàn tán, ai cũng giơ điện thoại chụp ảnh hoặc quay video.

Nam Hủ đứng sau lưng cô không chịu nổi nữa, gọi cô, “Trì Vũ, nói gì đi.”

Ôn Trì Vũ mím môi, ho một tiếng mới tìm lại được giọng nói khàn khàn, “Xin lỗi.”

Nam sinh sững người, định nói thêm gì đó, cố gắng thêm lần nữa. Cô không cho đối phương cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúi đầu quay người đi về ký túc xá.

Nam Hủ ngượng ngùng cười với nam sinh đó, đuổi theo sau Ôn Trì Vũ, “Sao cậu không đồng ý? Đó là Mạnh Lâm mà.”

Ôn Trì Vũ không nói gì đi vào thang máy, cô bấm tầng, khi cửa sắp đóng lại, lại có hai nữ sinh đi vào. Cô giúp bấm nút mở cửa, tránh cho họ bị cửa thang máy kẹp.

Hai nữ sinh này cũng là người trong đám đông vừa rồi, ánh mắt cố ý vô tình đều liếc về phía Ôn Trì Vũ. Nam Hủ phát hiện ra, những lời định nói lại nuốt vào trong, mãi đến khi mở cửa phòng ký túc mới lại tiếp tục.

“Cậu ấy là nam thần khoa Quản lý kinh doanh, là con nhà giàu nổi tiếng trong trường đấy.”

Ôn Trì Vũ ngồi trên ghế, mở cháo Nam Hủ mang về cho cô hồi chiều. Cháo đã nguội, Ôn Trì Vũ không để ý, cúi đầu ăn vài muỗng.

Nam Hủ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, “Tối nay cả trường đều đang bàn tán, cậu từ chối kiểu này chắc sẽ nổi tiếng mất.”

Ôn Trì Vũ ậm ừ một tiếng, tâm trí hơi tán loạn.

Nam Hủ thấy cô như vậy, chợt thở dài một tiếng, ánh mắt lại dời đến người Ôn Trì Vũ. Cô đã cởi áo khoác, bên trong mặc bộ đồ ngủ màu kem. Tóc dài buộc sơ, lỏng lẻo phía sau đầu. Bây giờ dưới ánh đèn bàn vàng nhạt, cô đang yên lặng ăn bát cháo đã nguội lạnh.

Đại học Kinh đô không thiếu mỹ nữ, Nam Hủ tự nhận mình cũng xinh, nhưng cô ấy luôn cảm thấy Ôn Trì Vũ khác biệt. Sự khác biệt này rất nổi bật, là kiểu trong sạch và thuần khiết có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dường như trong thế giới của cô ngoài học tập không còn gì khác, tuy sinh viên y khoa thì bận rộn và mệt mỏi, nhưng cũng đâu đến mức như cô vậy.

“Trì Vũ, cậu thật sự không thích Mạnh Lâm sao?”

“Ừm.”

Nam Hủ cảm thấy hơi tiếc nuối, “Điều kiện như cậu ấy bỏ lỡ rồi sau này khó gặp lại lắm.”

Ôn Trì Vũ im lặng một lúc, cô đặt thìa xuống, nghiêng đầu nhìn Nam Hủ, rất nghiêm túc nói: “Mình có bạn trai rồi.”

Nam Hủ hừ một tiếng, giọng điệu trở nên hơi gay gắt, “Đó là bạn trai gì chứ? Mình làm bạn đại học với cậu ba năm rồi, đừng nói gặp cậu ta, ngay cả một cuộc điện thoại của cậu với cậu ta mình cũng chưa từng thấy.”

Cô ấy cảm thấy Ôn Trì Vũ chỉ là cô gái nhỏ ở thị trấn chưa từng trải đời nên bị lừa hồi cấp ba, người đàn ông đó có khi đã thay lòng đổi dạ rồi, chỉ có Ôn Trì Vũ vẫn ngốc nghếch đợi đối phương ở đây.

“Mình nói cho cậu biết, loại đàn ông này sớm chia tay đi, có kiểu làm bạn trai nào như thế, cũng chỉ có cậu ngốc…”

Cô ấy chưa nói hết câu, thấy khóe mắt Ôn Trì Vũ hơi đỏ, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, giọng nhỏ đi gọi tên cô, “Trì Vũ…”

Ôn Trì Vũ ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, gượng cười rất nhạt, không nói gì.

Khi Nghê Dao gọi điện đến hóng chuyện vào ngày hôm sau, Ôn Trì Vũ đang xếp hàng ở bệnh viện trực thuộc Đại học Kinh đô, đêm qua cô vừa hết sốt, sáng nay lại sốt trở lại. Cố gắng chịu đựng suốt các tiết chuyên ngành ban ngày, giờ nghỉ dùng nhiệt kế đo thử, phát hiện đã gần 39 độ rồi.

Hành lang bệnh viện đông người, cô dựa vào bên cửa sổ đứng, mắt nhìn số thứ tự xếp hàng trên màn hình điện tử, giọng mũi rất nặng, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ, “Sao cậu cũng hỏi vậy.”

Nghê Dao cười ha hả hai tiếng, “Mạnh Lâm là bạn cùng lớp mình đấy, người ta thầm thương trộm nhớ cậu hai năm rồi, mới lấy hết can đảm tỏ tình, vậy mà cậu lại tuyệt tình như vậy.”

Ôn Trì Vũ không cười theo cô ấy, cô nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ ra đã là tháng 12 rồi, sao năm nay Bắc Thành vẫn chưa có tuyết.

Nghê Dao không để ý đến sự im lặng của cô, tiếp tục nói: “Mình nói cho cậu biết, Mạnh Lâm người khá tốt đấy, cậu có thể cân nhắc…”

Số thứ tự trên màn hình điện tử đã gọi đến lượt cô.

“Dao Dao.” Ôn Trì Vũ cầm điện thoại, gọi cô bằng giọng rất nhẹ, “Đến lượt mình rồi.”

Nghê Dao ngưng bặt âm cuối, hơi sửng sốt, hai giây sau mới phản ứng lại.

“Hả? Là đi bệnh viện à? Cảm lạnh vẫn chưa khỏi sao, đã mấy ngày rồi mà.”

Ôn Trì Vũ ừm một tiếng, “Mình cúp máy trước nhé.”

Cô khóa màn hình điện thoại, cầm sổ khám bệnh đi vào phòng khám.

Bác sĩ trong phòng khám liếc nhìn cô một cái, không biết sao nhận ra được cô, trực tiếp mở miệng hỏi: “Học y à? Chuyên ngành gì? Trường nào?”

Ôn Trì Vũ sững người, vô thức đáp: “Lâm sàng tám năm Đại học Kinh đô ạ.”

Bác sĩ gật đầu, “Tự trình bày tình trạng bệnh đi.”

Ôn Trì Vũ như bị gọi lên trả bài trên lớp vậy, cô nghiêm túc nói về tình trạng của mình, còn tự giác bổ sung cần làm những xét nghiệm gì và nên điều trị thế nào.

Bác sĩ ừm một tiếng, có vẻ là thấy người xếp hàng phía sau còn rất đông, với vẻ mặt hơi tiếc nuối cho Ôn Trì Vũ đi.

Ôn Trì Vũ cầm giấy đi đến phòng truyền dịch, chai nước này cần hơn một tiếng. Cô ngồi trên ghế, điện thoại trong tay không ngừng rung, có nhóm chat đang gửi bài tập, có nhóm chat đang đòi nộp bài, có bạn học quen biết lướt thấy ảnh tối qua hỏi cô chuyện gì.

Ngón tay cô lướt qua lướt lại, có lẽ dùng sức hơi mạnh, giao diện bỗng tự động giật một cái lại quay về phía trên cùng. Đầu ngón tay cô, vừa hay dừng lại bên cạnh avatar màu đen được ghim cố định đó —

Fn.

Hàng mi Ôn Trì Vũ khẽ đông cứng lại.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, điện thoại lại rung lên, lần này là Ôn Thu.

Ôn Trì Vũ ngừng một chút, chớp mắt một cái, nghe điện thoại. Ôn Thu ở đầu dây bên kia nói với giọng vui vẻ: “Cuối tuần về không? Dữu Dữu nói nhớ em.”

Ôn Trì Vũ nhìn thời khóa biểu, “Cuối tuần này thời khóa biểu kín, chắc không về được.”

Ôn Thu tiếc nuối à một tiếng, chị gọi Lương Dữu ở bên cạnh, “Dữu Dữu, chào dì đi nào.”

Lương Dữu năm nay chưa đầy một tuổi, chỉ biết phát ra vài âm đơn ưm ưm ư ư.

Ôn Trì Vũ cười cười, dịu dàng chào: “Chào Dữu Dữu.”

Lương Dữu ê a vài tiếng rồi bị bế đi. Đầu dây bên kia, tiếng cười của đứa trẻ, tiếng trò chuyện thân mật của Ôn Thu và Lương Trọng, Ôn Trì Vũ dựa vào ghế yên lặng lắng nghe.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ càng lúc càng thấp, ti vi trong đại sảnh nói là đợt không khí lạnh mới sắp đến.

Đã khá muộn rồi, chắc Lương Dữu đói bụng nên có hơi nóng tính, Ôn Thu chỉ huy Lương Trọng đi pha sữa bột rồi mới nói tiếp với Ôn Trì Vũ: “Gần đây ở trường em có quen nam sinh mới không? Chị thấy Cố Hề đăng Moments rồi, sao con bé lại đổi bạn trai nữa vậy?”

Ôn Trì Vũ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn định mở miệng nói gì đó, bỗng lại trở nên bình tĩnh. Một lúc sau, cô đột nhiên không đầu không cuối mà hỏi Ôn Thu, “Chị ơi, năm nay Nguyệt Tầm có tuyết không?”

“Không, Nguyệt Tầm đã mấy năm không có tuyết rồi.” Ôn Thu lại lên tiếng gọi Lương Trọng vài câu, rồi nói với Ôn Trì Vũ: “Không nói với em nữa, anh rể em vụng về lắm, em nhớ ăn uống đúng giờ, tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”

Giọng của Ôn Thu ở đầu dây bên kia biến mất.

Ôn Trì Vũ nhìn độ sáng màn hình từ từ tối đi.

Cảm xúc của cô không hiểu sao, trước khi màn hình hoàn toàn tối đi lại dùng đầu ngón tay chạm một cái, để màn hình lại sáng lên. Rồi trước khi nó tối đi lần nữa, lại chạm một cái.

Cứ như vậy lặp lại mấy lần.

Cô không biết đang nghĩ gì, lại mở Moments ra. Trong Moments, Cố Hề có bạn trai mới, ban nhạc tối nay có buổi biểu diễn ở live house, Nghê Dao vừa đăng ảnh check-in ở nhà hàng nổi tiếng trên mạng, Trần Mục Xuyên vừa đoạt giải trong một cuộc thi nào đó, bên dưới động thái đó toàn là người chúc mừng anh ấy, Chu Tuế Tuệ đang cầu đào hoa, Ôn Thu đang khoe Dữu Dữu.

Dường như ai cũng sống rất tốt rất vui vẻ.

Chai truyền dịch của Ôn Trì Vũ đã xong, cô ấn tắt màn hình cất điện thoại đi, ngón tay ấn bông gòn tẩm cồn đứng dậy khỏi ghế, sau đó chầm chậm đi ra ngoài bệnh viện.

Nhiệt độ có vẻ càng thấp hơn, gió đầu đông đã lạnh đến đáng sợ.

Ôn Trì Vũ giấu cằm vào trong khăn quàng cổ, vừa đi vừa nghĩ đến nội dung dự báo hạ nhiệt vừa rồi, trong cơn mơ màng hình như nhớ là nói khả năng có tuyết rơi vào khoảng 8 giờ 30 tối nay là trên 90%.

Khi gần đến cửa ga tàu điện ngầm, Ôn Trì Vũ bỗng dừng bước chân lại. Lúc này gió lạnh thét gào, ánh đèn neon ven đường cũng bị đông cứng đến mờ mịt, bên cạnh cô người qua kẻ lại, có người vô ý đụng phải cô vội vàng nói xin lỗi, rồi lại vội vàng rời đi.

Rồi ngay dưới màn đêm nhộn nhịp đó, Ôn Trì Vũ ngẩng đầu lên, thấy màn hình điện tử ở cửa ga tàu điện ngầm hiển thị thời gian là 20:20, cũng thấy dưới ánh đèn đường vàng nhạt có những bông tuyết lác đác đang rơi xuống.

Đây là cơn tuyết đầu tiên của Bắc Thành.

Cô yên lặng nhìn một lúc, khóe mắt trong đêm đen, đỏ dữ dội hơn.

Giọng mũi của cô sau một ngày một đêm, vẫn chẳng khá hơn chút nào, khoảnh khắc đó không biết đang nói với ai —

“Thẩm Phó Dã, nếu anh không xuất hiện nữa, sẽ không ai còn nhớ đến anh nữa đâu.”

Qua hai giây, cô lại nói.

“Ngoại trừ em.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.