Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 18




Mùi hương trên người đàn ông rất sạch sẽ, mềm mại tinh tế ma sát với trán của cô, có loại thân mật không nói nên lời.

Sau khi Úy Lam lấy lại tinh thần, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, cô nhắm mắt lại đi"

Người đàn ông mở miệng, kèm theo tiếng khẽ rung từ lồng ngực.

Úy Lam thật sự nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực anh, tuy cách lớp quần áo dày cộm, vẫn cảm giác được lồng ngực kiên cố của người đàn ông. Hai tay của cô vịn vào hai bên hông của anh, động tác đang cởi áo của người đàn ông bỗng chốc ngừng lại.

Cho đến khi anh cởi hết cúc áo khoác, trực tiếp cởi áo xuống, đem áo của mình phủ lên đầu cô.

"Đứng chỗ này, đừng động đậy"

Anh vừa lùi một bước, Úy Lam vừa vặn duỗi tay níu vạt áo lông của anh," Anh đi đâu vậy?"

"Cô ngoan ngoãn đứng ở đây." Nói xong, anh nhanh chóng cách lớp áo khoác sờ đầu cô.

Úy Lam đương nhiên cảm nhận được động tác này của anh, ngón tay nắm chặt áo lông của anh cũng buông ra. Măc dù mắt cô vân nhắm lại như cũ, khóe miệng vẫn là không nhịn được mà nở nụ cười.

Người đàn ông này, hình như cũng không ương ngạnh như vẻ ngoài a.

Tần Lục Trác bên này dặn dò Úy Lam xong, xoay người liền nhìn thấy tên tâm thần ở đầu hẻm đã cởi được một nửa, sắc mặt u ám, cất bước liền vọt tới.

Người nọ đại khái không nghĩ tới bên trong xe còn có người, chỉ cho rằng Úy Lam là một cô gái độc thân.

Lúc này, thấy Tần Lục Trác đuổi tới, liền sợ hãi kêu lên một tiếng, vừa kéo quần vừa chạy sang đường cái đôi diện.

Cuối cùng, có chiếc xe vừa lúc lái ngang qua, may mà chủ xe không lái quá nhanh, nhanh chóng phanh xe mới không đụng phải người. Chủ xe tức giận đến mức chỉ vào tên đó mắng to: "Con mẹ nó cậu vội đi đầu thai hả?"

Ai biết anh ta vừa mắng xong, liền nhìn tháy một người đàn ông mặc quần áo màu đen, cư nhiên trực tiếp giẫm lên xe của anh ta, đuổi theo.

Chủ xe trợn mắt há mồm mà nhìn người đàn ông, đem người đang chạy phía trước, làm ngã nhào bên lề đường.

" Ngọa tào,đóng phim cảnh sát"

Sau khi Tần Lục Trác bắt được tên kia, đem hai tay anh ta giam chéo lại phía sau, đau đến mức tên biến thái la lớn: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa, lần sau cũng không dám nữa"

Anh ta cầu xin tha thứ cũng không thể làm Tần Lục Trác nương tay, cánh tay phía sau của tên biến thái bị kéo một chút, đau đến mức anh ta nghĩ đầu khớp xương lập tức sẽ bị đứt ra.

Tần Lục Trác cười nhạt: "Như vậy mẹ nó liền xin tha thứ? Không phải vẫn có thể khi dễ phụ nữ sao?"

"Đại ca, đại ca, tôi thật không dám, tôi đây là lần đầu tiên làm chuyện này, thật sự là lần đầu tiên."

Tần Lục Trác trước đây là làm gì, loại này mỗi lần bị bắt, cái gì cũng nghe, thế nhưng vẫn như trước không quản được dục vọng biến thái của mình.

Anh trực tiếp đem dây lưng trên người tên biến thái kéo xuống, đem người trói lại.

Chờ quay đầu lại nhìn, thấy chủ xe ô tô đang trợn mắt há mồm mà nhìn mình, áy náy nói:"Xin lỗi, giẫm xe của anh"

Chủ xe lắc đầu.

Tần Lục Trác dương môi, " Vậy có thể phiền anh giúp báo cảnh sát không?"

Chờ lần thứ hai anh trở lại hẻm nhỏ, liền nhìn thấy người đang bị phủ dưới cái áo khoác, thật sự ngoan ngoãn đứng ở chỗ đó, động cũng không động. Anh đi tới, chợt nghe phía dưới áo khoác, truyền đến một âm thanh bình tĩnh: "Tần Lục Trác?"

Một tiếng gọi này làm anh có chút kinh ngạc.

Hình như đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh đi, trước đây đều goi loạn cái gì là Tần đội trưởng, Tần tiên sinh.

Bất quá Úy Lam cũng không dám khẳng định, lại nhẹ giọng hỏi: " Là Tần Lục Trác sao?"

Tần Lục Trác lấy áo khoác trên đầu cô xuống, dưới ánh trăng mờ tối vẫn có thế thấy cô đang nhắm mắt lại, anh cười một tiếng.

Thầm nghĩ: Nhưng thật ra rất nghe lời.

Anh vừa mặc áo khoác, vừa nhàn nhạt mở miệng: "Là tôi"

Lông mi của ngườ trước mặt khẽ run, chậm rãi mở mắt, cặp mắt kia trong vắt như hồ nước, lại lần nữa dưới đêm tối mà sáng lên, bởi vì nhắm một thời gian, cô có chút không thích ứng, mí mắt khẽ rung vài cái, cuối cùng tầm mắt cũng cố định trên người Tần Lục Trác

Cô hỏi: "Là biến thái sao?"

Động tĩnh lúc Tần Lục Trác chạy ra ngoài đuổi người cô nghe được, trước khi cô rời nhà đi làm, có gặp người của tổ dân phố, nói là khu vực gần đây xuất hiện một tên biến thái thích lộ người, thường xuyên xuất hiện ở những đầu hẻm vắng người, chờ những cô gái độc thân.

Cảnh sát bắt vài lần, kết quả nhiều lần làm bọn họ chạy mất.

Vừa nãy Úy Lam không phát hiện, nhưng đại khái cũng đoán được.

Tần Lục Trác liếc mắt nhìn cô, "Tôi đã bắt được người, đợi lát nữa giao cho cảnh sát, cô về trước đi."

"Tôi cùng anh đến cục cảnh sát"

Sau khi cảnh sát đến, hỏi tình huống xong, liền mời bọn họ đến cục cảnh sát phối hợp điều tra. Tần Lục Trác lái xe chở Úy Lam, chờ tới cửa cục cảnh sát, Úy Lam ngẩng đầu nhìn cửa cục, đột nhiên âm thầm thở dài một hơi.

Tần Lục Trác quay đầu nhìn cô, thấy vậy cô cũng quay đầu lại nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Tôi phát hiện, từ khi tôi biết anh đến nay, giống như có duyên phận với cục cảnh sát"

...

Tần Lục Trác bị cô nói làm cho buồn cười, anh hừ một tiếng: "Là tôi cùng cô đến quán bar đánh nhau?"

Nói xong, người đàn ông liền nhấc chân đi trước

Úy Lam nhìn bóng dáng anh, quần áo đều màu đen như hòa vào màn đêm, cô cắn môi dưới, không tiếng động mà nở nụ cười.

Sớm muộn gì cũng có anh chứ chờ đi

Người là do Tần Lục Trác bắt được nên cảnh sát cho anh làm ghi chép, người bị bắt cũng bị đưa đến phòng bên cạnh. Vị cảnh sát trực ban trẻ tuổi thấy cô ngồi ở chỗ kia, cho rằng cô là người bị hại, đặc biệt  tốt bung nói: " Cô gái nhỏ, đừng để bóng ma trong lòng, bạn trai cô cũng đã xử cậu ta, cũng xem như giúp cô xả giận"

Vừa nãy, cảnh sát bọn họ đã thấy tên biến thái bị lột áo kia, đôi tay bị thắt lưng trói lại phía sau, nằm gào khóc ở ven đường

Úy Lam trực tiếp ngồi xe Tần lục Trác đến đây, toàn bộ quá trình đều không chạm mặt tên biến thái kia.

Cho nên cũng không biết, người nọ bị Tần Lục Trác dạy dỗ đến thảm hại như vậy.

Chờ tới lúc Tần Lục Trác đi ra, ghi chép phòng bên cạnh cũng đã làm xong.

Cửa phòng bên cạnh vừa mở ra, theo sau tên biên thái còn có hai vi cảnh sát. Dưới ánh đèn ở cục cảnh sát, Úy Lam một tay cầm áo khoác, đứng ở nơi đó, bao phủ bởi ánh đèn, cả người như sáng lên.

Vừa nãy vì ở đầu hẻm nên tên biến thái không thấy rõ dáng vẻ của Úy Lam, chỉ biết là phụ nữ. 

Lúc này vừa nhìn thấy, lại cảm thấy hôm nay có bị cảnh sát bắt được cũng không thiệt, nên lúc anh ta đi ngang qua Úy Lam lại còn hướng về phía cô nhếch miệng cười, "Mỹ nữ"

Giọng nói của anh ta đầy mùi dầu mỡ cùng ghê tởm, đừng nói Úy Lam, ngay cả mấy người cảnh sát bên cạnh cũng đẩy anh ta một cái, tức giận mắng:" Đàng hoàng một chút, có phải anh chê bị nhốt mười lăm ngày là quá ít?"

Tần Lục Trác chậm rãi đi tới trước mặt Úy Lam che lại  tầm tắm của tên biến thái.

Anh rũ mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tên biến thái, người nọ sợ đến mức nhanh chóng quay đầu đi..

Ai ngờ cảnh sát vừa muốn dẫn anh ta đi, Úy Lam lại lướt qua Tần Lục Trác, đi tới.

Cô nhìn thẳng vào đối phương, đôi mắt bỗng chốc lạnh xuống, cô nói:" Rất đắc ý đúng không?"

Đây không phải là lần đầu tiên tên biến thái làm chuyện này, lúc trước từng bị bắt hai lần, người bị hại khi chạm mặt anh ta ở cục cảnh sát, đều là bụm mặt khóc, trước sau cũng không dám liếc anh ta nhiều hơn một cái, dáng vẻ bất lực cùng đáng thương đó, khỏi phải nói làm cho anh ta thích thú đến cỡ nào.

Không ngờ lần này lại gặp phải cô gái, so với những người trước đây đều không giống.

Ông ta nhìn sắc mặt của cô, quá mức lạnh nhạt, thật giống như cô chỉ vừa mới gặp phải một chuyện nhỏ, ngay cả ánh mắt cũng chỉ lộ ra một tầng ảm đạm.

Úy Lam lần thứ hai liếc mắt nhìn đối phương, vẻ mặt cơ hồ có thể xem như ôn hòa, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng rất nhạt nhẽo, cho đến khi cô chậm rãi mở miệng: "Qua nhiều năm như vậy, ông đều không có qua lại với cô gái nào, a, không đúng, phải nói là các cô ấy ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho ông"

Loại sở thích kỳ lạ này, tuyệt đối không phải vừa mới sinh ra đã có. 

Nhìn cách ông ta đối với người bị hại thì đây không phải là lần đầu tiên ông làm chuyện này, chỉ bất quá những lần trước gặp phải người bị hại thực sự đã bị ông ta hù dọa, khiến sinh lí cùng tâm lí ông ta được thỏa mãn

Chỉ có Úy Lam, cô thoạt nhìn như món đồ sứ tinh sảo đắt tiền, một  chút chuyện cũng có thể làm cho cô hoa dung thất sắc(*)

Hoa dung thất sắc:Bông hoa bị lu mờ và thành ngữ mô tả cách người phụ nữ sợ hãi. (Nguồn: Baidu)

Không ngờ cô lại lạnh nhạt như vậy, căn bản không hề đem hành động của tên biến thái để trong lòng, không thể không nói, sự lạnh nhạt của cô đã làm tên biến thái lần đầu tiên cảm thấy thất bại

" Anh cho rằng dùng cách này có thể đạt được khoái cảm sao?" Khóe miệng của Úy Lam nhếch lên, lộ ra ý cười châm biếm, sau lại tiếp tục nói:"Tư vị bệnh liệt dương thật không dễ chịu đi "

Phanh, những lời này giống như một cú nổ, khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm.

Ngay cả cảnh sát cũng phải sững sờ, không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, cho đến khi tên biến thái đột nhiên trợn tròn mắt, sợ hãi nhìn cô, cô ta, cô ta làm sao lại biết.

Cuối cùng, trước khi tên kia kịp nhào về phía Úy Lam thì đã bị cảnh sát mang đi.

Tần Lục Trác nhìn người bị mang đi, lại nghĩ nếu anh ta động thủ, với dáng dấp đó của anh ta, tựa hồ Úy Lam lại cho anh ta thêm đả kích.

Anh nhìn thoáng qua cô, vừa vặn Úy Lam cũng nhìn về phía anh, còn nháy mắt với anh một cái.

Trước khi bọn cô rời đi, vị cảnh sát lúc nãy còn an ủi cô rốt cuộc nhịn không được hỏi:"Cô gái, cô làm nghề gì vậy, làm sao biết được tên kia bị cái đó?"

Úy Lam ảm thản nhiên, "Bác sĩ tâm lí"

Cô vừa nói xong, vị cảnh sát trẻ nhất thời không nói được lời nào, gật đầu như hiểu ra, sau đó lại mười phần khách khí mà tiễn họ đi.

Sau khi lên xe, đến khi Tần Lục Trác khởi động xe, hai người vẫn không nói chuyện.

Đến đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, người đàn ông đang nhìn phía trước lại đột nhiên mở miệng:"Thật không sợ?"

Úy Lam vốn đang quay đầu nhìn ra cửa sổ, quay lại nhìn anh, chỉ nhìn thấy đường viền của sườn mặt anh tuấn, dáng vẻ làm người khác  cảm thấy vô hại. Cô cười một tiếng, lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại, sau đó cô lại bá đạo nói:" Nếu tôi ở đó,  có lẽ chỉ cần một cước là đá bay cả gốc rễ của anh ta"

Tần Lục Trác đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ cười một tiếng.

Cô gái này...

Lần thứ hai dừng lại trước nhà Úy Lam, Tần Lục Trác cố ý hạ cửa kính, đốt một điếu thuốc, chuẩn bị  nhìn cô vào nhà sẽ rời đi.

Ai ngờ hút xong nửa điếu thuốc, cô gái đứng ở cửa vẫn chưa vào nhà.

Sau lại cũng ý thức được không phải vì cô không tìm được chìa khóa, anh xuống xe đi tới.

Sau đó, anh đứng bên cạnh cô, nhìn vào trong tứ hợp viện đang sáng đèn.

Lần này tới vẫn là hai vị cảnh sát kia, đừng nói bọn cô cảm thấy bất đẵc dĩ, ngay cả cảnh sát lúc thấy bọn cô đều cảm thấy kinh ngạc. Nhóm người mang giày bảo hộ đi vào trong, phòng khách bị  lục tung vô cùng lộn xộn, đến phòng ngủ, phát hiện quần áo đều rơi đầy sàn, toàn bộ ngăn kéo bàn trang điểm cũng đều bị mở ra.

Thật sự đã có trộm lẻn vào.

Vị cảnh sát trẻ cười khổ mà nói:"Úy tiểu thư, phiền cô lại đến cục cảnh một chuyến."

Úy Lam nhìn về phía Tần Lục Trác, biểu tình kia, rõ ràng là đang nói, xem đi, tôi trước đó nói không sai chứ.

Chờ sau khi làm xong ghi chép, cảnh sát đặc biệt tốt bụng nói:"Úy tiểu thư, nhà cô vừa mới bị trộm lẻn vào, cô lại chỉ sống một mình, cho nên chúng tôi  đề nghị đêm nay cô về đến nhà ba mẹ hoặc bạn bè. Chờ ngày mai nhân viên kỹ thuật đi làm, còn phải lại đến nhà cô kiểm tra một lần nữa."

Sau khi cảnh sát rời đi, Tần Lục Trác nói, "Tôi chở cô về nhà ba mẹ cô"

Úy Lam là người Bắc Kinh, cho nên anh mới nói như vậy.

Ai ngờ anh vừa nói xong, Úy Lam bất đắc dĩ nói: "Trễ thế này? Sau khi ở lại bọn họ lại hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông nhíu mày, giống như xác thực là vậy.

Vì thế anh lại nói, "Đến nhà Lâm Kỷ Minh đi, tôi gọi cho cậu ta "

Anh đứng dậy chuẩn bị đi gọi điện thoại, Úy Lam cũng không ngăn cản, chỉ cười nhạt nhìn. Quả nhiên không bao lâu anh liền quay lại, có chút bất đắc dĩ nói: "Hôm nay Lâm Kỳ Minh ở Thượng Hải."

Úy Lam tiếc hận, "Như vậy sao, tôi đúng là không có chỗ về rồi"

Kỳ thực buổi chiều cô tiện tay lướt vòng bạn bè, thấy Lâm Kỳ Minh oán hận khí trời Thượng Hải còn kém hơn cả Bắc Kinh.

Thấy anh không nói lời nào, Úy Lam rũ mắt, đá hòn đá trên mặt đất một cái, "Không sao, tự tôi giải quyết được."

"Đến nhà tôi đi."

Giọng nói đàn ông vang lên, sau đó anh thấy Úy Lam cúi đầu, khóe miệng lại nở nụ cười mỉm.

Anh đột nhiên duỗi tay bưng trán, đáy lòng mang theo một tia không xác định.

Hiện tại, anh hối hận vẫn có còn kịp không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.