Phó Dã - Thư Dã

Chương 22: Mười phút trước cậu vừa nắm tay cô.




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc đó nói sớm thì cũng không sớm, cửa hàng kim khí bên cạnh hình như có vài khách hàng đang mặc cả, mấy người nói chuyện chồng chéo, hơi ồn ào.

Nhiệt độ quả thật thấp hơn mấy ngày trước một chút, trong gió còn có hơi nước, khắp nơi đều lạnh lẽo.

Ôn Trì Vũ đứng ở đó, những suy nghĩ nhỏ nhặt nhạy cảm của cô gái nhỏ, đều bị lời nói và nụ cười của người trước mặt khơi gợi.

Cô nhìn ánh mắt Thẩm Phó Dã rơi xuống, cả người như bị bỏng, không thể động đậy.

Một giây, hai giây, bầu không khí ngưng đọng, mặt cô nóng đến mức sắp không giấu nổi.

Bên cạnh cậu đột nhiên vang lên giọng nam, người đó dường như bị khói thuốc làm sặc, ho hai tiếng rồi mới cười mắng: “Đệt, anh Dã sáng sớm đã tình tứ rồi.”

Ôn Trì Vũ giật mình mới phát hiện, bên cạnh Thẩm Phó Dã còn có A Khoát. Gã thấy ánh mắt cô, cười toe toét với cô, rồi ánh mắt cũng quan sát kỹ, “Em Trì Vũ, ồ hôm nay thật sự…”

Mấy chữ sau chưa kịp nói ra đã bị ánh mắt lạnh lùng của người bên cạnh quét qua ngăn lại.

A Khoát cũng không giận, cười càng quá đáng, nhưng lời nói thu liễm hơn: “Lát nữa đợi Tiểu Hề, lề mề chết đi được, đợi em ấy đến, chúng ta sẽ xuất phát.”

Thẩm Phó Dã không lên tiếng, chỉ là lại nhìn về phía cô, dường như mới nhớ ra dụi tắt điếu thuốc.

Ôn Trì Vũ gật gật đầu, hóa ra không phải chỉ có hai người họ.

Một lúc sau, đợi Tiểu Hề đến, Ôn Trì Vũ mới biết, hóa ra cũng không phải bốn người, mà là cả nhóm người đi chơi.

Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đã gặp ở quán net, họ vào Giai Mỹ mua một đống đồ ăn vặt đồ uống và rượu. Ôn Thu nghe nói họ và Ôn Trì Vũ đi chơi, lúc đầu không chịu lấy tiền, qua lại mãi mới kết thúc bằng việc giảm giá.

“Xìu quá rõ.” Tiểu Hề khẽ đụng vào cánh tay Ôn Trì Vũ, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Thẩm Phó Dã trong đám con trai phía trước, lại ghé vào tai Ôn Trì Vũ nói: “Nhưng mà… nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy như vậy, cậu ấy chỉ dẫn mỗi cậu đi chơi, cậu nói xem có rõ không?”

Nói xong cô ấy hài lòng nhìn thấy Ôn Trì Vũ đỏ mặt, cười hì hì.

Họ đi đến một nơi gọi là Hồ Lộc gần Nguyệt Tầm, nơi đó có thể cắm trại còn có thể nướng đồ.

Cả đám người loay hoay nửa ngày dựng xong lều, vừa định nướng đồ, bầu trời đột nhiên lại bắt đầu mưa. Mưa rất to, dội ướt họ hoàn toàn.

Thẩm Phó Dã cởi áo khoác của mình ra, trước sự chứng kiến của mọi người liền khoác lên người Ôn Trì Vũ, khiến cả đám người đều la ó trêu chọc.

“Lạnh không?” Ngón tay cậu khẽ nắm lấy tay cô, phát hiện rất lạnh, lại nhíu mày.

Ôn Trì Vũ nhìn người cậu, chỉ còn lại chiếc áo thun trắng ngắn tay: “Cậu không lạnh sao?”

Lòng bàn tay cậu vẫn áp vào tay cô, nghe vậy nhìn cô: “Tay tôi nóng hơn cậu.”

Thế cũng đâu có nghĩa là cậu không lạnh.

Lều trại cũng không chịu nổi cơn mưa to như vậy, A Khoát xem dự báo thời tiết, chửi mấy câu tục tĩu rồi nhìn về phía Thẩm Phó Dã: “Giờ làm sao?”

Thẩm Phó Dã kéo khóa áo khoác cho Ôn Trì Vũ: “Bắt taxi về.”

“Thế mất vui quá.” A Khoát không tình nguyện, mắt gã chợt lóe lên: “Đến nhà cậu đi, không thì nhà tôi cũng được, dù sao cũng không thể giải tán như thế này.”

Thẩm Phó Dã mím môi, cậu nhìn Ôn Trì Vũ, mái tóc ướt của cô gái nhỏ dính trên da, cả người mặc áo khoác của cậu vẫn run rẩy nhè nhẹ.

Váy cô màu trắng, tuy cậu đã kịp thời khoác áo cho cô, nhưng váy vẫn hơi ướt. Hơn nữa áo khoác của cậu chỉ đến đùi, những chỗ khác, váy trong suốt dính sát vào da…

Ánh mắt cậu trầm xuống, kéo cô lại gần bên mình thêm chút, ngẩng đầu hỏi A Khoát: “Xe đến chưa?”

A Khoát nói: “Đến rồi đến rồi.”

Ôn Trì Vũ thực ra không hiểu rõ họ đang nói gì lắm, chỉ biết Thẩm Phó Dã vẫn nắm tay cô. Lòng bàn tay cậu rất nóng, rồi eo cô bị cậu ôm lấy, cứ như vậy nửa ôm nửa bế ngồi vào ghế sau xe.

Taxi quá cũ, điều hòa không lên nổi, bên trong hơi nước ẩm ướt, kính cửa sổ đều là nước. Tài xế ở phía trước phàn nàn xong thời tiết rồi phàn nàn xe, bên tai toàn là tạp âm, ồn ào như tiếng tim đập vậy.

Ôn Trì Vũ phát hiện quần áo Thẩm Phó Dã ướt hết, tầm mắt cô ngang với cổ cậu, chỗ đó toàn là giọt nước.

“Thẩm Phó Dã.”

Thẩm Phó Dã nắm tay cô chặt hơn một chút, lời Ôn Trì Vũ định nói, đột nhiên bị động tác nhỏ này làm rối loạn.

Nắm tay thân mật trực tiếp thế này, hình như là lần đầu tiên.

Ánh mắt dò hỏi của cậu nhìn sang, Ôn Trì Vũ lại lắc lắc đầu.

Xe dừng lại sau mười lăm phút, A Khoát ở xe trước đến mở cửa xe cho họ.

“Đến nhà tôi rồi, đi thôi.”

Ôn Trì Vũ ngoan ngoãn gật đầu, vừa định đứng dậy đã bị người bên cạnh kéo lại.

Cậu nhìn về phía A Khoát, giọng điệu hơi cứng rắn: “Chúng tôi đến sau.”

“Hả?” Cửa xe đã đóng lại, A Khoát nhìn theo hướng xe taxi chạy đi, lộ ra nụ cười ý nhị: “Đệt, ngầu vãi.”

Ôn Trì Vũ nhìn xe lại chạy, khẽ hỏi: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”

“Chỗ tôi.” Cậu nói.

Khoảng cách rất gần, đầu óc còn chưa kịp phản ứng đã dừng lại.

Thẩm Phó Dã đẩy cô vào phòng tắm trước, rồi lấy một bộ quần áo của mình đưa cho cô, giọng nói vang lên ngoài cửa: “Bên trái là nước nóng, khăn tắm ở trên tường.”

Ôn Trì Vũ nhìn mình trong gương, nửa ngày mới ờ một tiếng nhỏ.

Cô đứng tại chỗ một lúc lâu, nhớ ra Thẩm Phó Dã vẫn còn ướt hết, mới chậm rãi cởi váy. Cả quá trình tắm rất nhanh, mở cửa phòng tắm ra, cô phát hiện cậu vẫn chưa thay đồ, đang dựa vào cửa đang hút thuốc.

“Ừm…” Cô lên tiếng.

Thẩm Phó Dã nghiêng người quay lại, không biết có phải bầu trời bên ngoài quá đen tối hay không, khiến đôi mắt cậu cũng đặc biệt đen thẫm.

Ôn Trì Vũ vốn đã căng thẳng, cô nhìn cậu theo bản năng nuốt nước bọt: “Tôi tắm xong rồi, cậu mau đi tắm đi.”

Cậu dụi tắt thuốc, giọng khàn khàn ừm một tiếng.

Ôn Trì Vũ thấy cậu đi vào phòng tắm, đột nhiên nghĩ ra lại nói: “Đừng tắm nước lạnh.”

Bước chân cậu khựng lại, rồi nhìn về phía cô. Trên người cô là chiếc áo thun đen ngắn tay mà cậu hay mặc, căn nhà cũ nhiệt độ vừa giảm xuống, trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài, làn da lộ ra của cô trắng đến ửng hồng.

Đôi mắt cậu dừng lại một chút, “Lên giường ngồi đi, nếu lạnh thì cứ lấy quần áo hoặc chăn của tôi mà dùng.”

Ôn Trì Vũ gật đầu.

Đợi cậu đi vào, cô mới thở phào một hơi.

Ôn Trì Vũ cầm điện thoại ngồi lên giường, thật sự khá lạnh, giữa quần áo và chăn, không hiểu sao cô lại chọn chăn.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, cô cuộn mình trong chăn, cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung.

Nhưng lần này còn quá đáng hơn lần trước.

Trên người cô là mùi hương của cậu, mặc quần áo của cậu, còn nữa……

Mười phút trước cậu vừa nắm tay cô.

Tất cả những điều này khiến trái tim cô trở nên mềm mại và nóng bỏng.

Còn có người cảm thấy chưa đủ, muốn đốt thêm một mồi lửa vào bầu không khí mập mờ đã đậm đặc này.

[Tiểu Hề: (Ảnh)]

Trong ảnh là cảnh Thẩm Phó Dã ôm Ôn Trì Vũ lên xe.

[Tiểu Hề: Cậu ấy trông chừng cậu kỹ quá.]

Ôn Trì Vũ chăm chú nhìn bức ảnh, những cảnh đó diễn ra quá nhanh, có nhiều thứ cô không nhớ rõ. Giờ nhìn bức ảnh mới thấy những điều đó thực sự đã xảy ra.

[Tiểu Hề: Cậu ấy chắc chắn thích cậu, cái cách quan tâm cậu đó, nhìn mà tôi cũng rung động.]

Ôn Trì Vũ chớp chớp mắt, lưu ảnh lại, vẫn chưa trả lời Tiểu Hề.

[Tiểu Hề: Tôi biết cậu đang xem! Nhanh nói đi Thẩm Phó Dã đưa cậu đi đâu vậy?]

[Ôn Trì Vũ: Nhà cậu ấy.]

[Tiểu Hề: Không phải là trên giường cậu ấy đấy chứ?]

Ôn Trì Vũ nhìn tin nhắn, tay run lên, đầu ngón tay vô tình gửi một biểu tượng cảm xúc.

Vừa định thu hồi tin nhắn thì cửa phòng tắm mở ra, sự chú ý và ánh mắt cô lập tức bị thu hút, nhìn về phía đó.

Thẩm Phó Dã vẫn còn hơi nước bao quanh, tóc đính những giọt nước, thân trên trần trụi, phía dưới mặc quần thể thao chất liệu mềm mại.

Khoan đã, thân trên trần trụi sao?

Ôn Trì Vũ sững người, đáng lẽ phải dời mắt đi nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm, tay nắm điện thoại càng lúc càng chặt.

Cậu ung dung bước tới, dường như thấy cô nhìn mình chăm chú không chớp mắt, ánh mắt quét qua.

“… Sao cậu không mặc áo vậy?” Ôn Trì Vũ mặt đỏ bừng, giọng nhỏ như mèo kêu.

Cậu dường như thấy câu hỏi của cô kỳ lạ, khóe môi cong lên cười lười biếng, từ tốn hỏi ngược lại: “Tôi sợ cho cậu xem à?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.