Phó Dã - Thư Dã

Chương 23: Cậu nghĩ còn nhiều hơn thế này nữa.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Điện thoại chìm trong chăn, màn hình lại sáng lên, nhưng lần này không ai quan tâm nó.

Thẩm Phó Dã đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu không nói gì, chỉ nghiêng người, với tay lấy chiếc áo thun từ phía sau cô và mặc vào.

“Không trả lời tin nhắn à?” Cậu hỏi một cách tùy ý.

Ôn Trì Vũ “à” một tiếng, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại. May là trên màn hình, vì Tiểu Hề nhắn quá nhiều nên tin nhắn chỉ hiện phần tóm tắt.

Thực ra đầu óc cô không phản ứng kịp, ngơ ngác ngước mắt nhìn Thẩm Phó Dã.

Bên ngoài mưa vẫn rất to, chỉ có ánh sáng ban ngày yếu ớt. Cả người cậu ở trong làn ánh sáng rất yếu đó, cậu nghiêng đầu, im lặng nhìn cô.

Rất kỳ lạ là, lúc đó bầu không khí cô không cảm thấy yên tĩnh.

Như thể mọi thứ đều ồn ào, tim đập ồn ào, đầu óc cũng ồn ào.

“… Đang trả lời.” Cô nói.

Cậu khẽ cười một tiếng, “Ồ.”

Tiểu Hề đang hỏi cô, họ có đi không, có lẽ là vì cô vẫn chưa trả lời.

Điện thoại của Thẩm Phó Dã cũng rung lên.

Cậu liếc nhìn Ôn Trì Vũ, rồi nghe máy.

A Khoát ở đầu bên kia giọng rất to, “Vẫn chưa đến à? Dẫn người ta đi chơi, không lẽ chỉ chơi kiểu này thôi sao? Đừng làm người ta sợ.”

Ôn Trì Vũ mi mắt khẽ run, ngón tay vừa định đánh chữ lại dừng lại.

Thẩm Phó Dã thấy vậy, rồi cậu hỏi: “Đi không?”

A Khoát bên kia kêu lên, “Đệt, cậu hỏi tôi à?”

Gã kêu xong rồi tự phát hiện không phải hỏi mình, tặc lưỡi đầy ẩn ý.

Là hỏi cô mà.

Mi mắt Ôn Trì Vũ lại run lên, cô nhịn một lúc rồi vẫn dùng ngón tay gãi gãi cổ, “Đi.”

Không đi thì có lẽ Tiểu Hề sẽ trực tiếp xông tới đây mất.

Thẩm Phó Dã trả lời A Khoát: “Đi.”

A Khoát nghe hết tất cả, chửi một câu tục rồi cúp điện thoại.

Không còn điện thoại quấy rầy, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Ánh mắt Ôn Trì Vũ dao động, không biết từ lúc nào rơi vào tay cậu, tay cậu rất to ngón tay thon dài, vì da trắng nên gân xanh ở mu bàn tay và cổ tay hơi rõ.

Có vẻ… hơi gợi cảm.

Chính bàn tay này đã nắm tay cô phải không.

Đột nhiên——

“Giơ tay lên.” Cậu nói.

Trước mắt tối sầm, đầu lại bị chui vào chiếc áo hoodie của cậu, cô vô thức làm theo lời cậu.

“Còn quần thì sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Tuy không mặc cũng không lộ, nhưng… hơi kỳ lạ.

Thẩm Phó Dã nhìn cô đầy suy tư, đứng dậy tìm được một chiếc quần thể thao, loại cậu mặc dài đến đầu gối.

Cô nhận lấy, hơi ngượng ngùng trốn trong chăn mặc vào, rồi mới chậm rãi chui ra.

Áo hoodie rộng thùng thình, quần cũng vậy, cô vốn đã nhỏ người, trong quần áo của cậu càng thêm nhỏ bé.

Ôn Trì Vũ từ trên giường bước xuống, đi giày vào, đi được một bước thì phát hiện cậu ngồi đó, vẫn đang suy tư điều gì đó.

“Có chuyện gì sao?”

Thẩm Phó Dã nghe tiếng ngẩng mắt nhìn cô, ánh mắt rất sâu, khoảng hai giây, cậu đột nhiên đưa tay kéo cô lại gần một chút.

Ôn Trì Vũ hơi thở nghẹn lại, nhìn cậu, cậu cúi đầu, ánh mắt rất thấp, ngón tay cầm dây rút của quần thể thao, thắt chéo lại.

Eo siết chặt.

Bước chân cô theo đó hơi lung lay.

“Còn rộng không?” Cậu hỏi.

Thì ra là vấn đề của quần, Ôn Trì Vũ lắc đầu.

Cậu lại thắt thêm một nút, khi buông tay ra, ánh mắt di chuyển đi muộn một giây.

Ôn Trì Vũ không nhìn thấy, tất cả cảm giác của cô đều ở phần eo, cô cảm thấy eo nóng ran, như thể không phải dây đang siết chặt, mà là thứ gì khác.

“Bây giờ đi không?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Cậu ừm một tiếng, tâm trạng dường như rất phức tạp. Ôn Trì Vũ liếc nhìn cậu một cái, phát hiện cậu trông không có gì khác thường ngày.

Nhưng vừa đi đến cửa, bước chân cậu lại dừng lại, nói khẽ: “Không đi nữa.”

Ôn Trì Vũ à một tiếng, hơi lúng túng, ngẩng đầu nhìn cậu với đôi mắt mở to.

Thẩm Phó Dã mím chặt khóe môi, lần này đổi câu vừa rồi thành câu hỏi, “Không đi được không?”

“Nhưng… đã hứa với A Khoát và Tiểu Hề rồi.” Cô nói đến cuối câu, nhưng lại bị ánh mắt cậu nhìn đến mức không hiểu sao lại đổi giọng, “Cũng được.”

Cậu nhìn cô, hơi mỉm cười.

Ôn Trì Vũ không dám nhìn nụ cười của cậu, chủ động chuyển chủ đề, “Vậy chúng ta làm gì?”

“Cậu muốn làm gì?” Cậu hỏi.

Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, “Làm bài tập à?”

“Không làm.”

Ôn Trì Vũ ồ một tiếng, cô không nghĩ ra, “Vậy cậu muốn làm gì?”

Lần này cậu dừng lại hai giây, lưỡi khẽ chạm vào má trong, yết hầu lăn một cái, mới lên tiếng: “Bây giờ không thể làm.”

“… Hả?”

Giọng cậu hơi khác so với lúc nãy.

Ôn Trì Vũ ngẩng đầu định nhìn cậu, nhưng gáy bị cậu nắn một cái, ánh mắt bị giữ chặt, rồi từ trên đầu truyền xuống giọng của cậu, “Vào trong tự suy nghĩ một lúc đi, tôi gọi điện cho A Khoát.”

Ôn Trì Vũ rất ngoan, đi vào trong.

Bên phía A Khoát, phòng khách nhà gã đã hỗn loạn. Nghe điện thoại của gã vang lên, mọi người ồn ào hỏi có phải Thẩm Phó Dã không, nói đến phải phạt rượu.

A Khoát cũng tưởng cậu đến rồi, cầm điện thoại đi ra cửa, nhưng vừa mở cửa lại trống không.

“Người đâu?” Gã thò đầu nhìn xung quanh.

“Không đi nữa.” Thẩm Phó Dã nói.

A Khoát ngẫm nghĩ điều gì đó, cười xấu xa. Gã đi đến chỗ yên tĩnh hơn, không chịu kết thúc việc tám chuyện, “Là không đến, hay là không thể đến?”

“Cút.” Thẩm Phó Dã dựa vào tường, ánh mắt lướt qua nhìn thấy Ôn Trì Vũ trong phòng.

Cô gái nhỏ trông rất căng thẳng, vốn đang lén nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu quét qua, lại vội vàng dời đi.

Quần áo của cậu trên người cô, cổ áo rất rộng, cô cử động một cái, cổ áo lại lệch một cái, xương quai xanh mảnh mai lộ ra một nửa.

Thẩm Phó Dã ngón tay cọ xát hộp thuốc lá, cậu rất muốn hút thuốc.

Cô thế này, làm sao có thể để cô đi ra ngoài được.

“Cúp máy.” Cậu lười nói chuyện phiếm với A Khoát, trước khi cắt máy lại nghĩ ra điều gì, “Ít nói chuyện thôi.”

A Khoát chửi liền mấy câu tục, “Đệt, buổi này không phải cậu tổ chức à? Giờ cậu không đến, có phải quá coi trọng gái khinh bạn không, đừng nói là nghiện rồi nhé.”

Thẩm Phó Dã đứng dưới mái hiên hút một điếu thuốc rồi mới quay vào.

Khi cậu vào, Ôn Trì Vũ nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ, “Sao vậy?”

“Hồ Tô Lâm giúp giao hàng bị thương trên đường, phải đến bệnh viện, chị tôi bảo tôi về trông cửa hàng.”

Ôn Trì Vũ hơi thất vọng, nhưng cửa hàng vẫn phải trông.

Cậu hỏi: “Bây giờ trong cửa hàng có ai không?”

“Không, đã đóng cửa rồi, có vẻ té khá nặng.” Ôn Trì Vũ nói.

Thẩm Phó Dã gật đầu, “Đi thôi.”

Sau đó ngày hôm đó cuối cùng không chơi được, cậu cũng ở lại Giai Mỹ mãi đến khi Ôn Thu và Hồ Tô Lâm về mới về.

Khi Thẩm Phó Dã rời Giai Mỹ, bên A Khoát vẫn chưa tan, cậu qua đó một chuyến.

Cả phòng người đã say mèm, A Khoát đưa cậu một lon bia, ngồi xuống bên cạnh.

“Toàn mùi con gái.”

Thẩm Phó Dã một tay mở lon, ngửa đầu uống nửa chai bia, không phủ nhận khẽ cười.

“Thật không nói với tôi à?” A Khoát châm một điếu thuốc.

“Không nói.”

“Keo kiệt ghê.” Gã nhìn Thẩm Phó Dã, lại lấy ra tấm ảnh Tiểu Hề chụp cậu và Ôn Trì Vũ lúc trước cho cậu xem, “Cậu tự xem trông thế nào.”

Thẩm Phó Dã cầm lấy điện thoại, cụp mắt nhìn một lúc, khá hài lòng, “Gửi cho tôi.”

A Khoát chịu không nổi, “Đệt, cậu trông thế này, rốt cuộc ngây thơ cỡ nào vậy.”

Thẩm Phó Dã không đếm xỉa đến gã, nhận được ảnh liền đứng dậy.

“Cậu lại đi đâu đấy?” Gã nhìn Thẩm Phó Dã hỏi.

“Về nhà.”

“Cậu ở nhà không ngủ được mà? Về làm gì?”

A Khoát biết cậu không thích nơi đó, về nhiều nhất chỉ tắm rửa thay đồ, hiếm khi ở lâu.

“Hôm nay khác.”

**

Khi đi không tắt đèn, Thẩm Phó Dã mở cửa đứng ở cửa nhìn một lúc mới đi vào.

Cậu kéo cởi chiếc áo hoodie trên người, chỉ để lại áo phông, nằm lên giường. Trên chăn và ga giường, mùi hương của cô khá rõ ràng.

Thẩm Phó Dã nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra, cậu mở điện thoại lật ra tấm ảnh vừa mới lưu.

Nhìn chăm chú một lúc, đôi mắt lại nhìn nơi khác, không biết nghĩ gì, rồi sau vài giây, cậu đột ngột ngồi dậy, chửi một câu tục.

Chậm rãi đi về phía phòng tắm, áo phông cũng bị kéo lên, định ném sang thùng đồ bẩn bên cạnh thì ánh mắt chợt thấy chiếc váy kia.

Động tác của cậu dừng lại, bên tai đột nhiên vang lên câu hỏi của cô gái nhỏ khi cậu rời Giai Mỹ tối nay.

Ôn Trì Vũ hỏi câu này lúc cả người cũng rất ngượng, nhưng dù đã ngượng như vậy, vẫn ngây thơ táo bạo mở miệng, “Việc mà cậu nói hôm nay ở chỗ cậu bây giờ không thể làm…”

“… Có phải… có phải là hôn tôi không?”

Cậu trả lời, “Không phải.”

Cậu nghĩ còn nhiều hơn thế này nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.