Phó Dã - Thư Dã

Chương 39: “Anh có thấy ấm ức không?”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm khuya quán net Ma Long vừa kết thúc một trận đấu, người xem vẫn chưa tản đi.

A Khoát hào hứng đánh mấy tiếng, bây giờ cái kích động đó vẫn chưa qua. Gã ngồi trên ghế, ngậm điếu thuốc nói chuyện phiếm không đầu không đuôi với người bên cạnh.

Đầu Nhím ở sau lưng vẫn luôn lướt điện thoại bỗng nhiên chửi thề một tiếng, A Khoát giật mình, thuốc suýt rơi lên áo.

“Cậu nửa đêm kêu cái gì?”

Đầu nhím đưa màn hình điện thoại qua: “A Khoát cậu xem thử, người này có phải em Trì Vũ không?”

A Khoát nghiêng đầu liếc nhìn, là một nhóm chat game hầu hết là đàn ông, số người không nhiều, có người đăng một bức ảnh mờ trông như ảnh chụp màn hình video. Trên đó cô gái mặc váy, thực ra không có gì quá mức, chỉ là cảm giác rất… kiểu đó.

Người đăng ảnh còn viết: [Có video 

và bản HD, cần thì inbox giá.]

A Khoát nhìn mấy lần, gã cũng không chắc lắm: “Tìm xem ai đăng trước đã.”

Nói xong gã nhấc điện thoại lên gọi cho Thẩm Phó Dã: “Tôi đã gửi ảnh cho cậu rồi, cậu xem thử đi.”

Lúc đó Thẩm Phó Dã vừa rời khỏi Giai Mỹ, Thẩm Chu Y không đặt khách sạn, tối nay sẽ ở lại Giai Mỹ để trông nom Ôn Thu.

Cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt đã thay đổi: “Tôi qua đó.”

Mười phút sau, Thẩm Phó Dã xuất hiện ở Ma Long. Cậu cầm lấy điện thoại của Đầu Nhím nhìn qua, rồi lấy dây cáp kết nối với máy tính.

A Khoát đứng một bên nhìn cậu thao tác, vừa gọi thêm vài cuộc điện thoại để hỏi tình hình: “Người này nói mới đăng lên hai nhóm thôi, chưa bán được mấy tấm ảnh. Nói ảnh cũng không phải của thằng đó, là người khác đưa cho.”

Thẩm Phó Dã không nói gì, lướt qua những gì người đó khai và xem ảnh. Ảnh táo bạo nhất cũng chỉ là chiếc váy hai dây, chỉ là do góc máy và chất lượng ảnh, khiến tổng thể trông có sự kết hợp giữa ngây thơ và gợi cảm mơ hồ.

A Khoát nhìn sắc mặt Thẩm Phó Dã: “Chắc chưa nhiều người xem đâu.”

Nói xong gã cũng hơi bất an, Thẩm Phó Dã không nói một lời xử lý xong việc trong tay đối phương, khí thế đáng sợ rồi đứng dậy bước ra ngoài.

A Khoát nhìn cậu như vậy, hoảng hốt: “Đã hai giờ rồi cậu còn đi đâu?”

Thẩm Phó Dã lại quay về Giai Mỹ, cậu không vào trong, cũng không nói với Ôn Trì Vũ, chỉ đứng ở cửa Giai Mỹ. Lúc đó dự báo thời tiết nói do ảnh hưởng của bão, nhiệt độ sẽ giảm đột ngột. Cậu cứ đứng như vậy cả đêm, đến khi trời sáng cũng không để ý.

Thẩm Chu Y phải về Bắc Thành, xuất phát rất sớm, thấy cậu đứng ở cửa thì giật cả mình.

Thẩm Phó Dã ngước mắt nhìn chị, Thẩm Chu Y thấy tia máu trong mắt cậu: “Không phải đứng ở đây cả đêm đấy chứ?”

Thẩm Phó Dã không lên tiếng, đưa chị ra ga.

Thẩm Chu Y nhìn cậu rất lo lắng: “Tiểu Dã, em…”

“Tôi biết.” Cậu để hành lý cho chị xong, nhìn chị lên tàu.

Ngày đó Thẩm Chu Y vừa mới đi chưa được bao lâu, người nhà Hồ Tô Lâm đến Giai Mỹ gây sự. Miệng toàn là những lời chửi bới không thể nghe nổi, giọng to đến nỗi người dân cả xóm đều kéo đến.

Ôn Thu tái mặt, bảo Ôn Trì Vũ đi học trước.

Ở trường, đồng hồ đếm ngược kỳ thi đại học trên bảng đen đã còn 20 ngày. Ôn Trì Vũ bước vào lớp, phát hiện bầu không khí hoàn toàn khác với trước đây.

Chu Tuế Tuệ nhìn cô với ánh mắt y như hồi tháng 9 năm ngoái, Ôn Trì Vũ mím môi đi đến chỗ của mình.

Ngày hôm đó Ninh Tiểu Di cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhưng vẫn chưa ra tay, Ôn Trì Vũ không muốn phân tâm đi nghĩ tại sao. Tan học, cô xếp gọn đề thi hôm nay, cho vào cặp sách.

Ở cổng trường Thẩm Phó Dã đang đợi cô, cô chạy đến bên cạnh cậu.

Phía sau toàn là ánh mắt nhìn họ, tiếng bàn tán lớn đến mức khó mà không nghe thấy.

Thẩm Phó Dã không để ý đến bọn họ, cậu nắm tay cô, cùng cô biến mất trong màn đêm.

“Hôm nay không về Giai Mỹ sao?” Ôn Trì Vũ nhìn đường hỏi cậu.

Thẩm Phó Dã khẽ ừ một tiếng, ban ngày khi cậu về đến Giai Mỹ, bên ngoài cửa hàng bị bố mẹ Hồ Tô Lâm và một đám người thân vây kín. Ôn Thu không chịu nổi sự quấy rầy đã đóng cửa hàng, may mà Thẩm Phó Dã xuất hiện kịp thời.

“Chị ở nhà dì út sao?”

Trong tất cả người thân trong nhà, chỉ có dì út là thân thiết với họ nhất.

Thẩm Phó Dã gật đầu, Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, rồi hỏi cậu: “Vậy em, do anh quản ư?”

Thẩm Phó Dã nắm tay cô, bỗng siết chặt thêm một chút, cậu không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi: “Được không?”

Ôn Trì Vũ gật đầu: “Được chứ, vừa hay có thể giám sát anh ôn tập làm đề tốt.”

Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn cô một lúc, rồi bật cười.

Cậu đưa cô đi ăn trước, ăn xong về căn nhà cũ đó. Rồi tối đó Thẩm Phó Dã ngồi bên cạnh Ôn Trì Vũ, vo cùng ngoan ngoãn chăm chú làm đề.

Ban đêm hai người họ ngủ trên chiếc giường đó, cậu ngoan đến mức hơi quá, chỉ cho cô mặc áo của cậu, nhất định phải ôm cô. Những chuyện dư thừa khác đều không làm.

Đếm ngược kỳ thi đại học còn 19 ngày nữa, ngày tháng của Ôn Trì Vũ trôi qua giống như ngày hôm trước.

Lương Trọng đưa Ôn Thu đến đồn cảnh sát, chứng cứ được đệ trình kéo dài thời gian tạm giam Hồ Tô Lâm.

Thẩm Phó Dã vẫn theo sát Ôn Trì Vũ sáng tối, tối thì cùng nhau học bài làm đề rồi đi ngủ.

18 ngày, 17 ngày, 16 ngày… kỳ thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học đã kết thúc.

Tháng 6 đã đến.

Đồng hồ đếm ngược kỳ thi đại học từ hai chữ số đã chuyển thành một chữ số, chính thức bước vào giai đoạn cuối.

Nhiệt độ đã rất cao, chiếc quạt điện cũ kỹ trong lớp học vẫn đang làm việc không hiệu quả.

Ngày hôm đó, Ôn Trì Vũ như thường lệ bước vào lớp học.

Bầu không khí nặng nề hơn bất kỳ ngày nào trước đây, Ôn Trì Vũ nhạy cảm nắm chặt lòng bàn tay. Sách trên bàn cô bị người ta ném hết xuống đất, trên bàn bừa bộn một đống ảnh, mỗi tấm đều gần giống nhau. Là cô mặc váy ngủ, trong phòng, mờ ảo nhưng đầy ám ý.

Mọi người trong lớp đều đang nhìn cô, Lương Lộ lên tiếng trước: “Tối giao thừa tôi thấy cậu ở trước cửa hiệu thuốc, Ôn Trì Vũ cậu nói xem cậu đi mua gì ở hiệu thuốc vào dịp Tết thế?”

Ôn Trì Vũ ngước mắt nhìn Lương Lộ, cô cắn môi trong, móng tay bấm vào thịt.

Lương Lộ cười cười: “Không dám nói à?”

“Mọi người có biết không? Ôn Trì Vũ ngày nào cũng giả vờ trong sáng ở trường, thực ra sau lưng lại đi mua que thử thai ở hiệu thuốc.” Lương Lộ vừa nói vừa lục tấm ảnh đó trong điện thoại ra, tiện tay đưa cho bạn học bên cạnh.

Ánh mắt họ nhìn Ôn Trì Vũ càng trở nên khác thường.

Khi Cao Mẫn đến, Ôn Trì Vũ đứng trong lớp học, mặt trắng bệch như tờ giấy, trông có vẻ rất mong manh, nhưng lại khiến thầy cảm thấy cô rất dũng cảm.

Thầy nhìn qua những tấm ảnh, đưa cả Ôn Trì Vũ và Lương Lộ về phòng giáo viên.

Lương Lộ nhíu mày tỏ vẻ rất khó chịu: “Thầy Cao, thầy có phải thiên vị quá không? Chuyện này em có làm sai gì đâu, không phải thầy định mắng em chứ?”

Cao Mẫn nhíu mày: “Em nói ít đi.”

Lương Lộ: “Tại sao chứ? Học sinh như Ôn Trì Vũ, tuổi còn nhỏ đã chơi bời với đàn ông, chơi đến mức phải mua que thử thai, thầy là chủ nhiệm không quản sao?”

“Lương Lộ!” Cao Mẫn gọi tên cô ta bằng giọng nghiêm khắc.

Lương Lộ chu môi, định nói thêm gì đó, cô ta nghe thấy Ôn Trì Vũ nói: “Thầy Cao, em có thể nói chuyện riêng với thầy không?”

Cao Mẫn sững người, thầy vẫy tay bảo Lương Lộ về.

Trong phòng giáo viên chỉ còn lại Ôn Trì Vũ và Cao Mẫn.

Cao Mẫn rất sợ cô bị ảnh hưởng tâm trạng: “Trì Vũ…”

Ôn Trì Vũ nhìn Cao Mẫn: “Thầy ơi, mấy ngày này em có thể không đến trường được không, tự học ở nhà được không ạ?”

Cao Mẫn ngẩn ra, nghĩ đến tình hình trong lớp học vừa rồi: “Được thì được, nhưng cần phụ huynh em đến làm thủ tục.”

Ôn Trì Vũ im lặng một lúc: “Nhất định phải là phụ huynh sao ạ?”

“Em còn chưa thành niên, em không thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, phải được người giám hộ đồng ý.” Cao Mẫn nói.

Ôn Trì Vũ gật đầu, trước khi rời khỏi phòng giáo viên bỗng hỏi: “Thưa thầy, làm gì cũng không phải chịu trách nhiệm sao ạ?”

Cao Mẫn vẫn đang cố hiểu câu nói của em, nhưng Ôn Trì Vũ như thể không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng cười với thầy: “Thưa thầy, em về lớp trước ạ.”

Trong lớp Ninh Tiểu Di và Lương Lộ đang to tiếng bàn tán về cô, nói những lời rất khó nghe. Ôn Trì Vũ không nhìn cô ta, cô ngồi xuống nhặt sách dưới đất đặt lên bàn.

Không lâu sau Cao Mẫn lại đến lớp gọi cô, ngoài hành lang thầy nhìn gương mặt trắng bệch trong suốt của Ôn Trì Vũ, có chút không đành lòng. Môi trường học đường như thế này, đừng nói ôn tập, ngồi đó thôi cũng là sự dày vò.

Thầy đưa cho Ôn Trì Vũ một tờ đơn xin nghỉ ốm: “Về đưa chị em ký là được, mấy ngày này cứ nói là bị ốm, tự ôn tập ở nhà đi.”

Ôn Trì Vũ chớp mắt, nhìn Cao Mẫn: “Cảm ơn thầy ạ.”

Lúc đó tự học buổi sáng vừa kết thúc chưa lâu, chuông tiết một vừa vang lên. Ôn Trì Vũ thu dọn cặp sách, ôm sách, rời khỏi lớp học, chầm chậm đi xuống cầu thang, đi đến cổng trường.

Cô nhìn thấy Thẩm Phó Dã ở cổng trường, cậu đứng dưới nắng, áo thun đen quần jean. Nghe tiếng mở cửa, cậu nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô, đưa tay đón lấy sách từ tay cô, tự nhiên nắm tay cô.

Ôn Trì Vũ để cậu nắm tay, trong đầu cô nghĩ không biết cậu đứng ở đây từ khi nào, có phải sáng đưa cô đến trường rồi không về không? Rồi định đợi cô đến khi học tự học buổi tối tan học sao?

Là hôm nay như vậy, hay những ngày trước cũng đều như vậy?

Cậu có biết chuyện xảy ra trong trường hôm nay không? Chắc là biết, Giang Dụ chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu. Nếu không cậu sẽ không không hỏi cô, hơn nữa Cao Mẫn cũng sẽ không đột nhiên đổi ý.

Lúc cô không biết, rốt cuộc Thẩm Phó Dã đã giúp cô làm bao nhiêu chuyện.

Nhưng cậu dường như chưa bao giờ nói, cũng chẳng đòi hỏi gì, chỉ âm thầm làm thôi.

Ôn Trì Vũ chợt thấy nghẹn đắng trong lòng, cô dừng bước chân, ngón tay kéo nhẹ Thẩm Phó Dã.

Thẩm Phó Dã cụp mi nhìn cô.

“Anh có thấy ấm ức không?”

Thẩm Phó Dã sững lại, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng hơn: “Chuyện hôm nay là lỗi của anh, anh cứ nghĩ những tấm ảnh đó…”

Ôn Trì Vũ kéo ngón tay cậu mạnh hơn một chút, giọng hơi nghẹn ngào ngắt lời anh: “Thẩm Phó Dã.”

Ôn Trì Vũ không biết có phải ai cũng lớn lên như vậy không, từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, cô sợ bà nội và chị vất vả quá, cố gắng ngoan ngoãn.

Lớn lên, gặp những chuyện và người đó, cô không muốn làm phiền chị, cố gắng chịu đựng.

Nhưng có một người, luôn nhìn thấu nỗi ấm ức cô giấu kín. Rồi dùng cách chu đáo nhất, để cô không phải gánh nặng mà đón nhận sự tốt đẹp của cậu.

Nhưng nỗi ấm ức của cậu lớn như vậy, phải làm sao đây.

Tác giả có lời muốn nói:

Chắc còn hai chương nữa là kết thúc phần cấp ba.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.