Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 16




Lúc này vẫn chưa đến một giờ, học sinh vừa mới ăn cơm trưa xong, bắt đầu lục tục trở về.

Mặc dù đã vào đông, trên sân trường vẫn có không ít học sinh mặc đồng phục, bên trong mặc quần áo thật dày, bên ngoài mặc một bộ đồng phục.

Dài rộng đến nỗi có thể đem áo lông mặc bên trong đồng phục, đại khái cũng có thể là nét đặc biệt của vườn trường ở Trung Quốc.

Tiếu Hàn dập tắc điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác, nhả ra một làn khói nói:"Loại đồng phục này lúc trước gây họa cho chúng ta còn chưa nói, bây giờ còn tiếp tục gây họa cho đời sau của chúng ta."

Cảnh sát đứng cạnh anh ta cười ha ha, nói:"Tiếu đội, xem ra lúc trước anh đi học cũng có chuyện cũ a"

Tiếu Hàn trừng mắt liếc anh ta, "Đừng nói nhảm, trước tiên chúng ta đến văn phòng "

Lúc thấy anh xoay người, vị cảnh sát nhịn không được nhe răng, còn không phải do anh nhắc đến trước sao.

Tuy khu phòng thí nghiệm nối liền với khu dạy học, nhưng ngoại trừ học ở bên ngoài, tất cả mọi người không thích đi đến chỗ này. Vì vậy có vài học bá ngại phòng học quá ồn ào, đều sẽ đến chỗ này để học từ đơn hoặc đọc sách.

Trên hành lang phòng thí nghiệm tầng ba, có một nam sinh cao gầy mặc đồng phục đang dựa vào lan can.

Ngón tay cậu đang quay một cái thẻ, nhìn qua trông giống thẻ căn cước.

Đối diện trường học có một cái hồ, mùa hè hoa lá cây cỏ tươi tốt, lúc này lại thưa thớt, khắp nơi đều hiện ra sự đìu diu của màu đông. Vào mùa hè rừng cây nhỏ bên cạnh hồ nước thường xuyên có nhiều đôi trốn trong đó hẹn hò, hội học sinh thậm chí còn đi kiểm tra bất ngờ.

Lúc này là mùa đông, nhưng vẫn có thể thấy được này đôi nam nữ trốn bên trong.

" Tống Trầm, thì ra cậu ở đây, tìm cậu nửa ngày"

Phía sau truyền đến một giọng nam, động tác trên tay của nam sinh dựa vào lan can ngừng lại, cái thẻ trên tay thiếu chút nữa thì rơi xuống.

Tống Trầm quay đầu, nhìn người phía sau, là lớp phó học tập.

Lớp phó học tập vỗ xuống tay cậu ta, thấp giọng nói: "Thầy Vương tìm cậu khắp nơi đó, nói cậu nhanh chóng tới phòng làm việc một chuyến."

Thầy Vương là chủ nhiệm lớp bọn họ.

Tống Trầm nắm chặt cái thẻ trong tay, cúi đầu đút vào túi quần đồng phục.

Không lâu sau, một nam sinh cao gầy xuất hiện trong phòng làm việc thầy chủ nhiệm, lúc này trong phòng làm việc ngoại trừ thầy Vương còn có chủ nhiệm giáo dục chính trị, cùng với hai người đàn ông cậu chưa gặp bao giờ.

Thầy Vương thấy cậu tới, ngoắc: "Tống Trầm, em qua đây"

Tiều Hàn vừa quay đầu, chỉ thấy thấy một nam sinh rất tuấn tú đang đứng ở cửa, thần sắc cậu ta lãnh đạm, trên người có một loại bình tĩnh hiếm thấy trên người của một học sinh cao trung.

Trong lòng anh âm thầm đồng ý, nam sinh kiểu này thực được rất nhiều nữ sinh hoan nghênh.

Nhưng hoan nghênh đến mức, tình nguyện gánh tội danh giết người, có phải hay không có chút thái quá?

Vẻ mặt thầy Vương lo lắng nhìn Tống Trầm, sau đó nhìn Tiếu Hàn l nói: " Đứa nhỏ này học ở ban chúng tôi, không, là đứa nhỏ mà trường học chúng tôi bớt lo, thành tích luôn ổn định trong ba vị trí đầu."

Rõ ràng, ở trong lòng thầy cô giáo, chỉ cần là học sinh có thành tích tốt, thì xác định là làm cho họ bớt lo.

Tiếu Hàn cưới cười:" Chúng tôi chỉ là đến điều tra mà thôi, thầy giáo ông không cần phải lo lắng "

Tiếu Hàn hướng cái ghế đối diện nâng cằm, cười nói:" Bạn học Tống, cậu ngồi xuống trước đi, không cần khẩn trường, chúng tôi chỉ đến để điều tra tình hình"

Ai ngờ Tống Trầm lại yên lặng ngồi xuống, trên mặt cũng không xuất hiện một tia khẩn trương nào.

Tiếu Hàn lúng túng giật nhẹ khóe miệng.

Sau đó anh ta coi như không có chuyện gì mà bắt đầu vấn đề, chuyện của Trần Cẩm Lộ, kỳ thực hôm nay trong trường học đã ồn ào huyên náo, dù sao gia đình nạn nhân cũng đã lên mạng đại náo một hồi, chuyện Trần hồng nguyên bao dưỡng Đỗ Như Lệ bị đưa ra ánh sáng, những người khác ở Trần gia cũng không tránh được.

Trần Cẩm Lộ ở trường học cũng không phải là một người khiến người khác bớt lo, người biết em ấy cũng không ít.

Đầu năm nay học sinh đều có điện thoại di động, nên chuyện ban 9 cao tam có nữ sinh giết người, quả thật là một cú nổ mạnh với đám học sinh.

" Cậu vơi Trần Cẩm Lộ bình thường quan hệ thế nào?"

Tống Trầm: " Không quen"

Tiều Hàn nhìn chăm chú vẻ mặt của cậu, đáy lòng thật hối hận, sớm biết như vậy anh đã mang vị Úy tiểu thư kia đến đây, về phương diện quan sát biểu cảm người cô ấy chính là chuyên gia.

Cuối cùng, Tiếu Hàn lại như vô ý hỏi: " Trần Cẩm Lộ có hay không thứ gì.....đã đưa cho cậu giữ giùm?"

Thầy Vương ở một bên sốt ruột, nói: "Đồng chí cảnh sát, Trần Cẩm Lộ bình thường không hề thích học, em ấy và Tống Trầm không phải rất quen thuộc, chỉ sợ ngay cả nói chuyện cũng không được mấy câu. Nếu cậu không tin, có thể gọi vài bạn học khác đến đây hỏi thử."

Chủ nhiệm giáo dục chính trị một bên cũng gật đầu, "Đúng vậy, Trần Cẩm Lộ này ở trường học luôn gây chuyện không đâu, vài lần bị trường học xử phạt, Tống Trầm là học sinh trọng điểm của trường chúng tôi, làm sao có thể cùng em ấy có quan hệ chứ "

Hai vị thấy giáo, đều tranh nhau nói giúp.

Mà nam sinh ngồi trên ghế lại đột nhiên ngẩng đầu, "Có, cậu ấy có đồ đưa cho tôi ""

...

Ở nhà ăn cảnh sát, hiếm khi náo nhiệt như hôm nay.

Ngay cả người rất ít khi đến đây ăn cơm, đều cố ý lôi kéo đồng nghiệp đến đây, chỉ vì người xuất hiện ở nhà ăn hôm nay.

Úy Lam ngồi tại chỗ, trước mặt là phần cơm dì trong nhà ăn múc riêng cho cô, phần ăn rất nhiều, rau xanh đều có.

Cô cầm lấy đôi đũa, nhìn phần cơm của người đàn ông đối diện, đùi gà hấp dẫn, " Mấy dì trong nhà ăn này rất thích anh a"

Nào chỉ có mấy dì trong nhà ăn này thích anh, chỉ cần hơi quay đầu nhìn qua, hễ là người đang ăn cơm ở nhà ăn, không ai là không nhìn trộm bàn ăn này của bọn họ, quả thực là muôn người chú ý.

Người đàn ông không phản ứng lại cô, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô.

Úy Lam cười khẽ, lúc nãy trong phòng thẩm vấn, lúc cô nói câu kia xong, người trước mặt cũng không có phản ứng gì lớn, cơ hồ là đá cửa đi ra ngoài.

Cô thong thả ung dung bất đầu ăn cơm, người đối diện cũng cúi đầu ăn cơm, ăn vừa nhanh vừa nhiều.

Cô đột ngột đưa chân, ở dưới bàn đá nhẹ người kia một cái.

Tần Lục Trác ngẩng đầu.

Úy Lam vô tội nhìn anh, "Tần đội trưởng, anh đối với vụ án này, có ý kiến gì không?"

" Đừng gọi tôi như vậy."

Úy Lam hơi nhướng mày, "Tần, tiên, sinh"

Cô từng câu từng chữ, đều là tận tâm.

Tuy Úy Lam không thích đùa giỡn, nhưng trong vòng bạn bè cũng thấy qua, có người gọi bạn trai hay chồng mình là tiên sinh. Lúc đó xem tin tức, cũng chỉ lướt qua.

Lúc này ba chữ Tần tiên sinh gọi ra, cảm thấy.

Cư nhiên lại không tồi.

Tần Lục Trác đặt đũa xuống, nhìn cô chằm chằm, ý định không cho người khác ăn cơm đúng không.

Anh nhíu mà:" Nói chuyện đàng hoàng "

" Vậy tôi nên gọi anh là gì đây?"

Tần Lục Trác không nhịn được, " Tùy tiện đi ". Dù sao không gọi như vậy là được rồi.

Úy Lam nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, biểu tình mang theo nét đặc sắc, "Vậy Tần tiên sinh vẫn là được nha"

Tần Lục Trác nhìn cô, lần này anh lười nói tiếp, cúi đầu cầm đũa, lại có cảm giác cam chịu số phận.

Úy Lam cười nhạt, ăn hai miếng, sau đó lại chậm rãi mở miệng hỏi: " Anh vẫn chưa nói, đối với vụ án này có ý kiến gì?"

"Không phải cô đã có dự tính trước sao?"

Tần Lục Trác không trực tiếp trả lời cô, trái lại hỏi ngược trở lại.

Úy Lam nghiêng đầu, "Muốn nghe ý kiến của anh một chút"

Giọng nói của cô rất êm dịu, cũng không có cố tình đè thấp, chỉ là ngữ điệu hơi nâng lên, lộ ra một cổ làm nũng. Chỉ là giọng nói bất đồng như vậy, chính Úy Lam cũng không nhận ra được.

Vừa nói xong, một vị cảnh sát đã chạy tới.

"Tần đội, Úy tiểu thư, Tiếu đội trưởng đã dẫn người về, mời mọi người qua đó."

Bọn cô nhanh chóng ăn cơm, rồi lại chạy về phòng thẩm vấn.

Một thiếu niên mặc một bộ đồng phục đã bị mang vào trong phòng thẩm vấn, lúc này vẻ mặt cậu lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn cameras hồng ngoại ở góc tường, biểu tình bình tĩnh như là người ngồi trong cục cảnh sát không phải là mình.

Tiếu Hàn vừa nhìn cậu vừa lắc đầu, "Nếu tiểu tử này thực sự là tội phạm, tuyệt đối là tội phạm có chỉ số thông minh cao"

Người cảnh sát cùng anh ta đến trường học gật đầu thấu hiểu, cùng Úy Lam nói: "Bác sĩ Úy, cô không thấy dáng vẻ lúc nãy của cậu ta đâu, cũng bình tĩnh như lúc này vậy"

Hai người bắt đầu đi vào hỏi cậu ta đêm qua ở chỗ nào, ai ngờ Tống Trầm vẫn không nói gì.

Cho đến khi cảnh sát thẩm vấn đe dọa nói. "Cậu đừng tưởng rằng cậu không mở miệng, thì chúng tôi không có biện pháp với cậu."

Ai ngờ, vị cảnh sát kia vừa nói xong, cơ thể Tồng Trầm khẽ động đậy, cậu ta một tay bỏ vào túi quần, lấy ra một món đồ.

Không chỉ có vị cảnh sát ngồi đối diện cậu ta, ngay cả mấy vị cảnh sát đang ở phòng giám sát bên cạnh đều nhìn chăm chú về phía tay cậu ta.

Tiếu Hàn: " Ngọa tòa"

Anh ta lập tức mở cửa, vọt tới sát vách.

Nửa phút sau, Úy Lam thấy bọn họ mở cửa phòng thẩm vấn, vọt tới trước mặt thiếu niên, đem cái thẻ trên tay cậu ta, đoạt lấy.

Mấy phút sau, mấy người bên phòng giám sát đều cúi đầu nhìn thẻ căn cước đặt trên bàn.

Cô gái trong hình, có chút nghiêm túc nhìn máy ảnh

" Mẹ nó cư nhiên lại có đến hai cái thẻ căn cước" Tiếu Hàn nhịn không được xoa đầu của mình.

Không bao lâu, người anh ta phái đi đã quay lại, anh ta thấp giọng nói: "Tiếu đội, đã điều tra, Trần Cẩm Lộ một tháng trước quả thực đã làm một cái thẻ căn cước."

"Hơn nữa chúng bọn em đã tới khách sạn nhỏ mà Tống Trầm nói, 12 tối hôm qua bọn họ đã ở đó, bất quá Tống Trầm không mang theo thẻ căn cước, Trần Cẩm Lộ liền trả cho ông chủ gấp ba giá, hai người không cần đăng ký liền có thể vào ở. Nhưng lúc 2 giờ sáng Tống Trầm đã rời đi, Trần Cẩm Lộ là buổi sáng 8 giờ"

Tiếu Hàn há hốc mồm, sau đó nổi giận mắng: " Đều mẹ nó đây là chuyện gì "

Đỗ Như Lệ được xác nhận tử vong là lúc một giờ rưỡi sớm tối hôm qua.

Lăn lộn ban ngày, lại thành trò cười, hai đứa học sinh cao nhị cho rằng mình đang đóng phim truyền hình, thay đối phương nhận tội sao.

Tiếu Hàn vô cùng tức giận, lầm bầm: "Em ấy phạm tội cung cấp khẩu cung giả "

Tuy nói là như vậy, thế nhưng sau đó Tiếu Hàn cũng không có làm như vậy.

Sau khi có chứng cứ vắng mặt của, Tiếu Hàn để bọn họ lấy khấu cung một lần nữa, rồi chuẩn bị thả người.

Lúc Trần Cẩm Lộ được thả ra, thấy Tống Trầm, vành mắt ứng đỏ.

Tống Trầm nhíu mày nhìn cô ấy, tức giận nói: " Con mẹ nó cậu là heo sao?"

Tiếu Hàn ngạc nhiên, cho đến khi Úy Lam nhìn anh ta, cười nhẹ nó: "Tiếu đội trưởng, xem ra lúc thẩm vấn cậu ấy, anh đã để lộ ra khong ít thông tin"

Úy Lam nhìn người thiếu niên trước mặt, tuy rằng qua mấy lần trong qua trình điều trị cho Trần Cẩm lộ nghe được cái tên này.

Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, cậu ta vẫn làm cho cô kinh ngạc.

Tiếu Hàn không hiểu, lúc này Tần Lúc Trác bân cạnh mới thản nhiên nói: "Cậu ta biết anh tìm thấy thẻ căn cước của Trần Cẩm Lộ, cậu ta cũng là cố tình theo các anh về cục cảnh sát "

Nói ngắn gọn, một thiếu niên chơi hai cảnh sát.

Có lẽ cậu ta muốn để cảnh sát dẫn cậu ta về, để nhìn thấy thấy cô gái trước mặt, xác nhận cô ấy bình an.

Tiếu Hàn trợn mắt há mồm, sau đó nhanh chóng phất tay, hô: "Tề Hiểu nhanh chóng thông báo gia đình bọn họ tới đón người đi, mấy đứa nhỏ bây giờ là cái thể loại gì vậy chứ."

Thật dọa người.

Không lâu sau, cha mẹ Tống Trầm cũng chạy tới, cõ lẽ thầy giáo ở trường đã thông báo cho bọn họ.

Lúc mẹ Tống con trai mình cùng Trần Cẩm Lộ sóng sai đứng chung một chỗ, sắc mặt nhất thời lạnh lại, tiến lên đem Tống Trầm túm lại, ngay trước mặt mọi người trách cứ: "Tống Trầm, mẹ đã nói với con cái gì?"

"Con là người có phẩm chất, phải qua lại với người có phẩm chất. Người không đứng đắn, con thế nào cũng không biết tránh xa một chút? Mẹ đã nghe thầy giáo của con nói hết rồi, chuyện này mẹ nhất định phải phản ánh với hiệu trưởng, còn nửa năm nữa là con phải thi tốt nghiệp. Con là học sinh trọng điểm, làm sao lại có thể bị những người này ảnh hưởng."

Mẹ Tống chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, làm Trần Căm Lộ mặt đỏ tới tận mang tai.

Úy Lam nhìn cô nhóc ngày thường ăn chơi trác táng giương nanh múa vuốt, trước mặt mẹ người mình thích, cũng không nói được một lời.

Luật sư của Trần gia đang làm thủ tục, không có bên cạnh.

Vì vậy Úy Lam tiến lên, trực tiếp kéo cánh tay cô ấy, thấp giọng nói: "Chúng ta về thôi."

Ai ngờ, lúc cô tiến lên, bà Tống trái lại chắn ngang trước mặt, không hề khách khí nói: "Vị tiểu thư này, nói như vậy cô cũng là gia trưởng của con bé, vậy tôi có mấy lời cùng cô nói thẳng, bạn học Trần này trong trường học lời nói cùng việc làm tôi có nghe được, bây giờ thì tốt rồi, còn liên quan đến án mạng. Có thể nhà các người rất có tiền, nhưng thật ngại, gia đình chúng tôi như vậy, không thích dựa vào phú quý, cũng phiền con bé sau này ít cùng con tôi qua lại"

Úy Lam không nói một lời, Trần Cẩm Lộ sua lưng, càng cúi thấp đầu, nước mắt như vòng châu bị đứt.

Lúc này, Tần Lục Trác đứng ở hành lang bên kia, chậm rãi đi tới.

Người đàn ông đi tới, cúi đầu nhìn người phụ nữ khí thế hung hăng, đến khi anh trầm giọng hỏi: "Nói xong chưa?"

Bà Tống nhìn người đàn ông đầy khí thế trước mắt, mặt anh không không biểu tình làm bà ta có chút sợ hãi, nhịn không được lui về phía sau một bước.

Tay Tần Lục Trác khoác lên vai Úy Lam, lại hờ hững nhìn lướt qua mẹ Tống, "Đứa trẻ nhà người khác, không phiền bà dạy dỗ"

Nói xong, anh ôm lấy Úy Lam đi về phía trước.

Thấy ba người bọn cô đi tới, mẹ Tống ngạc nhiên, sau đó lại không nhịn được hô, "Quả là một đám không phải người, bệnh tâm thần."

Giọng nói của bà ta không nhỏ, ngay cả những người đứng trên hành lang đều có thể nghe được rõ ràng.

Úy Lam đứng lại, người đàn ông bên cạnh cúi đầu nhìn cô, cũng dừng lại.

Còn Trần Cẩm Lộ, lúc này cô ấy tự như một con búp bị nghiền nát, vốn bị Úy Lam nắm tay, Úy Lam dừng lại, cô ấy cũng dừng lại theo.

Úy Lam vốn không quá để ý đến bà Tống không khách khí.

Là một bác sĩ tâm lí, cô thậm biết cái này còn nhiều hơn ai hết.

Chỉ có một số người tự nhiên cảm thấy, chính mình cao quý có thể xúc phạm những người khác, nhưng lại không biết gỡ lớp da kia xuống, bà ta so với ai khác đều không bằng.

Úy Lam chậm rãi xoay người, nhìn bà Tống đối diện, "Bệnh tâm thần?"

Bà Tống ngờ cô sẽ dừng lại, bà ta như khúc gỗ mà nhìn Úy Lam, nhìn thấy cô gái đẹp đến quá phận, đột nhiên nhếch miệng, trên mặt nở ra nụ cười nói không nên lời, làm cho ngũ quan lạnh nhạt trong suốt, một chút trở nên đàng hoàng.

Úy Lam nhàn nhạt liếc mắt nhìn bà ta " Duy trì một tác phong ra ngoài như vậy thực vất vả đi?"

"Rõ ràng cuộc sống của mình không như ý, lại đem tất cả kỳ vọng và áp lục đặt lên con trai mình. Tôi khuyên bà, sớm một chút đi khám bác sĩ, quan tâm con mình nhiều hơn, chứ không phải cứ áp bức cậu ấy, đem cậu ấy ép đến đường cùng."

Mẹ Tống nhìn không được nắm chặt túi LV trong tay, đây cái còn sót lại của bà ta.

Bà ta không nghĩ tới Úy Lam thoạt nhìn trong trẻo nhưng lại là một người lạnh lùng như vậy, nói tới nói lui, lại giống một con dao nhỏ, vừa cứng vừa sắc bén.

Bà ta há hốc mồm, cố chấp nói: "Cô nói bậy cái gì đó, cô chính là đố kị với Tồng Trầm nhà tôi, con tôi tốt như vậy."

Bà ta vừa nói xong, phía sau liền truyền đến một giọng nói của thiếu niên.

Người thiếu niên này từ lúc mẹ cậu ta xuất hiện, cũng chưa hề mở miệng, rốt cuộc cũng lên tiếng

Tống Trầm quay đầu nói với cảnh sát bên cạnh: "Tôi muốn tự thú"

"Ba tháng trước, tôi đã đứng trên lầu ba đẩy ngã một chậu hoa, làm một bạn học nữ bị thương, cho nên, tôi muốn thự thú."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.