(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 0 5 : 4 3 – Tiểu Dã
Thẩm Phó Dã tiến lên cúi người bế cô lên, đây là lần đầu tiên Ôn Trì Vũ được cậu bế, cô căng thẳng đưa tay ôm lấy cổ cậu.
Ngón tay chạm vào nước trên cổ cậu, cô khẽ nói: “Ướt hết rồi.”
Cậu không để ý ừm một tiếng, nhẹ giọng hỏi cô: “Đến đây lâu chưa?”
“Không lâu.” Chỉ vài bước đã vào trong phòng, thấy cậu định đặt cô xuống giường, Ôn Trì Vũ vội nói: “Quần áo của tôi cũng hơi ướt.”
Cô được bế đặt lên bàn, cậu đi lấy một bộ quần áo, rồi quay lại bên cạnh cô, nhìn cô hỏi: “Tắm trước hay thay đồ trước.”
Cô cầm lấy quần áo, cúi đầu lần này lại không nhìn cậu, khẽ giục: “Cậu đi tắm trước đi, lạnh quá, dễ cảm mất.”
Cậu khẽ cười, đầu ngón tay xoa xoa khúc cổ lộ ra do cô cúi đầu.
Ôn Trì Vũ bị cậu cười làm cho, cơ thể run lên, lại giục cậu: “Nhanh đi.”
Thẩm Phó Dã ngón tay lại nhẹ nhàng véo cô một cái rồi mới đi tắm. Khi tắm xong đi ra, Ôn Trì Vũ vẫn ngồi ở đó, ôm quần áo của cậu, ngây ngốc, tư thế cũng không thay đổi.
Thẩm Phó Dã đi tới, hơi cúi người, tay đặt sau eo cô, khi cô phản ứng lại thì đã bị cậu bế lên.
Kiểu bế như bế trẻ con.
Những giọt nước trên người cậu vẫn còn nóng, vừa đi một bước nước đọng trên tóc đã chảy vào cổ cô. Ôn Trì Vũ sợ rơi nên ôm cổ cậu thật chặt, má vô ý chạm vào da cậu, rồi cứ dính như thế mất hai ba giây, má cô, tai và cổ không kiểm soát được bắt đầu đỏ lên.
“Chân tôi hết tê rồi.” Ôn Trì Vũ khẽ nói.
Cậu có vẻ không nghe thấy, khẽ ừm một tiếng, bước chân không dừng, tay bế cô cũng không buông.
Từ bàn đến phòng tắm chỉ có mấy bước. Trong không gian chật hẹp, bên trong toàn là hơi nước, còn có mùi dầu gội và sữa tắm chưa tan hết.
“Đừng gội đầu, ở đây không có máy sấy, sẽ đau đầu đấy.” Thẩm Phó Dã vừa nói vừa đặt cô xuống, đôi mắt cụp xuống nhìn thấy những chỗ đỏ ửng của cô, ngẩn ra hai giây mới khẽ nói: “Tôi ra ngoài đây.”
Ôn Trì Vũ ừ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới nhớ ra hình như đã lâu không thở.
Cô ngẩn người ở đó, mắt cụp xuống, đầu ngón tay cũng mềm nhũn không có sức, động tác rất chậm, hồi lâu cũng chưa cởi được hai cái cúc.
Chẳng bao lâu sau.
“Lạnh không?” Qua cửa, truyền đến giọng cậu.
Điều kiện ở đây rất đơn sơ, trong phòng tắm không có máy sưởi, hơi nóng lúc này đều là do cậu để lại lúc nãy.
“Không lạnh.”
Cô nói xong, động tác nhanh lên, nhưng chẳng bao lâu lại chậm lại, mắt liếc nhìn cửa.
Thẩm Phó Dã cậu ấy đang ở ngay ngoài cửa đấy.
Có nhận thức này, Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, cố gắng làm cho tốc độ nhanh lên.
Mở nước nóng, sữa tắm, khăn tắm, mặc quần áo của cậu vào, rồi mở cửa.
Hơi nước trong phòng tràn ra, cô cẩn thận bước ra.
Cậu vẫn còn ở ngoài cửa.
Lần này được bế, cô gan lớn hơn một chút, dám dựa thẳng vào cậu. Gò má mềm mại áp vào cổ cậu, trong hơi thở đều là mùi trên người cậu và mùi trên người cô, nhưng bây giờ đã là một mùi.
Dường như cả nhịp thở và nhịp đập của mạch máu cũng giống nhau.
Hai người họ ngồi trên giường, có một khoảng thời gian không ai nói gì, rất yên tĩnh.
Cô cả người đều ở trong lòng cậu, yên lặng ngoan ngoãn ở đó.
Qua một lúc lâu.
“Gia Mỹi không có ai ở nhà.” Ôn Trì Vũ không biết tại sao lại nói cái này, “Chị ấy đến nhà anh Hồ rồi, chân anh ấy vẫn chưa khỏe.”
Thẩm Phó Dã ừm một tiếng, lòng bàn tay ôm lấy eo cô, như đang đỡ lực cho cô, bản thân hơi lười biếng thả lỏng, đặt cằm vào hõm cổ cô.
Một chút sau tư thế càng thêm thân mật.
Giọng cậu rất thấp: “Tối nay cứ ở đây đi.”
Ôn Trì Vũ không nói gì, lông mi không ngừng chớp, đầu định ngẩng lên đã bị bàn tay cậu nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó giọng cậu lại vang lên bên tai cô: “Lần này thật sự sẽ không đưa cậu về đâu.”
Cậu nói vậy rồi cũng làm vậy, tay ôm cô càng chặt hơn.
Đêm nay mưa cả đêm không ngừng, nhiệt độ đặc biệt thấp, dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp thế này còn kéo dài một tuần nữa.
Căn phòng nhỏ cũng đặc biệt lạnh, từ mười phút trước Ôn Trì Vũ đã cứng người không dám động đậy, Thẩm Phó Dã ở ngay sau lưng cô, rất gần, cũng rất thân mật.
Dường như cảm nhận được sự căng thẳng của cô, trong bóng tối cậu khẽ hỏi: “Sợ không?”
“… Không sợ.”
Thẩm Phó Dã khẽ cười, cánh tay từ phía sau ôm cô vào lòng, lưng cô dựa vào ngực cậu: “Ngủ đi, tôi sẽ không làm gì khác đâu.”
Ôn Trì Vũ ừm một tiếng, cô thật sự không sợ, không biết tại sao lại tin tưởng cậu.
Lại qua một lúc, Ôn Trì Vũ như nhớ ra điều gì, lật người lại, biến thành đối mặt với cậu.
“Mặt vẫn chưa thoa thuốc, cậu có đau không?”
Thẩm Phó Dã không mở mắt, cánh tay ôm lấy cô, trên người cô mùi của cô và mùi của cậu hòa quyện vào nhau, cậu rất thích cảm giác này. Theo bản năng, cậu ôm cô càng sát hơn, qua một giây, mới lười biếng nói: “Không đau.”
Ôn Trì Vũ im lặng một lúc, vì căng thẳng vô thức cắn môi, thật sự quá gần, bên tai có thể nghe thấy nhịp tim của cậu và tiếng rung động nhỏ của họng và ngực khi cậu nói chuyện.
Hai giây sau, cô khẽ nói: “Bà ta đánh dữ quá.”
Giọng điệu hơi bất mãn và phàn nàn.
Lần này Thẩm Phó Dã mở mắt ra, ánh mắt cụp xuống nhìn Ôn Trì Vũ, lòng bàn tay vén mái tóc hơi rối của cô ra sau, “Chuyện hôm nay, không hỏi sao?”
“Cảm giác cậu không muốn nói.”
Thẩm Phó Dã xoa xoa tóc cô, di chuyển đến cổ ngón tay nhẹ nhàng xoa xát, cười đến nỗi lồng ngực rung động rõ ràng hơn một chút: “Có thể nói.”
Ôn Trì Vũ hơi ngẩng đầu từ trong lòng cậu nhìn cậu, trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy được đường nét của cậu.
Nhưng cô có thể cảm nhận được Thẩm Phó Dã cũng đang nhìn cô.
“Vậy cậu có thể đáp ứng tôi một chuyện không.”
“Chuyện gì?” Cậu hỏi.
“Đừng dễ dàng để người ta bắt nạt nữa nhé.”
Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm đó của Thẩm Phó Dã nữa.
Thẩm Phó Dã ngẩn ra, cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp hòa quyện, xung quanh dường như cũng đang tăng nhiệt, trong bóng tối rối ren cậu dùng đầu ngón tay xoa mạnh môi cô.
“Em đừng bắt nạt tôi nữa.”
Giọng cậu rất trầm, hơi cười, giọng điệu vừa bất lực vừa sủng nịnh: “Cậu như vậy, tôi thực sự chịu không nổi.”
Rồi tay cậu trở nên nóng, cơ thể cũng nóng, xung quanh càng nóng, nóng đến mức khiến người ta ý thức mơ hồ.
Qua một lúc, cậu lại gọi tên cô: “Ôn Trì Vũ.”
Ôn Trì Vũ đầu óc lơ mơ ừm một tiếng.
“Hôm đó nói không tính.” Cậu hối hận rồi: “Không để em suy nghĩ nữa.”
Ôn Trì Vũ cũng không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ hình như quá buồn ngủ, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cũng là Ôn Trì Vũ tỉnh trước, lúc đó trời vừa sáng bên ngoài vẫn còn mưa, trong phòng ánh sáng rất tối. Ôn Trì Vũ mở mắt ra phát hiện mặt mình đang dựa vào hõm vai Thẩm Phó Dã.
Cô vừa định cử động, phát hiện cậu vẫn chưa tỉnh, lại ngoan ngoãn nằm im, chỉ là vẫn hơi nghiêng đầu một chút, thuận tiện cho tầm mắt nhìn cậu.
Lúc cậu ngủ trông ngoan hơn lúc thức nhiều, chỉ là tóc không ngoan lắm trông có vẻ hơi rối. Da cậu rất đẹp, gần như này cũng không thấy khuyết điểm, cậu… ánh mắt Ôn Trì Vũ từ mắt, mũi, miệng, cằm rồi đến cổ, yết hầu…
Yết hầu.
Ôn Trì Vũ khẽ đờ người mấy giây, hơi muốn sờ, chớp mắt một cái.
Vừa định động đậy, eo đã bị người ta xoa một cái, người đó ôm cô vào lòng. Lúc này không cần sờ nữa, gần đến mức chỉ cần nghiêng thêm một chút, môi cô sẽ chạm vào. Ngay cả khi cô chớp mắt, lông mi cũng có thể chạm vào da cậu.
Thẩm Phó Dã bị hơi thở ấm áp của cô thổi có chút ngứa ngáy, nghiêng đầu xuống, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, không mở mắt: “Tỉnh rồi à?”
Giọng cậu vừa trầm vừa khàn, mang theo vẻ lười biếng của người chưa tỉnh ngủ.
Ôn Trì Vũ khẽ ừm một tiếng, cô phát hiện ra thật ra không cần nghiêng, chỉ cần hé môi là có thể chạm vào cậu.
Thẩm Phó Dã cũng phát hiện ra, khoảnh khắc chạm vào, cơ thể cậu cứng lại, yết hầu cũng theo đó lăn rõ ràng một cái, tay đặt trên eo cô cũng nóng hơn lúc nãy một chút, mà cô vì những thay đổi nhỏ này của cậu, khiến lồng ngực có chút nóng lên.
Rồi, đột nhiên một cái, hơi thở cũng nóng lên.
Ôn Trì Vũ hơi luống cuống, theo bản năng gọi tên cậu: “Thẩm Phó Dã.”
Nhiệt độ cơ thể cậu cũng trở nên nóng, ngón tay nắm cằm cô, giọng khàn hơn lúc nãy một chút: “Đừng hôn.”
“… Không có.” Nhưng môi cứ cố ý vô ý chạm vào cậu, Ôn Trì Vũ cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ẩm ướt, trong lộn xộn lúng túng nói: “Thẩm Phó Dã, tim cậu đập nhanh quá.”
Cậu không phủ nhận ừm một tiếng, người con gái cậu thích đang ở trên giường cậu, còn ở trong lòng cậu.
Nhưng cô không biết cậu đang nghĩ gì, được đằng chân lân đằng đầu đưa ra yêu cầu: “Tôi có thể sờ được không?”
Cậu cúi đầu xuống, mở mắt nhìn cô. Thấy cô mặc áo thun ngắn tay cậu hay mặc, đầu dựa vào người cậu, cổ lộ ra hơi đỏ.
Thẩm Phó Dã yết hầu lại lăn một cái, nắm cằm cô, hơi nâng lên, để cô nhìn về phía mình.
Lúc này bên ngoài cửa sổ trời đã sáng hơn lúc nãy vài phần, sắc điệu mềm mại lại tinh tế. Ôn Trì Vũ trong màu sắc ấm áp này ngước đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phó Dã như thế này. Đáy mắt cậu rất đen lại rất mị. Cậu cúi đầu thấp hơn một chút, ngón tay nắm cằm buông ra, đầu ngón tay theo đường nét mặt cổ cô cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh, rồi rất nhẹ nhàng xoa xát.
Ôn Trì Vũ cơ thể bị cậu xoa đến hơi run rẩy, lòng bàn tay càng ẩm ướt, vô thức nắm lấy eo cậu. Đáy mắt cậu vì thế trở nên sâu hơn, tay ở hõm cổ cô, xoa với lực mạnh hơn một chút, khiến cả mảng đó cho đến lưng đều tê dại.
Ôn Trì Vũ cảm thấy bản thân mình trở nên rất kỳ lạ, chỗ nào cũng nóng, ánh mắt cậu nóng ngón tay nóng cơ thể càng nóng, bản thân cũng nóng lúc đó.
Cậu mở miệng hỏi: “Sờ cái gì?”
“… Cậu.” Đáy mắt cô như có sương mù, tay nắm cậu chặt hơn, giọng nhỏ nhẹ có chút ủy khuất: “Tôi hơi đau.”
Thẩm Phó Dã ngón tay ngừng lại hai giây, nhẫn nhịn kiềm chế buông mảng da đó ra, thật sự đã hơi đỏ rồi.
Nhưng đáy mắt cậu không động, vẫn nhìn, cảm giác… cảm giác dường như còn nóng hơn lúc nãy, giọng Ôn Trì Vũ trở nên hơi run, lại gọi cậu: “Thẩm Phó Dã.”
Yết hầu cậu lăn, ậm ừ đáp một tiếng, ngón tay chạm chạm mặt cô. Nhưng giây tiếp theo cảm xúc cậu đột nhiên có sự thay đổi gì đó, ấn chặt eo cô: “Ôn Trì Vũ, em đừng nũng nịu thế.”
Ôn Trì Vũ rất căng thẳng cả người căng cứng không dám động đậy, cứ thế qua mấy giây. Cậu dắt tay cô, ngón tay và da trực tiếp dính vào nhau, bàn tay đan vào nhau và cậu đều có hơi ẩm mỏng manh.
“Chỗ này à?” Cậu hỏi.
Ôn Trì Vũ lòng bàn tay dính vào, đầu ngón tay không nhịn được khẽ cọ da cậu: “… Không phải.”
Lòng bàn tay cậu buông tay cô ra, đặt lên eo cô: “Vậy em tự làm đi.”
“Chỗ nào cũng được sao?”
Cậu không lên tiếng, lòng bàn tay cô dính vào nghe nhịp tim cậu một lúc, lại chậm rãi trở về chỗ eo bụng cậu, theo đường nét cơ bắp từng chút từng chút sờ và cọ.
Không biết qua bao lâu, lại như chỉ có vài giây, cơ thể cậu khựng lại, tay cô bị cậu rất mạnh bạo ấn lại, rồi sau đó cô bị ôm chặt.
Giọng cậu dục đến mức khiến cô mềm nhũn: “Ôn Ôn, cô thật sự rất biết trêu người.”
Ngày hôm đó sau đó, là một cuộc điện thoại đánh tan bầu không khí mập mờ này.
“… Chị.” Ôn Trì Vũ không tự nhiên ho khan một tiếng, lòng bàn tay khẽ đẩy đẩy Thẩm Phó Dã vẫn đang ôm cô.
Thẩm Phó Dã không động đậy, Ôn Trì Vũ nhìn nhìn cậu, lại đẩy cậu một cái, cố gắng để giọng bình thường: “… Em ở trong cửa hàng, à, buổi sáng không về à?”
Thẩm Phó Dã cụp mắt nhìn cô, dừng lại hai ba giây mới buông cô ra. Quần áo cậu bị ngủ nhăn nhúm, tóc cũng vậy, lúc từ trên giường ngồi dậy, vạt áo hơi tốc lên, lộ ra một chút chỗ vừa nãy Ôn Trì Vũ đã sờ.
Ôn Trì Vũ liếc nhìn một cái, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, cô khẽ ho thêm một tiếng nữa.
Ôn Thu ở đầu dây bên kia hỏi: “Em bị cảm à? Sao cứ ho hoài vậy.”
Ôn Trì Vũ cắn môi dưới: “Không ạ.”
Sau đó cô ngước mắt lên, lại nhìn Thẩm Phó Dã thêm một cái.
Thẩm Phó Dã cúi người nhặt chiếc áo nỉ đặt bên cạnh lên mặc vào, dường như biết họ đang nói chuyện gì, quay đầu lại nhìn cô với nụ cười nửa miệng.
Ôn Trì Vũ cảm thấy ánh mắt của cậu vẫn chưa nguội đi, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Cậu thấy có vẻ thú vị, khẽ cười một tiếng, rồi mới cầm hộp thuốc lá chậm rãi đi ra ngoài.
Ôn Trì Vũ nghe xong điện thoại của Ôn Thu, vội vàng đứng dậy, quần áo hơi ẩm tối qua, qua một đêm đã khô hoàn toàn, chỉ là sờ vào hơi lạnh.
Ôn Trì Vũ vừa định mặc vào, Thẩm Phó Dã đang hút thuốc bên ngoài dụi tắt điếu thuốc đi vào, cầm lấy áo của cô, trực tiếp cởi áo mình đang mặc ra để mặc cho cô.
Ôn Trì Vũ không nói gì, ngoan ngoãn nhìn cậu, để mặc cậu làm.
Cậu giúp cô mặc xong, như có điều suy nghĩ nhìn cô một lúc: “Bên ngoài mặc thêm áo khoác của em.”
Toàn đồ của cậu thì quá nổi bật.
Ôn Trì Vũ gật đầu, vì vậy lớp áo trong cùng của cô là của cậu, áo nỉ giữ ấm ở giữa cũng là của cậu, chỉ có áo khoác chống gió bên ngoài là của cô.
Thẩm Phó Dã lại lấy một chiếc áo nỉ khác mặc vào, mặc xong thấy Ôn Trì Vũ đang nhìn mình.
“Sao thế?”
Ôn Trì Vũ: “Sao không lấy mấy cái áo khác của cậu cho tôi.”
Mà lại phải mặc cái áo cậu vừa mới mặc rồi cởi ra.
Đồng tử cậu khẽ động: “Không giống nhau.”
Chỗ nào không giống nhau chứ.
Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu ra, chiếc áo cô đang mặc có hơi ấm của cậu và… Ôn Trì Vũ cắn đầu lưỡi, cảm thấy lồng ngực mình lại bắt đầu nóng lên.
Ngày hôm đó họ cùng về Gia Mỹ, gần trưa Ôn Thu mới về. Chị thấy Ôn Trì Vũ và Thẩm Phó Dã đều ở trong cửa hàng, không thấy có gì không đúng, trực tiếp đi vào nhà bếp phía sau bắt đầu hầm canh.
Cơ thể Ôn Trì Vũ căng thẳng mấy giây mới thả lỏng, cô cụp mắt nhìn qua, tay cô vẫn đang bị cậu nắm, đặt trên đầu gối.
Cậu một tay cầm điện thoại đang gọi điện, nhưng tâm trí không tập trung lắm, trả lời một cách lơ đãng. Hình như là A Khoát hay ai đó tìm cậu đi chơi, cậu không có hứng thú gì, nhưng A Khoát lại không tha cho cậu nên đang kiên nhẫn thuyết phục.
Ôn Trì Vũ tay kia cũng đang cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, cũng không tập trung lắm khi đọc tin nhắn Chu Tuế Tuệ và Tiểu Hề gửi đến.
Trong đầu cô toàn đang nghĩ, bây giờ cô và Thẩm Phó Dã rốt cuộc là quan hệ gì.
Đột nhiên điện thoại lại rung lên, Cố Chu tìm cô.
[Cố Chu: Bài tập kỳ nghỉ đông cậu làm chưa?]
[Ôn Trì Vũ: Chưa, không phải mới nghỉ được mấy ngày thôi sao?]
[Cố Chu: Sắp đi Bắc Thành rồi, về chỉ còn mấy ngày nữa thôi, nhiều thế kia thì lấy đâu ra thời gian làm.]
Cô thấy mấy câu Cố Chu hỏi hơi kỳ lạ, cô suy nghĩ một chút.
[Ôn Trì Vũ: Là muốn tôi làm một nửa, cậu làm một nửa, rồi chép cho nhau phải không?]
Cố Chu chưa kịp trả lời, người bên cạnh cô đã cúi người lại gần, liếc nhìn màn hình điện thoại của cô rồi ngước mắt nhìn cô, sau đó giơ tay dùng chút lực bóp cằm cô.
Ôn Trì Vũ hơi ngẩn người, đúng lúc này Ôn Thu từ phía sau đi ra, theo phản xạ Ôn Trì Vũ định né đi, đồng tử cậu nhìn cô trở nên hơi sâu, ngón tay không buông ra.
Ôn Thu hoàn toàn không để ý đến bọn họ, lấy chai nước tương rồi quay lại nhà bếp.
Ôn Trì Vũ thấy Ôn Thu đi rồi, lại không động đậy nữa, khôi phục vẻ ngoan ngoãn. Dường như người vừa né tránh, người vừa nói chuyện với con trai khác trước mặt cậu không phải là cô vậy.
Thẩm Phó Dã tặc lưỡi một tiếng, khớp ngón tay cọ vào động mạch cổ cô: “Có được rồi thì không để tâm nữa à.”
Mặt Ôn Trì Vũ đỏ bừng lên: “… Không có mà.”
Cậu không đáp lại, thờ ơ rút tay về, uể oải cuối cùng cũng trả lời A Khoát, bắt đầu vào ván game.
Ôn Trì Vũ ở bên cạnh cậu, giọng nhỏ nhỏ: “Thật sự không có mà.”
Cậu không nói gì, ánh mắt lướt trên màn hình, ngón tay điều khiển kỹ năng. Cậu không đeo tai nghe, âm thanh phát ra ngoài. Ôn Trì Vũ không nghe thấy có ai nói chuyện, tưởng cậu không bật voice.
Cô dịch dịch ghế, lại tiến gần về phía cậu thêm chút nữa, mắt nhìn cậu. Cô không giỏi dỗ người khác, chỉ biết gọi tên cậu nhỏ nhỏ: “Thẩm Phó Dã.”
“Thẩm Phó Dã.”
“Thẩm Phó Dã.”
Đến lần thứ ba, từ điện thoại truyền đến giọng nói không thể chịu đựng nổi của A Khoát: “Đệt, đủ rồi đấy, tôi gọi cậu ra chơi không gọi được, đánh game còn phải chịu tra tấn.”
Ôn Trì Vũ mới biết, bọn họ đều nghe thấy hết.
Cô mím chặt môi, không gọi nữa.
Nhưng lúc này Thẩm Phó Dã lại nói: “Tôi đang nghe đây.”
Ôn Trì Vũ cúi thấp mắt, không lên tiếng.
Cậu liếc mắt nhìn qua, nhìn cô một lúc, đột nhiên khẽ cười: “Thế này cũng biết ngại à.”
“Đáng yêu quá đi.”
Cậu vừa dứt lời, trong màn hình, nhân vật cậu điều khiển bị A Khoát chém thẳng.
A Khoát bực bội vô cùng: “Cút cút cút cút cút, cút nhanh.”
Thẩm Phó Dã lười để ý đến gã, cậu thoát game, ném điện thoại sang một bên, một tay chống cằm, mắt nhìn Ôn Trì Vũ, tay còn lại lại nắm tay cô vào lòng bàn tay.
“Có thể đảm bảo không?” Cậu đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
Vành tai Ôn Trì Vũ đỏ ửng: “Đảm bảo gì cơ?”
Hỏi xong, cô liền nhớ ra, đêm đó cậu nói cô gái của cậu sống chết chỉ có thể theo cậu.
“Được mà.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");