Phó Dã - Thư Dã

Chương 3: Hóa ra, cậu sợ con gái khóc.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tối hôm đó, khi Ôn Thu từ nhà bếp phía sau đi ra với một hộp cơm thì Thẩm Phó Dã đã đi rồi.

“Thẩm Phó Dã đâu rồi?”

Ôn Trì Vũ ôm cặp sách rồi đi vào quầy, cô lấy ra tờ bài tập chưa làm xong: “Cậu ấy về rồi.”

Ôn Thu à một tiếng rồi mở hộp cơm ra đặt trước mặt Ôn Trì Vũ: “Vậy em ăn vài cái đi, chị đã hâm nóng rồi, ban đầu định đưa cho cậu ấy mang về ăn đêm.”

Ôn Trì Vũ gật đầu, Ôn Thu lại đi lấy cho cô một đôi đũa.

Chị vẫn chưa tính xong sổ sách, ngồi bên cạnh Ôn Trì Vũ, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Hình như cậu ấy có người thân ở đây, hiện đang ở nhà người thân. Ban đầu chị nhìn dáng vẻ cậu ấy, cứ tưởng không làm được mấy việc này, không ngờ khá chịu khó, hôm nay còn giúp sắp xếp kho nữa.”

Ôn Trì Vũ gật đầu, mắt vẫn nhìn vào bài tập.

“Đẹp trai thật sự có ích thật, hôm nay mấy người ở cửa hàng nhìn thấy cậu ấy, mắt đều không rời đi được, cứ chăm chăm nhìn cậu ấy.” Ôn Thu thấy buồn cười: “Như Trần Điệp ở tiệm kim khí bên cạnh kia, chỉ một buổi chiều đã qua mấy lần rồi.”

Nghe câu này, Ôn Trì Vũ nhớ đến hành động vừa rồi của mình: “Đúng là đẹp trai.”

Ôn Thu liếc nhìn cô, cười: “Đúng không, chị cũng thấy thế.”

Ôn Trì Vũ thật sự không đói lắm, chỉ ăn hai cái sủi cảo rồi chuyên tâm làm bài.

Ôn Thu tính xong sổ sách, ngồi bên cạnh cùng xem bài tập với cô, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó: “Cuối tuần này em có muốn đi gặp anh ấy không?”

Ôn Trì Vũ nhất thời chưa kịp phản ứng: “Ai cơ?”

“Hồ Tô Lâm, đối tượng mai mối của chị ấy.” Chị thấy Ôn Trì Vũ tỏ vẻ nghi hoặc liền nói: “Như chị và anh ấy, chỉ cần hai bên ưng nhau là được, không giống như mấy người trẻ còn phải yêu đương, mọi người đều nhắm đến chuyện kết hôn, không lãng phí thời gian đó.”

“Có phải dì Hoàng lại nói gì không?” Ôn Trì Vũ nhíu mày, hơi không vui: “Chị đừng nghe lời bà ấy hoài.”

Nói xong, cách hai giây, Ôn Trì Vũ lại nói: “Em đi gặp vậy, lỡ như chị bị lừa thì sao.”

“Haha, Tiểu Vũ nhà chị thông minh nhất, giúp chị gái xem mắt nào.”

Nửa tiếng sau, Ôn Trì Vũ làm xong bài tập, sau đó thu dọn đồ đạc rồi lên lầu vệ sinh.

Khi đi ra, cô thấy Ôn Thu đang nói chuyện điện thoại với Hồ Tô Lâm. Cô liếc nhìn rồi thu hồi tầm mắt, chợt nhớ đến thẻ học sinh quên mang theo hôm nay.

Cô về phòng tìm một lượt rồi xuống lầu tìm một lượt, cuối cùng lục soát tất cả các góc trên dưới nhưng vẫn không thấy thẻ học sinh của mình.

Ôn Trì Vũ như nghĩ ra điều gì đó, nên không tìm nữa.

Ngày hôm sau ở cổng trường không tránh khỏi lại bị ghi tên, cô tranh thủ giờ ra chơi đến phòng giáo vụ làm lại thẻ.

Lúc quay về, đối diện ở hành lang đụng phải đám người Ninh Tiểu Di.

Hôm nay trời vẫn mưa, những hạt mưa dày đặc rơi xuống, tiếng mưa rất lớn, có thể che giấu được nhiều bí mật.

Tiếng bước chân ồn ào một lúc, hành lang lại trở về im lặng như trước.

“Trốn cái gì? Sao trước mặt thầy cô và con trai không trốn?”

Tóc Ôn Trì Vũ bị túm lấy, bị đẩy thẳng xuống sàn nhà vệ sinh.

Người bên cạnh thấy đồng phục của cô bị bẩn, khó chịu tặc lưỡi: “Tiểu Hạ cẩn thận chút, đừng để lại dấu.”

Ninh Tiểu Di cười khẩy một tiếng, nhìn chằm chằm Ôn Trì Vũ, chỉ nhìn khuôn mặt này của cô đã thấy khó chịu rồi. Cô ta ghét nhất mấy đứa giả thuần khiết, trước đây cô ta từng thích một nam sinh, theo đuổi mấy tháng trời chết đi sống lại, cuối cùng lại bị mấy đứa trước mặt giả thuần sau lưng bán khỉ này cướp mất.

Ngoài lý do đó, còn có…

“Mày với chị mày ai giả tạo hơn? Có phải cái mặt này khiến một lũ đàn ông ngu ngốc đến choáng váng không?”

Nhà Ninh Tiểu Di ở thị trấn nhỏ này thuộc dạng khá giàu có, cha mẹ bên ngoài cũng tỏ ra rất hạnh phúc, nhưng người khác không biết hai năm trước cha mẹ cô ta từng suýt ly hôn vì Ôn Thu.

“Mất cha mất mẹ thì không thể làm người tử tế sao? Nhất định phải đê tiện thế à? Con điếm!”

Toàn thân Ôn Trì Vũ căng cứng, lưng đã đau đến toát mồ hôi. Nhưng cô cắn răng, không lên tiếng cũng không khóc.

Chuyện của Ôn Thu, vốn dĩ chỉ là đối phương đơn phương, đã giải thích với họ vô số lần nhưng đều vô dụng.

Vì chuyện này họ đã bị cả nhà họ Ninh quấy rối ngầm rất lâu, không chỉ khiến danh tiếng của Ôn Thu bị hỏng, ngay cả Ôn Trì Vũ ở trường cũng bị nhóm nhỏ do Ninh Tiểu Di cầm đầu “chăm sóc” đặc biệt.

Ban đầu không quá đáng như bây giờ, đợt trước không biết ai nói Ôn Trì Vũ báo cáo với giáo viên về việc họ hút thuốc, yêu sớm và chép bài. Họ như tìm được lý do, lập tức trở nên càng quá đáng hơn.

Cơn đau trên người càng lúc càng rõ ràng, Ôn Trì Vũ co rúm người lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng cầu nguyện chuông vào học sớm reo.

Không biết qua bao lâu, trong bóng tối đột nhiên có người hô: “Có người đến, đừng làm nữa.”

Ninh Tiểu Di hừ lạnh một tiếng, không cam lòng lại giật tóc cô một cái mới thu tay lại: “May mắn cho mày đấy.”

Sau đó cả đám người chỉnh trang lại tóc tai trước gương, mới vừa nói vừa cười rời đi.

Khi chuông vào học reo lên, cô giáo tiếng Anh đúng giờ bước vào lớp học, cô giáo quét mắt một vòng, phát hiện thiếu một chỗ ngồi.

“Ôn Trì Vũ đâu rồi?”

Trong lớp không ai trả lời, chỉ có Chu Tuế Tuệ mặt đột nhiên tái nhợt, ngoái nhìn về phía sau một cái rồi lại cứng nhắc quay về.

Học được nửa tiết, Ôn Trì Vũ mới xuất hiện ở cửa lớp. Trông cô không có gì khác so với trước đó, thái độ rất tốt khi xin lỗi cô giáo.

Cô giáo tiếng Anh càu nhàu vài câu, không so đo với cô.

Ôn Trì Vũ ngồi vào chỗ, cố gắng tập trung chú ý vào sách giáo khoa, nhưng sau đó người thực sự quá đau, cô không biết không hay gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Khi tự học buổi tối sắp tan học, bàn cô không biết bị ai đẩy một cái, Ôn Trì Vũ người căng thẳng giật mình tỉnh giấc.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, mưa còn to hơn ban ngày. Trong lớp học vẫn như thường lệ, cô vừa thở phào nhẹ nhõm, dưới tờ bài tập, cô phát hiện một mảnh giấy nhỏ–

[Tan học chạy nhanh.]

**

Khi mưa to nhất, Ôn Trì Vũ chống ô chạy hết sức. Cô không biết ý nghĩa mảnh giấy đó là gì, lại sợ Ôn Thu phát hiện điều gì đó. Lòng vòng rẽ vào một con hẻm tối, cô đột nhiên dừng bước, căng thẳng quay người lại, khi nhìn rõ người vẫn theo sau mình mới thả lỏng xuống.

“Cậu còn muốn theo tôi bao lâu nữa?”

“Hôm nay họ có đánh cậu không? Hay là nhốt cậu?”

Chu Tuế Tuệ không dám nhìn vào mắt cô, nói xong liền cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, ô bị gió thổi nghiêng ngả, mưa đều rơi lên đồng phục.

Ôn Trì Vũ không lên tiếng, chỉ đứng im lặng ở đó.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, cả hai đều im lặng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Chu Tuế Tuệ đỏ hoe mắt, cô ấy cắn môi, ép bản thân tiếp tục nói: “Tôi… tôi chỉ muốn nói với cậu một câu xin lỗi. Lúc đầu tôi chỉ muốn trả thù họ một chút… những điều nói ra đều là sự thật… nhưng chỉ là không ngờ…”

Cô ấy nói ngập ngừng, nhưng Ôn Trì Vũ đã nhìn thấy sự nhút nhát và không cam lòng trong đáy mắt cô ấy: “Không ngờ bị họ phát hiện, vì quá sợ hãi nên nói những chuyện chép bài, yêu sớm, hút thuốc đều là tôi báo cáo với giáo viên.”

Chu Tuế Tuệ run rẩy dữ dội, nước mắt từng giọt to rơi xuống, hòa lẫn với nước mưa.

Ôn Trì Vũ nhìn cô ấy một lúc, đột nhiên tiến gần hơn một chút, đưa tay chỉnh lại cổ áo đồng phục đã bị gập của cô ấy.

“Mảnh giấy đó là cậu đưa cho tôi phải không?”

Không ngờ hành động này khiến Chu Tuế Tuệ khóc dữ dội hơn: “Tôi nghe họ nói sau giờ học còn muốn chặn cậu, tôi lại không dám nói chuyện với cậu ở trường… Xin lỗi cậu, tôi không biết họ sẽ đối xử với cậu như vậy. Tôi thật sự quá sợ, quá sợ…”

Nói đến đây, Chu Tuế Tuệ đột nhiên dừng lại hai giây, rồi cảm xúc trở nên kích động hơn. Cô ấy nắm lấy tay Ôn Trì Vũ: “Kỳ thi đại học không còn xa nữa, Trì Vũ cậu học giỏi thế này, nhất định sẽ thi tốt, cậu sẽ rời khỏi thị trấn nhỏ này, không bao giờ phải gặp lại bọn họ nữa.”

Ôn Trì Vũ cúi đầu, chăm chú kéo khóa áo khoác đồng phục của cô ấy lên rồi mới lên tiếng nhỏ nhẹ: “Họ không phải vì những chuyện cậu nói mà đối xử với tôi như vậy đâu, chỉ là muốn tìm một lý do chính đáng thôi.”

Chu Tuế Tuệ sững người, như thể không hiểu lời cô nói.

Mưa dường như to hơn, dữ dội đến mức như muốn đánh thủng cả ô.

Ôn Trì Vũ lại giúp cô ấy giữ thẳng ô, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào tay cô ấy.

Chu Tuế Tuệ vô thức rụt người lại, ngay lúc đó, giọng Ôn Trì Vũ lại vang bên tai cô ấy, lần này còn nhỏ hơn vừa rồi nhiều: “Nếu muốn trả thù, phải làm một đòn chí mạng cướp đi thứ quan trọng nhất của họ mới được.”

Chu Tuế Tuệ sửng sốt một lúc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Ôn Trì Vũ đã biến mất.

Cô ấy hơi nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không, một nữ sinh ngoan ngoãn học giỏi nhất trường, sao lại nói ra những lời như vậy.

**

Ôn Trì Vũ xác định ngoài Chu Tuế Tuệ ra không ai theo mình rồi mới nhìn quanh.

Thì ra không biết từ lúc nào, cô đã chạy đến con hẻm sâu nhất trong thị trấn, Ôn Trì Vũ trong lòng nhẩm phải về nhanh, không thì Ôn Thu sẽ lo lắng.

Nhưng vừa đi được hai bước, chân lại dừng lại, cô nhìn thấy Thẩm Phó Dã.

Con hẻm sâu và hẹp, nam sinh ngồi trước cửa gỗ của một ngôi nhà cũ, quần áo trên người đều bị mưa làm ướt sũng, trời tối thế này vẫn có thể thấy trên làn da trắng lạnh của cậu những vết bầm tím rõ ràng do bị đánh. Gần cậu có một vũng nước nhỏ, màu rất đậm, mưa tanh tưởi cũng không thể hòa tan được máu đặc.

Cậu không động đậy, lưng khom xuống, ánh mắt hơi đờ đẫn, cả con hẻm đều trống vắng, cậu cô đơn lẻ loi, thất thế như một con chó hoang không ai muốn.

Ôn Trì Vũ nhìn một lúc, đang do dự có nên đi qua không thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Trong tiếng mưa, tiếng chuông không rõ ràng, nhưng cũng làm kinh động người kia.

Ôn Trì Vũ không biết tại sao mình lại chạy, khi chạy đến một con hẻm khác mới nghe điện thoại. Giọng Ôn Thu vang bên tai, hơi thở cô quá gấp, không rảnh để ý.

Nhiều năm sau, Ôn Trì Vũ vẫn thường nghĩ đến khung cảnh đó, nghĩ đến gương mặt nghiêng và đôi mắt của Thẩm Phó Dã.

Lúc đó cô mới hiểu, cậu ấy như vậy chẳng khác gì cô.

Đều là những rắc rối khiến người ta ghét bỏ.

**

Ôn Trì Vũ rất quen thuộc với thị trấn nhỏ này, cô biết rẽ trái sang con hẻm khác có một hiệu thuốc.

“Sắp đóng cửa rồi, em muốn gì thì nhanh lên.” Nhân viên thúc giục cô.

Ôn Trì Vũ ngẩn người: “Betadine, oxy già, băng gạc với xịt vết thương Vân Nam Bạch Dược và thuốc giảm đau.”

Nhân viên nghe xong, ánh mắt vốn đang ở chỗ khác chuyển qua, đảo qua người cô đầy dò xét. Ôn Trì Vũ không để ý ánh mắt của cô ta, cúi đầu trả tiền rồi rời đi.

Khi cô xách túi đựng thuốc quay lại, Thẩm Phó Dã đã không còn nữa.

Trong con hẻm vắng tanh, cô nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ đó, ánh mắt đờ đẫn mấy giây.

Ngày hôm đó, vì về muộn, Ôn Trì Vũ bị Ôn Thu lải nhải rất lâu.

Người cô đau, lại bị gió thổi và dầm mưa, đầu óc mụ mẫm không nghe được chữ nào. Trước khi ngủ, chỉ nhớ mình đã hỏi Ôn Thu: “Thẩm Phó Dã thật sự có người thân ở đây sao?”

Ôn Thu hình như sững người, mơ hồ nói một câu, chị cũng không rõ.

Ôn Trì Vũ còn muốn hỏi gì nữa, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, mí mắt không mở nổi mà thiếp đi. Đêm đó nửa đêm cô bắt đầu sốt, sáng dậy cả người mê man, suýt đi học muộn.

Cô không nói với Ôn Thu, tự đi tìm thuốc rồi vội vàng uống.

Hai ngày đó Ôn Trì Vũ sống rất khó khăn.

Cô sợ đến trường quá sớm bị chặn đường nên đã canh giờ vào lớp. Giờ ra chơi cố gắng không đi toilet, có đi cũng phải lúc đông người, tan học thì chạy còn nhanh hơn.

Nhưng dù có trốn thế nào, họ vẫn học cùng một lớp.

Đám Ninh Tiểu Di dù quá đáng đến mấy, nhưng vẫn muốn tốt nghiệp, không dám gây sự công khai.

Nên họ tìm ra trò vui mới.

Giờ ra chơi, ngay trong lớp học.

Một đám người ngồi vây quanh Ôn Trì Vũ, như thể là những cô bạn thân bình thường.

Họ cười khúc khích nhìn Ninh Tiểu Di vẽ vời trên mặt cô, chẳng mấy chốc tiếng cười trở nên càng phóng túng.

Ninh Tiểu Di cũng cong môi cười, vẻ mặt thân thiết, nhưng thực ra tay đang dùng sức ấn đầu Ôn Trì Vũ, bắt cô tự nhìn gần vào gương trang điểm: “Mày mau nhìn xem, đẹp không, đây là kiểu trang điểm thịnh hành nhất bây giờ đấy.”

Ôn Trì Vũ mặt mộc, như khúc gỗ không lên tiếng. Như thể người trong gương kia, phấn mắt năm màu sáu sắc, mascara dính chùm không phải là cô.

Ninh Tiểu Di thấy phản ứng của cô, tặc lưỡi thấy không vui, cười đủ rồi liền khoác tay mấy cô bạn thân đi ra cửa hàng tạp hóa.

Đợi họ ra khỏi lớp, Ôn Trì Vũ mới chậm rãi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh. Người trong hành lang thấy cô, đều né ra, nhưng ánh mắt lại dồn về phía cô, có người nhịn cười, có người ghét bỏ, có người xem kịch vui, cũng có người thương hại, nhưng không một ai nói gì.

Tiếng nước chảy ào ào, nước lạnh rửa ba lần, làn da trắng bị chà xát rửa đến đỏ ửng, trong gương đầy vết nước vẫn còn thấy màu sắc trên mặt.

Chu Tuế Tuệ không biết từ khi nào, lén theo đến, đứng sau lưng cô, mắt đỏ hoe.

Tất cả những gì vừa xảy ra, cô ấy đều thấy, nhưng không dám ngăn cản.

Cô ấy đưa cho Ôn Trì Vũ một chai nhỏ in tên không rõ: “Đây là nước tẩy trang, mấy thứ đó chỉ dùng nước không rửa được đâu.”

Ôn Trì Vũ đầu vẫn còn sốt, chậm nửa nhịp đưa tay nhận lấy, cô nghĩ đến điều gì đó: “Cậu đừng nói chuyện với tôi.”

“Hả?”

Giọng Ôn Trì Vũ rất nhỏ: “Họ không thấy, nhưng người khác sẽ thấy, sẽ đi gây phiền phức cho cậu đấy.”

Chu Tuế Tuệ khóe mắt càng đỏ, lại sắp khóc: “Trì Vũ, tôi…”

Ôn Trì Vũ cúi đầu, không nói gì nữa, dùng nước tẩy trang rửa lại mặt một lần nữa.

Nhưng nước tẩy trang kém chất lượng, ngay cả mỹ phẩm kém chất lượng cũng không tẩy sạch được, huống chi là những thứ khác.

Ngày hôm đó sau giờ học, Chu Tuế Tuệ không biết nghĩ sao đột nhiên gan dạ hơn một chút. Cách cổng trường một đoạn, cô ấy chạy nhỏ đến bên cạnh Ôn Trì Vũ, đi theo cô nhất định đòi cùng đi.

Ôn Trì Vũ cụp mắt nhìn cô ấy một lúc, không lên tiếng.

Chu Tuế Tuệ thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải vì muốn làm cô vui lên không mà cứ líu lo không ngừng kể chuyện trong trường.

Ôn Trì Vũ phần lớn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ đáp lại một câu.

“Lớp tụi mình hình như sắp có học sinh chuyển đến, hôm nay mình lên phòng giáo vụ, thấy trên bàn thầy Cao có một đơn xin chuyển trường, em liếc qua tấm ảnh dán trên đó, là một nam sinh, đẹp trai lắm.”

Chu Tuế Tuệ nói xong, ngừng hai giây thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm ba chữ: “Siêu đẹp trai.”

Ôn Trì Vũ bị vật vã cả ngày, giờ toàn thân không còn chút sức lực, giọng rất yếu: “Thật sao?”

“Đúng vậy, đẹp trai hơn cả Cố Chu và Trình Diễm Sinh đấy.” Chu Tuế Tuệ chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trắng đến trong suốt của Ôn Trì Vũ, “Tối hôm đó… cậu nói… cái lý do cậu nói đó… Ninh Tiểu Di đối xử với cậu như vậy có phải vì Trình Diễm Sinh không? Tôi cũng cảm thấy Trình Diễm Sinh hình như thích cậu. Nhưng… nhưng lần trước…”

Cô ấy chưa nói hết, Ôn Trì Vũ dừng bước, ánh mắt rất tĩnh lặng, khẽ lắc đầu: “Cậu ta không thích tôi.”

Chu Tuế Tuệ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhìn Ôn Trì Vũ một lúc, còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng nhà cô đã đến, cuối cùng chỉ nói một tiếng tạm biệt rồi về nhà.

Trong con ngõ tối đen giờ chỉ còn lại một mình Ôn Trì Vũ, gió thổi ào qua, đồng phục bị cuốn lên, nước mưa cũng len lỏi vào cổ áo.

Cô run lên vì lạnh, rồi nhân lúc tối đen này, để những cảm xúc dồn nén trong lòng mấy ngày qua được thoát ra một chút.

Nhưng chưa được bao lâu, từ đằng xa vọng lại tiếng người.

“Dì Hoàng à, đây là lựu mới về, cửa hàng vừa nhập, cháu mang đến biếu dì một ít, cảm ơn dì vẫn luôn quan tâm đến cháu.”

“Ôi sao cháu khách sáo thế, Tiểu Hồ là người tốt đấy, cháu phải trân trọng nhé, tuổi cháu cũng không còn nhỏ nữa, lại còn đèo bòng một đứa em gái, nói không nghe được thì cũng như nuôi con vậy. Sau này nó đi học, tiền học phí sinh hoạt phí càng đắt, cháu còn phải lo nữa. Nhiều người sẽ để tâm đến chuyện này, nhưng Tiểu Hồ là người thật thà có trách nhiệm không để ý những điều đó nên cháu phải nắm bắt cho tốt đấy.”

“Cháu biết rồi ạ, dì Hoàng cháu hiểu mà.”

Hai người phụ nữ còn nói với nhau thêm vài câu, Ôn Thu chào tạm biệt rồi đi về phía cửa hàng.

Người phụ nữ được gọi là dì Hoàng cũng quay người vào nhà mình, cửa nhà chưa đóng, có tiếng vọng ra.

Chồng dì Hoàng nói: “Ôn Thu cũng khéo quan hệ đấy.”

“Hừ, thế mà gọi là khéo quan hệ à, có hai quả lựu đã mua chuộc được ông rồi.” Bà ta dừng lại, rồi bỗng nhiên giọng điệu thay đổi, “Có phải ông thấy hai chị em nó xinh nên trong lòng có ý đồ gì khác không?”

“Bà nghĩ gì vậy? Trong lòng tôi chỉ có mình bà thôi.”

“Xinh đẹp thì có ích gì, nhà họ những chuyện bẩn thỉu đó, nếu không…”

Ôn Trì Vũ không nghe tiếp nữa, cô cúi đầu dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt, cố nén cảm xúc trở lại, tiếp tục đi về phía cửa hàng Giai Mỹ.

Cửa hàng vẫn như mọi khi, Ôn Thu rảnh rỗi đang xem phim truyền hình, thấy Ôn Trì Vũ về, giục cô đi rửa tay rồi đưa cho cô một cái bát, trong đó đựng lựu đã bóc sẵn.

Ôn Trì Vũ trông có vẻ như mọi khi, cô ăn vài hạt.

Ôn Thu cười hỏi: “Ngọt không?”

Ôn Trì Vũ gật đầu, “Ngọt lắm.”

“Chị để riêng thêm một ít đấy.”

Ôn Trì Vũ ngước lên nhìn quanh cửa hàng: “Thẩm Phó Dã đâu ạ?”

“Đừng có suốt ngày gọi tên người ta, phải có lễ phép gọi là anh. ” Ôn Thu chỉ vào mấy hộp sữa vừa về, “Đi giao hàng rồi, thời tiết thế này đường trơn, bên bà Trương đi lại không tiện nên chị bảo cậu ấy mang sữa qua cho họ.”

Ôn Trì Vũ gật đầu, vẫn có thể làm việc được chắc là vết thương không nặng lắm.

Khoảng năm phút sau, tập phim Ôn Thu đang xem đã hết, chị tranh thủ lúc quảng cáo, đi ra sau xem nồi súp đang hầm trên bếp gas.

Ôn Trì Vũ thấy chữ Phúc dán trên cửa kính từ hồi Tết, bị gió thổi bay. Cô đứng dậy rồi đi ra ngoài, định nhặt lại.

Tình cờ, Thẩm Phó Dã giao hàng về, cậu nhanh hơn cô một bước nhặt được tờ chữ Phúc đã cũ kỹ.

Trong bóng tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn trắng từ bóng đèn tuýp rẻ tiền trong cửa hàng hắt qua cửa kính.

Hơi sáng, nhưng không rõ lắm.

Cậu cúi đầu nhìn tờ chữ Phúc: “Ướt rồi.”

Ôn Trì Vũ theo phản xạ ngước lên nhìn mặt cậu trước, vết thâm tím trên mặt vẫn còn, nhưng đã nhạt đi nhiều không đáng sợ như trước nữa.

Sau đó cô mới cúi đầu nhìn xuống: “Không dán được nữa, phải vứt thôi.”

Không biết từ nào trong những từ này khiến ánh mắt cậu chuyển sang.

Chỉ một cái nhìn, cậu nói: “Mascara lem rồi.”

Ôn Trì Vũ sững người, rồi cậu lại nói: “Khóc à?”

Cô không biết sao cậu nhìn ra được, lúc nãy Ôn Thu ở trong cửa hàng sáng như vậy mà còn không phát hiện.

Ánh mắt cậu không có cảm xúc đặc biệt gì, chỉ nhìn cô, hỏi một cách thờ ơ: “Vì chữ Phúc rơi sao?”

Ôn Trì Vũ hơi hoảng, tim cũng đập nhanh theo, cách nói của cậu rõ ràng là đang đùa. Ôn Trì Vũ sợ Ôn Thu biết điều gì đó, không kịp suy nghĩ kỹ, buột miệng: “Không làm được bài.”

Cậu khẽ cười, Ôn Trì Vũ tưởng cậu lại sắp nói cô là con nít, không ngờ cậu đẩy cửa đi vào cửa hàng.

Giờ tan ca của cậu đã qua từ lâu, Ôn Thu từ nhà bếp đi ra về chỗ tivi, thấy cậu: “Lúc về mang mấy quả lựu về ăn nhé.”

Cậu ậm ừ đáp lại, đi thẳng ra sau rửa tay, rồi quay lại thấy Ôn Trì Vũ cầm tờ chữ Phúc, vẫn đứng ngây ra ở đó.

Cậu nhìn cô kỳ lạ: “Bài đâu?”

Ôn Trì Vũ phản ứng mất mấy giây, mới hiểu cậu đang nói gì.

Cô vội vàng ném tờ chữ Phúc vào thùng rác sau đó chạy bước nhỏ đến chỗ quầy, lấy cặp sách ra, kéo khóa kéo rồi tìm đề bài.

Vì động tác quá gấp, ngón tay còn bị kẹt vào khóa kéo.

“Vội cái gì?” Giọng cậu hơi đục, lúc nãy ở ngoài cuốn theo gió đêm nên không rõ, giờ nghe như có thêm chút giọng mũi.

Không biết cậu cũng bị cảm à?

Ôn Trì Vũ nuốt nước bọt một cách căng thẳng, tự lừa mình dối người nói: “Không vội.”

Cậu uể oải dựa vào quầy, lười nhác cụp mắt xuống, nghe câu này, lại cười: “Ừ.”

Tiếng ừ này là đáp lại câu không vội của cô, rõ ràng rất qua loa, nhưng cậu như vậy, ngược lại khiến Ôn Trì Vũ cảm thấy, cậu có chút ý dỗ dành cô.

Ôn Trì Vũ càng không kiểm soát được nhịp tim, trong đầu loạn xạ ghép nối tất cả hành động và lời nói của cậu mấy ngày nay.

Lúc nãy lý do không làm được bài của cô là bịa đại, giờ cô tiện thể lấy ra tất cả những bài khó mà cô đã tổng hợp từ trước.

Cậu lật lật: “Nhiều thế này à?”

“Hả?”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt không kìm được lại nhìn chằm chằm cậu.

Tóc mái trước trán cậu thật sự hơi dài, che một nửa mắt, đuôi mắt xuôi xuống, lông mi rất dài, trên mũi và má trái có nốt ruồi. Có lẽ cậu hơi cận thị nên nhìn đồ hay híp mắt lại, nhưng khóe mắt có thương tích, không cẩn thận chạm vào khiến cậu lại hơi nhíu mày.

Ôn Trì Vũ muộn màng cảm thấy ngượng: “Đúng… đúng là hơi…”

Bất chợt, cậu nhấc mi mắt lên, đôi mắt đen láy, nhìn cô một cái: “Tôi cũng không vội.”

Rồi chữ “nhiều” kia, bị cô nuốt ngược trở lại.

Vậy nên, ý cậu là, bài nhiều một chút cũng không sao, cậu không vội.

Lúc nãy còn chỉ là đoán.

Giờ Ôn Trì Vũ hơi chắc chắn, cậu đúng là đang dỗ dành cô.

Cô bị thiêu đến mức đầu óc rối tung như bột nhão, vậy mà vẫn có thể phân tích lộn xộn ra được điểm yếu của cậu. Hóa ra—

Cậu sợ con gái khóc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.