Phiền Toái

Chương 44: Hiệu ứng bươm bướm*




*Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ) trong điều kiện gốc của hệ vật lý, dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cách hàng vạn km. Hiện nay thường dùng để chỉ quan hệ nhân quả.

Phải nói rằng Lão phu nhân vừa tức giận, lại thích xưng ‘tổ mẫu’ gì đó, nhưng rất hiếm khi bị vãn bối gọi là ‘tổ mẫu’. Bây giờ nghe San Nương kêu một tiếng ‘tổ mẫu’, hai tiếng ‘tổ mẫu’ làm Lão phu nhân nhất thời hết chỗ nói.

Dầu gì bà ta còn nhớ đến chính sự, đành nhịn cơn cáu kỉnh, nghiêng đầu nhìn một phu nhân mặt mũi hiền lành, cười nói: “Đây là Thập tam nương nhà lão Ngũ, là một đứa hoạt bát tinh nghịch.”

“Đâu!” Lão phụ cài trâm vàng kia cười đáp, “Ta lại thấy là một đứa hiếu thảo với cha mẹ, thương yêu huynh đệ mà.” Lại ngoắc San Nương, “Đứa bé ngoan, qua đây để di tổ mẫu nhìn một cái nào.”

San Nương nhịn không được chớp mắt. Kiếp trước, lúc này nàng đang bận rộn đến mức chân không chạm đất, thời điểm gặp Viên Mạnh chính là trước buổi chiều sau khi khai tiệc. Khi đó, Viên Trường Khanh an vị ở bên ngoài, nên tan tiệc rồi nàng mới gặp được Viên Trường Khanh ở góc phía Tây trong viện.

Nghĩ đến Viên Trường Khanh, khóe mắt nàng cẩn thận liếc nhìn sau lưng hai lão phu nhân kia. Nhưng bất ngờ là không thấy Viên Trường Khanh đâu, chỉ thấy một người khác —— đường đệ của Viên Trường Khanh, Viên nhị Viên Sưởng Hưng.

San Nương ngẩn ra. Điều này hoàn toàn khác với kiếp trước.

Kiếp trước, mặc dù đường đệ Viên Sưởng Hưng giống Viên Trường Khanh theo Viên Mạnh thị đến trấn Mai Sơn, nhưng có lẽ sợ người Hầu gia hiểu lầm đối tượng thông gia. Do đó Xuân Thưởng Yến ngày ấy, hắn không tham dự. Viên Mạnh thị giải thích rằng, hắn đi thư viện Mai Sơn bái kiến Lâm sơn trưởng…

Đương nhiên, kiếp này Viên Sưởng Hưng có cơ hội xuất hiện ở đây là vì Lâm gia cũng nhận được thiếp mời Xuân Thưởng Yến. (San Nương ắt không thể hiểu rõ thuyết ‘Hiệu ứng bươm bướm’ của đời sau)

Vậy, Viên Trường Khanh đâu? (Bị cánh bướm vỗ bay rồi?)

Nàng vừa nhìn đông nhìn tây vừa nhanh chóng suy nghĩ, tay ngược lại không quên phép tắc, cùng ca ca đệ đệ thi lễ với Viên Mạnh thị đó.

Điều San Nương không ngờ là, Viên Mạnh thị ngồi tại chỗ, đích thân đưa tay đỡ nàng và đệ đệ, còn đặc biệt kéo tay nàng quan sát từ trên xuống dưới, xoay đầu cười với Mạnh thị nói: “Quả nhiên tỷ tỷ có phúc, cháu trai cháu gái của tỷ đều giống y đúc tỷ hồi trẻ, tương lai chắc chắn sẽ có phúc.”

San Nương nhịn không được nhìn Lão phu nhân. Cái nhìn này khiến nàng lần đầu tiên phát hiện, hóa ra Lão phu nhân cũng sở hữu một đôi mắt lá liễu dài nhỏ. Chẳng qua, có thể vì lớn tuổi, mí mắt khó tránh khỏi sụp xuống. Mí mắt sụp che đi đuôi mắt, nên người ta chỉ chú ý đến hai đồng tử đen láy giống như ngậm tinh hoa nhật nguyệt vậy, mà bỏ quên đôi mắt vốn đẹp đẽ của bà.

Lúc này hai đồng tử đen láy như ngậm tinh hoa nhật nguyệt kia mang theo sự dò xét và cân nhắc đang quan sát nàng.

Tuy nói San Nương ở Tây Viên bảy tám năm, nhưng đã rất lâu lão phu nhân không nhìn kỹ San Nương. Bây giờ nhìn kỹ, Lão phu nhân không cảm thấy San Nương giống bà thêm chút nào. Lão phu nhân trời sinh có khuôn mặt tròn, cộng với nhiều năm sống an nhàn sung sướng khiến bà ta có cái cằm mượt mà, nên thật ra bà ta không thích đứa nhỏ gầy. Mà từ nhỏ San Nương đã gầy gò, có ăn nhiều mấy cũng không béo và một cái cằm nhọn hơi vểnh lên —— Nuôi đứa nhỏ này bảy tám năm, lần đầu tiên Lão phu nhân phát hiện, dáng dấp đứa nhỏ này quả thật như tiểu hồ ly!

Nghĩ vậy, trong lòng Lão phu nhân càng không vui, bèn cười nhạt một tiếng, nói với Viên Mạnh thị: “Muội muội nói đùa, bọn chúng có bao nhiêu phúc chứ. Đâu giống như Hưng nhi nhà muội, trông tuấn tú lịch sự, đây mới là tương lai có phúc.”

Viên Mạnh thị chỉ có một cháu trai nên vô cùng sủng ái, nghe Hầu Mạnh thị nói thế, mặt mày làm gì không rạng rỡ. Sau khi khách sáo hai câu, lại tự mình lấy lễ vật gặp mặt trên tay nha hoàn, chia từng phần cho huynh muội San Nương.

Bà ta vừa đưa lễ vật cuối cùng cho Hầu Quyết, chợt nghe giọng một thiếu niên vang lên: “Vì sao tổ mẫu còn chưa giới thiệu con?”

Nói xong, một bóng người từ trên ghế phía sau xông tới, cũng xem nhẹ Hầu Thụy, Hầu Quyết, vọt thẳng tới trước mặt San Nương, lạy dài một cái rồi nói: “Xin chào muội muội.”

Người nọ vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn San Nương, còn lỗ mãng nháy mắt với nàng.

Đó chính là Viên Sưởng Hưng!

San Nương bị Viên Sưởng Hưng đột nhiên xông ra dọa sợ hết hồn, nên không phản ứng kịp, ca ca và đệ đệ nàng thì nổi giận, cùng lúc xông lên trước, che chở nàng sau lưng.

Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng San Nương bỗng cảm thấy ấm áp —— Đây, mới là người nhà đó! Kiếp trước, sao nàng chỉ lo Tây Viên náo nhiệt đầy giả dối này, mà không đối xử thật tốt với người nhà nàng nhỉ?

Hai huynh đệ của Ngũ phòng Hầu gia cực kỳ bất mãn trừng Viên Sưởng Hưng. Không ngờ Viên Mạnh thị chẳng thèm để ý hành động thất lễ này của Viên Sưởng Hưng, lại cười nói: “Nhìn xem, vừa thấy muội muội, hai mắt chỉ biết nhìn thẳng. Bên cạnh con còn có ca ca và đệ đệ kìa, không mau chào hỏi.”

Bây giờ Viên Sưởng Hưng mới chào hỏi Hầu Thụy và Hầu Quyết, hai người họ miễn cưỡng trả lễ. Lão phu nhân Viên gia lần nữa kéo tay San Nương, cười nói với nàng: “Con đừng trách người ca ca này của con thất lễ. Trong nhà chúng ta có một mình hắn, hắn luôn muốn có một tỷ tỷ hay muội muội gì đó, đều do cô đơn cả. Rất đáng thương!” Nói xong, vẫn kéo tay San Nương, kéo nàng đến cạnh chỗ ngồi, lại mạnh mẽ ấn San Nương ngồi chung ghế với bà ta, hỏi kỹ tuổi tác của nàng, đọc sách gì.

San Nương gắng gượng nở nụ cười ứng phó, trong lòng lại khinh bỉ —— Chỉ một mình hắn?! Vậy Viên Trường Khanh kia là gì? Từ tảng đá chui ra chắc?!

Đương nhiên, nàng không bất bình thay Viên Trường Khanh, chẳng qua nàng không có cảm tình gì với Viên Sưởng Hưng thôi.

Tên Viên Sưởng Hưng này bị Lão phu nhân Viên gia chiều hư, muốn gì được nấy. Tuy hắn ta không thích trộm gà bắt chó gì đó, nhưng thích thâu hương thiết ngọc, nên ba mươi tuổi đầu vì bị vị hôn phu của người ta phát giác gian tình, mà bị đánh gãy chân. Tất nhiên cũng cắt đứt con đường kế thừa tước vị của hắn ta, về sau dần dần bặt vô âm tín. Trước khi San Nương chết, rất lâu rồi không nghe được tin tức của hắn ta.

Thật ra trước đó, San Nương không có nhiều cơ hội giao thiệp nhiều với vị ‘đường đệ’ này. Hơn nữa nàng có thể nhìn ra, mặc dù Viên Trường Khanh che giấu rất khá song hắn không thích vị đường đệ này, càng không thích những người trong đại trạch đó. Mà khi mới kết hôn, nàng lại cảm thấy, thế lực đại trạch mới có thể giúp con đường làm quan của Viên Trường Khanh. Do đó nhiều lần nàng đến nịnh bợ Viên Mạnh thị. Lúc ấy, nàng cũng từng gặp phải Viên Sưởng Hưng vô tình hay cố ý dây dưa, song sau khi nàng uyển chuyển cự tuyệt hai lần, hắn ta không còn dây dưa nữa. Có điều không ngờ tuy nàng không để chuyện này trong lòng, nhưng hình như Viên Trường Khanh lại ghi tạc vào lòng, từ đó trực tiếp cấm nàng đến đại trạch. Thậm chí một năm đó, ngay cả giỗ tổ cũng chỉ mỗi Viên Trường Khanh đi…

Lúc ấy nàng cho rằng Viên Trường Khanh không hỏi đúng sai đã định nàng không tuân thủ nữ tắc, trong lòng cảm thấy vừa uất ức vừa oan uổng. Cho đến rất lâu sau này, khi nàng bệnh nặng không dậy nổi mới vô ý biết được, thì ra lúc đó Viên Sưởng Hưng chỉ tạm thời che giấu tà niệm với nàng. Mà với sự sủng ái của Viên Mạnh thị dành cho Viên Sưởng Hưng, nếu nàng tiếp tục đi đại trạch nữa, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì…

San Nương không biết kết cục của Viên Sưởng Hưng có phải là bút tích của Viên Trường Khanh hay không, song bây giờ cách một đời nhìn lại, người nọ vẫn khiến San Nương chán ghét như cũ, đồng thời cánh tay cũng nổi da gà.

Hiện tại ở kiếp trước, chắc chắn nàng sẽ cho rằng đúng như Viên Mạnh thị nói, Viên Sưởng Hưng chỉ đặc biệt muốn có một tỷ tỷ muội muội thôi, mới thích chơi chung với đám tiểu cô nương. Bất quá hôm nay có kinh nghiệm một đời, nàng có thể nhìn ra tà niệm không sạch sẽ trong ánh mắt giả nhìn như ngây thơ kia của hắn ta.

Do đó, dù ánh mắt hắn ta thể hiện sự thân thiết, cũng không khỏi làm nàng sởn gai ốc —— Nhắc tới mới nói, mỗi lần San Nương soi gương đều cảm thấy, đến bây giờ nàng vẫn chưa bắt đầu trổ mã. Trông nàng cứ như gà con mới lớn, lông vũ đang bắt đầu mọc dài, gầy không thịt không nói, đã thế còn ốm nhom, ngay cả hầm cũng không ra bao nhiêu mỡ. Chẳng biết tại sao Viên Sưởng Hưng lại thấy hứng thú với nàng…

Bất quá, nàng nhanh chóng phát hiện, Viên Sưởng Hưng không chỉ dùng ánh mắt đó nhìn một mình nàng, mà hắn nhìn ai —— Chỉ cần là nữ —— tất cả đều có ánh mắt như thế.

Trong lúc nàng mất tự nhiên nghĩ phải thoát thân thế nào, một tiểu nha hoàn bên ngoài đến báo, nói rằng cả nhà Lâm sơn trưởng thư viện Mai Sơn đã đến.

San Nương mới nhân cơ hội thoát khỏi Viên Mạnh thị.

Lâm lão tiên sinh Lâm Chi và trưởng tử Lâm Bá Uyên đều không có kiên nhẫn với trường hợp xã giao này nên không đến, mà do Lâm lão phu nhân dẫn đội, dẫn theo cha con Lâm Trọng Hải và hai đường huynh đệ Lâm Như Đình, Lâm Như Hiên. Và một người nữa mà San Nương không nghĩ tới —— Viên Trường Khanh.

San Nương chẳng ngờ Viên Trường Khanh không đi theo Viên gia, mà đỡ Lâm phu nhân tiến vào.

Đi cùng với Lâm lão phu nhân còn có các nữ quyến và mấy vị lão sư trong thư viện. Sau khi mọi người ồn ào chào hỏi nhau, Lâm Như Trĩ lập tức như dây leo, thuần thục quấn lấy cánh tay San Nương. Nhìn thấy hình ảnh này, Lâm Như Hiên nhịn không được trêu nàng: “Muội có mệt không?”

Lâm Như Trĩ không hiểu, “Không mệt ạ, mới tới mà.”

Lâm Như Hiên cười nói: “Đúng là muội không mệt, nhưng Thập tam nương mệt đấy! Muội nhìn muội xem, muội cao hơn nàng còn quấn lấy tay nàng, như một gốc cây triền cây non, chậc chậc, rất đáng thương!”

Lời này khiến Lâm Như Trĩ đỏ mặt, qua đó muốn véo đường ca một cái, nhưng bị ca ca cản lại, “Mọi người đều nhìn kìa.” Lâm Như Đình tao nhã cười, rồi nói với San Nương: “Thế bá có tới không? Cha ta nghe nói thế bá tới, mới đồng ý đến đó.”

San Nương vội cười nói: “Đến rồi, giờ đang ngắm cảnh bên hồ ạ.”

Lâm Như Trĩ vừa nghe, rõ ràng cánh tay mới buông ra không ngờ lập tức quấn lại, nghiêng đầu cười nói với San Nương: “Chúng ta cũng qua đó đi.”

Hai nàng đang nói chuyện, đột nhiên nghe được một giọng cười nói ở sau lưng xen vào: “Các muội muốn đi đâu? Dẫn ta đi với được không?”

San Nương xoay đầu liền thấy Viên Sưởng Hưng đang ra vẻ ngây thơ. Nàng còn chưa nhíu mày thì Lâm Như Trĩ đã mất hứng trước, trợn mắt nói với hắn: “Viên lão nhị, quên mất bài học rồi hả? Viên lão đại còn ở đây này!”

Viên Sưởng Hưng cứng nhắc, nhanh chóng thoáng nhìn phương hướng của Viên Trường Khanh, quả nhiên vuốt mũi rút lui.

Đến lúc này, San Nương mới có dũng khí lần đầu nhìn Viên Trường Khanh.

Bây giờ Viên Trường Khanh đang bị kế tổ mẫu của hắn lôi kéo, giới thiệu với mọi người ở chính đường. Hắn bị mọi người vây quanh, nên chỉ có thể nhìn thấy cái ót thỉnh thoảng cúi đầu đáp lễ của hắn.

Ánh mắt San Nương nhanh chóng quét qua đỉnh đầu hắn, lòng có cảm giác chột dạ khó hiểu, dời mắt đi.

Mà vừa dời mắt nàng lại nhìn thấy mấy người đáng lẽ không nên ở chỗ này, đó là Thất tỷ tỷ, Thập nhất tỷ tỷ và Thập tứ muội muội của nàng. Vốn dĩ ba người này đang ở bên ngoài giám sát các cô nương khắp nơi, chẳng biết từ lúc nào đã chen vào đại sảnh.

Đến lúc này, San Nương đột nhiên nhớ ra, ở kiếp trước, có lẽ bắt đầu từ lúc này, bọn hạ nhân liên tục không tìm thấy Thất nương và Thập tứ nương, nên nàng không thể không gánh chức trách các nàng nên đảm đương, do đó ngày ấy nàng vô cùng bận rộn.

Chẳng qua kiếp trước, hình như Thập nhất tỷ tỷ không lén chuồn đi… Mà Thất tỷ tỷ và Thập tứ muội muội của nàng, là do sau khi nghe xong những lời nàng kể ở kiếp này mới nảy sinh hứng thú với Viên Trường Khanh, hay kiếp trước đã có hứng thú, mới lặng lẽ chạy tới?

Bỗng dưng Hầu San Nương rất muốn biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.