(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Động tác của anh phải nhẹ một chút.”
Ôn Trì Vũ lén lút giấu Thẩm Phó Dã vào phòng mình, sau đó còn lặng lẽ đi ra ngoài thăm dò một vòng, phát hiện Ôn Thu đang ở kho mới hơi yên tâm quay về.
Cô lấy quần áo của cậu lần trước đã mặc ra, nhét vào tay cậu, nhưng mắt không nhìn cậu.
“Quần áo đều đã giặt sạch rồi, anh mau đi tắm đi, phải nhanh một chút, em đi giúp anh trông chừng chị em.”
Thẩm Phó Dã cụp mắt xuống, dáng vẻ hơi ngoan ngoãn nhìn cô, nhưng không lên tiếng.
Ôn Trì Vũ thấy cậu không lên tiếng, cô liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt chạm nhau lại vội vàng cụp xuống.
Cậu nửa cười nửa không móc cong khóe môi, rõ ràng trên người quần áo toàn là hơi nước, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Anh mau đi đi.” Ôn Trì Vũ thúc giục cậu bằng giọng nhỏ.
Cậu ồ một tiếng chậm rãi, Ôn Trì Vũ nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới thả lỏng, cậu đột nhiên cúi người, đôi mắt đen như mực ngang tầm với cô, Ôn Trì Vũ không trốn được chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
Ngón tay cậu lười biếng bóp bóp cằm cô, để cô dựa gần hơn một chút. Ôn Trì Vũ tưởng cậu muốn làm gì, nhưng cậu chỉ nhìn một cái, ngón tay đã rút về, cậu kéo bước chân về phía phòng tắm.
Ôn Trì Vũ đứng ngây tại chỗ, bởi vì cô đã nghe thấy, lúc nãy khi cậu đi ngang qua, câu độc thoại cực kỳ khẽ đó: “Thật dễ hôn.”
Cô bấu móng tay vào lòng bàn tay mình, cố gắng để nhịp tim đừng mất kiểm soát như vậy.
Sau đó, cô đứng tại chỗ thêm mấy giây nữa, khi nghe thấy cửa phòng tắm đóng lại, có tiếng nước, cô mới đi tìm Ôn Thu.
Ôn Thu đang kiểm kê hàng thì kỳ quái liếc nhìn Ôn Trì Vũ: “Bài toán đó hiểu ra chưa?”
Ôn Trì Vũ à một tiếng, rồi qua hai giây, lại ồ một tiếng: “Hiểu… hiểu ra rồi, sau này gặp chắc sẽ không sai nữa.”
Ôn Thu tưởng là sắp thi đại học nên cô áp lực lớn: “Không biết cũng bình thường thôi, đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy. Chúng ta đâu phải thi Trạng nguyên, đúng không?”
Ôn Trì Vũ gật gật đầu.
Cô đứng một bên chẳng giúp được gì, kho lại nhỏ, Ôn Thu rất chê cô.
“Em vẫn chưa ngủ à?”
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, lúc này, màn hình điện thoại nắm trong lòng bàn tay sáng lên.
[Fn.: Về đây.]
Ôn Trì Vũ liếc nhìn, cũng không biết tại sao lại thấy bất an, cô vội vàng ấn tắt màn hình. Cô nói với Ôn Thu: “Em đi ngủ đây, chị cũng nghỉ sớm đi.”
Ôn Thu mắt cũng không thèm nhìn cô, vội vàng xua tay, bảo cô đi.
Từ kho đến cầu thang chỉ cần năm bước, từ tầng một lên tầng hai có 11 bậc thang, thời gian cần dù chậm nhất cũng không tới ba mươi giây.
Ôn Trì Vũ chậm chạp, tai có cảm giác tê tê, tay cầm điện thoại hơi tê một chút.
Bước chân dè dặt đến cửa phòng tốn nhiều thời gian hơn bình thường rất nhiều.
Tay cô vừa chạm vào cửa, còn chưa kịp vặn xuống, cửa đã được mở từ bên trong, rồi có một lực nắm lấy cổ tay cô.
Sau đó, cửa tự động khóa lại, cô bị cậu ôm từ phía sau.
“Chậm quá.”
Cậu phàn nàn với giọng không thể nghe thấy.
Ôn Trì Vũ nhẹ cắn môi, không lên tiếng.
Nhiệt độ vừa mới hạ xuống vì mưa, bây giờ bị thân nhiệt của cậu làm ấm lên, hơn nữa trên người cậu còn có mùi sữa tắm của cô, của cô.
Cảm giác này thật khó diễn tả, nhưng cô rất thích, đặc biệt đặc biệt thích, thích đến mức trái tim mềm nhũn.
“Chị em vẫn còn ở kho, tạm thời chắc không ra đâu, bây giờ anh muốn đi không?” Cô hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
Thẩm Phó Dã cười khẽ, giọng có chút lông bông lười biếng: “Vậy lúc nãy em giấu anh làm gì?”
Ôn Trì Vũ răng lại cắn môi, rõ ràng không giấu cũng có thể tắm mà. Ôn Thu đâu phải không quen cậu, biết cậu dầm mưa có khi không những cho cậu tắm mà còn giúp nấu nước gừng nữa.
Nhưng… sao lại giấu nhỉ?
Bầu không khí cứ thế yên tĩnh một lúc lâu.
Vẫn là Ôn Trì Vũ lên tiếng trước hỏi: “Anh không đi à?”
“Đi không được.” Thẩm Phó Dã nói.
Ôn Trì Vũ ồ một tiếng như chim cút, nhưng trong lòng lại nghĩ vậy tối qua sao lại đi được.
Tối đó Ôn Trì Vũ như đang làm chuyện xấu vậy, cô khóa trái cửa phòng mình lại. Khóa xong lại đi mở ngăn kéo bàn học, cô nghiêm túc kiểm tra xem chìa khóa cửa có phải đều ở chỗ mình không.
Lúc đó Thẩm Phó Dã lười nhác nửa tựa trên giường, cậu nghiêng đầu nhìn dáng vẻ này của cô, cứ cười mãi.
Ôn Trì Vũ bị cậu cười, càng cảm thấy mình đang làm chuyện xấu. Mặt cô đỏ lắm, trừng mắt nhìn cậu.
Thẩm Phó Dã cứ tựa như vậy, ánh mắt theo thói quen từ dưới lên trên nhìn cô. Ôn Trì Vũ cảm thấy có lẽ cậu không biết, cậu nhìn người ta như vậy, khiến người ta rung động biết bao.
Giống như trong tim trong mắt cả thế giới của cậu chỉ có mình cô vậy, mà ánh mắt cậu nóng bỏng, chăm chú, chỉ nhìn mình cô.
“Lại đây.” Cậu nói.
Ôn Trì Vũ nhìn cậu, không động đậy.
Cậu cười một tiếng, hỏi: “Không buồn ngủ à?”
Vậy, tối nay là ngủ cùng nhau sao.
Ôn Trì Vũ mắt cụp xuống, đầu ngón tay ngoáy ngoáy lòng bàn tay, nhưng cửa đã bị cô khóa trái rồi.
Nhìn thế nào cũng giống như cô là người chủ động, là bên muốn ngủ hơn.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động, có lẽ là Ôn Thu kiểm kê xong hàng lên lầu rồi. Ôn Trì Vũ dù biết rõ bên ngoài không thấy được bên trong nhưng vẫn bất an không thôi, cô tắt đèn đi.
Vì quá bất an, động tĩnh gây ra hơi lớn.
Bước chân Ôn Thu dừng lại trước cửa phòng cô.
“Trì Vũ vẫn chưa ngủ à?” Ôn Thu hỏi.
Ôn Trì Vũ không dám lên tiếng, căn phòng vừa mới tắt đèn đột ngột, bây giờ có chút ánh trăng và đèn đường từ cửa sổ chưa kéo rèm chiếu vào.
Cô mắt chớp cũng không chớp nhìn Thẩm Phó Dã, dáng vẻ căng thẳng đó trông như cô thật sự đang lo lắng cậu sẽ lên tiếng tố cáo cô đang làm chuyện xấu vậy.
Thẩm Phó Dã nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt cô.
Ôn Thu vẫn chưa rời khỏi cửa phòng cô, căn nhà cũ cách âm kém đến tệ hại. Ôn Trì Vũ thậm chí còn có thể nghe thấy chị lẩm bẩm một mình: “Ngủ rồi sao? Lúc nãy mình nghe nhầm à?”
Thẩm Phó Dã đã đến gần không thể gần hơn, trong bóng tối tầm nhìn không rõ, các giác quan khác lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Ôn Trì Vũ vô thức lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa.
Bản năng khiến cô đi thật nhẹ nhàng, nhưng người trước mặt dường như không căng thẳng như cô, vẫn ung dung mà áp đảo.
Khoảng cách càng lúc càng gần, mùi hương của cô trên người cậu đã hòa quyện với mùi hương vốn có của cậu.
Lưng Ôn Trì Vũ đã chạm vào cửa, lúc này điện thoại của Ôn Thu bên ngoài đột nhiên vang lên, Ôn Trì Vũ biết đó là Hồ Tô Lâm, mỗi tối vào giờ này, họ đều tâm sự qua điện thoại.
Trong lòng cô cầu nguyện, mong Ôn Thu mau chóng về phòng nghe điện thoại.
Nhưng lúc này, Ôn Thu không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, cũng chẳng có sự tâm linh tương thông với cô.
Ngay khi Ôn Thu vừa bắt máy, người trước mặt Ôn Trì Vũ đã giữ chặt eo cô, môi cậu áp lên môi cô.
Trái tim cô vẫn luôn treo cao căng thẳng, bỗng nhiên thả lỏng.
Lần này là nụ hôn thực sự.
Cậu hôn cô sâu đậm và đầy cảm xúc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");