Phiền Toái

Chương 5: San nương hiểu mà




San Nương cho rằng, lấy tính tình không màng thế sự của Ngũ phu nhân, đợi đến khi nhận được tin sẽ phái người tới đón nàng, làm sao cũng đã là chuyện của hai ba ngày sau, không ngờ hôm sau còn chưa tới buổi trưa, chỗ lão phu nhân đã có động tĩnh.

Người lớn tuổi hình như rất thích náo nhiệt. Trong phòng lão phu nhân trước sau đều có tác phong vui vẻ an bình. Khi San Nương vào phòng, không chỉ có Thất cô nương và Thập nhất cô nương thuộc biên chế của Tây Viên, mà còn có quân dự bị Thập tứ cô nương cũng ở đấy, và quân dự bị Đại nựu nựu của nhà Đại ca, cùng với đại phu nhân Trần thị hiện đang quản gia, và đại thiếu phu nhân Triệu thị - con dâu của bà, mọi người đang ở trước mặt lão phu nhân hầu hạ.

Thấy San Nương tới, tiếng cười của mọi người không hiểu sao định trệ một chút. Nhìn ánh mắt mọi người không biết là đồng tình thật hay giả vờ, San Nương nhịn không được thở dài, an ủi mình –– chỉ cần vượt qua cửa ải này, về sau nàng sẽ không cần tiếp tục lên dây cót tinh thần, ứng phó với những người không muốn ứng phó này nữa.

“Tiểu Thập tam nhi đến rồi.” Lão phu nhân được Thập tứ cô nương và Nựu nựu một trái một phải vây quanh vẫy vẫy tay với San Nương, cười rất hiền lành, “Mau tới đây, mau tới đây, hôm đó ta nói sao nhỉ? Không ngờ rốt cuộc để ta nói trúng, phụ thân và mẫu thân con quả nhiên ở nhà nhớ con, còn phái người tới thăm con đấy.”

Chỉ tới ‘thăm’, chứ không phải tới ‘đón’ nàng à?!

San Nương chớp mắt một cái, khi giương mắt nhìn lão phu nhân, chỉ thấy dưới mí mắt kia của lão phu nhân, trong đôi mắt vẫn long lanh như cũ lại mang theo vẻ dò xét.

Vì vậy, San Nương liền biết, có phiền toái rồi.

Hiển nhiên, cách hai ngày, sau khi cơn giận của lão phu nhân tản đi, lúc này ít nhiều gì đã có chút phục hồi tinh thần.

—— Cũng đúng thôi, trong các cô nương ở Tây Viên có tiền đồ nhất, nghe lời nhất, cầu tiến nhất là Thập tam cô nương, sao có thể bỗng chốc biến thành con người khác, trở nên lười biếng lười nhác cơ chứ? Dù sao cũng phải có nguyên nhân! Lão phu nhân phục hồi tinh thần, lúc này, trong lòng không có nghi vấn mới lạ!

Nếu nàng muốn thoát thân khỏi Tây Viên, thì phải cố gắng hơn nữa mới được.

San Nương nghĩ xong, bèn cười cong đôi mày lá liễu, cũng không đi nhìn xem hai phụ nhân bên dưới kia rõ ràng do mẫu thân và phụ thân nàng phái đến, chỉ đón tay lão phu nhân vươn ra, đi tới cười hì hì thỉnh an lão phu nhân trước, cũng hành lễ với đại bá mẫu và đại tẩu Triệu Thị đứng phía sau lão phu nhân, rồi xoay người chào hỏi với các tỷ muội, cuối cùng trêu chọc Đại nựu nựu, lúc này giống như vô tình chen vào giữa lão phu nhân và Thập tứ nương, đẩy Thập tứ nương sang bên cạnh.

Biểu hiện lần này của nàng, rõ ràng để lão phu nhân cảm thấy, nàng vẫn có lòng tranh sủng một chút ở trước mặt mình. Vì vậy lão phu nhân chỉ làm như không thấy vẻ mặt xám xịt của Thập tứ, kéo tay San Nương hỏi: “Lúc nãy Đại bá mẫu của con còn nói, phương thuốc lần này do Khuê đại phu của Đại Đức đường kê. Khuê đại phu kia vốn là người ở thái y viện lui về, xem mạch tất nhiên không tệ, con uống xong thấy có khởi sắc không?”

Sao San Nương có thể nghe không hiểu, lão phu nhân đây đang cho nàng một bậc thang chứ?

Lại nói, lão phu nhân này, thật ra San Nương coi như có chút hiểu rõ, tính tình cương ngạnh, không cho phép ai có chút ngỗ nghịch. Như cha ruột San Nương - Ngũ lão gia chẳng hạn, rõ ràng là con út của lão phu nhân, theo lý thuyết chắc hẳn sẽ được lão phu nhân sủng ái nhất, nhưng vì trời sinh ông có tính chây lười, không nghe lão phu nhân dạy bảo, mới bị lão phu nhân trục xuất ra khỏi tầng lớp quyền lực của Hầu gia, hiện nay cũng chỉ ở nhà làm một con sâu gạo thôi.

Về phần San Nương, hết lần này tới lần khác thất lễ với lão phu nhân, nếu đổi lại là người khác, thì chỉ sợ lão phu nhân đã sớm trở mặt, lần này còn cho nàng thêm một lần cơ hội….

San Nương cảm thấy, phần coi trọng này quả thật hơi ‘nặng’ đấy…

Phần ‘coi trọng’ này, nếu đổi lại là kiếp trước, vẫn là Thập tam cô nương có ‘lòng cầu tiến’, thì e rằng cảm động đến rơi nước mắt từ lâu rồi, nhưng vị này hôm nay đã ‘hoàn toàn tỉnh ngộ’, chỉ hờ hững nói: “Chính là vậy ạ. Đại phu nói, bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, bảo con từ từ dưỡng bệnh.”

Ánh mắt dưới mí mắt lão phu nhân lập tức sắc bén vài phần. Chợt tỉ mỉ quan sát, lão phu nhân nghĩ, bà ta hình như đã biết nha đầu này mắc bệnh gì rồi –– Chẳng phải mấy năm nay đều làm người đứng đầu Tây Viên sao, khiến cái đuôi của tiểu Thập tam nhi vểnh lên tận trời, giờ trở nên ‘cậy tài khinh người’!

Phải nói rằng nguyên nhân làm lão phu nhân hai lần ba lượt phá vỡ quy củ của mình, ngoại trừ vì tiểu Thập tam tuy nói là thứ xuất, nhưng trên người rốt cuộc chảy dòng máu của mình, còn có mấy phần yêu nhân tài. Bất quá, lão phu nhân cũng biết rõ, một người có tài năng, một khi trở nên tùy hứng cao ngạo không đúng mực, không biết hai chữ ‘khiêm tốn’, người như thế cho dù có ưu tú chăng nữa, cũng không thể chấp nhận được.

Rõ ràng tiểu Thập tam nhi này suốt mấy năm qua bị bà ta chiều hư rồi!

Nghĩ vậy, vẻ mặt lão phu nhân lập tức lạnh nhạt đi vài phần.

–– Cũng tốt, con người đã có so sánh, mới biết cái gì nên quý trọng. Thả nàng về sống cuộc sống không giống Tây Viên đi!

Vì vậy lão phu nhân buông tay San Nương ra, chỉ vào hai phụ nhân bên dưới nói: “Đó là người phụ thân mẫu thân con phái tới.” Rồi nói với hai người kia: “Cô nương các ngươi tới rồi, lão gia và phu nhân các ngươi có lời gì, cứ nói ở đây đi.”

San Nương xoay đầu lại nhìn bên dưới, chỉ thấy hai bà tử đứng đó. Một người khoảng năm mươi tuổi, có gò má cao môi mỏng, trông tướng mạo có chút khắc nghiệt; Một người khác chừng bốn mươi tuổi, mặt tròn làm cho người ta yêu thích, chỉ là ánh mắt hơi lơ lửng khiến người ta cảm thấy, người này chắc chắn không phải một chủ sự.

Quả nhiên bà tử có gò má cao kia đại diện cho hai người mở miệng trước. Bà tử ấy nặn ra nụ cười như cương thi, nói: “Lão gia và phu nhân phái nô tỳ tới thỉnh an với lão phu nhân, thuận tiện thăm cô nương một chút. Hôm nay thấy lão phu nhân tất cả đều mạnh khỏe, cô nương cũng tốt, lão gia và phu nhân nô tỳ cũng yên lòng.”

Hả? Bà tử này lại không dựa theo kịch bản!

Lúc này không chỉ có San Nương kinh ngạc, mí mắt lão phu nhân khẽ rũ xuống giống như buồn ngủ trong nháy mắt lại nhấc lên.

“Chao ôi, còn nói yên lòng cái gì,“ lão phu nhân thở dài, “Ngược lại là ta không phải mới đúng, giao một đứa trẻ ngoan cho ta, ta còn để nó bị bệnh, giờ ta không còn mặt mũi nào gặp lão gia và phu nhân của các ngươi rồi.”

Đại thiếu phu nhân Triệu thị ở một bên vội hỏi: “Việc này đâu trách lão phu nhân được? Do thời tiết không tốt, trong nhà rất nhiều người đều bệnh mà.”

Thất nương cũng cười phụ họa: “Đúng đúng, mấy ngày nay nương con cũng không thoải mái lắm, chỉ không dám nói cho lão phu nhân biết thôi.”

Đại phu nhân cười nói: “Nha đầu chết tiệt này, cái gì cũng nói ra hết! Ta đâu có bệnh tật gì, chỉ là bệnh vặt thôi.”

Lão phu nhân nghiêm mặt nói: “Ngươi đừng ỷ bản thân trẻ tuổi mà làm bừa, lúc này bệnh vặt, về sau đến cái tuổi của ta, các ngươi sẽ biết lợi hại! Tức phụ của lão đại, ta khuyên ngươi nên học theo tiểu Thập tam, chăm sóc bản thân nhiều tí, nếu không bệnh vặt sẽ thành bệnh lớn vậy thì không tốt. Các ngươi nhìn Thập tam đi, mới bấy nhiêu tuổi cả ngày đã ủ rũ mất tinh thần, cứ tiếp tục thế này sao được? Tây Viên này của ta không có lúc nào thanh tịnh, suốt ngày người đến người đi, muốn kêu nó nghỉ ngơi cũng khó. Nó về nhà ngược lại còn thanh tĩnh hơn chỗ ta, ta đang nghĩ có nên đưa nó về hay không, chờ khỏe rồi lại đón vào.”

San Nương rũ mắt xuống không lên tiếng, bà tử có tướng mạo khắc nghiệt bên dưới lại nóng nảy trước, cất giọng nói: “Việc này không được!”

Bà ta đột ngột lên tiếng, nhất thời khiến mọi người nhìn chằm chằm bà ta liên tục.

Lão phu nhân với nếp nhăn đầy mặt run rẩy một cái, mới ép mình lộ ra nụ cười hòa ái, hỏi lão nô tài không thức thời này: “Sao không được?”

Lúc này bà tử kia phục hồi tinh thần, chỉ sợ cũng ý thức được sự lỗ mãng của mình, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Chỗ lão phu nhân cái gì cũng tốt, cô nương ở chỗ lão phu nhân quen được nuông chiều rồi, e rằng đón về sẽ không quen.”

Lời này... dứt khoát nói thì dễ mà nghe thì khó! Đơn giản mà nói, là Ngũ phòng kiến thức hạn hẹp, để lão phu nhân nuôi con gái dùm bọn họ; Sâu xa mà nói, chính là Ngũ phòng không có ý định đón Thập tam cô nương này về!

Vì vậy tầm mắt mọi người đều nhìn về phía San Nương, không khỏi mang theo hàm xúc sâu hơn.

Kỳ thật, San Nương rất muốn tự mình mở miệng nói rằng: Đón ta về đi, ta bệnh đấy, ở lại chỗ lão phu nhân không tốt, có thể lây bệnh cho lão phu nhân… Nhưng nàng cũng biết, lúc này nàng không thể mở miệng, chỉ cần vừa mở miệng, nói không chừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

May mà hai bà tử Ngũ phòng phái tới chẳng phải ai cũng không đáng tin cậy. Bà tử có tướng mạo khắc nghiệt thấy mọi người nhìn chằm chằm bà ta, ít nhiều gì cũng biết mình nói sai, không khỏi sợ hãi một trận, lặng lẽ kéo vạt áo bà tử có gương mặt tròn bên cạnh.

Bà tử có gương mặt tròn khoanh tay đứng bên cạnh bà ta, trong lòng không nhịn được thầm hận một trận, nhưng bà cũng biết bà tử có gương mặt ngựa này đã mất thể diện ở trước mặt lão phu nhân, mà người trở về chịu tội cũng chỉ có mình bà!

Cực kỳ bất đắc dĩ, bà tử có gương mặt tròn đứng ra, cười nói: “Chỗ lão phu nhân tất nhiên cái gì cũng tốt, nhưng nô tỳ không thể vì lý do như vậy mà một mực bảo lão phu nhân vất vả vì cô nương nô tỳ, việc này cũng quá bất hiếu. Trước khi tới lão gia và phu nhân nô tỳ đều không biết cô nương bị bệnh, nếu biết, tất nhiên đã sớm đón cô nương về, sao có thể để lão phu nhân vì cô nương nô tỳ mà nhọc lòng chứ? Lão phu nhân cứ yên tâm, đợi cô nương nô tỳ khỏe lại, nô tỳ sẽ đưa cô nương tới phụng dưỡng lão phu nhân.”

Lúc này mới giống lời của người nói nè!

Tình tiết không theo kịch bản cuối cùng cũng rẽ trở về, nếp nhăn trên mặt lão phu nhân cũng dãn ra, nhìn bà tử có gương mặt tròn cười rất là ấm áp, “Cũng đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ đất của mình, nghĩ đến Thập tam rời nhà nhiều năm thế, chắc rất nhớ nhà, trở về ít ngày cũng tốt. Chỗ của ta lộn xộn, vốn không phải chỗ tốt để điều dưỡng, đợi mai này Thập tam khỏe, ta lại đón nó về.”

Do đó, chuyện San Nương về nhà rốt cuộc cũng có một kết cục đại viên mãn –– chỉ là vẻ mặt bà tử có tướng mạo cay nghiệt không hài lòng lắm.

Lão phu nhân lại không ép San Nương lập tức rời đi, xoay đầu kéo tay San Nương, cẩn thận dặn dò, “Đừng vội trở về, bảo bọn nha hoàn từ từ dọn dẹp, thứ nào con cần dùng tới mới mang theo, về sau còn trở lại mà.”

–––– San Nương không khỏi nghĩ, ngụ ý của lão phu nhân lẽ nào nói: Nên mang thì mang đi, không nên mang thì đừng mang, bà ta còn tính giữ lại để cô nương kế tiếp tiến vào có thể dùng…

Nhưng mặc kệ lần này lão phu nhân có dụng ý gì, nói chung, sau khi dặn dò xong, lão phu nhân bèn sai người đưa hai bà tử không đáng tin cậy mà Ngũ phòng phái tới và San nương về viện của San Nương.

Đúng rồi, thực ra ‘không vội’ của lão phu nhân chỉ nói thế thôi, chứ trong lòng muốn đuổi người ta đi càng sớm càng tốt đấy.

San Nương hiểu mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.