Phó Dã - Thư Dã

Chương 32: “Em biết tôi thực sự chịu không nổi mà.”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, từ khi gặp Ôn Trì Vũ, Cố Chu đã muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Ôn Trì Vũ không để ý, khi cô đến Đại học Kinh đô, Nghê Dao đã có mặt ở đó rồi.

Kết thúc một ngày học, Nghê Dao và Ôn Trì Vũ lên xe buýt, Nghê Dao nói: “Trường Trung học Phụ thuộc rất gần đây, dù sao đây cũng là trường trung học trực thuộc Đại học Kinh đô mà.”

Ôn Trì Vũ gật đầu, Nghê Dao khoác tay Ôn Trì Vũ: “Mình phát hiện cậu thật sự rất đặc biệt, tối qua mình đã suy nghĩ rất lâu mới nhắn tin cho cậu, nghĩ ra vô số phản ứng có thể có của cậu, không ngờ cậu lại như vậy. Mình dường như đã hiểu tại sao rồi.”

Trên xe buýt đông người, đường sá lại không tốt, Ôn Trì Vũ kéo cô ấy đảm bảo đứng vững rồi mới hỏi: “Như thế nào?”

“Ngây thơ mà táo bạo, dũng cảm mà kiên định.” Nghê Dao cong môi cười, “Ngay cả cậu ta cũng phải chịu thua thôi.”

Ôn Trì Vũ bị nói đến đỏ tai, cô suy nghĩ rất lâu vẫn muốn đến trường Trung học Phụ thuộc xem thử. Thực ra cũng chẳng có lý do gì, chỉ là muốn xem nơi cậu đã từng sống thôi.

“Bây giờ là kỳ nghỉ đông, có thể không dễ vào đâu.” Trường Trung học Phụ thuộc quản lý nghiêm, Nghê Dao cũng không chắc có thể vào được không.

Ôn Trì Vũ nói: “Không vào được thì đi loanh quanh ở cổng cũng được.”

Nghê Dao cười: “Được.”

Hôm đó bác bảo vệ rất dễ tính, đồng ý cho họ vào trường, nhưng nhiều nhất là nửa tiếng phải ra.

Trường Trung học Phụ thuộc rất khác với trường Trung học phổ thông số 11, rất lớn và có khí chất của trường nổi tiếng.

Khi đi ngang qua bảng tin của trường, Nghê Dao lên tiếng: “Trước đây chỗ này toàn là Thẩm Phó Dã, như một biển quảng cáo của trường vậy, chuyên dùng để thu hút người ta.”

Nhưng giờ đã sớm không còn nữa.

Ôn Trì Vũ nhìn qua, vẻ mặt không có gì thay đổi. Cô nghe Nghê Dao giới thiệu suốt dọc đường, như thể cảnh tượng lúc đó cũng đang hiện lên trước mắt vậy.

Sau khi ra khỏi trường, Ôn Trì Vũ nhìn thấy Lục Quân Mai ở ngoài cổng trường.

Nghê Dao cũng nhận ra bà ta, cô ấy kéo Ôn Trì Vũ định rời đi nhanh, không ngờ Lục Quân Mai bước nhanh chặn họ lại.

Lục Quân Mai nhìn chằm chằm vào Ôn Trì Vũ: “Cô có phải là cô gái ở Nguyệt Tầm kia không? Sao cô lại ở đây? Thẩm Phó Dã đã về rồi à? Nó còn mặt mũi nào mà về chứ?”

Ôn Trì Vũ ngẩng đầu nhìn bà ta, sau khi biết chuyện đó, cô có chút đồng cảm với người mẹ này. Người mẹ này, từ khi con gái rời đi lại mất việc, không còn quan tâm đến vẻ ngoài, cả người đều chìm đắm trong nỗi đau buồn.

Nghê Dao nhíu mày, giọng không được tốt lắm: “Cô à, cô có thể đừng đứng đợi ở cổng trường nữa được không, cũng đừng gặp ai cũng hỏi về Thẩm Phó Dã.”

Lục Quân Mai vừa nghe câu này, cảm xúc liền sụp đổ, bà ta liếc Nghê Dao đầy căm tức.

“Cô à.” Ôn Trì Vũ vẫn im lặng bỗng lên tiếng, giọng cô không lớn, hơi lạnh, “Dù cô có hủy hoại thêm một người nữa, con gái cô cũng không thể quay lại.”

“Cô biết gì chứ? Mấy cô gái nhỏ các cô thấy Thẩm Phó Dã đẹp trai là tin tất cả. Con gái tôi cũng ngu ngốc, còn viết trong nhật ký, Thẩm Phó Dã là ánh sáng duy nhất, cuối cùng chẳng phải bị hại chết sao.” Giọng Lục Quân Mai độc địa, “Cô cũng cẩn thận đấy, thằng đó là thằng cặn bã.”

Nghê Dao nghe không nổi nữa, vội kéo Ôn Trì Vũ đi.

Trời đã khá tối, hai người họ bước vào một quán hoành thánh bên đường.

Gọi món xong, Nghê Dao ngồi xuống nói với Ôn Trì Vũ: “Cậu nói với bà ta nhiều như vậy, bà ta cũng không nghe được đâu. Bà ta chỉ muốn tìm người để chia sẻ nỗi đau thôi.”

Ôn Trì Vũ ừ một tiếng, cô vẫn còn nghĩ đến lời Lục Quân Mai vừa nói và lời của Nghê Dao trước đó: “Cậu nói còn có nữ sinh bị khuyên thôi học à? Cậu có biết tại sao không?”

Nghê Dao suy nghĩ một lúc: “Hình như là người làm chứng nói đã nhìn thấy Thẩm Phó Dã đẩy người.”

“Cậu có quen không?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Nghê Dao ngừng lại nhìn cô: “Cậu muốn đi tìm cậu ta à? Lúc đó cậu ta nói thế nào, bây giờ cũng sẽ nói như vậy thôi, không thay đổi được gì đâu.”

Ôn Trì Vũ gật đầu.

Vì đang là kỳ nghỉ đông nên quán không có nhiều khách, bà chủ nhanh chóng làm xong hai bát hoành thánh nhỏ bưng ra.

Ôn Trì Vũ không đói lắm, ăn rất chậm. Nghê Dao ngồi đối diện cô đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, cô ấy lục lọi một hồi tìm ra một đường link rồi nhấn vào, sau đó xoay màn hình về phía Ôn Trì Vũ.

“Người tóc ngắn là Lục Giai Giai, bên cạnh tóc dài là Thịnh Nghênh Phỉ, chính là người bị đuổi học đó.”

Ôn Trì Vũ chỉ liếc nhìn một cái, cơ thể liền cứng đờ.

Nghê Dao liếc nhìn cô: “Sao vậy?”

“Lục Giai Giai đang bị cậu ta bắt nạt.” Bắt nạt là cách nói nhẹ nhàng nhất.

Nghê Dao à một tiếng, cô ấy đặt đũa xuống, sau đó xoay màn hình lại nhìn: “Sao cậu nhìn ra được? Đây không phải là một tấm ảnh chụp chung bình thường sao?”

Có lẽ tất cả những người từng trải qua những điều đó, cử chỉ đều có một đặc điểm chung. Nhưng Ôn Trì Vũ có thể cảm nhận được, thậm chí từ nụ cười của Thịnh Nghênh Phỉ, nhìn ra tay cô ta đặt trên eo Lục Giai Giai đang làm gì.

Ôn Trì Vũ đột nhiên hiểu ra chuyện này, cô càng thêm khó chịu. Một bát hoành thánh nhỏ, hầu như cô chưa ăn được mấy miếng.

Nghê Dao dường như cũng hiểu ra, trên đường về, hai người đều không nói gì.

Khi chia tay ở trạm xe buýt, Nghê Dao đột nhiên hỏi Ôn Trì Vũ: “Cậu có tin ác có ác báo không?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu: “Không tin.”

Lúc này trời Bắc Thành vẫn u ám, tuyết đã ngừng rơi. Tuyết tích tụ còn trắng tinh khôi đêm qua, qua một ngày đã trở nên dơ bẩn.

Ôn Trì Vũ chợt nghĩ, không biết khi đó Thẩm Phó Dã nhìn thấy cô bị đuổi bị đánh đã nghĩ gì, tại sao còn phải hỏi cô có cần cứu không.

Cậu ấy đã từng bảo vệ người, vì thế mà bị hiểu lầm, bị buộc tội, bị hủy hoại.

Nhưng sau đó cậu ấy vẫn muốn bảo vệ người khác, bởi vì cậu ấy là Thẩm Phó Dã, bản chất vĩnh viễn mềm mại thiện lương.

Xe buýt đến, Ôn Trì Vũ quay lại nói tạm biệt với Nghê Dao.

Cô ngồi xuống chỗ trống, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Phó Dã.

Điện thoại được bắt máy trong giây thứ ba.

Ôn Trì Vũ nghe thấy giọng mình đang nghẹn ngào gọi cậu: “Thẩm Phó Dã.”

Thẩm Phó Dã cả ngày đều bị Thẩm Chu Y quấn lấy.

Khi nhận được điện thoại của Ôn Trì Vũ, cậu vừa mới ra khỏi nhà họ Thẩm, đang ngồi trên xe của Thẩm Chu Y.

Thẩm Quý Vãng thấy cậu, lại có vẻ mặt muốn đánh chết cậu. Thẩm Phó Dã từ nhỏ đã biết người này giả tạo, trong ngoài bất nhất, uống chút rượu là có xu hướng bạo lực.

Thẩm Chu Y liếc nhìn Thẩm Phó Dã, đến khi đèn đỏ, cuối cùng chị mở miệng: “Chị tưởng chú út hôm nay không ở nhà.”

Thẩm Phó Dã không nói gì, cậu cụp mắt, không biết đang lướt màn hình xem gì.

Thẩm Chu Y cảm thấy chuyện hôm nay, chị cũng có trách nhiệm, nhưng chị cũng chỉ là nghĩ đã lâu như vậy rồi, nên duy trì mối quan hệ giữa họ thôi.

“Tiểu Dã…”

Màn hình điện thoại của Thẩm Phó Dã lúc này sáng lên, chị thấy ghi chú số điện thoại trên màn hình là “Nguyệt Tầm”.

Thẩm Chu Y lập tức biết đó là ai.

Thẩm Phó Dã nghe giọng Ôn Trì Vũ hơi ngừng lại một chút, cậu phát hiện ra cảm xúc của cô không ổn, giọng hạ thấp xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”

Ôn Trì Vũ nắm điện thoại không nói gì, trong lòng cô thực ra có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng cô đã hiểu tại sao ban đêm cậu không ngủ được, tại sao không quan tâm gì cả, và tại sao cái gì cũng không để ý.

Thẩm Phó Dã đổi tư thế dựa vào ghế xe, Thẩm Chu Y nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, cậu không để ý, suy nghĩ đều dành cho người ở đầu dây bên kia, cậu lại nói: “Bốn mươi phút sẽ đến.”

Lần này Ôn Trì Vũ ồ một tiếng khô khan, im lặng hai giây, Thẩm Phó Dã khẽ cười: “Không vui à.”

Cô không nói gì, xe buýt đã đến trạm, Ôn Trì Vũ xuống xe. Gió đêm càng lớn, thổi tung mái tóc dài của cô. Cô cảm thấy hơi lạnh bèn đi vào cửa hàng tiện lợi đó, trong cửa hàng có một cặp đôi đang ngồi trên ghế trước cửa sổ kính, đang ăn kem.

Hôm nay cửa hàng đang phát một bài hát cũ, “Tôi cũng rất nhớ anh, chúng ta đều giống nhau, từng tìm thấy đôi cánh trên người anh, chỉ là lúc đó, vì tôi mà anh bắt đầu bay lên…”

Ôn Trì Vũ mua một hộp sữa, nhân viên đang giúp cô hâm nóng, trong thời gian chờ đợi, cô cụp mắt xuống, ánh mắt vô định nhìn quanh. Khi bài hát kết thúc, ngón tay cô nắm chặt điện thoại, giọng nói trầm xuống: “Cậu nhanh lên một chút.”

Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc, từ từ lười biếng cười, rồi giọng cậu vừa trầm vừa nhẹ nói: “Nghe em.”

**

Thẩm Chu Y liếc nhìn Thẩm Phó Dã đã cúp điện thoại, chị nhịn rồi nhịn nhưng vẫn không nhịn được: “Hai người bây giờ quan hệ thế nào?”

“Tôi đang theo đuổi cô ấy, chờ chính thức.”

Thẩm Chu Y sững người, chửi một câu tục: “Vừa rồi như thế chi còn tưởng… em thật là… chị thấy cô bé khá thích em mà, em thận trọng cái gì?”

Thẩm Phó Dã không trả lời, một lúc sau, bỗng cười một tiếng, hiếm khi hỏi: “Thích tôi sao?”

“Khá rõ ràng.” Thẩm Chu Y hồi tưởng lại ánh mắt cô bé nhìn Thẩm Phó Dã lúc trước, “Thật đấy.”

Giờ này giao thông Bắc Thành đã rất tệ, một cây số đường đi đi dừng dừng mất mấy phút.

Thẩm Phó Dã nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, tay lười biếng xoay điện thoại, dường như không để ý lắm đến câu trả lời của Thẩm Chu Y, giọng rất nhạt nói: “Tôi sợ tôi không tranh lại được người khác, quá thích cậu ấy rồi, một chút không chắc chắn cũng không được.”

Nhưng trong sự tùy ý nhạt nhẽo đó lại ẩn chứa một sự nghiêm túc không nói nên lời, khiến Thẩm Chu Y lại liếc nhìn cậu một cái: “Được đấy.”

“Được chỗ nào?” Cậu hỏi qua loa.

“Trước đây em thế nào en không biết sao?” Thẩm Chu Y nói.

Thẩm Phó Dã thật sự chậm rãi suy nghĩ một lúc: “Dạng xấu xa.”

“Em biết là tốt rồi.”

Cậu lười biếng cười, nhìn thời gian trên màn hình điều khiển trung tâm của xe: “Nên chị nhanh lên đi, đừng làm trễ chuyện theo đuổi người của tôi.”

Thẩm Chu Y liếc cậu: “Chị không thể nhanh được, hay em tự xuống nghĩ cách đi.”

Lúc đó, phía trước có xe đâm đuôi, tắc đường càng nghiêm trọng hơn, tiếng còi xe xung quanh đều thấm đẫm sự bực bội.

Đài phát thanh trong xe đang phát tình hình giao thông, tin nhắn trong điện thoại vẫn rất nhiều, sau khi phá băng hôm qua, Trần Mục Xuyên thỉnh thoảng gửi vài câu, kèm theo cả Nghê Dao cũng to gan gửi tin nhắn cho cậu.

[Nghê Dao: Trì Vũ tốt quá.]

[Nghê Dao: Giá mà tôi là con trai thì tốt rồi, tôi cũng muốn theo đuổi cậu ấy.]

Thẩm Phó Dã liếc qua hai lần, chuyển tiếp hai tin nhắn này cho Trần Mục Xuyên.

Trần Mục Xuyên phóng khoáng hơn cậu, còn lên tiếng chế giễu cậu.

[Trần Mục Xuyên: Cậu cái gì cũng ghen, bận xuể không?]

Thẩm Phó Dã khẽ cười một tiếng rồi bấm một chữ gửi đi: [Cút.]

Phút thứ 39, xe của Thẩm Chu Y vừa đúng lúc dừng trước cửa khách sạn.

Đi qua sảnh thang máy lên tầng đi qua hành lang, chỉ còn mười giây cuối cùng.

Thẩm Phó Dã đứng trước cửa phòng 706, nghiêm túc nghĩ xem dùng mười giây này để dỗ người thế nào.

Tối hôm đó, cuối cùng Thẩm Phó Dã cũng không gặp được Ôn Trì Vũ.

Khi vừa định bấm chuông, điện thoại cậu reo, là Thẩm Chu Y.

“Tiểu Dã, ông nội đột quỵ phải đưa đi viện, vừa mới xong.” Giọng Thẩm Chu Y gấp gáp, “Xe chị còn dưới lầu, em cùng chị đến bệnh viện không?”

Thẩm Phó Dã nói: “Được.”

Lúc đó Ôn Trì Vũ đang thảo luận bài với Cố Chu, ngày mai là kỳ thi quan trọng nhất của trại đông. Cố Chu rất căng thẳng, hỏi Ôn Trì Vũ: “Cậu nói xem đề thi ngày mai sẽ là những bài trong đề kiểm tra mấy ngày nay không?”

Ôn Trì Vũ cũng khá căng thẳng: “Tôi cũng không biết.”

Bên ngoài cửa có tiếng động mơ hồ vọng lại, cô quay đầu nhìn về phía cửa một cái, đợi vài giây, tiếng động biến mất. Cô lại nhìn điện thoại một cái, vừa cầm lên định bật sáng màn hình, giọng Cố Chu đã vọng tới: “Cậu xem vẽ đường phụ trợ ở đây được không?”

Ôn Trì Vũ đặt ngược màn hình điện thoại lên bàn, sau đó cúi đầu nhìn qua, xem xong lại quay lại nhìn lại đề một lần nữa. Cô suy nghĩ một lúc, rồi đầu bút viết vài dòng trên giấy.

Viết được nửa chừng lại nhíu mày, suy nghĩ đứt đoạn. Phòng chìm vào yên lặng, cô và Cố Chu nhìn đề suy nghĩ. Qua một lúc lâu, Ôn Trì Vũ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô vẽ một đường phụ trợ ở bên kia rồi viết lại vài dòng.

Cố Chu ở bên cạnh, nhìn cô viết từng bước một, mắt sáng lên, chợt bừng tỉnh ngộ: “Sao cậu nghĩ ra được vậy, bài này mà có thể nghĩ ra cách giải như thế.”

Ôn Trì Vũ không thấy có gì đặc biệt, cô chỉ làm nhiều bài tập: “Tôi nhớ ra trước đây từng làm một bài tương tự, chỉ là bài này vòng thêm một tầng.”

Cố Chu nhìn các bước giải, lại ngẩng đầu nhìn Ôn Trì Vũ, không hiểu sao trong đầu cậu ta đột nhiên nhớ đến chuyện trong tiệc sinh nhật An Niên tối qua: “Cậu và Thẩm Phó Dã…”

Nghe đến tên Thẩm Phó Dã, mắt Ôn Trì Vũ cũng nhìn về phía cậu ta, ánh mắt trong trẻo thuần khiết. Lời đến bên miệng Cố Chu lại nuốt trở vào: “Thôi, tôi về đây, ngày mai cùng cố gắng nhé.”

Ôn Trì Vũ gật đầu: “Ừ, cố gắng.”

Sau khi Cố Chu rời đi, Ôn Trì Vũ mới thấy Thẩm Phó Dã đã gọi cho cô một cuộc điện thoại cách đây 5 phút mà cô không bắt máy.

Hàng mi cô khẽ động, rồi cô gọi lại.

Lúc đó Thẩm Phó Dã vừa tới bệnh viện, cậu đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chờ ông nội đang được cấp cứu.

Cậu đi dọc hành lang vài bước, cánh cửa dẫn đến khu phẫu thuật bên cạnh liên tục đóng mở, bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân đứng trước cửa với đủ loại biểu cảm khác nhau.

Ở nơi đó, có sinh mệnh mới ra đời, có người được cứu sống, có người ra đi.

Giọng nói của Ôn Trì Vũ bên tai khiến Thẩm Phó Dã thu hồi tầm nhìn, cậu hạ mi mắt xuống, hơi muốn hút thuốc.

“Nghiêm trọng không?” Ôn Trì Vũ nghe xong khẽ hỏi.

“Vẫn chưa biết.”

Ôn Trì Vũ lắng nghe hơi thở của cậu, cô im lặng một lúc rồi nói nhỏ hơn: “Thẩm Phó Dã, cậu có thể buồn.”

**

Trại đông Đại học Kinh đô kết thúc vào hai ngày trước Tết Âm lịch.

Kể từ đêm đó Thẩm Phó Dã đến bệnh viện, cậu không xuất hiện nữa. Cố Chu dọc đường thỉnh thoảng nhìn về phía Ôn Trì Vũ, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nhưng khi Ôn Trì Vũ nhìn sang, cậu ta lại lắc đầu, không nói gì.

Cho đến khi đến Nguyệt Tầm.

“Ôn Trì Vũ.” Cố Chu gọi Ôn Trì Vũ lại, mấy ngày nay cậu ta cứ nghĩ về chuyện của Thẩm Phó Dã, trước đây vì sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến Ôn Trì Vũ, giờ trại đông đã kết thúc rồi, “Cậu tránh xa Thẩm Phó Dã ra một chút, người này còn tệ và xấu hơn cậu tưởng tượng, cậu ta…”

Ôn Trì Vũ nhíu mày, ngắt lời: “Cậu có thể đừng nói phải trái về cậu ấy không?”

Sắc mặt Cố Chu đột nhiên thay đổi, cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng Ôn Trì Vũ đã quay người bỏ đi.

Hai ngày đó Giai Mỹ rất vắng, có lẽ vì gần Tết, Ôn Trì Vũ cứ ở trong tiệm với Ôn Thu.

Ngày Giao thừa, Tiểu Hề đột nhiên tìm cô.

[Tiểu Hề: Cậu có thể đi cùng tôi một lúc không?]

[Ôn Trì Vũ: Được, cậu đang ở đâu vậy?]

Tiểu Hề nhanh chóng gửi một địa chỉ.

Ôn Trì Vũ nhìn thấy địa chỉ gần Giai Mỹ, cô nói với Ôn Thu một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tiểu Hề như không sợ lạnh, một mình ngồi trên ghế đá bên đường, đung đưa chân cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Ôn Trì Vũ chạy tới, cô ấy nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn Ôn Trì Vũ, “Oa, cậu thật sự đến này.”

Ôn Trì Vũ gật đầu, thấy mắt và mũi cô ấy hơi đỏ, tâm trạng cũng không tốt lắm, chưa kịp nói gì đã bị Tiểu Hề nắm lấy tay, “Cậu đi với tôi đến một chỗ được không?”

“Được.”

Tiểu Hề cười một tiếng rồi nhảy xuống khỏi ghế đá, cô ấy khoác tay Ôn Trì Vũ, trước tiên rẽ trái vào một con hẻm bên cạnh.

Đi vài bước, dừng lại trước cửa một hiệu thuốc, nhưng hiệu thuốc đã đóng cửa rồi.

Tiểu Hề kêu lên một tiếng, vẻ mặt có chút thất vọng.

Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy, “Tôi biết gần đây còn một hiệu thuốc nữa, có lẽ chưa đóng cửa.”

Tiểu Hề gật đầu.

Đi đến trước cửa hiệu thuốc đó, cửa quả nhiên vẫn mở, bên trong vẫn còn nhân viên mặc áo blouse trắng.

Nhưng bước chân Tiểu Hề dừng lại, vẻ mặt rất do dự lại có chút sợ hãi, “Trì Vũ, cậu có biết tôi muốn mua gì không?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu.

“Không biết gì cả mà cũng đi theo.”

Ôn Trì Vũ không lên tiếng, im lặng hai giây, Tiểu Hề nói, “Que thử thai.”

Mi mắt Ôn Trì Vũ run lên, ánh mắt có một khoảnh khắc ngây người.

“Tôi đã đủ 18 tuổi rồi, sắp tốt nghiệp trường nghề rồi.” Tiểu Hề mím môi, “Nhưng tôi cũng là lần đầu mua cái này, kinh nguyệt của tôi trễ một tuần rồi, hơi sợ.”

“Trễ một tuần vẫn là bình thường mà.”

Tiểu Hề ngước mắt nhìn Ôn Trì Vũ, lắc đầu, “Nhưng lần trước không… dù sao cũng hơi sợ.”

Ôn Trì Vũ có vẻ hiểu ra, cô nhìn Tiểu Hề, “Để tôi đi mua cho, cậu đợi ở ngoài cửa nhé.”

Tiểu Hề tuy trông có vẻ không sợ trời không sợ đất nhưng gặp chuyện này vẫn hơi hoang mang. Cô ấy gật đầu, nắm tay Ôn Trì Vũ, “Cảm ơn cậu.”

Ôn Trì Vũ khẽ cười, cô hít sâu một hơi rồi đi vào hiệu thuốc. Cô cũng không hiểu những thứ này, sau khi nói với nhân viên, người ta nhìn cô một cách kỳ lạ mấy lần, đưa cho cô một hộp rồi có vẻ thấy cô còn nhỏ nên còn chỉ cô cách dùng.

Ôn Trì Vũ nghiêm túc nghe xong, sau đó thanh toán tiền, cầm hộp thuốc đi ra. Tiểu Hề thấy cô ra liền thân thiết tiến lên ôm cô một cái.

Cảnh này bị Lương Lộ sống gần đây nhìn thấy, ban đầu cô ta tưởng mình nhìn nhầm, nhìn kỹ lại mới phát hiện đúng là Ôn Trì Vũ và Tiểu Hề.

Sao Ôn Trì Vũ lại quen con gái trường nghề? Con nhỏ này không phải là người mấy hôm trước cứ tìm Ninh Tiểu Di gây rắc rối sao?

Lương Lộ vừa nghĩ vừa chụp lại cảnh này, nhìn họ đi xa rồi, cô ta trầm ngâm rồi đi vào hiệu thuốc đó.

“Giờ đi đâu?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Tiểu Hề nghĩ ngợi, “Nhà tôi giờ toàn người thân, cậu có biết chỗ nào vắng người không?”

Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy, gật đầu, dẫn cô ấy về Gia Mỹ.

Hồ Tô Lâm không biết đến từ lúc nào, giờ đang vừa xem tivi vừa gói bánh chưng với Ôn Thu, thấy Ôn Trì Vũ dẫn một cô gái về thì chào hỏi rất thân thiện.

Ôn Trì Vũ dẫn Tiểu Hề lên nhà vệ sinh tầng hai, còn mình đứng đợi ngoài cửa.

Loay hoay đợi một lúc lâu.

“Một vạch là không có thai phải không?” Tiểu Hề hỏi.

Ôn Trì Vũ cầm điện thoại tra một lúc, “Lúc nãy nhân viên và trên mạng đều nói vậy, bảo là không có.”

Tiểu Hề thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, dọa chết tôi.”

Ôn Trì Vũ cũng thở phào theo, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Hề đang nhìn cô.

“Sao cậu không hỏi gì hết vậy?”

Có vẻ đây là thói quen của Ôn Trì Vũ, cô rất ít khi chủ động dò hỏi chuyện riêng tư của người khác, cũng rất ít khi chủ động tò mò chuyện của người khác.

Tiểu Hề nằm trên giường cô ôm gối, “Tôi biết cậu sẽ như vậy nên mới tìm cậu đó. Trước đây tôi thấy cậu, cậu ấy à, tâm tư nặng nề nhưng đều giấu trong lòng không nói ra, rõ ràng rất được người khác thích nhưng lại không để ý, trong mắt chỉ có học hành. Trước đây còn tưởng cậu nhút nhát, không ngờ…”

Nói đến đây, Tiểu Hề quay người, nằm sấp gần Ôn Trì Vũ hơn, ánh mắt đối diện, ý tứ sâu xa, “Cậu mới là người gan lớn nhất.”

Ôn Trì Vũ nghe xong chớp chớp mắt, Tiểu Hề cười ha ha ha, cô ấy cười xong lại bắt đầu phiền não, “Cậu nói xem cái này có chính xác không?”

Ôn Trì Vũ vừa tra tài liệu, “Không chính xác bằng bệnh viện.”

Tiểu Hề trợn mắt nhìn cô, “Thế chẳng phải nói thừa sao.”

Qua hai giây, cô ấy bực bội lăn lộn trên giường, “Aaaa phiền chết mất, tại anh ta hết.”

Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Muốn nói cho cậu ta biết không?”

“A Khoát á?” Tiểu Hề lắc đầu, “Không muốn đâu, tôi đã chia tay với anh ta rồi. Cậu có phải muốn hỏi tại sao chia tay rồi mà vẫn như vậy không?”

Ôn Trì Vũ gật đầu.

“Thì thích anh ta thôi, nhưng cũng không thích đến thế.” Câu nói này vừa xuất hiện, đề tài hôm nay đột nhiên trở nên nghiêm túc, Tiểu Hề không còn cười hì hì vô tâm vô phế nữa, “Chúng tôi đều biết chỉ chơi bời với nhau thôi, hơn nữa cả hai còn trẻ như vậy, chẳng ai nghĩ đến chuyện cả đời cả.”

Lúc đó, trời đã tối. Thị trấn nhỏ không cấm bắn pháo hoa, bên ngoài đã có tiếng pháo.

Giữa tiếng ồn ào, Ôn Trì Vũ ôm chân, đặt cằm lên đầu gối.

Không ai nghĩ đến sao.

Không biết tại sao, Ôn Trì Vũ trong khoảnh khắc ấy đột nhiên nghĩ đến Thẩm Phó Dã.

Bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ.

Đêm giao thừa đó trôi qua giống như mọi năm, tivi chiếu chương trình xuân vãn, cô và Ôn Thu hai người xem một lúc, ai buồn ngủ thì người đó đi ngủ trước.

Ôn Thu không có thói quen thức khuya, vừa qua 11 giờ đã về phòng.

Ôn Trì Vũ một mình tâm không tại chỗ xem tivi, nhà rất yên tĩnh, điện thoại của cô cũng rất yên tĩnh. Cô nhìn avatar của Thẩm Phó Dã, ngẩn người vô định, đến khi phản ứng lại thì bốn chữ chúc năm mới vui vẻ đã được gửi đi.

Nhưng cô đợi rất lâu, cho đến khi ngủ thiếp đi mà cậu vẫn không trả lời.

Kỳ nghỉ đông qua rất nhanh, không khí Tết còn chưa tan hết, lớp 12 đã khai giảng.

Ngày đầu tiên còn chưa hoàn toàn thích nghi đã là thi cử, Ôn Trì Vũ quét một vòng lớp học, phát hiện thiếu một người.

Thẩm Phó Dã không có ở đây.

Đã nhiều ngày như vậy rồi, tình hình ông nội cậu thế nào rồi, sao không có chút tin tức gì hết vậy, ngay cả trường học cũng không đến nữa.

Ôn Trì Vũ thu hồi tầm mắt, đặt sự chú ý trở lại bài thi. Chuông hết tiết reo thu bài thi, chuông vào học lại phát bài thi mới.

Cô dần dần phát hiện không chỉ là ngày khai giảng đầu tiên, mà những ngày tiếp theo cũng đều trôi qua như vậy.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lúc ôn tập buổi tối, bạn cùng bàn thấy Ôn Trì Vũ gục trên bàn ngẩn người, “Cho tôi xem bài thi vật lý vừa rồi được không?”

Ôn Trì Vũ tìm bài thi đó đưa cho cô ấy, rồi lại gục xuống bài thi, một đống sách trên bàn che mất ánh sáng.

Trên bảng đen, bảng đếm ngược kỳ thi đại học sắp chỉ còn hai chữ số.

Cậu còn về Nguyệt Tầm không.

**

Câu hỏi này được giải đáp vào thứ Hai tuần sau.

Cuối tuần đó xảy ra một chuyện, ảnh thân mật của Lương Lộ và Trình Diễm Sinh bị người ta chụp lén đăng lên nhóm.

Cao thủ bát quái Chu Tuế Tuệ lập tức gửi ảnh cho Ôn Trì Vũ.

[Chu Tuế Tuệ: Xem nhanh xem nhanh, Lương Lộ từ khi nào dính với Trình Diễm Sinh vậy, cậu nói Ninh Tiểu Di có biết không? Trước đây Ninh Tiểu Di không phải dính Trình Diễm Sinh rất lâu sao? Nếu biết khi mình theo đuổi Trình Diễm Sinh thì Lương Lộ đã ở cùng Trình Diễm Sinh rồi, cậu nói xem cậu ta sẽ nghĩ sao?]

[Chu Tuế Tuệ: Xem người ta tố cáo nói ảnh này có vẻ chụp hồi hội thao học kỳ trước, vậy không phải đã lâu rồi sao? Trời ơi.]

[Chu Tuế Tuệ: Bọn họ gan thật lớn, dám làm như vậy ngay trong lớp luôn.]

Ôn Trì Vũ sững người, cô vội vàng phóng to ảnh lên, khung cảnh nhìn đúng là giống trong lớp.

Lớp học, hội thao, Ôn Trì Vũ có một ý nghĩ không hay xuất hiện trong đầu.

[Ôn Trì Vũ: Tuế Tuệ, ngày mai ở trường đừng nói chuyện với tôi, tan học cũng đừng đi cùng tôi.]

[Chu Tuế Tuệ: Sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy]

Ôn Trì Vũ cảm thấy rất không hay, nói sơ với cô ấy về chuyện cô nhìn thấy hôm hội thao học kỳ trước.

[Chu Tuế Tuệ: Ý cậu là Lương Lộ sẽ nghĩ mấy chuyện này là do cậu tiết lộ ra sao?]

[Chu Tuế Tuệ: Chắc không đâu…]

[Chu Tuế Tuệ: Hy vọng cậu ta không nghĩ vậy.]

Ngày hôm sau Ôn Trì Vũ vừa đến cổng trường đã gặp Lương Lộ.

Lương Lộ như cố ý đợi cô, nhưng hôm nay chủ nhiệm giáo vụ đích thân đứng ở cổng trường bắt học sinh đi muộn, cô ta không thể ra tay trong đám đông.

Ánh mắt hung dữ quét qua, Ôn Trì Vũ bình tĩnh đi qua bên cạnh cô ta, tiếp tục đi vào trường. Một đường đi qua, lên cầu thang gần đến cửa lớp thì lại gặp Ninh Tiểu Di.

Bên cạnh Ninh Tiểu Di có mấy người, họ nhìn cô một cái, tầm mắt nhanh chóng nhìn về phía Lương Lộ đằng sau cô.

Tiếng chuông báo vào học, tiếng bước chân lộn xộn, tiếng giải thích hoảng loạn của nữ sinh và hơi thở gấp gáp đều bị che lấp.

Ôn Trì Vũ dừng lại ở cửa lớp học hai giây, cô khó khăn thở ra một hơi, nhìn lại phía sau thì đã không còn bóng dáng mấy người họ.

Bầu không khí trong lớp học áp lực kỳ quái hơn bình thường, Ôn Trì Vũ đi vào, thấy Chu Tuế Tuệ ra hiệu bảo cô xem điện thoại.

[Chu Tuế Tuệ: Ninh Tiểu Di vừa nổi giận đùng đùng trong lớp, nói sẽ cho Lương Lộ một bài học.]

Ôn Trì Vũ cất điện thoại, cô nhìn về phía cuối lớp, Trình Diễm Sinh vẫn chưa đến.

Cả buổi tự học sáng sớm, Ninh Tiểu Di và Lương Lộ đều không quay lại. Ôn Trì Vũ cứ quay đầu nhìn Trình Diễm Sinh, cô nghĩ cậu ta sẽ làm gì đó, nhưng cậu ta như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Ôn Trì Vũ cứ lộn xộn trong lòng, cho đến khi có người gọi tên cô ở cửa lớp.

“Ôn Trì Vũ, thầy Cao bảo cậu xuống văn phòng lấy bài thi về phát.”

Ôn Trì Vũ đứng dậy ra khỏi cửa lớp, đi về phía văn phòng.

Khi cô đi đến cầu thang, đột nhiên bị mấy nữ sinh khoác tay, trái tim cô vẫn treo lơ lửng bỗng đập thình thịch. Người khoác tay cô dùng lực chết người, nhưng trên mặt lại cười, giọng nói thân thiết dễ gần ghé vào tai cô, “Nếu cậu dám kêu thì bây giờ tôi có thể lột quần áo cậu ra, cậu cũng không muốn mất mặt trước đám đông đúng không?”

Cơ thể Ôn Trì Vũ cứng đờ, hoảng hốt nhìn xung quanh, hành lang rõ ràng có rất nhiều người, nhưng có vẻ chẳng ai liên quan đến cô cả.

Mặt Lương Lộ sưng rõ ràng, ánh mắt nhìn cô như chứa độc rất sâu, “Đừng nhìn nữa, không ai cứu cậu đâu, Trình Diễm Sinh chỉ là thằng khốn. Trừ khi cậu chịu cho cậu ta ngủ, không thì cậu ta sẽ chẳng làm gì đâu.”

Bị họ lôi kéo suốt dọc đường, rồi vào khu rừng cây đó.

Ninh Tiểu Di đã đợi ở đó từ lâu, cô ta dùng cành cây trong tay chọc chọc Ôn Trì Vũ, “Mấy tấm ảnh đó là cậu phát tán phải không? Cậu có phải muốn làm tôi mất mặt không?”

“…Tôi không có.”

Ninh Tiểu Di hoàn toàn không tin, cô ta nhìn Lương Lộ một cái, rồi lại nhìn cô, “Cậu đúng là tâm cơ thật, còn muốn ly gián tôi với Lương Lộ.”

Nói đến đó cảm xúc dâng trào, cô ta túm lấy tóc Ôn Trì Vũ, “Mới có mấy ngày yên ổn, sao cậu lại thế này nữa?”

Ôn Trì Vũ bị cô ta giật mạnh, đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trái tim cô thắt lại, chuông vào học đã vang rồi, nơi này lại vắng vẻ.

Trận đòn này chắc chắn cô không tránh được, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm xúc cố sức nhẫn nhịn.

Ninh Tiểu Di liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, mọi người đều vây lại.

Ôn Trì Vũ đã quen với cảnh tượng này, vẫn mặt mày tái nhợt, cơ thể run rẩy dữ dội.

Sợ đến cùng cực, người có chút hoảng hốt—

“Này.” Một giọng nói đột nhiên chen vào.

Ninh Tiểu Di đang nóng giận, mặt mũi không thiện cảm vừa định quay đầu mắng người. Mắt nhìn rõ nam sinh ở đằng xa, sắc mặt cô ta biến đổi, tay túm Ôn Trì Vũ liền buông ra.

Dưới gốc cây kia, người đứng ngược sáng, là Thẩm Phó Dã đã biến mất rất lâu.

Thẩm Phó Dã híp mắt lại, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ: “Đang chơi gì vậy?”

**

Ngày hôm đó, sau đó trôi qua rất mơ hồ.

Trong khoảnh khắc thời gian đứng lại ấy, hình như là Thẩm Phó Dã đi qua kéo cô đi.

Cô vắng mặt tất cả các tiết học sau đó, ai cũng không tìm được cô, Chu Tuế Tuệ lo lắng đến phát điên, cô ấy gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, gửi vô số tin nhắn đều không nhận được hồi âm.

Thẩm Phó Dã đưa cô về căn phòng nhỏ đó.

Đẩy cửa vào, không còn ai khác, cậu trực tiếp cúi người bế cô đi.

Bật đèn, tìm thuốc, đều không buông cô xuống.

Ôn Trì Vũ ôm cổ cậu, vẫn luôn rất yên lặng.

Cậu nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô, cúi đầu xuống, “Để tôi xem trước, có bị thương không.”

Ôn Trì Vũ không chịu lắm, càng ôm cậu chặt hơn, má cô áp vào hõm cổ cậu, “Không có bị thương.”

Thẩm Phó Dã kiềm chế cảm xúc, không lên tiếng, chỉ ôm cô, cho đến khi cơ thể cô căng thẳng dần thả lỏng ra một chút mới lại hỏi bằng giọng rất thấp: “Vẫn còn khó chịu không?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Cậu ôm tôi thêm lúc nữa, sẽ không sao.”

Thẩm Phó Dã khẽ cười, “Dỗ dành dễ vậy sao.”

“Ừm.”

Không biết là do lâu không gặp cậu hay là do mùi hương trên người cậu, khiến Ôn Trì Vũ vô cùng có cảm giác an toàn. Chẳng bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Phó Dã đợi đến khi cô ngủ say mới đặt cô lên giường. Cậu nhìn cô một lúc rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

Trước tiên cậu gọi điện cho Thẩm Chu Y, sau vụ việc của Ôn Trì Vũ học kỳ trước, cậu bảo Thẩm Chu Y nghĩ cách lắp camera quan sát ở trường Trung học phổ thông số 11.

Thẩm Chu Y nghe xong bên điện thoại, “Nội dung camera chị sẽ đi lấy, Trì Vũ không sao chứ?”

Thẩm Phó Dã ngậm thuốc lá, cậu ngước mắt nhìn vào phòng thấy Ôn Trì Vũ đang ngủ rất ngoan, “Không sao.”

“Chuyện này để chị xử lý, em đừng nóng vội.” Thẩm Chu Y biết tính cách của Thẩm Phó Dã, “Em nhất định đừng nóng vội, cách kỳ thi đại học chưa đến một trăm ngày, em cũng biết tại sao Trì Vũ luôn nhẫn nhịn mà.”

Thẩm Phó Dã vừa nãy trước mặt Ôn Trì Vũ luôn kìm nén cảm xúc, giờ đây mặt cậu trầm đến đáng sợ, toàn thân đều là sát khí, giọng nói vừa thấp vừa lạnh, “Biết.”

Thẩm Chu Y nhớ ra điều gì đó, “Vết thương trên người em thế nào rồi? Sau khi ông nội mất, em với bố em nói chuyện gì vậy, lại đánh em thành ra như thế. Sao em không ở thêm mấy ngày, vết thương không lành lại sốt.”

“Không có gì, sau này tôi là tôi, ông ta là ông ta.” Thẩm Phó Dã không muốn nói nhiều, “Cúp máy đây, chuyện video nhanh lên.”

Sau khi cúp điện thoại, cậu hút xong một điếu thuốc ở ngoài, trước mắt vẫn toàn là cảnh Ôn Trì Vũ bị vây trong rừng cây nhỏ.

Cảm xúc khó nguôi ngoai, cậu lại châm một điếu thuốc, xoay xoay điện thoại trong tay rồi gọi một cuộc điện thoại cho A Khoát.

A Khoát nhận được điện thoại của Thẩm Phó Dã rất vui mừng, “Mẹ nó, anh Dã, cuối cùng cũng liên lạc được với cậu rồi.”

Thẩm Phó Dã đi thẳng vào vấn đề, “Giúp một việc.”

A Khoát nghe câu này, được sủng ái mà lo sợ đến nỗi không chơi game nữa, gã nghe xong lời Thẩm Phó Dã nói, “Chuyện này cứ giao cho tôi.”

Thẩm Phó Dã gọi điện xong, đợi ở ngoài cửa cho mùi thuốc lá tan bớt rồi mới đi vào.

Ôn Trì Vũ vẫn chưa tỉnh, nhưng ngủ không yên ổn. Cậu ngồi bên giường nhìn cô, nhìn một lúc thấy cô nhíu mày bèn nằm xuống ngay bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, ngủ cùng cô.

Ôn Trì Vũ vốn không buồn ngủ, nhưng giấc ngủ này kéo dài đến hoàng hôn.

Cô tỉnh dậy, phát hiện eo bị người ta ôm lấy, phía sau có mùi hương chỉ người đó mới có.

“Tỉnh rồi?” Giọng Thẩm Phó Dã ghé vào cổ cô, hơi thở ấm áp.

Ôn Trì Vũ ừm một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vội vàng đi tìm điện thoại.

Thẩm Phó Dã ôm cô chặt hơn, “Ngủ thêm chút nữa, nhờ bạn xin phép nghỉ rồi.”

“Chị không biết chứ?” Cô hỏi.

“Không.”

Ôn Trì Vũ ồ một tiếng, trở nên yên lặng.

Những chuyện lo lắng sợ hãi tạm thời đã được giải quyết, Ôn Trì Vũ mới thực sự thả lỏng.

Cô mới nhận ra, Thẩm Phó Dã đã trở về, bây giờ cô đang được cậu ôm.

Cô chậm rãi cảm thấy hơi ngượng, cơ thể động đậy, vừa động một cái đã bị cậu giữ lại.

Đúng lúc này, điện thoại cậu rung lên. Điện thoại cậu đặt ngay bên cạnh Ôn Trì Vũ, cô thấy tên trên màn hình, khẽ nói với cậu: “Là A Khoát.”

Cậu ồ một tiếng, mắt không mở, Ôn Trì Vũ nhỏ giọng hỏi: “Nghe không?”

Cậu ừm một tiếng, tay đặt trên eo cô siết chặt, lưng cô dính sát vào lồng ngực cậu, “Em nghe đi.”

Ôn Trì Vũ cảm thấy người nóng ran vì bị cậu ôm, để chuyển hướng chú ý, tuy hơi do dự nhưng cô vẫn nghe điện thoại.

Vừa kết nối, giọng A Khoát đã vang lên, “Anh Dã, tụi tôi đều đến rồi nè, khi nào cậu tới?”

Anh Dã nhà gã không có ý định nói chuyện, Ôn Trì Vũ đành cắn răng nói: “Ừm… đến… đi đâu vậy?”

Ở đầu dây bên kia, A Khoát im lặng hai giây rồi đưa điện thoại ra nhìn xem mình có gọi nhầm số không. Thấy không nhầm, gã nói: “Em Trì Vũ này, tụi tôi đang ở tiệm lẩu, đã hẹn cùng nhau ăn tối, hai người khi nào tới?”

Ôn Trì Vũ không biết từ lúc nào đã hẹn như vậy, nhưng vội vàng đáp: “Sắp tới rồi.”

A Khoát cười hiểu ý: “Không sao, không vội, từ từ cũng được.”

Ôn Trì Vũ cúp điện thoại liền giục Thẩm Phó Dã.

Thẩm Phó Dã đã lâu không ngủ được bao nhiêu, lúc này cả người có vẻ lười biếng: “Cậu ta bảo không vội mà.”

“Nhưng cũng không thể quá muộn được.”

Thẩm Phó Dã mở mắt nhìn cô, cô bé con vừa ngủ dậy chưa kịp chỉnh trang gì cả, lúc này tóc tai rối bời, quần áo cũng nhăn nhúm, nhưng cuối cùng không còn vẻ đáng thương như lúc trước nữa.

Cậu đưa tay xoa xoa chỗ động mạch cổ của cô, cảm nhận được nhịp đập rất nhanh của cô, cười lười biếng: “Thật biết quản người.”

Ôn Trì Vũ bị cậu xoa đến đỏ mặt, không thèm để ý đến cậu nữa, cô đứng dậy luôn .

Tối hôm đó, đến tiệm lẩu mới phát hiện ngoài A Khoát, Tiểu Hề và những người khác, Chu Tuế Tuệ cũng ở đó.

Chu Tuế Tuệ nhìn cô, rồi lại nhìn Thẩm Phó Dã đứng sau cô: “Thảo nào không nghe điện thoại không trả tin nhắn, thì ra là vậy.”

Thẩm Phó Dã đang ở bên cạnh giúp cô mở bát đũa dùng một lần, Ôn Trì Vũ không chắc cậu có nghe thấy không, nhưng theo phản xạ véo một cái vào tay Chu Tuế Tuệ.

Cô khó xử ho khan hai tiếng, định giới thiệu những người khác với cô ấy: “Đây là Tiểu Hề…”

Chu Tuế Tuệ ngắt lời cô: “Bọn tôi đã làm quen với nhau rồi, cậu nói cho tôi nghe đi, hôm nay Thẩm Phó Dã cứu cậu thế nào.”

Tiểu Hề cũng ghé lại gần: “Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn nghe.”

Chu Tuế Tuệ: “Không được không nói, tôi đã tưởng tượng cả buổi chiều rồi, bây giờ phải nghe phiên bản thật.”

Ôn Trì Vũ: “… Chỉ là đưa tôi đi thôi.”

Giữa bữa ăn, Thẩm Phó Dã và A Khoát ra ngoài một lúc, khi trở về Ôn Trì Vũ thấy quần áo cậu nhăn nhúm hơn lúc đi, lờ mờ như còn có vết máu.

Lông mi Ôn Trì Vũ rung lên, ngẩng đầu nhìn cậu.

Thẩm Phó Dã ghé sát tai cô nói: “Cay không?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu, tay nắm lấy vạt áo cậu, cậu cười một tiếng, nắm lấy tay cô: “Không sao đâu.”

Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn cô: “Thật sự không sao.”

A Khoát và Tiểu Hề đang náo nhiệt bàn xem ăn xong có nên đi hát karaoke không, mắt Chu Tuế Tuệ sáng lên, cũng muốn đi chơi cùng.

Thẩm Phó Dã nắm tay Ôn Trì Vũ đi phía sau, cửa kính phía trước mở ra, gió lạnh thổi vào, cậu kéo Ôn Trì Vũ về phía mình rồi cúi người kéo khóa áo khoác cho cô.

Tiểu Hề và Chu Tuế Tuệ liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười đầy ăn ý.

Ôn Trì Vũ không thấy, cô đang nhìn Thẩm Phó Dã kéo xong khóa cho cô, lại nắm lấy tay cô, rồi nói với A Khoát: “Các cậu đi đi.”

A Khoát “à” một tiếng, cảm thấy hơi tiếc: “Hôm nay phải vui vẻ một chút, tâm trạng mới…”

Nói được nửa chừng bị Tiểu Hề kéo tay một cái, Tiểu Hề nháy mắt với gã, A Khoát nói: “Được rồi, vậy bọn tôi đi đây.”

Chẳng mấy chốc trước cửa tiệm lẩu chỉ còn lại Thẩm Phó Dã và Ôn Trì Vũ.

“Hôm nay em không về được không?” Cậu hạ giọng hỏi.

Ôn Trì Vũ cắn môi, hơi khó xử: “Không dễ nói lắm.”

Cậu “ừm” khẽ một tiếng, đi cùng cô về phía Giai Mỹ. Đêm đông ở Nguyệt Tầm, trong làn gió ẩm ướt dường như có những mảnh băng vụn, mỗi hơi thở đều cảm thấy cơ thể đang lạnh dần.

Trên đường phố không có mấy người, dường như chỉ có hai người họ.

Ôn Trì Vũ muốn hỏi ông nội cậu thế nào rồi, lại muốn hỏi cậu ở Bắc Thành lâu như vậy có chuyện gì xảy ra không.

Nhưng vì chuyện hôm nay, một thời gian cũng không mở lời được.

Khoảng cách đến Giai Mỹ càng lúc càng gần, chỉ còn một ngã tư nữa thì Thẩm Phó Dã đột nhiên dừng bước, không cho phép từ chối mà cúi người ôm lấy cô.

Hơi thở của cậu rất nóng, sức lực rất mạnh, cảm xúc vừa kiềm nén vừa mãnh liệt.

Đúng lúc Ôn Trì Vũ không hiểu cảm xúc này của cậu từ đâu ra, giọng cậu vùi trong hõm cổ cô, truyền đến nặng nề, từng chữ từng chữ một: “Ôn Trì Vũ, sẽ không có lần sau đâu, tôi hứa.”

Tim Ôn Trì Vũ như bị níu mạnh lấy.

Rồi câu tiếp theo của cậu còn có sức sát thương lớn hơn, giọng điệu nặng nề và dữ dội hơn——

“Tôi thật sự chịu không nổi, nhớ em nhớ đến phát điên, thấy em như vậy càng chịu không nổi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.