Phó Dã - Thư Dã

Chương 17: “Bé con, cậu có biết ngượng không?”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không khí lắng xuống trong giây lát.

Thẩm Phó Dã không nghĩ cô sẽ hỏi như vậy, cậu sững người, nhìn cô bằng ánh mắt rất sâu.

Một lúc lâu sau, “Cậu thật là…”

Cậu còn chưa nói hết, lại im lặng, rồi cứ thế nhìn cô cười.

Căn phòng vẫn bừa bộn như vậy, nhưng có vẻ không buồn như lúc nãy nữa. Ôn Trì Vũ nhìn nụ cười của cậu, cũng cong khóe môi theo.

Ánh hoàng hôn đi rất nhanh, trong phòng trở nên rất tối, Ôn Trì Vũ không quen với bóng tối này, ngón tay cô mò mẫm trên tường, không tìm thấy công tắc.

Thẩm Phó Dã giúp cô bật đèn, cảm xúc đã hoàn toàn khác với lúc nãy, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn cô, “Vừa rồi có sợ không?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể xem được không?”

“Gì cơ?”

Cô dừng lại một chút, có vẻ sợ dọa đến cậu ta, hỏi nhẹ nhàng hơn một chút, “Ông ta có đánh cậu không?”

Thẩm Phó Dã không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô rất sâu như vậy. Vài giây sau, cậu lại hỏi câu hỏi lúc đầu, “Ai bảo cậu đến?”

“Không ai bảo.”

“Vì sao đến?”

“Muốn đến.” Ôn Trì Vũ nhìn cậu nói, “Tôi muốn đến.”

Thẩm Phó Dã cầm hộp thuốc trong tay, lần đầu tiên không tránh cô mà châm một điếu thuốc.

Xung quanh rất yên tĩnh, nên tiếng bật lửa, tiếng thuốc lá cháy, tiếng cậu hít thở đều rất rõ ràng.

“Ôn Trì Vũ.” Im lặng một lúc, cậu mở miệng, giọng nói nén rất thấp, “Tôi chẳng có gì tốt đẹp cả.”

Ôn Trì Vũ không biết cậu đang nghĩ gì, cô tưởng cậu nói về vết thương, “Hả? Đánh nặng lắm sao? Không có chỗ nào lành lặn sao?”

Giọng điệu lo lắng gấp gáp vô cùng, cơ thể cũng lại tiến gần lại, tay cô rất lạnh.

Thẩm Phó Dã không nói gì, cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm tay cô đang nắm gấu áo cậu.

Cậu không ngăn cản, một lúc sau mới chậm rãi cười khẽ, như tự nói với mình, thở dài hai chữ, “Chịu thua.”

**

“Ông ta thật sự không đánh cậu à?” Ôn Trì Vũ không yên tâm lại hỏi thêm một lần.

Thẩm Phó Dã nghiêng đầu nhìn cô, “Vừa rồi không phải đã xem rồi sao?”

Mặt Ôn Trì Vũ hơi đỏ, cô chủ động chuyển chủ đề, “Cậu đói không?”

Ánh mắt cậu đảo một vòng trên mặt cô, “Tạm coi là đói.”

Cái gì gọi là tạm coi là đói chứ.

Ôn Trì Vũ lẩm bẩm khẽ một tiếng, “Vậy đi ăn hoành thánh nhé?”

Cậu nói: “Được.”

Hai người họ đi ra cửa trước sau, tối nay có hội đèn, con phố chính không xa rất náo nhiệt. Ôn Trì Vũ không nhìn bên đó, cúi đầu chuyên tâm nhìn bóng của hai người họ.

Cậu thật sự rất cao, bóng dài hơn cô nhiều như vậy. Cô đột nhiên nhớ đến cảnh vài phút trước, cô vì gấp gáp mà vén áo cậu lên.

Tay cô thật sự rất lạnh, vô ý chạm vào làn da ở eo bụng cậu, cậu theo bản năng lùi lại một chút. Vì động tác nhỏ này của cậu mà cô càng tiến gần hơn một chút. Cái đèn rất cũ kỹ kia rất sáng, từng chỗ trên cơ thể thiếu niên đều bị cô nhìn rất rõ ràng. Vừa non nớt vừa có sức mạnh, đường nét rõ ràng, làn da bên trong còn trắng hơn một chút so với phần luôn để lộ ra ngoài.

Ôn Trì Vũ chuyên tâm tìm xem vết thương ở đâu, ánh mắt đảo lên đảo xuống, càng lúc càng quá đáng, muốn nhìn lên trên hoặc xuống dưới nữa.

“Được rồi.” Trên đầu truyền đến giọng nói hơi khàn của cậu, tay cô bị cậu giữ lại, áo trở về vị trí cũ.

Cậu phàn nàn một cách mơ hồ, “Đâu có ai xem kiểu như cậu.”

Kiểu xem của cô là kiểu gì chứ.

Ôn Trì Vũ liếc nhìn Thẩm Phó Dã bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô kêu lên một tiếng.

Thẩm Phó Dã dừng bước chân, cúi đầu nhìn qua.

Ôn Trì Vũ mặt đỏ lên, nói không nên lời.

“Nghĩ gì thế?” Cậu hỏi.

“Không có gì.”

Thẩm Phó Dã cười khẽ, dường như nhìn thấu cô, “Đừng nghĩ nữa.”

Đêm đó Ôn Trì Vũ lại nằm mơ, trong mơ rất đen rất tối, cô rất sợ cứ đi mãi đi mãi, đột nhiên có người bật sáng đèn. Cô xoay người lại thì thấy Thẩm Phó Dã.

Ngày hôm sau ở trường, Lương Lộ cứ nhìn chằm chằm cô, nhưng vì Ninh Tiểu Di ở đó nên vẫn chưa tìm cô.

Ôn Trì Vũ biết cô ta đang lo lắng điều gì, nên lúc giữa tiết bị chặn lại cũng không tránh.

Lương Lộ rất căng thẳng, giữa những cô gái với nhau luôn có những quy tắc không cần nói, cô ta không muốn trở mặt với Ninh Tiểu Di.

“Hôm đó…” Cô ta vừa mới mở đầu.

Ôn Trì Vũ đã ngắt lời, “Tôi sẽ không nói đâu.”

Lương Lộ sắc mặt rất tệ nhìn Ôn Trì Vũ mấy cái, thực ra cô ta không đến nỗi đặc biệt ghét Ôn Trì Vũ, nhưng vẫn không yên tâm, “Cậu tốt nhất nên nói được làm được, nếu không thiếu cách để chỉnh cậu. Cậu cũng không muốn mới được mấy ngày yên ổn, lại không được bình yên chứ?”

Tiết trước họ học ở dãy phòng thí nghiệm, lúc này đứng ở sau cây cách dãy phòng thí nghiệm không xa. Trường số 11 nhỏ, bên cạnh hàng cây này là sân bóng rổ ngoài trời.

Giờ này là giờ nghỉ dài, có không ít nam sinh đã ôm bóng chạy tới, trong đó còn có người lớp họ.

Ôn Trì Vũ nhìn Lương Lộ không nói gì, Lương Lộ không muốn bị người khác thấy, cũng không có kiên nhẫn đợi cô trả lời nữa, trực tiếp trợn mắt nhìn cô một cái rồi bỏ đi.

Ôn Trì Vũ ôm sách tiếp tục đi, vừa đi được hai bước, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày bóng rổ.

Cô ngẩng lên nhìn thấy mặt Trình Diễm Sinh, có chút không kiên nhẫn, “Các cậu không cần đều đến tìm tôi, tôi thật sự sẽ không nói đâu.”

Trình Diễm Sinh mím môi, vốn muốn nói gì đó, lại bị câu nói này của cô chặn lại. Cậu ta nhìn cô một lúc, ánh mắt đột nhiên không biết nhìn thấy ai, sắc mặt thay đổi, giọng điệu ác ý, vô duyên vô cớ ném lại một câu, “Ôn Trì Vũ, đàn ông đều như nhau thôi.”

Ôn Trì Vũ không để ý đến cậu ta, trực tiếp đi qua.

Bóng người đã không còn, Trình Diễm Sinh vẫn đứng tại chỗ, đột nhiên lùi về sau hai bước, ngước mắt liếc nhìn người đang lười biếng dựa ở đó dưới bóng cây.

“Cậu đến mức đó sao?”

Trên mặt Thẩm Phó Dã là biểu cảm lười biếng đặc trưng, “Cậu lại muốn ăn đòn à?”

“Mẹ kiếp.” Trình Diễm Sinh nhớ lại đêm đó cậu ra tay độc ác thế nào, “Chó má, cậu trước đây rốt cuộc làm gì vậy? Đánh nhau giỏi thế?”

Thẩm Phó Dã khựng lại, ngẩng mắt liếc cậu ta một cái, “Cho nên với cái bản lĩnh nhỏ nhoi của cậu thì thu liễm lại đi.”

Thời gian đó, dường như trôi qua rất nhẹ nhàng.

Trong trường không ai còn liên tưởng cô với Trình Diễm Sinh nữa, Ninh Tiểu Di và Lương Lộ hình như bị người ta gây phiền phức, lại bị Cao Mẫn dòm ngó nên không rảnh tìm cô gây sự.

Ôn Thu đã gặp bố mẹ Hồ Tô Lâm, có vẻ tiến độ nhanh gấp tám trăm lần đang thảo luận ngày cưới rồi.

Lại một buổi trưa nữa, Ôn Trì Vũ vừa làm xong một bài tập, cô gục xuống bàn, bị mặt trời chiếu đến có chút buồn ngủ.

Má cô tựa lên cánh tay, cô xoay mặt qua, rồi Thẩm Phó Dã xuất hiện trong tầm mắt cô, cậu ngồi thu mình trong ghế đang uể oải chơi game, trong năm phút ngáp mấy cái liền.

Cô đoán tối qua cậu chắc chắn lại không ngủ, có vẻ tối cậu không ngủ được, không biết là vì cái gì.

Ôn Trì Vũ nhìn mặt cậu đang thẫn thờ mông lung, điện thoại bên tay đột nhiên rung lên một cái.

Là Tiểu Hề hôm đó thêm vào khẳng định chắc nịch sẽ dạy cô tán trai, cô ấy không nói một chữ nào mà gửi đến một đường link.

Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp click vào.

Giây đầu tiên hiện ra là quảng cáo hoa lá cành làm người ta hoa mắt, khi Ôn Trì Vũ vẫn chưa kịp phản ứng, tiếng động khiến người ta đỏ mặt ù tai đã tràn ra –

Xung quanh vốn rất yên tĩnh, đột nhiên trở nên sóng nhiệt cuộn trào.

Ánh nắng chiều mịn màng nhẹ nhàng chiếu vào, vừa hay dệt cả căn phòng ngột ngạt bồn chồn mờ ám thành một tấm lưới vô hình.

Người con trai vốn đang chơi game kia, động tác đột ngột khựng lại, ngước mắt nhìn qua.

Lúc này đôi mắt cậu đen láy và rực rỡ, cười có chút ranh mãnh xấu xa.

Vành tai Ôn Trì Vũ lập tức đỏ bừng, cô hoảng loạn, lo lắng đến nỗi lại không tìm thấy chỗ tắt ở đâu.

Người kia đã đứng dậy, từ phía sau cúi người nghiêng về phía cô. Cậu trước tiên đưa tay che mắt cô, rồi lấy điện thoại từ tay cô.

Cậu lười biếng, hơi nở nụ cười, “Đã bắt đầu nghĩ rồi à.”

“…”

Ôn Trì Vũ vừa thấy nóng vừa thấy ngượng, gáy cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Thẩm Phó Dã tắt video, nhưng không buông tay ra. Trong điện thoại cậu ta trò chơi vẫn đang tiếp tục, đồng đội thấy cậu không cử động liền điên cuồng đánh chữ trên màn hình.

Cậu không để ý, liếc qua đoạn chat của cô với Tiểu Hề, đánh giá nửa cười nửa không, “Còn khá ham học hỏi nhỉ, người ta gửi gì là xem nấy.”

“Tôi không biết là cái này.” Cô nhỏ giọng phản bác.

Thẩm Phó Dã hừ một tiếng không đồng ý cũng không phản đối, “Lần đầu xem à?”

“Còn chưa xem đến.”

Mắt cô vẫn bị cậu che, có thể cảm nhận được cậu cười khiến người hơi rung động.

Nghe cô trả lời như vậy, cậu cười càng dữ dội hơn, lại hỏi thêm lần nữa, “Muốn không?”

“Không…” Vừa nói được một chữ, Ôn Trì Vũ nghĩ đến việc mình nói dối trước đó bị vạch trần, lại cắn môi, giọng nói nhỏ nhỏ nói: “Chỉ một chút thôi.”

Cậu lại cười, tay che mắt cô, trượt xuống mấy phân, khẽ dùng lực véo má cô một cái, “Bé con, cậu có biết ngượng không.”

Tối hôm đó, bên quán net có vẻ có trận đấu game gì đó.

A Khoát gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại thúc giục, Ôn Trì Vũ thấy cậu đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô lấy lại điện thoại, thấy đường link WeChat đó đã bị xóa rồi. Tiểu Hề lại gửi thêm vài tin nhắn:

[Tiểu Hề: Thế nào thế nào? Đây là cái mà tôi thích nhất đấy.]

[Ôn Trì Vũ: … Cũng được.]

[Tiểu Hề: Cậu thích loại nào? Tôi còn nhiều lắm.]

Ôn Trì Vũ không biết trả lời sao, bên tai cô vẫn văng vẳng câu nói “Bé con, cậu có biết ngượng không?”

Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì Tiểu Hề đã gửi tin nhắn.

[Tiểu Hề: Chết chết chết, A Khoát vừa xóa hết đường link trong điện thoại tôi rồi.]

[Tiểu Hề: Aaaaa tôi sưu tập lâu lắm rồi đấy.]

Ôn Trì Vũ nghĩ ngợi một lúc, đoán được ai đã bảo làm việc này, cô gửi một sticker ôm ôm cho Tiểu Hề.

[Tiểu Hề: Tôi thấy Thẩm Phó Dã này, sao cậu không đến? Tối nay quán Ma Long có giải đấu, người đông vui lắm.]

[Ôn Trì Vũ: Mai phải đi học.]

[Tiểu Hề: Hả? Thẩm Phó Dã không phải đi học à? Mấy cô gái đến đó không phải đi học à? Để tôi nói cho cậu biết, bọn họ giỏi cướp người lắm.]

Ôn Trì Vũ nhìn tin nhắn này mà không trả lời.

Hôm nay Ôn Thu không có ở nhà cả ngày, có người thân bị ốm nên chị đi chăm sóc. Mười phút trước, Ôn Thu nhắn tin nói tối nay không về, bảo cô ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận.

Ôn Trì Vũ ôm chân, tựa mặt lên đầu gối, mắt vẫn nhìn tin nhắn đó.

Có vẻ Tiểu Hề sợ cô không tin, còn gửi cả ảnh qua.

Trong không gian tối mờ của quán net, màn hình máy tính sáng lên, một đám người đứng sau lưng Thẩm Phó Dã. Trong đó có nhiều con gái, ánh mắt ai nấy đều toát lên ý muốn chiếm hữu cậu.

Ôn Trì Vũ liếc nhìn, rồi lại nhớ đến những gì Chu Tuế Tuệ nói về điều kiện tốt của Thẩm Phó Dã.

Thực ra không cần thành tích xuất sắc, cũng chẳng cần xuất thân tốt, chỉ riêng con người Thẩm Phó Dã thôi đã không ai có thể cưỡng lại được.

Tâm trạng cô bỗng trở nên hơi ủ rũ.

[Ôn Trì Vũ: Tôi không đi đâu.]

[Tiểu Hề: Sao thế?]

[Ôn Trì Vũ: Tôi còn một bài tập chưa làm xong, mai phải nộp.]

[Tiểu Hề: …]

Ôn Trì Vũ chẳng có bài tập nào phải làm cả, cô để điện thoại sang một bên, dọn dẹp vệ sinh cả trên lẫn dưới lầu, đổ mồ hôi xong lại đi tắm.

Nhưng tâm trạng vẫn chưa tốt lên, cô tùy tiện lấy một tập đề ra làm, chưa làm được hai bài thì đột nhiên trước mắt tối sầm.

Khu Giai Mỹ bị mất điện.

Bên quán net Ma Long.

Giải đấu vừa kết thúc, Thẩm Phó Dã và A Khoát giành giải nhất, được thưởng ba mươi nghìn tệ.

A Khoát phấn khích không thôi, kéo Tiểu Hề lại hôn một cái, rồi hô hào cả đám đi ăn đêm ăn mừng.

Thẩm Phó Dã không muốn đi lắm, cậu buồn ngủ quá, chỉ muốn đi ngủ thôi.

A Khoát không cho, kéo cậu đi cùng, “Đừng mà, cậu không đi thì lấy đâu ra em gái.”

Tiểu Hề đứng bên cạnh nghe thấy, không hài lòng: “Này!”

A Khoát cười đểu, véo eo cô ấy: “Em là đẹp nhất rồi.”

Tiểu Hề lúc này mới hài lòng.

Thẩm Phó Dã cúi mắt nhìn gã, A Khoát vội vàng nói: “Đi thôi đi thôi.”

Cậu không trả lời, chỉ thờ ơ đi theo sau đám người. Mấy cô gái đi cùng, ánh mắt đều dính chặt lấy cậu, có người táo bạo đến nói chuyện với cậu.

Thái độ cậu rất lạnh nhạt, không đáp lại cũng không nhìn người ta, khó tiếp cận vô cùng.

Trong quán cá nướng, A Khoát nhìn theo cô gái vừa thất bại bỏ đi, “Cô nàng vừa rồi ngực to eo thon, mặt mũi cũng xinh, không tệ mà nhỉ?”

Thẩm Phó Dã cúi đầu, móc hộp thuốc từ trong túi ra rồi châm một điếu. Khói thuốc lan tỏa, vẻ mặt cậu lười nhác, một lúc sau mới nhận ra A Khoát đang nói chuyện với mình, cậu liếc nhìn gã một cái, “Cậu hỏi tôi à?”

“Chứ còn ai, người ta cách vài ngày lại đến quán net một lần, chỉ để đợi cậu thôi.” A Khoát nhướn mày đầy ẩn ý, tò mò trêu chọc, “Thật sự không muốn làm quen à?”

Thẩm Phó Dã chẳng có hứng thú gì, tâm trí đang phân tán nhìn điện thoại.

A Khoát thấy cậu thế này thì chán lắm, “Này, cậu có người rồi à? Hay sao mà, cái này không được cái kia cũng không được. Nhạt nhẽo thế, giữ mình như ngọc à?”

Thẩm Phó Dã ngậm điếu thuốc, bị gã nói vậy, cười lười biếng: “Ai với tôi chứ.”

A Khoát vừa nghe liền bùng nổ, “Đệt, câu này của cậu quá đáng thật đấy. Quán net của tôi gần đây, cứ mười đứa con gái đến thì chín đứa là vì cậu.”

Thẩm Phó Dã không nói gì, hút thuốc một cách thờ ơ, toàn thân toát ra vẻ chẳng quan tâm.

A Khoát không hiểu được cậu, gã thấy Thẩm Phó Dã vừa tỉnh táo vừa phóng túng, là kiểu cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, cũng làm được hết, nhưng cậu chẳng muốn gì cả.

Cái kiểu này tuy ngầu thật đấy, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng.

A Khoát có vài câu muốn nói từ lâu rồi, “Anh Dã, trước đây cậu có phải…”

Nói được một nửa thì điện thoại Thẩm Phó Dã đổ chuông, A Khoát nhận ra tên được lưu, là Ôn Trì Vũ.

Gã nhìn Thẩm Phó Dã nghe máy, không biết Ôn Trì Vũ nói gì, Thẩm Phó Dã im lặng hai giây rồi hơi nhíu mày, giọng cậu so với khi nói chuyện với người khác trầm hơn, nghe có vẻ dịu dàng một cách khó hiểu, “Sao thế?”

A Khoát phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên, lại nhớ đến tình cảnh Ôn Trì Vũ đến quán net trước đây. Quán net của họ ồn ào bẩn thỉu, căn bản không cấm thuốc. Bình thường cậu cũng chẳng quan tâm, con gái khác đến cũng chẳng quan tâm, chỉ có lần đó Ôn Trì Vũ đến, không hiểu sao cậu lại bắt dập thuốc.

Lúc này ánh mắt A Khoát nhìn Thẩm Phó Dã trở nên đầy ẩn ý và tò mò, Thẩm Phó Dã không để ý, đứng dậy đi ra ngoài.

**

Sau khi Thẩm Phó Dã hỏi “Sao thế?”

Im lặng một lúc, Ôn Trì Vũ mới trả lời, giọng cô rất nhẹ, “Khu Giai Mỹ mất điện rồi.”

Nói xong câu đó, cô ngừng hai giây, rồi bổ sung là Ôn Thu tối nay không có ở nhà.

Thẩm Phó Dã nghe xong ừ nhẹ một tiếng.

Rồi không khí trở nên yên tĩnh.

Ôn Trì Vũ nghe tiếng thở của Thẩm Phó Dã, vành tai đỏ bừng, đột nhiên chuyển chủ đề: “Cậu đang ở đâu vậy?”

Bên kia Thẩm Phó Dã lại im lặng khá lâu, Ôn Trì Vũ đợi, ngón tay vô thức cọ vào góc áo, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt không tự chủ. Thời gian trôi qua từng giây từng giây rất rõ ràng, ngay khi cô cảm thấy lồng ngực đau nhói vì căng thẳng quá…

Cậu như nhận ra điều gì đó, giọng trở nên khàn hơn: “Cậu muốn tôi làm bạn phải không?”

Cô không lên tiếng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bên tai nghe thấy cậu nói: “Cậu có biết mình đang muốn gì không?”

Thẩm Phó Dã hỏi xong dường như cũng không chờ cô trả lời.

Cảm giác cả người cậu ấy đều có vẻ thư thả lười biếng, uể oải hút thuốc, hơi thở chậm rãi, giọng nói trầm thấp đang cười.

Cô chỉ lắng nghe, rồi lại trôi qua một lúc lâu.

“Đợi đấy.” Cậu nói.

Ôn Trì Vũ đặt chiếc điện thoại đã hơi nóng xuống, vùi đầu vào gối.

Cô cảm thấy bất an, trong đầu toàn là câu hỏi của cậu, cứ cảm thấy ý của cậu khác với những gì cô nghĩ, nhưng cụ thể khác chỗ nào, cô lại không nói được.

Trái tim rối bời, đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì tầng dưới có tiếng động.

Ôn Trì Vũ lập tức bò dậy khỏi giường, đi dép lê, bước chân hơi lộn xộn mở cửa phòng. Khi bước lên bậc thang, cơ thể lại bắt đầu mềm nhũn một cách khó hiểu. Cô bám vào tay vịn, vừa định bước xuống thêm thì đã nhìn thấy Thẩm Phó Dã ở góc cầu thang.

Cậu vẫn mặc chiếc áo hoodie rộng thùng thình khi chia tay tối nay, cổ áo lệch sang một bên để lộ áo phông trắng bên trong.

Thẩm Phó Dã ngẩng đầu lên, chỉ liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt đã có chút thay đổi khó tả, như là… toát ra vẻ nguy hiểm khiến người ta hoang mang rối loạn.

Ôn Trì Vũ tưởng cậu định nói gì đó, nhưng cậu chỉ nhìn cô vài giây rồi ngẩng lên.

Sau đó yết hầu chuyển động chậm rãi, rồi lại trở về vẻ bình thường.

Ánh sáng quá tối, chỉ có chút sáng từ màn hình điện thoại của hai người. Ôn Trì Vũ không nhìn rõ cũng không hiểu được chuỗi phản ứng ngắn ngủi này. Cô chỉ cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ một cách vi diệu, cố tìm chuyện để nói: “Thắng giải rồi à?”

Cậu ừ một tiếng uể oải, có vẻ đang nghĩ gì đó.

Giữa hai người cách nhau năm sáu bậc thang, Ôn Trì Vũ thấy cậu không động đậy, vô thức bước xuống thêm một bậc.

Khoảng cách rút ngắn, mùi tắm gội trên người cô gái xuyên qua lớp váy ngủ mỏng manh, trở nên rõ ràng hơn trong không khí. Thẩm Phó Dã nghiêng đầu nhìn cô lần nữa, ánh mắt hơi trầm.

Nhưng Ôn Trì Vũ không nhận ra những điều này, ánh mắt cô dừng lại ở vạt áo cậu một lúc, đột nhiên hỏi: “Tối nay vui lắm phải không?”

“Cũng được.”

“Con gái nhiều lắm phải không?”

Thẩm Phó Dã không lên tiếng, ánh mắt nhìn cô càng thêm ẩn ý.

Ôn Trì Vũ cảm nhận được điều đó, nhưng cô chớp mắt, tiếp tục nói: “Vừa nãy cậu ở đâu vậy?”

Cậu vẫn chưa lên tiếng, không khí trên cầu thang chật hẹp như đông cứng lại.

Quá yên tĩnh, dù đã mất điện, xung quanh tối đến cực điểm, nhưng những suy nghĩ nhỏ nhoi của cô gái nhỏ vẫn rõ ràng hiển hiện.

Ôn Trì Vũ mím môi, răng cắn nhẹ vào thịt môi, cô cố gắng làm cho hơi thở của mình đừng nặng nề quá.

Thẩm Phó Dã khác với cô, cậu thuận thế tựa người vào tường một cách tùy ý, dáng vẻ rất lười biếng, cười nhẹ một tiếng: “Thẩm vấn tôi đấy à.”

Cô không trả lời, qua hai giây, do dự rồi mới nói bằng giọng nhỏ và mềm: “Có mùi nước hoa con gái.”

Lần này, Thẩm Phó Dã hơi ngẩn người, Ôn Trì Vũ nói xong thì có chút hối hận, định nói thêm gì đó.

Nhưng giây tiếp theo khóe mắt phát hiện, cậu đang nhìn cô cười, tim liền đập nhanh một cách bất ngờ.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, chỉ nghe thấy cậu nói: “Cậu cứ nói tiếp đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.