(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đó, Ôn Trì Vũ dậy sớm lại bận rộn cả ngày nên chẳng mấy chốc đã mơ màng gục trên vai cậu ngủ thiếp đi.
Thẩm Phó Dã ôm cô khá lâu, rồi mới một tay đỡ đầu cô, một tay ôm eo cô, cậu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cậu ngồi bên cạnh, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, cậu nhìn cô một lúc, rồi lại cầm đống bài tập và tài liệu của cô lên.
Cậu không ngủ được, đáng lẽ phải rất mệt, nhưng cậu hoàn toàn không buồn ngủ.
Màn hình điện thoại thỉnh thoảng sáng lên, Thẩm Chu Y vẫn đang nhắn tin cho cậu, khuyên cậu về nhà, Lục Quân Mai vẫn đang gửi những lời chửi mắng.
Cậu mở hộp bút lấy ra một cây bút, viết phương pháp và quá trình giải bên cạnh những bài cô làm sai. Viết xong, cậu bỗng dừng động tác lại, thấy hành động của mình hơi buồn cười.
Sau đó cậu ngước mắt nhìn Ôn Trì Vũ đang ngủ, cô ngủ rất say, ngủ cũng ngoan, không cựa quậy lung tung cũng không có thói quen xấu nào. Ánh mắt Thẩm Phó Dã di chuyển xuống dưới một chút, thấy ở xương quai xanh của cô còn có vết hằn nhạt.
Cậu vừa đưa tay chạm vào, đã thấy cô cựa mình, rồi tự động áp vào lòng bàn tay cậu.
Đôi mắt Thẩm Phó Dã hơi sâu lắng, do dự một chút, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi vẫn thu tay về. Khóe môi cậu hơi cong lên, giọng rất nhẹ như cười một tiếng bất lực.
Sáng hôm sau khi Ôn Trì Vũ tỉnh dậy đã hơn bảy giờ, Cố Chu ở ngoài cửa đang giục cô, nói sáng nay có buổi thuyết trình phải đến sớm một chút. Cô nhất thời chưa phản ứng kịp, nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng Thẩm Phó Dã đâu.
Cậu ấy về phòng 709 rồi sao?
“Ôn Trì Vũ, xong chưa? Thật sự sắp trễ rồi đấy.” Cố Chu đứng ngoài cửa nhìn giờ lại thúc giục cô.
Cô vội vàng đứng dậy vội vã rửa mặt, tóc vẫn còn hơi rối, ôm áo khoác và túi xách mở cửa đi ra.
“Xin lỗi, không nghe thấy tiếng báo thức nên ngủ quên.” Ôn Trì Vũ vừa xin lỗi, vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Đi được hai bước, nhìn thấy phòng 709, bước chân Ôn Trì Vũ khựng lại.
Cố Chu đã bấm thang máy, thấy cô đứng đó.
“Nhanh lên.”
Hôm nay trời Bắc Thành như sắp có tuyết rơi, u ám. Ôn Trì Vũ trong thang máy nhắn tin cho Thẩm Phó Dã báo rằng cô đã rời khách sạn đi Đại học Kinh đô rồi.
Thẩm Phó Dã ngước mắt khỏi màn hình điện thoại, cậu nhìn về phía thang máy, con số đỏ nhảy từ 7 xuống dưới, khi nhảy đến 1, cửa thang máy mở ra, Ôn Trì Vũ và Cố Chu bước ra.
Cậu đi theo sau họ, đến cổng Đại học Kinh đô, bảo vệ nhìn cậu, có vẻ thấy hơi quen nên cũng không chặn lại.
Ở cửa hội trường nhỏ Đại học Kinh đô, Nghê Dao nhìn thấy Ôn Trì Vũ và Cố Chu, lập tức vẫy tay, “Trì Vũ, bên này.”
Ôn Trì Vũ chạy qua, Nghê Dao giúp cô chỉnh lại tóc, “Chúng ta ngồi cùng nhau nhé.”
“Được.” Ôn Trì Vũ vẫn chưa thở đều, cô đi theo họ vào trong.
Nghê Dao đi đến chỗ ngồi thấy Trần Mục Xuyên không biết đang nhìn gì về phía sau, “Thầy đến rồi, Trần Mục Xuyên cậu nhìn gì vậy?”
Trần Mục Xuyên có vẻ đang suy nghĩ gì đó, “Không có gì.”
Nội dung buổi thuyết trình là các anh chị đã thi đỗ Đại học Kinh đô đến chia sẻ phương pháp học tập của mình, Nghê Dao nghe được hai câu đã ngáp ở bên cạnh Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ đang lật xem lịch trình năm ngày trại đông. Nghê Dao gối đầu lên vai cô, liếc mắt nhìn qua hai lần rồi nói, “Thực ra mỗi ngày chỉ có nửa ngày là quan trọng thôi, vì cân đối giữa học tập và nghỉ ngơi, nửa ngày làm bài kiểm tra nửa ngày tham quan thuyết trình mở rộng gì đó.”
Ôn Trì Vũ gật đầu, Nghê Dao không biết ngửi thấy gì, lại nghiêng người qua gần cô hơn ngửi một cái.
“Sao vậy?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Nghê Dao vẫn dựa vào cô, lẩm bẩm: “Mùi trên người cậu khác với hôm qua một chút.”
Ôn Trì Vũ sững người, Nghê Dao nói xong đã quên, cô ấy chỉ vào một nữ sinh hàng trước, “An Niên tối nay ăn sinh nhật, tiệc sinh nhật cậu ta, cậu đi không?”
“Mình không đi đâu.”
Nghê Dao liếc nhìn cô, “Tại sao? Cậu ta cũng mời Cố Chu, mình và đám Trần Mục Xuyên cũng đi mà.”
Ôn Trì Vũ vẫn lắc đầu, cô và An Niên đó không quen biết gì, hơn nữa… còn có người đang đợi cô mà.
“Được thôi, thực ra mình cũng không muốn đi, nhưng cùng một trường, không đi thì không hay lắm. Cậu ta hơi cần được nâng đỡ, cậu biết kiểu đó không, nhất định phải là người nổi bật nhất trong đám đông, người yêu cũng phải là người nổi bật nhất. Trước đây cậu ta theo đuổi người đẹp trai nhất trường chúng mình, bây giờ lại theo đuổi Trần Mục Xuyên, thật là chịu thua.”
Ôn Trì Vũ nghe xong khẽ chớp mi, cô nhìn về phía An Niên, theo bản năng khẽ hỏi Nghê Dao, “…Người đẹp trai nhất trường các cậu trước đây ư?”
“Đúng vậy, để mình nói cho cậu nghe, người đó siêu giỏi, ở Trung học Phụ thuộc nhiều người kiêu ngạo đến mấy cũng phục cậu ấy, à… chỉ là sau này…”
Nghê Dao vừa định nói tiếp gì đó, anh khóa trên trên sân khấu chia sẻ xong rồi, tiếng vỗ tay vang lên từ dưới khán đài, ngắt lời cô ấy.
Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy, môi hơi mím lại, có chút muốn hỏi người đó tên gì.
Nhưng cô do dự một lúc lâu, rồi lại không hỏi gì.
Trên sân khấu lại đổi một chị khóa trên, nói những phương pháp học tập không khác mấy so với vừa rồi. Ôn Trì Vũ nghe rất không tập trung, một lúc cô nhìn điện thoại, một lúc trong đầu lại nghĩ người mà Nghê Dao nói có phải là Thẩm Phó Dã không.
Cho đến khi Nghê Dao vỗ vai cô, cô mới chợt tỉnh người, hóa ra buổi thuyết trình đã kết thúc rồi.
Ôn Trì Vũ đi cùng đám đông về phía căng tin, Nghê Dao khoác tay cô đi bên cạnh. Gần đến căng tin, cô ấy bỗng nhiên “à” một tiếng không rõ nguyên do, dừng bước nhìn về phía Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ cũng dừng bước nhìn cô ấy, Nghê Dao nhìn cô, nhướng mày, cười đầy ẩn ý.
“Mình biết mùi trên người cậu khác ở đâu rồi.”
Xung quanh có rất nhiều học sinh, ồn ào hỗn loạn, Ôn Trì Vũ không nghe rõ, “Gì cơ?”
Nghê Dao ghé vào tai cô, “Trên người cậu toàn mùi con trai.”
Toàn thân Ôn Trì Vũ căng cứng lại, không thể tin nổi trợn tròn mắt nhìn Nghê Dao.
Nghê Dao bật cười khúc khích, tiếng cười càng lúc càng to, “Giỏi thật.”
Cô ấy nhìn về phía Ôn Trì Vũ, nụ cười vẫn chưa dứt, “Ý mình là mình giỏi thật. Nhưng mà, bây giờ mình càng thích cậu hơn rồi, trời ơi, sự tương phản này thật là tuyệt vời.”
Suốt giờ nghỉ trưa, Nghê Dao liên tục hỏi người con trai đó là ai, từ căng tin đến lớp học, cô ấy cũng không tha cho Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ cầm sách, đối mặt với việc Nghê Dao truy hỏi không tha, cô hơi chịu không nổi, “Đừng hỏi nữa.”
“Chắc chắn không phải Cố Chu đúng không.”
“Không phải.” Ôn Trì Vũ khô khan nói.
Nghê Dao: “Cũng là người Nguyệt Tầm sao?”
Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy không nói gì, Nghê Dao tặc lưỡi hai cái, trong đầu đã tự tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện, “Ôn Trì Vũ, cậu giấu cả thế giới để giữ một người con trai.”
Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy, vẫn không nói gì. Chiều hôm đó làm bài kiểm tra toán, vừa khi chuông tan học vang lên, bài vừa nộp xong, điện thoại cô rung một cái.
[Fn.: Đang đợi em ở dưới lầu.]
Ôn Trì Vũ giật mình, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời Bắc Thành tối đặc biệt sớm, tuyết ấp ủ cả ngày nói là sẽ rơi, không biết đã bắt đầu rơi từ lúc nào.
Cô làm bài quá chuyên tâm nên không nhận ra điều đó.
Cố Chu đang trao đổi đáp án với người khác, Ôn Trì Vũ thu dọn xong hộp bút, nói với cậu ta một tiếng đi trước, rồi xách túi và áo phao đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa lớp, Nghê Dao mỉm cười với cô.
Cô cũng khẽ cong môi, coi như đáp lại nụ cười.
Có lẽ do tuyết rơi nên cả Đại học Kinh đô đều vắng hơn hôm qua. Khuôn viên trường trống trải, dưới ánh đèn vàng vọt, những bông tuyết chậm rãi rơi xuống.
Thực ra đây là lần đầu tiên Ôn Trì Vũ nhìn thấy tuyết, mùa đông ở Nguyệt Tầm chỉ có mưa phùn triền miên. Nhưng giờ đây cô không có tâm trạng thưởng thức cảnh tuyết này, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Thẩm Phó Dã.
Cô bước xuống cầu thang rất nhanh, chạy một mạch xuống tầng trệt ra khỏi dãy nhà học, nhìn quanh một vòng vẫn không thấy người. Cô hơi sốt ruột, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra định gọi cho cậu, bất chợt gáy bị cậu túm lấy.
“Ở đây này.”
Ôn Trì Vũ quay đầu lại, mắt sáng long lanh nhìn cậu. Cậu cụp mắt xuống, cài nút áo khoác cho cô, sau đó nắm lấy tay cô, cậu nói: “Sao lại chạy nhanh thế?”
Vì muốn gặp cậu đấy.
Ôn Trì Vũ còn muốn hỏi sao cậu lại ở đây và làm sao biết cô ở dãy nhà học này, nhưng phía sau đã vang lên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện ồn ào.
Ôn Trì Vũ không muốn bị phát hiện, cô kéo tay cậu, bước đi hơi nhanh.
Trần Mục Xuyên và Nghê Dao đi xuống cầu thang, nhìn thấy bóng Ôn Trì Vũ và một nam sinh phía trước. Nghê Dao thấy nam sinh đó hơi quen mắt, còn đang nghĩ là ai.
“… Thẩm Phó Dã?” Giọng nghi hoặc của Cố Chu đã vang lên bên tai.
Nghê Dao sững người, cô nhìn về phía Trần Mục Xuyên, sắc mặt Trần Mục Xuyên âm trầm, hơi nheo mắt lại. Nghê Dao nuốt lại câu định hỏi, rõ ràng nét mặt của Trần Mục Xuyên đã xác nhận người đó chính là Thẩm Phó Dã.
Tiệc sinh nhật của An Niên được tổ chức ở một quán party chủ đề, sau khi ra khỏi Đại học Kinh đô, họ đi taxi đến đó. Những người đến dự ngoài vài người ở trại đông, hầu hết đều là học sinh Trung học Phụ thuộc Bắc.
An Niên được coi là hoa khôi của trường Trung học Phụ thuộc Bắc Thành, cô ta đặc biệt về nhà thay váy dự tiệc nên đến muộn.
Cố Chu không hòa hợp với đám người này, thậm chí không chen vào được các chủ đề trò chuyện. Cậu ta ngồi im lặng ở góc nhìn cả tối, cuối cùng khi gần kết thúc mới nghe thấy tên Thẩm Phó Dã, cậu ta tìm được điểm đột phá để mở đầu câu chuyện.
“Không biết Thẩm Phó Dã giờ đi đâu rồi.” Một nam sinh uống chút rượu, hơi ngà ngà hỏi.
Một nam sinh khác nói: “Còn có thể đi đâu, trốn đi chứ sao. Nếu là tôi thì thà tự sát còn hơn, sống cũng chẳng khác gì mất mặt.”
Cố Chu ấp úng, trong tiếng ồn ào mở miệng: “… Thẩm Phó Dã cùng trường với tôi.”
Không phải nói quá, ‘xoạt’ một cái, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía cậu ta.
“Thật không vậy?” Có người không tin, “Quên hỏi cậu là ai rồi? Trường nào?”
Cố Chu nắm chặt lòng bàn tay: “Tôi là Cố Chu, Trường Trung học phổ thông số 11 Nguyệt Tầm.” Cậu ta nhìn về phía nam sinh vừa hỏi, “Cậu có ảnh không? Trường tôi đầu năm lớp 12 có một nam sinh tên Thẩm Phó Dã chuyển đến, nghe nói từ Trung học Phụ thuộc Bắc Thành.”
Có người lấy ảnh ra đưa cho Cố Chu, Cố Chu nhìn một cái rồi gật đầu, khẳng định: “Chính là cậu ta.”
Căn phòng im lặng hai giây, rồi náo loạn lên—
“Hừ, thật không ra gì, lại trốn đến trường ở thị trấn.”
“Chứ sao nữa, nếu không phải nhà nó có thế, giờ nó đã ở tù rồi, còn được đi học sao?”
“Thật ghê tởm, từng học chung trường với loại người như vậy.”
“An Niên, trước đây cậu còn theo đuổi cậu ta đấy.”
An Niên bị điểm danh vội vàng phủ nhận: “Cậu nói gì vậy? Nói thế thì mấy nữ sinh ở Trung học Phụ thuộc có ai không thích cậu ta đâu.”
Mấy nam sinh nghe câu này càng cười khẩy, chửi càng thêm khó nghe.
Lúc này, có người nhớ ra Cố Chu: “Cái cậu Cố… Cố gì đó?”
Cố Chu vội đáp: “Cố Chu.”
“Thế nào cũng được, cậu ta ở trường các cậu thế nào?”
Cố Chu nhìn đám người đang chằm chằm nhìn mình, cậu ta đẩy kính, nuốt khan vì căng thẳng: “Không… không thế nào cả, thành tích của cậu ta rất bình thường, lần này trường tôi đến trại đông chỉ có tôi và Ôn Trì Vũ.”
Nghe Cố Chu nói vậy, đám người này lập tức lộ vẻ khinh thường.
“Cuộc đời cậu ta xong rồi, thế mà còn con cưng của trời, hừ.”
“Con cưng của trời gì chứ, trước đây cậu ta thuận lợi như vậy, cậu dám đảm bảo không có gì mờ ám sao, thi cử Olympic học sinh kiểu đó nước nó sâu lắm, nói không chừng đều do nhà cậu ta sắp xếp sẵn đường đi.”
“Đúng vậy, làm sao có người thật sự…”
“Choang—”
Một cái cốc vỡ dưới đất, Trần Mục Xuyên sắc mặt âm trầm đứng dậy.
Mọi người im bặt, không lên tiếng nhìn cậu ta đi ra ngoài, Nghê Dao trừng mắt nhìn đám người kia, đi theo ra ngoài.
Người vừa đi thì chuyện lại râm ran—
“Trước đây cậu ta với Thẩm Phó Dã thân nhất mà?”
“Đâu có thân, Thẩm Phó Dã đi rồi, cậu ta mới từ á quân muôn thuở thành quán quân, không phải nên vui sao?”
“Chậc, giả tạo thôi.”
“Đúng là đồ giả tạo.”
“…”
Cố Chu nhìn cánh cửa còn đang rung lên vì bị đóng mạnh, rồi lại nhìn đám người trong phòng đang bàn tán xì xào.
Mắt cậu ta lóe lên, mở miệng hỏi khẽ: “Xin hỏi rốt cuộc Thẩm Phó Dã đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bên ngoài quán party, Nghê Dao đuổi theo Trần Mục Xuyên: “Bọn họ vẫn luôn như vậy mà? Cậu còn giận cái gì?”
Trần Mục Xuyên không nói gì, Nghê Dao đứng bên cạnh cậu ta: “Ít ra bây giờ cậu ấy vẫn được đi học, còn được thi đại học.”
“Cậu có tin những lời đồn đó không?” Trần Mục Xuyên đột nhiên hỏi cô ấy.
Nghê Dao sững người, gần quán party là một khu chợ đêm nổi tiếng, con đường trước mắt hai bên đậu kín xe khiến tình trạng giao thông vốn đã tắc nghẽn càng thêm tồi tệ.
Tiếng còi xe, đèn pha xa đèn pha gần luân phiên chuyển đổi, khiến môi trường trở nên hỗn loạn.
“Không tin.” Nghê Dao thu hồi tầm mắt từ hai chiếc xe đâm đuôi nhau, hỏi lại Trần Mục Xuyên, “Còn cậu?”
“Không tin.”
Cậu ấy nói rất chắc chắn.
Lời đồn có thể khiến một người trở nên đáng sợ, xấu xa và vô dụng, nhưng không thể khiến người đó mất đi những người thật sự quan tâm đến mình.
Tin cậu ấy, không cần lý do, chỉ đơn giản là tin cậu ấy.
**
Một bên khác, Ôn Trì Vũ kéo Thẩm Phó Dã ra khỏi cổng trường liền dừng bước, sau đó cô ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô không biết phải đi đâu.
Thẩm Phó Dã cười lười biếng, cậu dẫn cô đi về phía cửa ga tàu điện ngầm.
Giờ này tàu điện ngầm rất vắng người, cậu đứng bên máy bán vé tự động mua vé, Ôn Trì Vũ đứng bên cạnh đợi. Đợi cậu mua xong, cô ngoan ngoãn để cậu nắm tay dẫn đi.
Có lẽ vì xung quanh toàn là trường đại học nên trong toa tàu khá đông người, không có chỗ ngồi, cô được cậu ôm vào lòng đứng. Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đang tìm địa chỉ và đường đi của một cửa hàng nào đó.
Ôn Trì Vũ không lên tiếng, mắt cũng nhìn vào màn hình điện thoại của cậu.
Đột nhiên trên màn hình điện thoại của cậu hiện lên giao diện đồng ý hoặc từ chối airdrop.
Ôn Trì Vũ sững người, bên tai nghe thấy vài giọng nữ thì thầm không xa. Cô liếc mắt không nhịn được nhìn qua, phát hiện ánh mắt họ đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Phó Dã.
Thẩm Phó Dã không để ý, đầu ngón tay trực tiếp bấm từ chối. Nhưng chẳng bao lâu sau, giao diện đồng ý hoặc từ chối đó lại hiện ra. Cậu lại bấm từ chối.
Có lẽ bị từ chối hai lần, mấy cô gái đó hơi nản. Nhưng chẳng mấy chốc, họ đi đến gần bên này hơn.
Gần đến mức Ôn Trì Vũ đã nhìn rõ họ, đều rất trẻ, có lẽ là những sinh viên không về nhà trong kỳ nghỉ đông gần đây, quần áo trang điểm đều rất chỉn chu.
Rồi, trên màn hình điện thoại của Thẩm Phó Dã, lần thứ ba xuất hiện giao diện airdrop.
Ôn Trì Vũ mím môi, cảm thấy rõ ràng mình ở ngay bên cạnh cậu, nhưng sao sự hiện diện lại thấp như vậy.
Nhận ra cử chỉ nhỏ của cô, Thẩm Phó Dã trực tiếp đưa tay ôm chặt eo cô hơn, tay kia lại bấm từ chối.
Mấy cô gái đó nhìn nhau, cuối cùng đẩy một người ra.
Cô ta đi đến bên cạnh Thẩm Phó Dã và Ôn Trì Vũ, trực tiếp mở lời một cách thoải mái: “Các cậu cũng là sinh viên đại học gần đây à? Tôi thấy các cậu lên tàu ở ga Đại học Kinh đô, là sinh viên Đại học Kinh đô phải không? Bọn tôi là sinh viên Đại học Khoa học. Chỉ là kết bạn thôi, đồng ý một cái đi.”
Thẩm Phó Dã trực tiếp chuyển trang, tắt airdrop. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Trì Vũ vẫn im lặng, hỏi cô: “Em nói sao?”
Ôn Trì Vũ sững người, không ngờ chuyện này lại liên quan đến mình. Cô hơi luống cuống liếc nhìn cô gái đối diện một cái, đối phương đang nhìn cô đầy kỳ vọng.
Cô cắn môi trong, hơi khó xử, vừa định nói gì đó thì lực ôm eo cô của cậu mạnh thêm vài phần.
Ôn Trì Vũ nói: “… Không được.”
Cô gái sững người, phía trên đầu Thẩm Phó Dã khẽ cười, nói với cô gái đó, giọng chiều chuộng lại bất lực: “Quản nghiêm lắm.”
Sắc mặt cô gái sắc không được tốt lắm khi rút lui về, ánh mắt nhìn về phía Ôn Trì Vũ thêm vài lần.
Ôn Trì Vũ ngượng ngùng nghiêng người, gần như chôn cả khuôn mặt vào áo khoác của cậu.
Nhưng bên tai vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy cô gái đó—
“Chẳng phải cậu nói là em gái sao?”
“Tôi đã bảo ôm eo thế kia làm sao có thể là em gái được.”
“Nhưng cô gái đó trông bé quá.”
“Trai đẹp làm sao có thể độc thân được, còn là cấp độ này nữa chứ.”
“A, nhưng tiếc quá, cậu ấy là sinh viên Đại học Kinh đô à? Sao trước đây không nghe nói nhỉ? Các cậu có thấy trên diễn đàn và tường ẩn danh không?”
“Không, theo lý thì kiểu này không giấu được chứ.”
“…”
Thẩm Phó Dã ôm eo cô, kéo cô về phía mình thêm chút nữa. Giữa đoạn đường đi không ổn định, mũi cô đụng vào ngực cậu, ngón tay theo phản xạ nắm lấy gấu áo nỉ của cậu.
“Ôm luôn đi.” Cậu hạ thấp giọng nói bên tai cô.
Ôn Trì Vũ không chịu, chỉ chịu nắm áo cậu. Không phải cậu không mang hành lý sao? Sao lại thay được bộ quần áo khác.
Cô chợt nhớ ra hôm nay Nghê Dao nói người cô toàn mùi con trai. Ôn Trì Vũ chợt buông lỏng lực độ ngón tay, nhiệt độ trên mặt tăng lên đôi chút, mi mắt cô chớp chớp, lén lút áp vào áo nỉ của cậu.
Thật sự toàn là mùi của cậu sao.
Thật sự ngửi ra được sao.
“Đang nghĩ gì thế?” Cậu đột nhiên hỏi khẽ.
Ôn Trì Vũ đang nghĩ lung tung chợt thở gấp một chút, cô hoãn hai giây mới mở miệng: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Giờ mới hỏi à.”
Ôn Trì Vũ cúi đầu, vì tàu điện lắc lư thỉnh thoảng chạm vào xương quai xanh và cằm cậu: “Muộn rồi sao?”
“Ừ.” Cậu cười khẽ, lồng ngực hơi rung động, rồi nói: “Tôi đưa em đi chơi.”
Trong tàu điện vang lên giọng nữ máy móc thông báo ga, Ôn Trì Vũ không nghe rõ là ga gì.
Thẩm Phó Dã nói: “Đến rồi.”
Cậu nắm lấy ngón tay cô, đi ra khỏi toa tàu, lên thang cuốn ra khỏi ga.
Tuyết rất lớn, Thẩm Phó Dã dẫn cô đi qua một con hẻm, rẽ trái vào một ngõ tối, đến một nơi không có biển hiệu. Đẩy cánh cửa nặng nề ra, tiếng nhạc bên trong ập đến.
Bên trong không gian không tính là rộng, sân khấu cũng không lớn, chỉ có một màn hình và đèn tối. Nhưng dưới sân khấu rất đông người, đang lắc lư theo nhạc.
Ôn Trì Vũ chưa từng đến chỗ như thế này, Thẩm Phó Dã tự nhiên cầm áo khoác của cô đưa cho nhân viên bên cạnh, rồi cậu nắm chặt tay dẫn cô đến hàng ghế đầu.
Trên sân khấu là một nam sinh, mặc áo phông đen oversize và quần thể thao, cầm micro đang tự tin hát một cách tùy hứng.
Ôn Trì Vũ dường như cảm thấy cậu ta nhìn về phía này một cái, vẫn đang nghi ngờ có phải ảo giác không, bài hát đến đoạn dạo nhạc, người đó cầm micro cười nói: “Thấy một người, bài tiếp theo hát ‘Cô gái đáng yêu’, tặng cô gái mà anh em tôi đang theo đuổi.”
Tiếng hò reo dưới sân khấu đột nhiên vang lên ầm ĩ, trong bầu không khí sôi nổi ồn ào, Ôn Trì Vũ liếc thấy, Thẩm Phó Dã cười với nam sinh đó một cái, rồi cô cảm thấy lòng bàn tay đan vào nhau của cô và Thẩm Phó Dã trở nên nóng bỏng.
Nhưng cô không biết là vì môi trường, hay vì câu nói vừa rồi, hay chỉ là vì… Thẩm Phó Dã.
“Thấy ồn không?” Cậu ở phía sau cô, cúi đầu xuống, khẽ hỏi bên tai cô.
Xung quanh thật sự rất ồn, Ôn Trì Vũ thậm chí không nghe rõ Thẩm Phó Dã đang nói gì, cô ngẩng đầu, mắt sáng long lanh nhìn cậu.
Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn cô, đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay cô, cười thong thả.
Lúc 9 giờ 30, buổi biểu diễn nhỏ trong livehouse kết thúc. Trong quán chuyển sang nhạc điện tử mê hoặc sôi động, lập tức biến thành không gian đêm đầy ám muội.
Nam sinh đó nhảy xuống từ cánh gà sân khấu, đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Phó Dã.
Cậu ta có biểu cảm rất sôi nổi, ánh mắt cố ý vô tình đều nhìn về phía Ôn Trì Vũ, Thẩm Phó Dã nghiêng người chắn lại, cậu ta nhướng mày, nụ cười trên mặt càng sâu.
“Tụi tôi tổ chức tiệc sau này, cậu có đi cùng không?” Đối phương hỏi.
Thẩm Phó Dã: “Thôi.”
Đối phương tặc lưỡi, hỏi một cách thâm sâu ẩn ý: “Thật không đi à? Mấy chuyện này tôi có kinh nghiệm đấy, có lúc đông người lại càng tốt.”
“Cút đi.” Thẩm Phó Dã cười vỗ vai cậu ta một cái.
“Không biết trước đây ai là người liên lạc với tôi nữa.” Nam sinh lẩm bẩm.
Thẩm Phó Dã không để ý đến cậu ta, đã dẫn Ôn Trì Vũ đi ra ngoài.
Tay bass của ban nhạc thấy giọng ca chính đang nhìn chằm chằm bóng lưng một nam một nữ ngẩn người: “Nhìn gì thế? Bạn gái của anh em cậu đấy à, giới thiệu nhanh đi, để tôi xem ai có bản lĩnh khiến cậu đặc biệt thế này.”
“Đi rồi.”
Tay bass: “Hả? Màn vui mới bắt đầu mà.”
Nam sinh lại tặc lưỡi, trong đầu hồi tưởng lại cảnh vừa rồi: “Chết tiệt, cậu ta thậm chí còn không giới thiệu tên tôi với người ta.”
Một bên khác, Ôn Trì Vũ đi theo Thẩm Phó Dã ra khỏi livehouse, họ đi vào một con phố mang đậm dấu ấn thời gian bên cạnh.
Nơi đây khác với Nguyệt Tầm luôn bị mưa phùn bao phủ mờ mịt, màu sắc đậm hơn, cũng mang nhiều cảm giác hoài cổ lịch sử hơn.
Có lẽ vì tuyết rơi, khiến cảnh sắc vốn đã đẹp lại càng thêm vài phần phong tình.
“Lâu rồi không đến, hồi nhỏ tôi lớn lên ở gần đây, may là không bị phá.” Thẩm Phó Dã kéo mũ áo phao cho cô, nắm tay cô cho vào túi áo mình. Hai người đi rất chậm, tay cậu trong túi áo, chậm rãi ma sát tay cô, từng chút một, rất nhẹ lại rất nặng, vô cùng thân mật.
Cậu vừa đi vừa giới thiệu, tùy ý nói vài câu rất bình thường, nhưng con người cậu quá không bình thường, nên tất cả trong mắt Ôn Trì Vũ trở nên có chút mộng ảo.
Cậu dẫn cô đi vào một nhà hàng, nhìn từ bên ngoài rất không nổi bật.
Người trông như ông chủ bên trong nhìn thấy cậu, lại nhận ra cậu ngay lập tức, vẻ mặt rất mừng rỡ, nhưng giọng điệu thành thạo mang theo chút cung kính: “Sao đến mà không báo trước, ngồi phòng riêng tầng hai nhé, vẫn như cũ chứ?”
Thẩm Phó Dã ừm một tiếng: “Không vào phòng riêng, sân bên ngoài còn trống không?”
Ông chủ nói: “Trống, chỗ tốt nhất vẫn còn.”
Nói xong, ông chủ nhìn Ôn Trì Vũ, lại nhìn cậu: “Hiếm thấy thật.”
Thẩm Phó Dã không trả lời ông chủ mà đi về phía sân ngoài, Ôn Trì Vũ ra ngoài mới phát hiện sân mà ông chủ nói khác với hiểu biết của cô.
Tuy nhìn như là sân, nhưng phía trên được bao kín bằng kính, trong sân có lò sưởi rất ấm, còn làm một cảnh quan vườn rất tinh tế, có suối nước, cây xanh và núi giả.
Không có đèn chiếu sáng chính, nhưng có nhiều đèn nhỏ màu vàng vọt lớn nhỏ khác nhau bố trí xen kẽ.
Ôn Trì Vũ nhìn mọi thứ xung quanh, rồi lại nhìn Thẩm Phó Dã. Phía sau cậu là màn đêm u tối, xung quanh là môi trường tinh tế phức tạp xa hoa, tuyết lớn trút xuống trời. Cậu thong dong đứng giữa tất cả, như thể cậu vốn nên như vậy.
Ôn Trì Vũ chợt nhớ đến lời Cố Chu, lại nhớ đến Thẩm Phó Dã mà cô từng thấy ở Nguyệt Tầm.
Ông chủ bưng món ăn lên, khi bày lên bàn còn trò chuyện với Thẩm Phó Dã: “Ông của cậu mấy ngày trước còn đến đây.”
So với đối phương có phần nhiệt tình và cố ý tìm chủ đề nói chuyện, Thẩm Phó Dã đáp lại rất nhạt: “Vậy à.”
Đối phương cũng không giận, cười cười: “Trông sức khỏe rất tốt.”
Rồi rất có con mắt nhìn người, ông chủ nói vừa đủ: “Chúc hai người ăn ngon miệng.”
Món ăn đều là đặc sản địa phương Bắc Thành, bày biện rất tinh tế, phối hợp cũng rất đẹp mắt.
Ôn Trì Vũ nhìn về phía Thẩm Phó Dã: “Trước đây cậu thường đến đây à?”
Thẩm Phó Dã nhìn cô, nhận ra điều gì đó: “Không thích sao?”
Ôn Trì Vũ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Không phải không thích.”
Cô chỉ cảm thấy Thẩm Phó Dã thuộc về nơi này, giống như trước đây cô luôn cảm thấy Thẩm Phó Dã ở Nguyệt Tầm rất không hợp, cô cảm thấy cậu nên ở nơi này.
Cô đã gặp nhóm học sinh Trung học Phụ thuộc Bắc Thành được gọi là con cưng của trời, nhưng không ai bằng Thẩm Phó Dã. Ngay cả Trần Mục Xuyên kia, cũng không bằng Thẩm Phó Dã.
Ôn Trì Vũ nhìn cậu trước mắt chợt thấy hơi buồn, có lẽ không chỉ một chút.
Rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì, lại đến Nguyệt Tầm một cách cô đơn tiều tụy như vậy.
“Thẩm Phó Dã.”
Cậu ngước mắt lên, Ôn Trì Vũ nói: “Chúng ta cùng thi Đại học Kinh đô nhé.”
Cậu cười một cái, hỏi: “Vẫn còn nghĩ chuyện này à?”
Ôn Trì Vũ gật đầu: “Vẫn luôn nghĩ chuyện này.”
Lần này, vẻ mặt Thẩm Phó Dã trở nên nghiêm túc, cậu nhìn cô một lúc lâu, nói: “Được.”
Ôn Trì Vũ mỉm cười, vẻ mặt cô trở nên nhẹ nhõm.
Thẩm Phó Dã thấy khóe mắt hơi đỏ của cô, đột nhiên gọi: “Ôn Trì Vũ.”
Ôn Trì Vũ ừm một tiếng.
Cậu nói: “Em muốn biết gì, tôi đều có thể nói cho em.”
Ôn Trì Vũ đặt đôi đũa vừa cầm lên xuống, hỏi cậu câu hỏi mà đêm đó, khi say rượu cậu đã ném cho cô.
“Thẩm Phó Dã, cậu là người xấu sao?”
**
Lần đầu tiên Thẩm Phó Dã dính líu đến hai chữ người xấu là vào mùa đông năm ngoái, ngày lạnh nhất.
Hôm đó Bắc Thành đang có trận tuyết lớn nhất trong mười năm qua, giao thông toàn thành phố đều bị ảnh hưởng bởi trận tuyết này, tình trạng tắc nghẽn trước cổng Trung học Phụ thuộc Bắc Thành là nghiêm trọng nhất.
Xe cảnh sát đậu thành một hàng ngoài trường, phụ huynh học sinh giáo viên một đám người bị chặn ngoài vạch cảnh giới.
“Hình như có nữ sinh nhảy lầu tự tử.”
“Lớp 12 à? Có phải áp lực học tập quá lớn không?”
“Lớp 11.”
“Lớp 11 ư?” Nghê Dao trong đám đông ngạc nhiên nhìn về phía học sinh đang nói chuyện: “Lớp nào vậy? Tên gì?”
Người đó cúi đầu nhìn bảng tên trước ngực Nghê Dao, thấy cô ấy là học sinh lớp 11: “Tôi cũng không rõ, nghe nói nhảy lầu vào lúc nửa đêm hôm nay.”
Nghê Dao nhìn qua các nhóm chat trên điện thoại, lướt qua diễn đàn Tieba và tường ẩn danh, có đủ loại lời đồn nhưng chẳng có gì chắc chắn.
Đột nhiên, đám đông xung quanh trở nên náo động hơn.
“Thẩm Phó Dã.”
“Đó có phải là Thẩm Phó Dã không?”
“Sao cậu ấy lại lên xe cảnh sát vậy?”
“Chết tiệt, không lẽ cậu ấy có liên quan đến cái chết của nữ sinh này?”
Nghê Dao kiễng chân lên, cô ấy thấy Thẩm Phó Dã quả thật đã bị những người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đưa lên xe. Nghê Dao còn muốn nhìn cho rõ hơn, nhưng cửa xe đã đóng lại, rồi tiếng còi vang lên, xe nọ nối đuôi xe kia rời khỏi khuôn viên trường. Dải băng cảnh báo được thu hẹp phạm vi, những học sinh, giáo viên bị chặn bên ngoài cả buổi sáng cuối cùng cũng được vào trường.
“Người nhảy lầu là Lục Giai Giai của lớp 11/4.”
“Hả? Hôm qua tôi còn nói chuyện với cậu ấy mà.”
“Tôi cũng vậy, tôi còn đi ngang qua cậu ấy trong văn phòng, lúc đó nhìn cậu ấy có gì khác đâu.”
“Đúng vậy, thật không ngờ, một người bình thường vậy mà đột nhiên lại nghĩ quẩn nhảy lầu.”
“Vậy tại sao Thẩm Phó Dã lại bị đưa đi?”
Tiếng bàn tán im bặt vài giây khi cái tên Thẩm Phó Dã được nhắc đến, rồi lại tiếp tục—
“Chắc chắn phải có lý do.”
“Đúng vậy, không thể vô cớ đưa cậu ấy đi được.”
…
Trong lớp 11/1, tiếng chuông vào học đã rung hai lần, nhưng vẫn chưa có giáo viên vào lớp, học sinh đều đang thảo luận về chuyện hôm nay. Nghê Dao nhìn tin nhắn trên các nhóm chat đang được gửi điên cuồng trên màn hình điện thoại, cô ấy liếc nhìn Trần Mục Xuyên bên cạnh.
“Cậu có biết chuyện gì không?”
Trần Mục Xuyên nhăn mày, lắc đầu, cậu ấy cũng chỉ biết khi đến trường sáng nay.
Họ đều là học sinh lớp 12/1, Lục Giai Giai là học sinh lớp 11/4, mặc dù Nghê Dao có nhiều mối quan hệ, nhưng cô ấy thực sự không quen biết Lục Giai Giai này. Trong ấn tượng, cô ấy có vẻ ít nói, thành tích học tập và ngoại hình đều bình thường, rất dễ bị người khác bỏ qua trong đám đông.
“Thẩm Phó Dã có quen cậu ấy không?” Nghê Dao hỏi với vẻ nghi hoặc.
Trần Mục Xuyên suy nghĩ một lúc, nếu không phải vì chuyện hôm nay, cậu ấy thậm chí chưa từng nghe đến cái tên này, “Chắc là không quen.”
Nghê Dao thắc mắc: “Vậy tại sao?”
Vừa dứt lời, tường ẩn danh đột nhiên bị spam—
[Kẻ sát nhân Thẩm Phó Dã]
[Kẻ sát nhân Thẩm Phó Dã]
[Kẻ sát nhân Thẩm Phó Dã]
…
Cứ spam liên tục, liên tục, liên tục… như muốn tràn ngập tường.
Lớp học đang ồn ào bỗng im lặng, tất cả đều cúi đầu nhìn điện thoại, rồi nhìn nhau vài giây, rất ăn ý chuyển ánh mắt về phía chỗ ngồi của Thẩm Phó Dã.
Nghê Dao ngồi ngay trước Thẩm Phó Dã, cô ấy trừng mắt nhìn mọi người, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, một nơi mà ai cũng có thể đăng bài ẩn danh, có gì đáng tin chứ.”
Thẩm Phó Dã nổi tiếng ở trường Trung học Phụ thuộc, nhà trường lấy cậu làm bảng hiệu tuyển sinh, nữ sinh coi cậu như thần tượng, nam sinh cũng muốn chơi với cậu, như thể chơi với cậu thì rất có mặt mũi.
Nhưng giờ xảy ra chuyện này, những người vốn bị Thẩm Phó Dã lấn át từ trước, không khỏi chạy theo đám đông mà lên tiếng—
“Cảnh sát đã đưa Thẩm Phó Dã đi rồi, ngay cả nhìn cũng không được, một câu đoán cũng không được nói à?”
“Người ngay không sợ bóng vạy, nói hai câu thì sao? Nếu cậu ta thật sự không liên quan gì thì cảnh sát cũng không đưa cậu ta đi.”
“Đúng vậy, tại sao cảnh sát không đưa những người khác như bọn tôi đi?”
“Nghê Dao sao cậu kích động thế, không lẽ cậu thích Thẩm Phó Dã? Hahaha trước đây sợ người ta không thèm để ý, nên giờ bày tỏ lòng trung thành để ghi điểm, muốn cho cậu ta biết tình cảm của cậu phải không?”
Nghê Dao tức đến đỏ mặt, cô ấy không thể tin được nhìn về phía những người vừa nói. Rõ ràng cùng một lớp, bình thường cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ vì một tin nhắn ẩn danh mà họ đã nghi ngờ bạn học của mình.
“Đủ rồi.” Trần Mục Xuyên lạnh giọng ngắt lời họ, cậu ấy liếc nhìn ra cửa, “Thầy đến rồi.”
Ngày hôm đó ở trường Trung học Phụ thuộc không ai tập trung học được, các loại tin đồn càng lúc càng nghiêm trọng. Có người nói người cuối cùng Lục Giai Giai gặp trước khi chết chính là Thẩm Phó Dã, cũng có người nói có nhân chứng thấy Thẩm Phó Dã đã làm gì đó với Lục Giai Giai, thậm chí còn nói camera an ninh đã ghi lại cảnh Thẩm Phó Dã đẩy Lục Giai Giai, vì vậy cảnh sát mới đưa Thẩm Phó Dã đi.
Có vẻ như mọi người đều quên mất trước đây Thẩm Phó Dã là người như thế nào, giờ chỉ bận rộn xem drama và suy đoán, nghĩ về mặt xấu xa nhất.
Một bên khác.
Ánh đèn xanh đỏ không ngừng nhấp nháy, tiếng còi cảnh sát liên tục vang lên, từ sáng đến tối. Bên ngoài bãi đậu xe của đồn cảnh sát, xe cảnh sát ra vào không ngừng, rất bận rộn. Trận tuyết lớn nhất trong mười năm vẫn đang rơi, dưới ánh đèn đường vàng vọt trông như tuyết rơi càng lớn hơn.
Thẩm Phó Dã mặc đồng phục học sinh ngồi trong khu vực điều tra, không cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cảnh sát không xa cậu ấy đang xử lý vụ án mới, bận rộn không ngừng nghỉ. Cậu đã ở đây khá lâu, đã có vài đợt người đến và hỏi cậu cùng một câu hỏi.
“Người giám hộ của cậu vẫn chưa đến à?”
Thẩm Phó Dã: “Chưa.”
Mấy cảnh sát nhìn nhau, rồi tiếp tục liên lạc với người giám hộ của Thẩm Phó Dã.
“Người chưa thành niên bắt buộc phải có người giám hộ có mặt, chỉ có luật sư đến thì không được, mong anh hợp tác.” Đầu dây bên kia im lặng, giọng nữ cảnh sát đang gọi điện không kìm được trở nên khó chịu, “Con của anh liên quan đến một vụ án mạng, chuyện lớn như vậy, anh là phụ huynh mà không thể đến được sao? Phiền anh đến càng sớm càng tốt, dù có chuyện gì to tát đến đâu cũng xin hãy sắp xếp thời gian đến đồn một chuyến.”
Cuộc gọi kết thúc, đồn vẫn bận rộn như cũ, lại qua một giờ nữa.
Thẩm Phó Dã thấy một chiếc xe quen thuộc lái vào đồn cảnh sát, cậu lạnh lùng dời ánh mắt đi.
Thẩm Quý Vãng mặc vest đi cùng luật sư từ bên ngoài bước vào, ông ta trông như vừa từ một cuộc họp nào đó xuống, thậm chí không nhìn Thẩm Phó Dã lấy một cái, trực tiếp để luật sư Lương Trọng nói chuyện với cảnh sát.
Cảnh sát phụ trách vụ án này, nghe nói ông ta là bố của Thẩm Phó Dã, ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, “Cuối cùng cũng đến.”
Thẩm Quý Vãng không nói gì, nhưng thái độ còn tạm được.
Cảnh sát nhìn Thẩm Phó Dã một cái, rồi lại nhìn Thẩm Quý Vãng, “Đi thôi.”
Cả nhóm cùng đi vào phòng thẩm vấn.
Ánh đèn trong phòng thẩm vấn sáng đến chói mắt, Thẩm Phó Dã ngồi trên ghế, liếc nhìn xung quanh, dường như cậu vẫn chưa quen với việc mình xuất hiện ở đây.
“Vậy cậu thấy trạng thái của cô bé ấy không ổn, nên quay lại tìm cô bé?” Cảnh sát hỏi.
Thẩm Phó Dã thu hồi ánh mắt, ừm một tiếng.
Cảnh sát: “Cậu có thân với cô bé không?”
Thẩm Phó Dã: “Không thân.”
Cảnh sát: “Có quen không?”
Thẩm Phó Dã: “Không tính là quen.”
Thẩm Quý Vãng nghe con trai nói thì nhíu mày, ánh mắt nhìn Thẩm Phó Dã có chút thay đổi.
Ánh mắt của cảnh sát dường như cũng mang theo chút nghi hoặc, “Vậy tại sao cậu lại quay lại tìm cô bé ấy?”
Thẩm Phó Dã im lặng một lúc, cậu ngước mắt nhìn cảnh sát đối diện một cách bình tĩnh, “Cậu ấy trông có vẻ không ổn, tôi thấy vậy nên đi tìm cậu ấy, cần phải có lý do sao?”
Cảnh sát không đáp lại, hỏi một câu khác, “Cô bé có gặp chuyện gì ở trường không?”
“Tôi không tính là quen cậu ấy, cũng không cùng lớp, không rõ lắm.”
…
Cuộc thẩm vấn không kéo dài lâu, Thẩm Phó Dã đã quay lại khu vực điều tra.
Thẩm Quý Vãng và luật sư Lương Trọng nói chuyện bên cạnh, Lương Trọng nghe xong thì đi trao đổi với cảnh sát, sau khi trao đổi xong Lương Trọng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phó Dã, “Bên pháp y vẫn chưa có kết quả, nhưng cơ bản có thể loại trừ khả năng tự sát. Có một camera an ninh ghi lại được hình ảnh trông như cậu đẩy Lục Giai Giai xuống, nhưng bên cảnh sát khám nghiệm hiện trường, cơ bản cũng có thể loại trừ khả năng này. Chỉ là có một nhân chứng, một mực khẳng định nói cậu đã làm gì đó với Lục Giai Giai, Lục Giai Giai rất sợ hãi nên gọi điện cho cô ta, bảo cô ta qua đó, khi cô ta đến, vừa hay thấy cậu đẩy Lục Giai Giai xuống.”
Thẩm Phó Dã nhíu mày, “Người đó là ai?”
Lương Trọng: “Cùng lớp với Lục Giai Giai, tên là Thịnh Nghênh Phỉ, cậu có biết không?”
Thẩm Phó Dã suy nghĩ một lúc, “Không biết.”
Lương Trọng nhìn Thẩm Phó Dã một cái, “Với bằng chứng và tình hình hiện tại, không đủ để buộc tội cậu là nghi phạm. Hơn nữa vụ án này cơ bản là tự sát, nên hiện tại có lập án hay không cũng chưa quyết định. Một lát nữa có thể đi, nhưng thời gian này cậu phải sẵn sàng có mặt khi được gọi.”
Thẩm Phó Dã im lặng hai giây, cậu hỏi: “Khi bên pháp y có kết quả, tôi có thể xem được không?”
Lương Trọng nhìn cậu, không trả lời câu hỏi đó, lại quay đầu nhìn Thẩm Quý Vãng, “Bên ngài Thẩm rất giận, việc cậu dính vào chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến ông ấy. Cậu cũng biết đấy, ông ấy rất để ý những chuyện này…”
Thẩm Phó Dã nhíu mày không nói gì.
Hôm đó khi ra khỏi đồn cảnh sát đã hơn mười một giờ đêm, gió to tuyết lớn, trời lạnh đến quái dị.
Thẩm Phó Dã vừa bước ra, đã bị mẹ của Lục Giai Giai là Lục Quân Mai lao tới tát một cái. Động tác của bà ta quá nhanh, đến khi mọi người xung quanh phản ứng được thì bà ta đã đánh Thẩm Phó Dã mấy cái.
“Chính là mày, chính là mày hại tao mất con gái.” Lục Quân Mai mất kiểm soát cảm xúc hoàn toàn, bị người ta kéo ra vẫn còn chửi rủa Thẩm Phó Dã.
Lúc đó xung quanh rất hỗn loạn, tuyết rơi đầy trời, Thẩm Phó Dã cúi mắt nhìn bà ta, trả lời rất nghiêm túc, “Không phải tôi.”
Lục Quân Mai hoàn toàn không nghe lọt tai, đáy mắt bà ta chứa đầy hận thù và đau thương đã dập tắt cả lý trí.
Thẩm Phó Dã nhìn bà ta một cái, không nói gì nữa. Thực ra cảm xúc của cậu ấy vẫn luôn rất bình tĩnh, xảy ra chuyện lớn như vậy, đối mặt với cáo buộc lớn như vậy. Từ sáng bị đưa từ trường đến đồn cảnh sát, vẫn không ai quan tâm đến cậu, cho đến khi trời tối người giám hộ mới đến.
Cậu vẫn luôn rất bình tĩnh, không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Thẩm Quý Vãng ở bên cạnh, nét mặt không thay đổi, nhưng người quen biết ông ta đều biết ông ta đã rất giận rồi.
Ông ta liếc nhìn Lương Trọng, Lương Trọng khựng lại, dẫn Thẩm Phó Dã nhanh chân ngồi vào xe.
Từ đồn cảnh sát về nhà họ Thẩm, cần bốn mươi phút.
Bốn mươi phút này, Thẩm Phó Dã dùng hết để chịu đòn.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngày hôm sau, trường Trung học Phụ thuộc Bắc Thành.
“Cậu thấy tấm băng rôn ở cổng trường chưa? Tôi thấy bảo vệ đi gỡ xuống, nhưng lại bị treo lên.”
“Thấy rồi, mẹ Lục Giai Giai còn đứng ở cổng trường, tay cầm một tờ đại tự màu đỏ như máu. Từng chữ từng câu đều tố cáo Thẩm Phó Dã, nói nhà cậu ta có thế lực lớn, nên cảnh sát không lập án.”
“Tôi còn thấy nhiều người chụp ảnh nữa, báo chí cũng đến rồi.”
“Tôi nghe nói Lục Giai Giai là con nhà đơn thân, điều kiện gia đình không tốt lắm, mẹ cậu ấy luôn đặt tất cả hy vọng lên cậu ấy. Yêu cầu học tập với cậu ấy rất cao, lần trước họp phụ huynh cậu ấy thi không tốt, mẹ cậu ấy đã tát cậu ấy một cái ngay trước cửa lớp 11/4.”
“…”
Nghê Dao vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng bàn tán.
Khi cô ấy đặt cặp sách xuống, họ vừa hay nói đến Thẩm Phó Dã.
“Thẩm Phó Dã đến trường chưa?”
“Chưa, cậu ấy thật sự là hung thủ sao?”
“Mẹ Lục Giai Giai đã nói vậy rồi, dù không phải thì cũng có liên quan đến cậu ta chứ. Tường ẩn danh và mấy nhóm chat kia không phải nói cậu ta ép Lục Giai Giai làm gì đó sao?”
“Thẩm Phó Dã không đến mức đó chứ?”
“Con người ta thì không chắc được. Nhưng nhà cậu ta thật sự ghê gớm vậy sao?”
“…”
Nghê Dao nghe không nổi nữa, chuyện xảy ra đến giờ mới chỉ qua 24 tiếng, ở trường Trung học Phụ thuộc đã đồn Thẩm Phó Dã thành kẻ hết thuốc chữa rồi.
Nói cậu giả dối, nói trước đây cậu toàn diễn, nói những thành tích thi đua của cậu đều là gian lận, ngay cả việc được tuyển thẳng cũng là nhà cậu chạy chọt. Giống như tất cả những gì xảy ra trước đây đều là giả, Thẩm Phó Dã này càng là kẻ giả dối từ đầu đến chân.
Nghê Dao hỏi Trần Mục Xuyên, “Cậu vẫn chưa liên lạc được với Thẩm Phó Dã sao?”
“Cậu ấy không trả lời tin nhắn.” Mấy ngày nay Trần Mục Xuyên đã gửi cho Thẩm Phó Dã vô số tin nhắn, gọi vô số cuộc điện thoại, cậu không nghe thì máy cũng tắt.
“Báo chí cũng đến rồi, cứ thế này thì có thể sự việc thật sự sẽ lớn chuyện mất.”
Trần Mục Xuyên lạnh mặt liếc nhìn Nghê Dao, “Chuyện này đã rất lớn rồi, hôm nay tôi đi ngang qua văn phòng, nghe thấy các thầy cô đang nói có rất nhiều phụ huynh gây áp lực lên trường, bắt trường buộc thôi học Thẩm Phó Dã.”
“Hả?” Nghê Dao tưởng mình nghe nhầm, “Trường không chịu đấy chứ? Thẩm Phó Dã là bảng hiệu của trường Trung học Phụ thuộc mà.”
Trần Mục Xuyên lặng lẽ lắc đầu, chính vì cậu là bảng hiệu nên chuyện này càng bị phóng đại.
Chiều hôm đó, một vài KOL địa phương của Bắc Thành đã đưa tin về chuyện này, nội dung báo cáo đều xoay quanh ‘thiếu niên tài năng’, ‘bạo lực học đường’, ‘ép buộc nữ sinh tự sát’. Một thời gian dư luận xôn xao, ban lãnh đạo trường Trung học Phụ thuộc chịu áp lực yêu cầu Thẩm Phó Dã tạm thời không về trường.
Trước đây trên trang web chính thức của trường, tất cả những tuyên truyền về Thẩm Phó Dã đều bị gỡ xuống, suất tuyển thẳng cũng bị hủy vì áp lực dư luận.
Thời gian đó dường như ngày nào cũng có bài viết phân tích sâu mới chứng minh Thẩm Phó Dã xấu xa và khốn nạn đến mức nào.
Công ty của Thẩm Quý Vãng lúc đó đang đối mặt với việc lên sàn, để việc lên sàn suôn sẻ, ông ta chọn hy sinh đứa con trai đã bị hủy hoại gần như hoàn toàn này.
Thẩm Chu Y lúc đó đang công tác ở nước ngoài, ngày về, Thẩm Phó Dã đang bị Thẩm Quý Vãng đánh.
Thẩm Quý Vãng cầm gậy đánh golf trong tay, đánh Thẩm Phó Dã với sức mạnh như muốn đánh chết cậu vậy.
Thẩm Chu Y còn chưa kịp đặt hành lý xuống, đã chạy tới ra sức kéo Thẩm Quý Vãng lại, “Chú út, chú làm gì vậy?”
Tuy là ban ngày, nhưng trên người Thẩm Quý Vãng nồng nặc mùi rượu, ông ta hung dữ nhìn Thẩm Phó Dã, “Cháu đi hỏi nó xem nhiều chuyện gây cho chú bao nhiêu rắc rối? Chú bỏ ra nhiều tâm huyết để nuôi dạy nó, là để nó đi nhiều chuyện sao? Sao tao lại có đứa con ngây thơ như mày chứ?”
Thẩm Phó Dã liếc nhìn ông ta một cái, không lên tiếng.
Thẩm Chu Y đại khái đã hiểu chuyện này, chị nhìn Thẩm Quý Vãng, “Đây cũng không phải là nhiều chuyện, hiện tại đúng là chiều gió không tốt, nhưng Tiểu Dã làm việc này không có gì sai cả. Sau này kết quả điều tra của cảnh sát ra, chiều gió chắc chắn sẽ thay đổi.”
Thẩm Quý Vãng thấy Thẩm Chu Y và Thẩm Phó Dã đều ngây thơ như nhau, hôm nay cơn giận của ông ta đã phát tiết gần hết, ông ta ném gậy đánh golf xuống, sau đó đi ra ngoài.
Thẩm Chu Y đi đến bên cạnh Thẩm Phó Dã, chị nhìn những vết thương trên người cậu, lại nhìn cậu, “Em cũng phải thông cảm cho cảm xúc của chú út, thời điểm then chốt cho việc lên sàn, hơn nữa tính chất doanh nghiệp của chúng ta khá đặc biệt.”
Thẩm Phó Dã im lặng hai giây, đột nhiên cười một cái, “Biết rồi.”
Thời gian đó Bắc Thành mùa đông lạnh giá, nhiệt độ một ngày một thấp hơn, tuyết rơi liên tiếp.
Bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn, Thẩm Phó Dã bị nhốt trong nhà không ra ngoài được, thông báo buộc thôi học của trường Trung học Phụ thuộc đã được gửi đến, Thẩm Quý Vãng lại nổi một trận lôi đình.
Sau khi Thẩm Chu Y biết chuyện này, chị đến phòng Thẩm Phó Dã.
Lúc đó Thẩm Phó Dã ngồi trên ghế, điện thoại của cậu đang bật, màn hình vẫn chưa tắt, vô số tin nhắn đổ vào, mỗi tin đều là chửi cậu.
Hai ngày trước có người rò rỉ thông tin của cậu, rất nhiều người dùng mạng chính nghĩa đều tự phát tấn công cậu.
Thẩm Chu Y nhìn một cái đã không chịu nổi, chị cầm điện thoại của cậu trực tiếp nhấn giữ nút nguồn.
Thẩm Phó Dã nhìn một loạt hành động của chị, không có phản ứng gì. Thẩm Chu Y thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Lúc đó sao lại quay lại?”
Câu hỏi này có rất nhiều người hỏi cậu, nhưng thực ra là một chuyện rất nhỏ, cậu cũng thấy lạ, tại sao họ cứ hỏi câu hỏi này.
Thẩm Phó Dã suy nghĩ một lúc, sau khi chuyện xảy ra đây là lần đầu tiên cậu nhớ lại cảnh tượng hôm đó, “Lúc đó ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như đang cầu cứu.”
“Nhưng em không quen cậu ấy.” Thẩm Chu Y nói.
Thẩm Phó Dã hỏi: “Chị gặp người bị bệnh nặng bị thương nặng cầu cứu trên đường cũng phải xem quen hay không quen trước sao?”
Thẩm Chu Y im lặng, “Chị biết ý em nói gì, nhưng Tiểu Dã à, chỉ là người gặp thoáng qua, cái giá em phải trả bây giờ quá lớn rồi. Mà cô bé kia, em cũng không cứu được cô bé.”
Thẩm Phó Dã không nói gì nữa.
Kết quả điều tra của cảnh sát ra rất nhanh.
Lục Giai Giai trong thời gian học ở trường bị nhóm nữ sinh đứng đầu là Thịnh Nghênh Phỉ bạo lực học đường, cộng thêm áp lực học tập nghẹt thở của trường Trung học Phụ thuộc và áp lực từ mẹ, cuối cùng không thể giải tỏa, cô ấy dùng cái chết để giải thoát.
Trước khi chết Lục Giai Giai muốn trả thù Thịnh Nghênh Phỉ nên gọi điện bảo Thịnh Nghênh Phỉ đến. Còn Thẩm Phó Dã đúng như cậu nói, cậu phát hiện tâm trạng Lục Giai Giai không ổn nên đã đi tìm cô ấy.
Sau đó Thịnh Nghênh Phỉ vì sợ hãi, sợ chuyện này có liên quan đến mình nên đã nói dối ngay lập tức buộc tội Thẩm Phó Dã, trong trường thì lợi dụng tường ẩn danh, diễn đàn và các nhóm WeChat để bôi nhọ vu khống Thẩm Phó Dã.
Để bảo vệ người chưa thành niên, cũng vì không có bằng chứng đủ chắc chắn để buộc tội, chuyện của nhóm nữ sinh đứng đầu là Thịnh Nghênh Phỉ không được công khai. Cảnh sát và ban lãnh đạo trường nói chuyện một chút, lại nói chuyện với phụ huynh mấy nữ sinh đó một chút, cuối cùng trường Trung học Phụ thuộc buộc thôi học Thịnh Nghênh Phỉ, còn mấy nữ sinh kia bị lưu ban theo dõi.
Nhưng thông cáo của cảnh sát không dập tắt tin đồn, càng không dập tắt lửa giận và oán hận của mẹ Lục Giai Giai.
Lục Quân Mai chỉ có một đứa con gái này, bà ta và chồng ly hôn rất sớm. Lục Giai Giai từ nhỏ thành tích đã tốt, nhưng từ khi thi đỗ vào trường Trung học Phụ thuộc, thành tích trở nên kém đi, thứ hạng cũng thấp đi. Lục Giai Giai luôn nói với bà ta là người xuất sắc nhiều lên, nhưng trong mắt bà ta Lục Giai Giai mới là người xuất sắc nhất. Bây giờ con gái bà ta không còn nữa, sao có thể không còn được.
Cổng trường Trung học Phụ thuộc, cổng đồn cảnh sát, cổng nhà Thẩm Phó Dã, Lục Quân Mai luôn xuất hiện luôn gây náo loạn.
Tin đồn cũng vậy, có lẽ rất nhiều người không biết sự thật, cũng không muốn biết sự thật. Họ chỉ muốn khám phá mặt xấu xa nhất của con người, xem cái gọi là con cưng của trời sa ngã, dù sao người bị thương cũng không phải là mình.
**
[Nghê Dao: Người đó có phải là Thẩm Phó Dã không?]
[Nghê Dao: Đã thu hồi một tin nhắn.]
Ôn Trì Vũ lúc đó vừa tắm xong thì thấy tin nhắn Nghê Dao gửi đến, lại thấy cô ấy thu hồi tin nhắn đó.
Cô không khóa màn hình mà cầm điện thoại đi vào phòng tắm, máy sấy tóc vừa mới sấy được nửa khô.
Nghê Dao lại gửi đến một tin nhắn WeChat, nội dung giống với tin nhắn cô ấy vừa thu hồi.
Ôn Trì Vũ thấy phản ứng của cô ấy rất kỳ lạ, cô suy nghĩ một chút rồi đặt máy sấy xuống, cầm điện thoại lên đánh chữ.
[Ôn Trì Vũ: Đúng vậy.]
Nghê Dao rất nhanh đã gọi điện đến, nhưng khi gọi đến, dường như không biết nói gì với cô, lúc đầu im lặng rất lâu.
“Cậu ấy có kể cho cậu nghe chuyện trước đây không?” Nghê Dao hỏi.
Ôn Trì Vũ cầm điện thoại không nói gì, Nghê Dao nói: “Trì Vũ, một năm trước gần như toàn bộ nữ sinh trường Trung học Phụ thuộc đều thích cậu ấy, sau đó đồn cậu ấy hại chết nữ sinh, rồi không ai dám thích cậu ấy nữa. Cậu có biết họ nói gì về cậu ấy không? Cậu thử lên mạng tìm ba chữ Thẩm Phó Dã xem.”
Ôn Trì Vũ vẫn chưa nói gì, cô mở trang web và nhập tên Thẩm Phó Dã vào, lập tức hiện ra rất nhiều bài báo, bài này còn quá đáng hơn bài kia.
Hơi thở cô bỗng trở nên nặng nề.
“Có sợ không?” Nghê Dao nhẹ giọng hỏi.
Ôn Trì Vũ: “Cậu muốn nói gì?”
“Thực ra tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì cô thấy, Trì Vũ à, cậu ấy rất nguy hiểm.”
Ôn Trì Vũ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Nghê Dao đã nói tiếp: “Cậu ấy cũng rất đáng thương. Những bài báo đó đều là trước khi có kết quả điều tra của cảnh sát, sau đó, chẳng có ai lên tiếng bênh vực cậu ấy. Cậu ấy như thể bị bắt nạt bởi những hành vi được cho là chính nghĩa.”
“Những chuyện này không giấu được đâu, mình không biết cậu ấy có kể với cậu chưa, nhưng sau hôm nay chắc chắn sẽ có người nói với cậu. Ngoài Thẩm Phó Dã ra không ai biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh sát nói cậu ấy trong sạch, còn lại tùy cậu quyết định.”
Ôn Trì Vũ vẫn nhìn chăm chú vào những bài báo sắc bén đó, một lúc lâu sau, cô nói: “Được quen biết cậu thật tốt, Nghê Dao.”
Nghê Dao hiểu ý trong lời nói của cô, mỉm cười.
Tối hôm đó Ôn Trì Vũ đã click vào tất cả các đường link về Thẩm Phó Dã, như thể cô lần đầu tiên được biết về con người này.
Hóa ra trước đây cậu ấy phong độ ngời ngời như vậy sao.
Cậu ấy đã đoạt nhiều giải thưởng, trong diễn đàn trường Trung học Phụ thuộc vẫn còn nhiều ảnh chụp lén cậu ấy. Cậu ấy rất được con gái theo đuổi, số người tỏ tình và ngưỡng mộ còn nhiều hơn cả ở Nguyệt Tầm.
Nhưng tất cả những điều này dường như đã dừng lại vào ngày hôm đó.
Ôn Trì Vũ nhớ lại người phụ nữ đó ở Nguyệt Tầm, rồi lại nhớ đến những cuộc gọi và tin nhắn của Thẩm Phó Dã.
Sau đó trước mắt cô hiện lên đôi mắt đen láy của cậu và bóng dáng cô đơn trong con hẻm tối om đó.
Cô đã từng thấy cậu cứu người, không chỉ một lần. Cô đã từng thấy rất nhiều hành động vô thức hiền lành và dịu dàng của cậu, đó không phải là điều mà một người được miêu tả trong những bài báo này có thể làm được.
Ôn Trì Vũ cảm thấy tim hơi đau.
Cô bỗng rất muốn gặp Thẩm Phó Dã, rất rất muốn gặp cậu.
Lúc đó, trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ đối diện đang phát một bài hát tiếng Quảng.
“Em muốn cứu rỗi anh, để thoát khỏi những điều phi lý của nhân gian
Chỉ cần bằng đôi tay này, dắt anh đi
Không giãy giụa, chỉ nắm chặt tay nhau
Chưa từng cúi đầu dù đi qua hàng triệu vết thương
Đứng phía sau anh
Để đảm bảo anh không còn lo âu phiền muộn
Không nghe những lời đồn thổi vô căn cứ
Chỉ cần anh hạnh phúc, thế là đã đủ…”
Thẩm Phó Dã bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, tay cầm lon bia lạnh, vẻ mặt rất nhạt nhòa. Một lúc sau, cậu cúi đầu một tay mở lon, dựa vào tường, ngẩng đầu uống một ngụm. Trần Mục Xuyên đi đến bên cạnh cậu, đứng dựa tường cùng cậu, cũng uống một ngụm.
Hai người đều không nói gì một lúc, lúc này đã hơn 10 giờ tối, nhưng con đường trước mắt vẫn còn nhiều xe cộ.
Trần Mục Xuyên nhìn một lúc rồi lên tiếng trước, “Vẫn còn sống đấy à.”
Thẩm Phó Dã liếc nhìn cậu ấy một cách nhạt nhẽo, “Sao?”
Trần Mục Xuyên nghe giọng điệu quen thuộc đó, cậu ấy cười một tiếng rồi giơ lon bia lên trước mặt cậu, Thẩm Phó Dã ngước mắt, đưa lon bia trong tay chạm nhẹ vào lon của cậu ấy.
“Cậu đúng là không coi tôi là anh em.” Trần Mục Xuyên lại uống một ngụm bia.
Thẩm Phó Dã không đáp lời.
“Tin nhắn không trả lời, điện thoại không nghe, tôi còn có thể không tin cậu sao?”
Thẩm Phó Dã hạ mi mắt xuống, nhìn lon bia trong tay. Nghe xong lời Trần Mục Xuyên, cậu nhạt nhẽo nói bốn chữ, “Tính khí tăng trưởng.”
Trần Mục Xuyên không tính toán những chuyện này với cậu, cảnh tượng năm ngoái vẫn còn rõ ràng trước mắt cậu ấy, tin đồn tứ phía, dư luận xôn xao, như một cuộc cuồng hoan hoang đường, dường như không phá hủy được Thẩm Phó Dã thì không cam tâm.
“Bây giờ cậu định thế nào?”
“Đại học Kinh đô thôi.” Cậu nói.
Trần Mục Xuyên có vẻ ngạc nhiên, năm ngoái khi nhà trường thông báo hủy bỏ suất bảo cử vào Đại học Kinh đô của Thẩm Phó Dã, cậu ấy đang ở trong văn phòng giáo viên. Sau khi thông báo của cảnh sát được đưa ra, cậu ấy cũng nghe thấy các thầy cô tiếc nuối, nhưng không ai nói gì hoặc làm gì cho Thẩm Phó Dã cả.
“Tôi cứ tưởng…” Dù sao lúc đó có rất nhiều trường muốn ký với cậu, Đại học Kinh đô đã phải cố gắng rất lâu cậu mới đồng ý.
Trần Mục Xuyên chưa nói hết câu, nhưng Thẩm Phó Dã biết cậu ấy định nói gì. Thẩm Phó Dã xoa xoa lon bia hai cái, cậu khẽ cười, giọng điệu bình thường và tùy ý, “Có phải thi không đậu đâu.”
Giọng điệu chuẩn Thẩm Phó Dã, ngạo mạn và tự tin. Trần Mục Xuyên lại cười một tiếng, uống hết lon này lại mở một lon khác.
Thẩm Phó Dã lấy bia từ tay cậu ấy, “Được rồi, ngày mai không phải còn có tiết sao.”
Trần Mục Xuyên nghe thấy vậy, liếc mắt nhìn cậu, “Từ bao giờ cậu lại kiên nhẫn thế?”
“Gì cơ?”
“Ôn Trì Vũ.” Trần Mục Xuyên nhớ đến cách giải bài toán đó, “Dùng dạy toán để tán gái, chiêu cũ rích thế mà cậu cũng dùng.”
Thẩm Phó Dã nghe thấy tên Ôn Trì Vũ, đuôi mắt dịu đi một chút, cậu ngẩng đầu uống bia một cách lười biếng, giọng nói cũng lười biếng, “Đừng ghen tị.”
Trần Mục Xuyên thấy cậu không phủ nhận, lúc này thật sự mới lạ, cậu ấy biết Thẩm Phó Dã khó chiều cỡ nào, “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Cậu nghĩ sao?”
“Vậy tôi thật sự phục Ôn Trì Vũ đấy.”
Thẩm Phó Dã nghĩ đến điều gì đó cười khẽ, “Đúng là có bản lĩnh không nhỏ.”
Cửa tự động của cửa hàng tiện lợi bên cạnh lại mở ra, giọng nữ máy móc tự động phát “Hoan nghênh quý khách.”
Thẩm Phó Dã ném lon bia vào thùng rác bên cạnh, cậu ngẩng đầu nhìn TV đang chiếu trận bóng trong cửa hàng tiện lợi, rồi cúi đầu nhìn điện thoại, trong danh sách WeChat, người được ghim đầu tiên đã gửi tin nhắn đến.
Cậu nhìn một cái rồi nói: “Tôi đi đây.”
Bộ dạng đó thật sự, Trần Mục Xuyên khó có thể miêu tả.
Trần Mục Xuyên nhìn cậu đi qua đường, bóng dáng đi vào cửa khách sạn, cậu ấy chậm rãi cười lên, chửi một câu tục, “Đúng là…”
Chửi xong, cậu ấy ném lon bia vào thùng rác, cũng đi luôn.
Vậy hẹn gặp ở Đại học Kinh đô nhé.
Dù sao, tuổi trẻ chính là sinh sôi không ngừng, hoang dại sinh trưởng, sự tồn tại của Thẩm Phó Dã chính là kiêu ngạo phá hủy và bị phá hủy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");