(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm khuya, cơn mưa vừa mới tạnh không lâu lại ào ạt trút xuống.
Thẩm Phó Dã đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, trong bóng tối ngón tay cậu bật sáng đèn trong phòng. Điện thoại, bao thuốc và bật lửa được ném bừa lên bàn.
Cậu nghiêng người lấy chai nước trên bàn, vừa vặn mở nắp thì màn hình điện thoại sáng lên.
[Ôn Trì Vũ: Đừng có tùy tiện đi với người khác.]
Thẩm Phó Dã cụp mắt xuống, trong mắt lộ ra nụ cười. Cậu đặt chai nước trong tay về lại bàn, ngón tay vuốt mở màn hình, click vào trang trò chuyện của cô, phát hiện phía trên cùng hiển thị đang nhập tin…
Cậu nhìn một lúc, dòng “đang nhập” lại chuyển thành tên rồi lại thành “đang nhập”.
Nhưng một lúc sau, vẫn chưa gửi thêm chữ nào.
[Fn.: Đủ lâu rồi đấy.]
[Ôn Trì Vũ: Hả? Cái gì đủ lâu rồi?]
Cậu chưa trả lời ngay, cầm chai nước ngửa cổ uống một ngụm. Như thể có thể thấy được dáng vẻ cô bé ở đầu bên kia điện thoại vậy, cậu khẽ bật cười, cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa ngáy, với lấy bao thuốc rồi rút một điếu ngậm trong miệng.
[Fn.: Cậu cứ tiếp tục đi.]
[Ôn Trì Vũ: Tiếp tục cái gì chứ.]
[Fn.: Giờ đang nghĩ gì thế?]
Lúc đó Ôn Trì Vũ đang nằm sấp trên giường, Chu Tuế Tuệ vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc tối nay, liên tục gửi tin nhắn cho cô về anh chàng mà cô ấy vừa để ý trong phòng karaoke
Cô hờ hững trả lời, cứ chăm chăm nhìn vào trang trò chuyện của Thẩm Phó Dã mà ngẩn người, đến khi thấy góc trái trên hiển thị tin nhắn mới mới chuyển giao diện về phía Chu Tuế Tuệ.
Nghĩ mãi một lúc lâu, cô mới gửi tin nhắn đó.
Gửi xong, tim cô đập từng nhịp một, rõ ràng nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn chưa bằng lúc nhận được tin nhắn trả lời của cậu. Còn có thể nghĩ gì nữa chứ.
Ôn Trì Vũ tim đập đến thở không ra hơi, ngón tay đặt trên màn hình không nhúc nhích, không biết phải trả lời thế nào.
Độ sáng màn hình dần dần tối đi, điện thoại bỗng rung lên một cái rồi lại sáng. Cô chớp mắt, tưởng là tin nhắn của cậu, nhưng đoạn chat vẫn dừng lại ở đó.
Ôn Trì Vũ vừa thả lỏng vai, thở ra một hơi, giây tiếp theo, điện thoại rung lên dữ dội hơn.
Lần này là Thẩm Phó Dã.
Cậu gọi điện đến.
Tim Ôn Trì Vũ lại đập nhanh hơn, cửa sổ phòng buổi tối không đóng, gió đêm rất lạnh, nhưng thổi lên da lại cảm thấy nóng thế nào ấy.
“Alo.” Giọng cô mềm hơn mọi khi, “Cậu về đến nhà chưa?”
Cậu nghe ra được, im lặng một lúc, mới khẽ ừm một tiếng.
“Tôi không nghĩ gì cả.” Ôn Trì Vũ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi trước đó của cậu.
Thẩm Phó Dã không nói gì, giọng trầm xuống cười.
Ôn Trì Vũ bị tiếng cười làm nóng hơn, ánh mắt cô cụp xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình đang bấu ga giường.
Lúc đó, cả hai đều không nói gì, hai bên đều rất tĩnh lặng, tiếng hít thở của nhau rõ ràng, có một cảm giác thân mật mập mờ khó nói thành lời.
Đột nhiên——
“Tôi đã trả lại lá thư rồi.”
Cô nghe thấy tiếng cậu dừng động tác châm thuốc, cắn môi rồi nói: “Tôi chưa từng đi dự tiệc sinh nhật kiểu này, có hơi tò mò. Nhưng đến đó rồi, cảm giác cũng bình thường thôi, không vui như tưởng tượng.”
Rồi dừng vài giây, cô lại bổ sung: “Sau này tôi không đi với người khác nữa.”
Cậu vẫn chưa nói gì, điếu thuốc đã được châm.
Ôn Trì Vũ nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cậu, đổi tư thế trên giường. Đợi một lúc, trong lòng cô vừa ngứa ngáy vừa mềm nhũn, vô thức lại gọi tên cậu.
“Thẩm Phó Dã.”
Cậu ậm ừ nhẹ một tiếng.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Cảm thấy tâm trí cậu không ở đây, cô thầm bổ sung nửa câu sau trong lòng.
“Đang nghĩ à…” Cậu ngậm điếu thuốc, giọng nói không rõ, thong thả thoát ra vẻ uể oải, “Dẫn cậu đi chơi ở đâu.”
Ôn Trì Vũ ngừng thở một nhịp, đầu óc bỗng trống rỗng.
Ngay sau đó.
“Đi không?” Cậu hỏi.
“Tôi á?” Cô đáp.
“Còn ai nữa.” Thẩm Phó Dã lười biếng cười, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều mập mờ, “Muốn tôi điểm danh à.”
Sau đó, cũng không biết điện thoại tắt lúc nào.
Ôn Trì Vũ nắm chặt chiếc điện thoại nóng hổi, ngẩn người một lúc mới phát hiện nó vẫn đang rung.
Chu Tuế Tuệ gửi đến một loạt tin nhắn——
[Chu Tuế Tuệ: Từ Diệu Bạch đồng ý kết bạn với tôi rồi!!!]
[Chu Tuế Tuệ: Trời ơi tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi!]
[Chu Tuế Tuệ: A, tôi vừa lướt timeline của cậu ấy, cảm giác cậu ấy có bạn gái rồi.]
[Chu Tuế Tuệ: Liệu có phải bạn gái cũ không nhỉ, dù sao tối nay cũng không đến.]
[Chu Tuế Tuệ: A, đột nhiên thấy phiền quá.]
[Chu Tuế Tuệ: Tôi lại ổn rồi, nghe ngóng một chút thì hình như đúng là bạn gái cũ, dù sao bây giờ cậu ấy độc thân.]
[Chu Tuế Tuệ: Người đâu rồi?]
[Chu Tuế Tuệ: Người đâu người đâu người đâu…]
Ôn Trì Vũ hoàn hồn, vội vàng gõ chữ.
[Ôn Trì Vũ: Từ Diệu Bạch là ai vậy?]
[Chu Tuế Tuệ: ………..]
[Chu Tuế Tuệ: Là anh chàng tối nay đó, bạn của Lục Dật Khải.]
[Chu Tuế Tuệ: Cậu lơ tôi cả tối luôn.]
Ôn Trì Vũ vừa định giải thích, tin nhắn của Chu Tuế Tuệ đã gửi đến.
[Chu Tuế Tuệ: Nghĩ về ai đó cả tối phải không?]
[Chu Tuế Tuệ: Tôi quên hỏi cậu, tối nay cậu ấy cố tình đợi chúng ta, đưa chúng ta về nhà phải không? Sau khi tôi về nhà rồi, cậu ấy có nói gì với cậu không?]
[Ôn Trì Vũ: Có đấy.]
[Chu Tuế Tuệ: Oa, kể nghe đi.]
[Ôn Trì Vũ: Cậu nói xem đi chơi nên mặc đồ kiểu gì nhỉ?]
Cô vừa gửi câu này đi, cuộc gọi thoại của Chu Tuế Tuệ đã gọi đến.
Cô ấy ở đầu bên kia hưng phấn la lên: “Đi chơi ở đâu vậy?”
“Không biết.” Ôn Trì Vũ đáp.
“Ban ngày hay ban đêm?”
“Cũng không biết.”
Chu Tuế Tuệ nói: “Sao cái gì cũng không biết vậy.”
Bên ngoài mưa nhỏ dần, gió lại to hơn, thổi rèm cửa bay phấp phới.
Ôn Trì Vũ nhìn ra ngoài, khẽ phản bác: “Biết đi với ai.”
“A a a…”
Ôn Trì Vũ bị phản ứng đột ngột của Chu Tuế Tuệ dọa giật mình, “Cậu đừng la nữa.”
“Tôi nhịn không được.” Chu Tuế Tuệ lại la thêm hai tiếng nữa mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, “Váy, tôi nhớ cậu có một cái váy, màu trắng cổ hơi giống kiểu cổ búp bê ấy.”
Ôn Trì Vũ biết chiếc váy đó, nhưng, “Ngày mai hình như trời lạnh…”
“Thế mới có cơ hội mặc áo khoác của cậu ấy chứ.” Chu Tuế Tuệ nói như điều hiển nhiên.
Đêm đó ngủ không ngon, cứ mơ mãi, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy lại chẳng nhớ mình mơ gì.
Ôn Trì Vũ vừa thức dậy đã nhìn chiếc váy trong tủ ngẩn người, cô xem dự báo thời tiết, rồi lại ngoảnh đầu nhìn bầu trời vẫn còn u ám ngoài cửa sổ.
Thật sự mặc váy sao?
Cô phân vân một lúc, cứ cảm thấy mặc lên thì tâm ý quá rõ ràng.
Nhưng trước mặt cậu ấy có vẻ cô vốn đều trong suốt, không giấu được gì cả.
Nghĩ đông nghĩ tây, không ngờ cô lại thuyết phục được bản thân.
Thay váy xong đi ra, vừa hay gặp Ôn Thu, Ôn Thu liếc nhìn cô một cái, khen: “Đẹp thật.”
Ôn Trì Vũ ừm một tiếng, ngón tay cào cào mặt, đột nhiên cảm thấy hơi nóng, có cảm giác muốn quay về thay đồ.
Cô nhịn không quay về, từng bước từng bước đi xuống lầu.
Thẩm Phó Dã không nói mấy giờ đến, cô cũng không nghe thấy tiếng cậu, dưới lầu có lẽ chỉ có Hồ Tô Lâm.
Xuống đến lầu dưới, quả nhiên đúng như cô nghĩ. Ôn Trì Vũ thấy trước cửa Giai Mỹ chất một thùng hàng, cô đi qua định khiêng vào.
Vừa đẩy cửa kính ra, mùi thuốc lá bên cạnh đã lan tỏa tới.
Cô khựng bước chân, theo bản năng quay đầu nhìn.
Thẩm Phó Dã dựa vào tường, uể oải hút thuốc. Lúc đó ánh trời rất tối, làm nổi bật gương mặt trắng của chàng trai. Cậu nghe thấy động tĩnh, lười nhác ngước mắt, ánh mắt quét qua. Sự thay đổi xảy ra trong giây tiếp theo, cậu bỗng khẽ nhíu mắt, ánh nhìn rất chậm từ trên xuống dưới, rồi lại trở về khuôn mặt cô.
“Lại đây.” Giọng cậu trầm đến có chút khàn.
Ôn Trì Vũ không nhúc nhích, thấy cậu nuốt nước bọt, rồi lại nghe thấy cậu cười: “Cho tôi nhìn xem nào.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");