Phó Dã - Thư Dã

Chương 16: “Thẩm Phó Dã, có phải cậu bị người ta bắt nạt không?”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng là bên cậu cúp máy trước, có vẻ như điện thoại hết pin, trước khi cúp cô mơ hồ nghe được giọng của A Khoát.

Ôn Trì Vũ đầu óc toàn là mấy câu cậu nói cuối cùng, thế nào cũng không ngủ được.

Đến nửa đêm về sáng cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, lại mơ mơ màng màng nằm mơ. Trong đầu từng cảnh từng cảnh toàn là Thẩm Phó Dã, cậu cô đơn, cậu yếu đuối, cậu sa sút, tiếp đó người đàn ông trung niên kia lại xuất hiện, ngay trước khoảnh khắc Thẩm Phó Dã bị đánh, Ôn Trì Vũ mở mắt ra.

Cô thở hổn hển nặng nề, tay mò đến điện thoại bên gối, mới chỉ vừa sáu giờ sáng.

Trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, Chu Tuế Tuệ bên cạnh vẫn đang ngủ. Ôn Trì Vũ không buồn ngủ, tùy tiện rửa mặt qua loa rồi xuống lầu.

Siêu thị tầng một vẫn chưa hoàn toàn mở cửa, cửa kính mở nhưng chưa bật đèn. Chỉ nhờ chút ánh sáng từ bên ngoài, không nhìn rõ lắm. Ôn Trì Vũ khoanh tay, vừa định nói hôm nay hạ nhiệt hơi lạnh, xoay người đã thấy Thẩm Phó Dã đứng ở cửa.

Cậu cầm điện thoại đang nói chuyện, có vẻ vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn. Tóc hơi ướt, không biết là bị sương sớm bên ngoài thấm ướt hay vừa mới tắm xong chưa lâu.

Ôn Trì Vũ nhìn cậu một lúc, nhớ lại giọng điệu của cậu trong điện thoại tối qua. Lòng cô có chút phức tạp, vừa định dời tầm mắt đi, cậu dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn qua.

Thẩm Phó Dã nói với đầu dây bên kia một câu cúp máy, rồi cất điện thoại đi, đi thẳng về phía cô.

Khoảng cách từng bước từng bước gần lại, mùi hương của cậu trong không khí càng đậm hơn một chút, lượn lờ quanh quẩn, khiến Ôn Trì Vũ xác định được một chuyện.

Cậu vừa mới tắm xong.

Đôi mắt cô chớp một cái, tầm mắt theo giọt nước trên đuôi tóc cậu cùng rơi xuống, theo đường cổ lăn đến xương quai xanh rồi chui vào trong áo, sau đó không thấy nữa, chỉ để lại một vết ướt trên chiếc áo thun đen của cậu.

Ôn Trì Vũ lại chớp mắt, cô có một chút tò mò, không biết giọt nước đó đã lăn qua những chỗ nào trong áo cậu.

“Tối qua tôi có nói gì không?” Cậu đã đi đến bên trái cô.

Cậu thật sự vẫn chưa tỉnh rượu, dáng người vẫn hơi lảo đảo, cánh tay hai người vô tình chạm nhau một chút.

Ôn Trì Vũ có chút rối loạn, tầm mắt vẫn dán vào chỗ yết hầu của cậu, ậm ừ nói: “Không nói gì cả.”

Thẩm Phó Dã rõ ràng không tin, cậu nghiêng người, tùy ý dựa vào tường bên cạnh, bộ dáng như muốn giằng co với cô cho đến khi cô nói thật.

“Thật sự không nói gì.”

Ánh mắt cậu cứ cúi xuống nhìn chằm chằm cô, Ôn Trì Vũ làm sao chịu nổi điều này, cô nhịn một lúc, “Cậu say rồi, giọng rất mơ hồ.”

“Còn nói dối nữa.”

Cậu đột nhiên cúi người, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, rồi cụp mắt cố ý nhìn cô thêm một cái, “Cậu có biết bây giờ tim cậu đập nhanh thế nào không?”

Hơi thở ấm nóng và mùi hương trên người cậu cùng thổi tới.

Con người cậu, cũng gần trong gang tấc.

Ôn Trì Vũ bị cậu vạch trần trắng trợn, hơi thở ngưng trệ, lộn xộn liếc cậu một cái, theo bản năng lùi về sau, nhưng phía sau chỉ có tường. Vai và lưng cô đụng vào tường, rồi tim đập rối loạn, không kịp suy nghĩ đã nói: “… Cậu nói cậu vừa xấu vừa tồi.”

Thẩm Phó Dã khựng lại, từ từ buông tay ra. Cậu cúi đầu trầm tư một lúc, rồi lại ngước mắt nhìn cô.

Thái độ uy hiếp vừa rồi dịu xuống, cậu uể oải dựa lại vào tường, trong giọng nói mang theo ý cười thờ ơ, “Là chửi tôi đấy à.”

Ngày hôm đó sau đó Chu Tuế Tuệ đã phát hiện ra một bí mật, cô ấy ngủ dậy thấy Ôn Trì Vũ không có trong phòng, vừa xuống lầu tìm người đã thấy Thẩm Phó Dã.

Cô ấy trợn tròn mắt không thể tin được nhìn Thẩm Phó Dã, rồi lại quay đầu nhìn Ôn Trì Vũ, một lúc lâu sau, vì quá sốc nên mặt đỏ bừng, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu chửi thề.

Có lẽ vì sự tồn tại của Thẩm Phó Dã quá mạnh mẽ, cô ấy không dám ở dưới lầu mãi, đứng một lúc rồi kéo Ôn Trì Vũ về phòng.

“Cậu ấy làm việc ở nhà cậu à?” Chu Tuế Tuệ hỏi.

Ôn Trì Vũ ừ một tiếng.

Chu Tuế Tuệ đảo mắt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ đụng vào cánh tay cô, “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng nhỉ.”

“Cho tôi thì tôi cũng không cần Trình Diễm Sinh.”

Ôn Trì Vũ lúc đó đang ở bên cạnh giúp cô ấy sửa bài tập sai không lên tiếng, giây tiếp theo Chu Tuế Tuệ như phát hiện ra châu Mỹ mới mà nhìn chằm chằm cô, “Trời ơi, cậu lại không phủ nhận.”

Nói xong cô ấy tự thấy điều đó cũng hợp tình hợp lý, thở dài một tiếng, “Cũng phải, ai mà chẳng thích Thẩm Phó Dã chứ.”

Rồi bầu không khí học tập vừa mới vun đắp được, lại bị Thẩm Phó Dã ảnh hưởng mà lãng phí hết.

Đến tận chiều tối khi Chu Tuế Tuệ phải về nhà, mắt vẫn lưu luyến đi vòng quanh cửa hàng mấy vòng. Nhưng thế nào cũng không thấy Thẩm Phó Dã nữa, vẻ mặt có chút tiếc nuối, cô ấy kéo Ôn Trì Vũ lải nhải dặn dò, “Nhớ nhé, gần mực thì đen.”

Lúc đó hoàng hôn nhuộm cả bầu trời thị trấn nhỏ thành màu hồng, sau khi Chu Tuế Tuệ rời đi, Giai Mỹ chỉ còn lại Ôn Thu và Ôn Trì Vũ. Ôn Thu vừa xem phim truyền hình, vừa gọi video với Hồ Tô Lâm, hai người anh một câu em một câu bình thản nhưng ngọt ngào.

Ôn Trì Vũ đi vòng quanh cửa hàng hai vòng, cô đi tìm Thẩm Phó Dã.

Cô không thể quên câu nói đó của cậu trong điện thoại, cả đầu óc toàn là nó.

Lần này cô không nhắn tin, cũng không gọi điện thoại, không có những hành động nhỏ nhặt thể hiện rõ tâm tư của cô gái nhỏ.

Cô không đến quán net mà trực tiếp đến căn nhà nhỏ đó. Không biết có phải là giác quan thứ sáu không, cô cứ cảm thấy cậu bây giờ đang ở đó.

Con đường đã rất quen thuộc, đi suốt một đoạn đường, cô như đang chạy đến một nơi nào đó.

Đến đó, cửa lại đang mở.

Ôn Trì Vũ dừng bước chân, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước chân lại vội vã nhanh lên.

Khi cô xông vào lỗ mãng, Thẩm Phó Dã đang ngậm thuốc dựa vào tường, cậu hơi cúi đầu, đáy mắt một mảng tiều tụy đang ngẩn người. Lúc đó, ánh hoàng hôn nặng nề, xung quanh cậu khói thuốc mỏng manh. Căn nhà nhỏ tồi tàn này bị vứt bừa bộn lung tung, như vừa trải qua một trận chiến lớn, ngay cả không khí cũng là sự u uất đặc quánh không tan được.

Ôn Trì Vũ đầu óc nổ tung, trực tiếp xông đến trước mặt Thẩm Phó Dã, ánh mắt trước tiên nhìn kỹ mặt, cổ, cánh tay của cậu, rồi định vén gấu áo cậu lên.

Thẩm Phó Dã cuối cùng cũng phản ứng lại, giữ chặt cổ tay cô.

“Cậu có bị thương ở đâu không?” Ôn Trì Vũ biết người đàn ông trung niên kia ra tay độc ác thế nào, cô hơi gấp, “Tôi muốn xem.”

Cậu cúi đầu nhìn Ôn Trì Vũ, giọng rất trầm, “Sao cậu lại đến đây?”

Nói xong, cậu lại hỏi tiếp, “Ai bảo cậu đến?”

Giọng điệu rất giống như trong điện thoại tối qua, vừa hung dữ vừa có chút khiến người ta xót xa không rõ lý do.

Lần này Ôn Trì Vũ không như sáng sớm tránh né, cô nhìn vào mắt Thẩm Phó Dã, “Tại sao họ đều nói cậu là người xấu?”

Sắc mặt Thẩm Phó Dã thay đổi, tay giữ cô càng chặt hơn, “Tối qua tôi còn nói gì nữa?”

Ôn Trì Vũ rõ ràng cảm thấy cảm xúc của cậu đang dao động dữ dội, không chỉ sắc mặt mà cả áp lực xung quanh người cũng trở nên rất thấp và nặng nề. Cậu như thế này thực sự khá đáng sợ, nhưng không hiểu sao Ôn Trì Vũ không sợ, cô cảm thấy cậu không giống như trong cuộc điện thoại đầy những lời tục tĩu kia.

Cô biết người xấu như thế nào, cũng biết kẻ bạo lực là như thế nào.

Ôn Trì Vũ đột nhiên nhớ đến bức ảnh của Thẩm Phó Dã mấy ngày trước lan truyền khắp tường ẩn danh và các nhóm của trường.

Thẩm Phó Dã trong bức ảnh đó, mặc đồng phục trường Trung học Phụ thuộc Bắc Thành, vừa sắc bén vừa có tham vọng, khí thế ngút trời như cả thế giới đều là của cậu.

Ôn Trì Vũ nhìn Thẩm Phó Dã trước mặt, rõ ràng diện mạo giống nhau, nhưng tại sao cảm giác lại là hai người hoàn toàn khác nhau chứ.

“Ôn Trì Vũ.”

Khi cậu gọi tên cô bằng giọng trầm thấp, cô nói với Thẩm Phó Dã: “Thẩm Phó Dã, có phải cậu bị người ta bắt nạt không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.