(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kỳ nghỉ đông của năm lớp 12 trôi qua rất vội vàng, vốn dĩ kỳ nghỉ đã ngắn, bài tập chất như núi, đủ loại hoạt động, lại còn phải đi trại đông ở Đại học Kinh đô.
Cố Chu vẫn đang làm bài trên tàu, cậu ta liếc nhìn Ôn Trì Vũ bên cạnh đang cầm tập đề hơi thất thần: “Cậu làm hết đề mấy năm trước của Đại học Kinh đô chưa?”
Ôn Trì Vũ gật đầu, Cố Chu thở dài: “Tôi cũng làm hết rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng, đề khó thật.”
“Khó thật đấy.” Ôn Trì Vũ không giỏi nói chuyện, giọng hơi khô khan.
Cố Chu không làm bài được nữa, lại nhìn Ôn Trì Vũ thêm một cái. Cậu ta sớm đã nghe qua tên cô, ở trường cũng luôn gặp trong nhiều dịp khác nhau, ấn tượng lớn nhất của cậu ta về cô là trầm lặng và ngoan ngoãn.
Giống như bây giờ, cậu ta không chủ động nói chuyện, cô cũng sẽ không nói.
“Trước đây cậu từng đến Bắc Thành chưa?” Cố Chu hỏi.
Ôn Trì Vũ lắc đầu.
“Tôi cũng chưa từng đến, ôi, tôi sợ đến đó sẽ bị nghiền nát quá. Cậu biết không, trại đông lần này có rất nhiều người từng thi Olympic đấy. Hơn nữa bọn mình từ thị trấn nhỏ đến, cảm giác sẽ bị bọn họ đánh bại không còn gì.” Cố Chu nói xong, khóe mắt thấy màn hình điện thoại cô sáng lên, là một avatar màu đen rõ ràng chỉ con trai mới dùng.
Đối phương gửi tới: [Trốn đâu rồi.]
Đồng tử Cố Chu khựng lại, cậu ta thấy Ôn Trì Vũ vốn định nói gì đó với mình, nhưng vì tin nhắn này mà cô quên mất định nói gì. Cô cầm điện thoại lên, vẻ mặt so với lúc nãy sinh động hơn mấy phần. Răng cô khẽ cắn môi, ngón tay trên màn hình gõ vài chữ, sau đó gửi đi.
Cố Chu đã từng thấy biểu cảm tương tự này trên mặt những nam nữ sinh đang yêu trong lớp. Nhưng Ôn Trì Vũ, không phải cô không quan tâm mấy chuyện này, trong thế giới chỉ có học tập sao?
“Ôn Trì Vũ.”
Cậu ta theo bản năng gọi tên cô.
Ôn Trì Vũ nhìn qua, vẻ mặt Cố Chu hơi do dự, cậu ta há miệng, nhưng nhìn vào mắt cô, lời định nói lại nuốt trở vào: “Không có gì.”
Bọn họ mười giờ sáng đi từ Nguyệt Tầm lên thành phố, lên tàu lúc mười hai giờ hai mươi, chạy tám tiếng rưỡi cuối cùng cũng đến Bắc Thành.
Ra khỏi nhà ga, trời đã hoàn toàn tối. Nhiệt độ Bắc Thành thấp hơn Nguyệt Tầm quá nhiều, trong gió lạnh Cố Chu gọi một chiếc xe. Ôn Trì Vũ vừa xem chỉ đường, vừa nhìn cảnh đường phố bên ngoài xe.
Nơi này hoàn toàn khác với Nguyệt Tầm, thành phố rất lớn, cao ốc rất nhiều, dù đã tối nhưng vẫn đèn hoa rực rỡ.
Thì ra Thẩm Phó Dã lớn lên và sống ở một nơi như thế này.
Đến khách sạn, Cố Chu nhắc cô: “Sáng mai tám giờ báo danh, bọn mình bảy rưỡi tập trung ở sảnh khách sạn nhé.”
Ôn Trì Vũ gật đầu, rồi đẩy cửa phòng ra.
Khách sạn đặt là chuỗi khách sạn bình dân thường thấy nhất, Ôn Trì Vũ để hành lý xuống, ngồi thẫn thờ trên giường một lúc.
Cô gọi điện cho Ôn Thu: “Chị, em đến rồi.”
Bên kia Ôn Thu đang có khách, chị tính tiền xong mới nói với cô: “Ngồi xe cả ngày chắc mệt lắm, nhanh đi tắm rồi ngủ đi.”
Ôn Trì Vũ khẽ ừ một tiếng: “Em sẽ đi ngay.”
Ôn Thu dặn dò hai câu đừng có áp lực gì, vừa định cúp máy lại nghĩ ra điều gì đó: “Em không nói với Tiểu Dã việc em đi Bắc Thành à, cậu ấy tìm em cả ngày rồi.”
Ôn Trì Vũ à một tiếng, lại nhớ tới tin nhắn Wechat chiều nay của cậu, giọng nói trở nên nhỏ đi: “Gặp cậu ấy là cứ quên mất.”
Ôn Thu không để ý: “Thôi, nghỉ ngơi đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Trì Vũ nắm điện thoại, ánh mắt vẫn dừng trên avatar của Thẩm Phó Dã. Gần mười giờ rồi, bây giờ cậu đang ở đâu nhỉ.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là người mà cô đang nhìn gửi tới một tấm ảnh.
Ảnh chụp hơi mờ, cậu không sợ lạnh chỉ mặc mỗi chiếc áo nỉ có mũ mỏng, đứng trước cửa quán net một cách không đứng đắn đang hút thuốc. Trong đêm đen đường nét hàm và vai cậu rõ ràng, biểu cảm mờ mờ không rõ, chỉ có thể thấy gương mặt nghiêng trắng đến quá đáng.
Ôn Trì Vũ nhìn tấm ảnh này, cô lén lút lưu lại đặt làm hình nền chat với cậu.
“Ảnh tôi gửi rồi đấy, cái tên này của cậu nghĩa là gì? Tên thuốc à. Sao không giống tên lưu số điện thoại trước đây.” A Khoát ném điện thoại cho cậu, kẹp điếu thuốc lướt nhìn Thẩm Phó Dã từ trên xuống dưới: “Kể đi, em Trì Vũ đã làm gì cậu? Làm cậu thành ra thế này.”
Cậu cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không ngước mắt lên: “Thế nào?”
A Khoát cười thành tiếng, chọc ghẹo cậu rất độc: “Cái dáng vẻ bị người ta chơi xong vứt ấy.”
Thẩm Phó Dã lười để ý đến gã, cậu gửi tấm ảnh đó đi, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn. Độ sáng màn hình tối đi, cậu dùng đầu ngón tay chạm một cái, lại sáng lên.
Vẫn không có tin nhắn.
A Khoát bên cạnh lải nhải nói chuyện với cậu: “Cậu thế này không được, dỗ con gái không thể dỗ quá, không thì sau này cậu sẽ khổ đấy.”
Thẩm Phó Dã không đáp lời gã, gã vẫn tự mình vui vẻ: “Đến bước nào rồi? Có cần tôi chỉ cho cậu không.”
Hút hết một điếu thuốc, Thẩm Phó Dã tắt màn hình điện thoại rồi đi vào quán net, đến vị trí cũ lấy áo khoác mặc vào rồi lại đi ra.
A Khoát đợi cậu đi gần một mét mới phản ứng được, gọi với theo: “Đi đâu đấy? Lát nữa hẹn người ta thi đấu mà.”
Thấy cậu không có phản ứng, thậm chí cũng không quay đầu lại. A Khoát vứt đầu thuốc, nhìn bóng lưng Thẩm Phó Dã chửi một câu: “Đệt mẹ, trong mắt chỉ có gái.”
Giờ này trên phố không còn mấy cửa hàng mở cửa.
Thẩm Phó Dã đi mấy bước, cậu dừng chân trước cửa một cửa hàng thú cưng. Trong phòng làm việc sau cửa kính, có một con mèo đang tắm, rất nhát gan cứ chạy trốn khắp nơi, nhân viên cửa hàng động tác dịu dàng nhìn vẻ mặt và giọng điệu cũng rất dịu dàng đang dỗ nó.
Cậu nhìn một lúc, sau đó cúi đầu lại lấy điện thoại ra. Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, màn hình sáng lên —
[Fluoxetine: Gió trông có vẻ to quá.]
Thẩm Phó Dã dựa vào tường phía sau, cậu cụp mắt cười cười, trực tiếp gọi điện cho cô.
Ôn Trì Vũ vừa gửi tin nhắn đó xong thì chuông cửa vang lên, Cố Chu cầm đề ở cửa: “Bài này cậu xem thử cậu làm được không?”
Ôn Trì Vũ vừa cầm đề lên nhìn một cái, còn chưa kịp thấy đó là bài nào thì điện thoại đã vang lên, ba chữ Thẩm Phó Dã xuất hiện trên màn hình.
Cố Chu bên cạnh cô cũng thấy, cậu ta nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ nhìn chằm chằm cái tên hai ba giây rồi mới ngước đầu nhìn Cố Chu: “Tôi nghe điện thoại một chút đã.”
Cố Chu gật gật đầu, nhưng người vẫn đứng ở cửa không động đậy, cậu ta tưởng đây chỉ là một cuộc điện thoại, cuộc nói chuyện vài câu đơn giản.
Ôn Trì Vũ lại liếc nhìn Cố Chu, cô mím môi, hơi nghiêng người nghe điện thoại.
“Alo.”
Cô nói xong bên kia im lặng hai giây, giọng cậu mới vang lên: “Bên cạnh có người à.”
Ôn Trì Vũ nắm điện thoại, ngón tay khựng lại, tim như bị bóp nhẹ: “Sao cậu biết?”
Cậu khẽ cười, không trả lời câu hỏi của cô mà chuyển sang chuyện khác: “Muộn thế này, là cái thằng đó à.”
Ôn Trì Vũ theo bản năng liếc mắt về phía Cố Chu, giọng khẽ ừ một tiếng: “Có một bài.”
“Ham học thật.” Cậu nói.
Ôn Trì Vũ vốn chỉ cần nói chuyện điện thoại với cậu là có cảm giác như đang sốt vậy, toàn thân đều mềm nhũn, trái tim treo lơ lửng giữa không trung, mọi thính giác và cảm giác đều căng thẳng. Bây giờ Cố Chu ở bên cạnh, cảm giác này càng nghiêm trọng hơn, bởi vì ngoài những thứ đó, còn có cảm giác căng thẳng như đang làm chuyện xấu không thể để người khác phát hiện.
Cố Chu đứng bên cạnh một lúc, cuối cùng cũng phát hiện cuộc điện thoại này không giống như cậu ta nghĩ. Cậu ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, có phần không dám tin nhìn về phía Ôn Trì Vũ.
Toàn thân Ôn Trì Vũ đều toát ra vẻ không tự nhiên, giọng vừa nhỏ vừa mềm mại nói: “Vốn dĩ là ham học mà.”
Bản thân cô không biết giọng điệu và ngữ điệu như vậy đặc biệt giống đang làm nũng.
Cố Chu hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Vậy lát nữa tôi đến tìm cậu.”
Ôn Trì Vũ liếc nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt có chút do dự: “À…”
Cố Chu nhíu mày, sắc mặt từ ngượng ngùng chuyển thành hơi khó coi.
Đầu dây bên kia của cô hình như đang nói gì đó, cô đắn đo một lát, sau đó nói với cậu ta: “Bài nào vậy?”
Cố Chu liếc nhìn cô, tay vẫn chỉ vào bài áp chót trên đề.
Ôn Trì Vũ nhìn qua, cô đọc đề một lượt rồi hỏi đối phương: “Chụp gửi cho cậu nhé?”
Người đó có lẽ nói là không cần.
Cô ừ một tiếng, rồi nhìn về phía Cố Chu, nói với Cố Chu: “Tôi bật loa ngoài, cậu ấy giảng.”
Cố Chu vừa định hỏi cậu ta có biết làm không.
Ôn Trì Vũ đã đặt điện thoại giữa hai người, giọng của người con trai đó vang lên từ điện thoại.
Giọng điệu không lạnh không nóng, ngữ điệu kéo dài theo thói quen, rất lười biếng, nhưng…
Cố Chu nhíu mày sâu hơn, bởi vì tuy cậu ta nói rất tùy ý, nhưng tư duy rất rõ ràng, chỉ ba hai câu đã khiến Cố Chu hiểu được bài này phải làm thế nào.
Cố Chu nhìn chằm chằm ba chữ Thẩm Phó Dã trên màn hình, trong đầu toàn là những hình ảnh trước đây. Trường Trung học phổ thông số 11 thần thánh hóa cậu, nói cậu là cao thủ thi Olympic nói cậu là đứa con trời cưng, còn nói gia thế cậu hiển hách. Nhưng Cố Chu luôn không để tâm, dù sao trông cậu chỉ rất ngầu rất có cá tính, nhưng thành tích không như lời đồn, mỗi lần thi đều rất bình thường.
Có lẽ những chuyện đó, chẳng qua là nữ sinh nhìn gương mặt đó của cậu, tự mình tưởng tượng ra. Nhưng đàn ông mà, có bản lĩnh mới là thật, có tính khí thì tính là gì.
Nhưng bây giờ, Cố Chu rất rõ ràng nhận thức được khoảng cách giữa mình và cậu.
Thẩm Phó Dã, bài tập vừa rồi, tất cả đều liên kết lại với nhau.
“Còn gì nữa không?” Trong điện thoại Thẩm Phó Dã hỏi.
Ôn Trì Vũ nhìn về phía Cố Chu, mặt Cố Chu đen xì nói: “Không còn gì nữa, tôi đi đây.”
Cửa phòng đóng lại lần nữa, Ôn Trì Vũ cầm điện thoại tắt loa ngoài, đưa lại bên tai.
“Thẩm Phó Dã.” Cô khẽ gọi cậu.
Cậu ừ một tiếng, có vẻ đang châm thuốc, bên đó gió vẫn to, giọng nói mơ hồ còn hơi nghẹt mũi.
Ôn Trì Vũ ngồi trên giường, nhìn vali vẫn chưa mở: “Có phải cậu đang giận không?”
Cậu khựng lại, hạ thấp giọng cười cười: “Đâu dám.”
Ôn Trì Vũ bị hai chữ này làm cho không nói nên lời, cậu cũng không nói gì, hai người chỉ nghe tiếng thở của đối phương.
Một lúc sau.
“Thẩm Phó Dã.” Cô lại gọi cậu.
Cậu nói: “Thích gọi tên tôi vậy à.”
Ánh mắt Ôn Trì Vũ từ vali chuyển về tay mình, ngẩn ngơ nhìn mấy đường vân đan xen trong lòng bàn tay, khẽ ừ một tiếng.
Rồi cô cắn môi dưới, không dùng lực lắm: “Tôi phải ở Bắc Thành một tuần, hôm nay mới là ngày đầu tiên.”
Cô nói cũng quanh co, lung tung cả lên, giống như bản thân cũng chưa nghĩ rõ muốn nói gì với cậu.
Bên kia cậu im lặng một lúc, đột nhiên lại cười khẽ: “Mới ngày đầu đã nhớ tôi rồi à.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ đi nghĩ lại đổi từ tự chọn thi đại học thành trại đông, như vậy có thể ở lâu thêm mấy ngày.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");