Phó Dã - Thư Dã

Chương 14: “Tha cho tôi đi.”




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Ôn Trì Vũ đến quán net là hơn một giờ chiều.

Cô đeo cặp như học sinh tiểu học, vẻ mặt ngoan ngoãn, đứng thẳng trước cửa Ma Long.

Anh chàng đầu nhím lúc nãy đang chơi game trên máy tính ở quầy lễ tân, ngẩng đầu lên hoa mắt tưởng đây là con nít nhà ai. Qua hai giây, nhận ra cô, cậu ta trực tiếp quay đầu hét to vào trong quán, “Anh Dã, em gái tìm.”

Một tiếng hét này khiến hai dãy gần cửa quán net, gần như tất cả đều quay sang nhìn.

Ôn Trì Vũ sững người, tay nắm dây đeo cặp, cảm thấy hơi ngượng.

Chẳng mấy chốc, Thẩm Phó Dã lững thững đi ra từ bên trong, có vẻ cậu đã ở đây từ tối qua, quần áo trên người nhăn nhúm, tóc cũng rối bời.

Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, nheo mắt lại một chút mới nhìn rõ là cô, “Thật sự đến à.”

Ôn Trì Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau một giây, cảm giác ngượng ngùng lúc nãy càng sâu hơn, “… Cậu bảo tôi đến mà.”

Thẩm Phó Dã chỉ nói cho có, căn bản không để ý cô trả lời gì. Cậu uể oải giơ tay xách cái cặp sau lưng cô lên một chút, cảm nhận trọng lượng, lại cúi đầu nhìn cô một cái.

Rồi đột nhiên—

“Bé con.”

“Hả?” Ôn Trì Vũ bị cậu ta gọi đến ngớ ra.

“Thật sự đến học bài à?”

Ôn Trì Vũ gật đầu, “Đúng vậy.”

Cậu tặc lưỡi, “Được thôi.”

Cậu dẫn Ôn Trì Vũ vào trong quán net. Đây là lần đầu tiên cô vào một nơi như thế này nên cảm thấy khá tò mò. Nhưng mọi người trong quán đều nhìn cô chằm chằm như thể đang nhìn một sinh vật lạ, khiến cô ngại ngùng không dám nhìn xung quanh.

Thẩm Phó Dã không để ý đến những ánh mắt đó, dẫn cô đi thẳng rồi rẽ phải về phía cuối quán. Đi được nửa đường, tên đầu vàng A Khoát ngồi chắn giữa lối đi, cậu đá một cái rồi nói không khách sáo: “Tránh ra.”

A Khoát đang ngồi dựa ghế chat với một cô gái mới quen tối qua, bị đá một cái khiến ngón tay gõ sai mấy chữ trên màn hình. Ghế gã trượt đi một đoạn, vừa xóa chữ vừa định chửi, nhưng ngẩng đầu lên thấy bên cạnh Thẩm Phó Dã có một cô gái, lập tức quên luôn chuyện chửi bới, gã hứng khởi lên: “Ồ, đây là cô gái trong điện thoại ban nãy à?”

Thẩm Phó Dã lười nói chuyện với gã, kéo ghế máy bên cạnh, cậu hất cằm ra hiệu cho Ôn Trì Vũ ngồi xuống.

Ôn Trì Vũ e dè liếc nhìn A Khoát, ôm cặp nghe lời Thẩm Phó Dã ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô phát hiện máy tính trước mặt đang bật, bên cạnh chuột có để hộp thuốc lá và bật lửa, sau ghế còn có áo hoodie của cậu… và xung quanh dường như có mùi hương đặc trưng của cậu.

Cô hơi ngơ ngác nhìn hộp thuốc lá: “Đây là chỗ của cậu sao?”

Thẩm Phó Dã ậm ừ một tiếng, cậu quay người kéo đại một cái ghế khác đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống không đúng tư thế. Đầu óc cậu vẫn còn mơ màng, bóp một cái vào gáy rồi theo thói quen đưa tay sờ hộp thuốc lá và bật lửa trên bàn.

Định châm thuốc thì dừng lại, liếc nhìn Ôn Trì Vũ một cái, rồi xoay ghế đá vào ghế của A Khoát bên cạnh: “Tắt thuốc đi.”

A Khoát lại đánh sai một chữ, nhìn Thẩm Phó Dã không nói nên lời: “Quán net này là nhà tôi mà.”

“Thế thì sao?” Cậu hỏi khẽ.

A Khoát dụi mạnh điếu thuốc: “Nghe cậu, cậu ngầu đấy.”

Ôn Trì Vũ có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỗ cô đang ngồi là máy của Thẩm Phó Dã, cậu không mở máy khác mà chỉ kéo ghế ngồi bên cạnh cô.

“Vậy cậu không chơi game nữa sao?”

Nghe vậy, cậu ngước mắt liếc nhìn cặp sách của cô, rồi lại nhìn cô, vẻ mặt như đang nói “cậu nghĩ sao?”

Ôn Trì Vũ không nói gì, cúi đầu mở cặp ra.

Lúc đến đây, cô đã ghé tiệm photocopy, in thêm một bản đề bài và bài tập các môn.

“Đây là phần của cậu.”

Ôn Trì Vũ đặt chồng giấy trước mặt cậu, cô nhận ra đôi mắt vốn buồn ngủ díp lại của cậu đang tò mò nhìn mình.

Cô mím môi, do dự một lúc rồi nói: “Cậu bị ghi một điểm phạt vì đánh nhau với bọn họ phải không? Nếu không làm bài tập thì rất khó xóa điểm phạt. Lỡ như, lỡ như ảnh hưởng đến tốt nghiệp thì không tốt.”

Giọng cô gái vừa nhỏ vừa dịu, ngữ điệu rất bình thản, trong quán net ồn ào dễ bị bỏ qua.

Thẩm Phó Dã không lên tiếng, ngồi thu mình trong ghế không nhúc nhích, đầu nghiêng dựa vào ghế, trầm ngâm nhìn cô.

Trông cậu hoàn toàn không có ý định làm bài.

A Khoát bên cạnh cậu, từ khi Ôn Trì Vũ lấy đề thi ra đã cất điện thoại đi. Gã thấy cảnh này quá thú vị, có nhiều cô gái đến quán net bám lấy Thẩm Phó Dã nhưng lần đầu tiên thấy có người mang bài tập đến.

Hơn nữa cô gái này trông dịu dàng mềm mại trong trẻo, vậy mà lại có vẻ muốn quản Thẩm Phó Dã. Gã cầm điện thoại, phân vân không biết có nên chụp lại cảnh này không.

Ôn Trì Vũ biết nhiều người đang nhìn họ, nhưng cô không có tâm trí để ý đến ánh mắt và phản ứng của người khác, toàn bộ sự chú ý và cảm nhận đều dồn vào Thẩm Phó Dã.

Qua một hồi lâu, cậu vẫn chưa động đậy, cô nhìn đống đề thi trải đầy bàn máy tính, định mở miệng nói gì đó.

Bất chợt, bên tai nghe thấy tiếng bánh xe ghế lăn, tay vịn ghế của cậu nhẹ nhàng chạm vào ghế cô. Khoảng cách giữa họ rút ngắn lại, gần hơn một chút. Mùi bạc hà thuốc lá cỏ xanh hòa quyện trên người cậu cũng gần hơn một chút, Ôn Trì Vũ vốn đã hơi bất thường nhịp tim, giờ càng khó chịu đựng hơn.

Cô khẽ cắn môi, hơi thở hơi nặng nề. Mùi hương đó càng gần hơn, nơi này khói thuốc mờ mịt ẩm ướt tối tăm hỗn loạn, hơn nữa cậu hút thuốc còn dữ dội như vậy, sao trên người vẫn có được mùi trong lành sạch sẽ của thiếu niên nhỉ.

Đột nhiên bên tai truyền đến giọng cậu, nói rất khẽ–

“… Cũng khá giỏi.”

Ôn Trì Vũ không nghe rõ, cô vô thức nghiêng đầu nhìn cậu, người cậu rất gầy, vai hơi gập vào trong, lưng mỏng, dưới lớp áo rộng thùng thình vẫn có thể thấy xương sống nhô ra. Nhưng dù đứng hay ngồi cậu đều thích dựa vào cái gì đó, như thể không có xương vậy.

“Cái gì giỏi cơ?”

Thẩm Phó Dã ngước mắt nhìn cô một cái, tùy ý lật lật đề thi, không trả lời câu này của cô mà hỏi thẳng: “Bài nào không biết làm?”

Ôn Trì Vũ mím môi, cũng không trả lời câu này của cậu: “Cậu thật sự không làm bài tập sao?”

Tay cậu đang cầm đề thi khựng lại, lại ngước mắt nhìn cô.

Có người đến dãy trước họ, lúc bật máy ánh sáng xanh từ màn hình chiếu qua.

Ôn Trì Vũ bị ảnh hưởng, chớp mi, sự chú ý phân tán một giây. Nhưng giây tiếp theo, máy tính trước mặt cô không biết bị ngón tay ai trong hai người chạm phải phím nào hay chuột, từ trạng thái chờ tỉnh lại, màn hình từ tối chuyển sáng.

Thẩm Phó Dã dường như không phát hiện, môi cậu hơi mím vào trong, có vẻ đang suy nghĩ về câu hỏi trước đó của cô.

Ôn Trì Vũ nghe thấy tiếng bàn tán về họ bên cạnh, cô nghe rõ mấy câu then chốt, về sau mới nhận ra được điều gì đó.

Mặt cô đột nhiên nóng bừng lên, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, luống cuống ngẩng đầu, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt cậu.

Cậu đặt đề thi xuống, cơ thể nghiêng về phía tay vịn ghế, quần áo hai người họ đã chồng lên nhau một phần.

Nhưng cậu không nhận ra, lười biếng chống cằm, ánh mắt từ dưới nhìn lên cô, rồi khẽ nói: “Tha cho tôi đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.