Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 10




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Úy Lam nhìn Tần Lục Trác trước mặt mình, dư quang của cô cũng thoáng thấy, người đàn ông được gọi là Tường ca cũng đang nhìn bọn cô.

Cô duỗi tay đẩy người đàn ông này ra, giận dỗi: " Em nói rồi, chuyện của em không cần anh lo lắng ."

" Con mẹ nó chuyện gì em cũng cũng không nói, cứ như vậy bỏ nhà đi, anh có thể không lo lắng sao?"

Lúc này Tần Lục Trác đang ôm cô, trong giọng nói mang theo nóng nảy, giống như anh đang bắt được kiều thê trốn chồng bỏ nhà đi. Ngay cả lúc này Úy Lam đang dựa vào ngực anh cũng nhịn không được mà nhếch miệng, nhịn cười.

Giải Oscar không tặng cho anh, thật đáng tiếc.

 Giải Oscar: Giải thưởng Viện Hàn lâm (: Academy Awards), thường được biết đến với tên Giải Oscar (tiếng Anh: Oscars) là giải thưởng  hằng năm của Viện Hàn lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện Ảnh  (tiếng Anh: Academy of Motion Picture Arts and Sciences, viết tắt là AMPA) (Hoa Kỳ) với 74 giải thưởng dành cho các diễn viên và kĩ thuật hình ảnh trong ngành điện ảnh Hoa Kỳ. Kể từ năm 1928, giải Oscar được trao hàng năm tại thành phố Los Angeles  để ghi nhận những thành tựu xuất sắc của điện ảnh trong năm của các đạo diễn, diễn viên, kịch bản  và nhiều lĩnh vực khác qua cuộc bỏ phiếu kín của các thành viên Viện Hàn lâm. ( Nguồn: Wikipedia)

Tên Tường ca nhìn Úy Lam, do dự nói:" Úy tiểu thư, vậy...."

Úy Lam ngẩng đầu: " Xin lỗi, để tôi giải quyết."

Sau đó, cô nhìn Tần Lục Trác, " Em chỉ đến gặp một người bạn, anh gấp gáp như vậy làm gì?"

" Bạn? Bạn thì cần gì đến chỗ này để gặp nhau?" Nói xong, Tần Lục Trác nghi ngờ nhìn cô, đáy mắt lại bắt đầu nổi nóng, " Không phải là vị hôn phu tiểu bạch kiểm kia của em đi, lão tử đã sớm nhìn cậu ta đến khó chịu. Con mẹ nó em nói rõ đi, giữa anh và cậu ta, em cuối cùng chọn ai?"

Đột nhiên lại xuất hiện chuyện cẩu huyết như phim chiếu lúc tám giờ thế này, làm cho tên Tường ca cùng nhân viên bảo vệ bên cạnh có chút ngơ ngác.

Cuối cùng Úy Lam đưa tay, nhẹ nhàng sờ ngực anh một cái.

Tần Lục Trác mặc một chiếc áo sơ mi đen, cả người vừa sắc bén vừa anh tuấn.

Úy Lam cười yếu ớt, " Anh cùng với anh ta, đương nhiên em chọn anh. Nhưng không phải em đã nói với anh sao, em và anh ta chỉ là gia tộc liên hôn, gặp dịp thì chơi mà thôi."

Nói xong, đôi môi đỏ mọng cười yếu ớt, cả người đầy vẻ phong tình, đúng là trời sinh quyến rũ.

Đúng lúc đó ngón tay trắng nõn, tinh tế xẹt qua nút áo sơ mi của anh.

Lưu luyến, khẽ vuốt.

Hành động này, tên Tường ca sẽ không nghi ngờ mối quan hện của bọn họ.

Anh ta thấp giọng nhắc nhở:" Úy tiểu thư, chú Cát đang ở trên lầu chờ cô."

Úy Lam nhìn Tần Lục Trác, thấp giọng dụ dỗ:" Em thực sự chỉ đến gặp một người bạn, rất nhanh sẽ đi xuống."

"Không được."

Tần Lục Trác vẫn như cũ mà nắm lấy cổ tay cô, giọng nói không cho phép từ chối: " Ai biết đám người này là ai chứ, anh lên đó với em."

Đáy mắt Úy Lam xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nhưng tên Tường ca đứng một bên  lập tức nói: " Úy tiểu thư, như vậy không được, cô không nói trước là có dẫn theo người."

" Nhưng cũng không nói là tôi không thể dẫn theo người."

Úy Lam nhìn anh ta, thản nhiên nói.

Tên Tường ca bị chặn miệng.

Úy Lam:" Tôi cho chú Cát của các người mặt mũi như vậy, một mình đến gặp ông ấy. Đây là địa bàn của các người, tôi mang theo một người nữa đi vào cũng không làm các người sợ đến như vậy chứ?"

"Này...." Tên Tường ca có chút do dự, sau một lúc mới nói " Tôi đi xin phép chú Cát một chút "

Chờ sau khi anh ta rời đi, Úy Lam nhìn thoáng qua người đứng bên cạnh cô một chút, ai dè mới động một chút, bên hông đã bị một cánh tay rắn chắc  ôm chặt lại, lực đạo không cho phép cự tuyệt.

Tần Lục Trác cúi đầu ghé sát bên tai cô, người ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là một đôi tình nhân có cử chỉ thân mật mà thôi.

Anh nói: " Cô biết cô đang muốn gặp ai không ?"

Khóe môi Úy Lam cong cong, cũng ghé sát bên tai anh.

"Chỉ là một tên tội phạm buôn lậu phát rồ mà thôi."

.........

Thanh âm của cô trong trẻo mà lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ quyến rũ vừa nãy, như là không đặt tình huống hiện tại ở trong lòng vậy.

Tần Lục Trác khẽ cắn môi, " Cô có biết chỗ này rất nguy hiểm không hả?"

Úy Lam lẳng lặng nhìn anh, xung quanh rõ ràng tối tăm như vậy, nhưng đôi mắt cô lại giống như phủ một tầng tinh quang.

Cô hơi nhướn mày,  thì ra dáng vẻ anh lo lắng cho cô là như vậy.

Rất nhanh, tên  Tường ca đã quay lại, một lần nữa dẫn bọn cô lên lầu, nói là chú Cát đã đồng ý cho bọn cô cùng đi lên. Chỉ là lần này trước khi lên lầu, Tần Lục Trác hai tay đút trong túi, liếc nhìn Úy Lam một cái, lại ra hiệu cô nhìn khuỷu tay mình.

Úy Lam có chút buồn cười, lại cúi đầu, nhếch miệng.

Sau đó, cô vươn tay nhẹ nhàng khoác cánh tay anh.

Cánh tay của người đàn ông rắn chắc lại ấm áp, rõ ràng trong lòng Úy Lam cũng không lo lắng, nhưng cánh tay của anh như đã tiếp thêm cho cô sức mạnh, giúp cô từng bước đi lên, kiên định, an toàn.

Chỗ rẽ lên tầng hai, tách biệt với tầng dưới ầm ĩ không ít.

Trên mặt đất trải một tấm thảm, bước lên trên, nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, như đang bay trên mây. Cho đến khi đi sâu vào hành lang bên trong, chỉ thấy hai cánh cửa lớn màu nâu, đứng trước cửa là hai tên bảo vệ mặc đồ đen.

Chỗ nào cũng lộ ra sự nghiêm ngặt, ngược lại lại giống hình ảnh trong phim điện ảnh.

Nét mặt Úy Lam thoải mái, cô nhịn không được liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, ngũ quan anh góc cạnh, gò má lại càng tinh sảo, hốc mắt hơi sâu, mũi cao ngất, lúc này sắc mặt vẫn không chút thay đổi, đường cong dưới hàm căng chặt lại.

" Chú thúc, người tới rồi."

Bảo vệ giúp bọn cô đẩy cửa ra, Phùng Tường dẫn bọn bọn cô đi vào bên trong.

Ghế lô xung quanh cũng đủ chỗ cho mấy chục người mở một buổi tiệc, đối diện với kệ sách trên tường là một màn hình lớn trên đó đầy ghế sô pha màu đỏ, tay vịn màu vàng nhạt, hoa lệ,  xa hoa lại lãng phí. Người bên trong không nhiều lắm, có bảy tám người, chỉ là người họ vẫn luôn chú ý, chính là người đang ngồi trên ghế sô pha, người đàn ông đó mặc một chiếc áo khoác khổng tước màu xanh cách tân.

Ông ta thoạt nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai hơi bạc, khuôn mặt lạnh lẽo u ám, chỗ xung quanh lông mày lộ ra nếp nhăn rõ rệt, có thể thấy được ngày thường có thói quen nhíu mày, là một người có suy nghĩ rất sâu. Tuy bên cạnh công ta là một cô gái trẻ, nhưng chân của người phụ nữ không dựa sát vào người ông ta, chỉ có nửa thân trên là dựa vào người ông ta, tư thế này có thể cho ông ta thời gian ngắn nhất để ứng phó với bất kì tình huống nào đột ngột phát sinh.

Đúng là một người vừa cẩn thận vừa sợ chết.

Việc này dường như đã là phản ứng theo bản năng của cô, sau khi quan sát hết mọi thứ, lại nhìn đến người được gọi là chú Cát,  từ đó đưa ra phân tích.

Chú Cát ngẩng đầu lên, quan sát bọn cô một phen, cũng không mời bọn cô ngồi xuống.

Như là muốn ra uy phủ đầu.

Chỉ là Tần Lục Trác đã trực tiếp dẫn theo Úy Lam, ở một bên ghế sô pha ngồi xuống, thân hình anh cao lớn, dù đã ngồi xuống nhưng cặp chân dài vẫn hơi mở ra, vẫn thon dài quá mức như vậy.

Khí thế cả người anh vô cùng mạnh mẽ, tuy không nói lời nào, cũng làm người khác không thể xem nhẹ sự tồn tại.

Đáy mắt chú Cát lộ ra vẻ không vui, " Úy tiểu thư, tôi thực là đã cho cô đủ mặt mũi, đích thân đến đây gặp cô, nhưng cô cũng không nhắc đến người này, đây là..."

Ông ta hơi híp mắt,  ý đồ muốn tạo cho Úy Lam một loại áp bức tâm lý.

Lúc ông ta muốn khống chế thuộc hạ của mìn, theo thói quen sẽ dùng động tác này. Đây là một loại tâm lí ám chỉ.

Chỉ tiếc là, đối với lĩnh vực tâm lí.....

Úy Lam chính là tổ sư của ông ta.

Úy Lam không chút khách khí mà nói: " Vừa rồi chắc là người của ông hẳn là đã đem mọi chuyện nói lại. Được rồi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa, tôi chỉ muốn biết, đồ vật lúc nào thì có thể lấy được."

Nhắc tới việc chính, thái độ của chú Cát chỗ nào cũng không được tốt lắm, Ông ta cười giả dối nói: " Úy tiểu thư, nếu cô có thể tìm đến tôi, thì cũng đã nghe đến tên tuổi của chú Cát này. Nói thật, chuẩn bị tới đây, nguồn hàng của tôi rất dồi dào, hơn nữa chất lượng là tốt nhất, tôi có một nhóm thuộc hạ là chuyên gia ở Châu Phi giúp tôi làm...."

" Tôi chỉ cần huyết nha "

Huyết nha, ngà voi hợp với thịt voi hiện ra màu hồng, vì vậy được gọi là huyết nha. Bởi vì số lượng cực ít, chất lượng giống với ngà voi đẳng cấp, huyết nha so với ngà voi bình thường giá bán còn cao hơn vài lần.

Úy Lam nói xong, trên mặt người đàn ông bên cạnh hơi giật mình, vờ lơ đãng mà liếc cô một cái.

Hiển nhiên, cô có chuẩn bị mà tới đây.

Chú Cát nhìn cô một cái, giả vờ khó xử mà nói:" Úy tiểu thư, huyết nha cũng không phải dễ tìm, cô cũng biết hiện tại chúng tôi lấy ngà voi ngày càng khó khăn. Hiện tại giết một con voi, đám người ngoại quốc kia làm như giết tổ tông nhà bọn họ, khắp nơi đều tuyên truyền cái gì mà săn bắn trái phép, chúng tôi ngày càng không tiện."

Úy Lam: " Các người làm cách nào bắt được, tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn đồ vật, nếu ông không có, tôi tìm người khác vậy."

Rõ ràng, chú Cát âm thầm tăng giá, Úy Lam thái độ lạnh lùng, có vẻ buồn cười.

Thái độ của cô cũng không ôn hòa, nói tới nói lui cũng là loại cương quyết đến không có đường sống.

Ông Cát ở đây dù gì cũng là đầu rồng, có rất ít người dám đối xử với ông ta như cô. Cho nên ông ta cau mày, thuộc hạ Phùng Tường liền lập tức nói:" Tôi nói người phụ nữ này, đừng ỷ vào chú Cát cư xử với cô khách khí mà đạp lên mũi, con mẹ nó cô......"

Đầu rồng: người đứng đầu, đại ca

Phanh, một tiếng vang của vật cứng nện lên đầu, cùng với âm thanh kêu thảm thiết, toàn bộ ghế lô đều yên tĩnh trở lại.

Tần Lục Trác hơi vặn cổ tay, quay đầu nhìn Úy Lam, thản nhiên nói: " Thời gian dài không động thủ, có chút không quen."

Lúc này Phùng Tường đã được đỡ dậy, anh ta bụm mặt, máu theo ngón tay không ngừng chảy ra.

Một ly này của Tần Lục Trác, vừa vặn ném trúng xương mày,  tình trạng vết thương nghiêm trọng, nhưng không chết được, chính là đau đến xuyên tim.

Đáy mắt chú Cát nổi lên tức giận, nhìn Tần Lục Trác, tức giận nói: " Úy tiểu thư, người của cô cũng thật không hiểu chuyện."

Úy Lam liếc nhìn người bên cạnh, thản nhiên nói: " Chuyện của chúng tôi, anh ấy quyết định "

Lời này nói ra thật có khí phách.

Người khác nhìn vào, thì đây chính là khẳng định địa vị đứng đầu trong gia đình.

Ông Cát không nghĩ tới Úy Lam sẽ nói như vậy, quan sát Tần Lục Trác một phen, hừ hừ hai tiếng, im lặng không nói.

Ngay sau đó, ông Cát dứt khoát mở của sổ ra,  tay ông ta chống lên bệ của, nói rằng bên này của ông ta cố thể cung cấp huyết nha quý hiếm. Còn việc Úy Lam hỏi ông ta cần bao nhiêu thời gian, miệng ông ta hiện đầy vẻ đắc ý mà nói: " Là cái khác, nếu cô yêu cầu mấy chục cân tôi đều có thể cung cấp. Loại huyết nha này vốn dĩ mỗi con voi chỉ có một cái, cô hỏi thăm một chút, cô  yêu cầu nhiều như vậy cũng chỉ có tôi mới cót thể đáp ứng được."

Hơn mười kg....

Lời eidtor: Chỗ này trong bản tác giả ghi đoạn trên là cân, nhưng xuông câu dưới là kg, không phải nhầm đâu a

- --- Điều này có nghĩa, có mấy trăm đầu voi thậm chí là mấy nghìn đầu voi là do những người này hạ xuống.

Úy Lam chưa trả lời, kết quả, tần Lục Trác bên cạnh cô đã nói: " Mức gía này so với người khác cao hơn 20%, không được."

Giọng điệu như chém đinh chặt sắt.

Ông Cát không nghĩ đến Tần Lục Trác  lại biết rõ như vậy, trước đây thuộc hạ có nói với ông ta, nữ nhi nhà họ Úy, có tiền lại giỏi lừa bịp, cho nên ông ta mới hạ mình đích thân đến đây, không nghĩ đến cô thế mà còn dẫn theo một người lợi hại như vậy."

" Úy tiểu thư, cô xem giá...."

Úy Lam khẽ cười: " Tôi nói rồi, chuyện của chúng tôi do anh ấy quyết định."

Nói là nói như vậy, song Úy Lam cũng không quan tâm đến tiền bạc lắm, cô chạm vào cánh tay của Tần Lục Trác một cái, ý bảo anh không nên ép giá quá mức, lại làm cho ông Cát tức giận. Dù sao mục đích cuối cùng của cô tới chỗ này, thật ra không phải là mua bán ngà voi.

Chỉ là cô không nghĩ tới, Tần Lục Trác lại am hiểu sâu sắc về việc đàm phán như vậy.

Anh không một mực đè thấp giá cả, mà là yêu cầu ông Cát phải nhanh chóng giao hàng, chỉ cần trong một tuần có thể cung cấp hàng, đến lúc đó có thể cho họ thêm 10% của giá bán.

Nhưng thật ra sau đó, chú Cát làm như vô tính hỏi thăm: " Úy tiểu thư, theo tôi được biết, cô không thích ngà voi, cũng không đến mức  coi trọng một chút buôn bán nhỏ này, nhiều ngà voi như vậy cô có thể tiêu thụ hết được sao?"

Úy Lam biết rõ ông ta đang thăm dò chính mình.

" Ông ngoại tôi sinh thời vẫn luôn yêu thích sưu tầm ngà voi, chẳng bao lâu mà ông đã đi về cõi tiên được mười năm, tôi dự định đưa ông về tứ hợpviện, dùng máu chạm khắc ngà voi để thờ cúng ông tôi."

Khắc ngà voi thành một tứ hợp viện.

Thảo nào cần nhiều huyết nha như vậy, những người khác trong phòng đều không khỏi liếu lưỡi, những..... kẻ có tiền đúng thật là lắm điều.

Lúc Úy Lam rời đi, cô nhận lại áo khoác và túi xách từ trong tay bảo vệ. Lúc nãy trước khi bọn cô đi vào, áo khoác cùng túi xách đều tháo xuống, trên người đều bị máy dò kim loại  kiểm tra qua.

Lúc hai người đi xuống lầu, Tần Lục Trác kéo cô trực tiếp lôi lên xe của mình.

Xe chậm rãi rời khỏi quán bar, đến trước đèn tín hiệu thứ nhất của giao lộ.

Người đàn đột nhiên thấp giọng: " Ngồi vững."

Giống như một tín hiệu, lúc đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, xe của anh giống như một mũi tên nhọn, chạy vụt một cái. Đêm khuya yên tĩnh, cảnh sắc hai bên vỉa hè theo tốc độ, liền mơ hồ một mảnh.

Chẳng bao lâu sao, tốc độ xe mói dần dần giảm xuống.

Trong lúc đó, điện thoại của Úy Lam đã vang lên nhiều lần.

Người đàn ông dừng xe, mở cửa bước xuống. Úy Lam ngồi trong xe  mở túi xách lấy điện thoại ra, trước khi đi điện thoại của cô đã cài đặt thiết bị chống nghe trộm, cô nhận điện thoại.

Người bên kia điện thoại sốt ruột đến điên rồi, thấy cô nhận điện thoại, liền hỏi: " Úy Lam cô không sao chứ?"

" Không có việc gì, các anh không cần lo lắng "

Đến khi người bên kia điện thoại hỏi cô người cùng cô rời đi là ai, Úy Lam mới cười khẽ xoa dịu:" Là một người đáng tin cậy "

Cô ngẩng đầu, ngoài xe, người đàn ông đang đứng dựa vào đầu xe việt dã, ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.

Cả người trầm tinhc như nước.

Úy Lam mở cửa xe, mới bước ra ngoài, người đàn ông đó liền quay đầu lại, cặp mắt đen đến quá phận kia nhìn thẳng vào cô mà hỏi:" Cô làm sao lại làm những việc này?"

Cô nhìn anh, rất lâu sau,  bỗng cười ranh mãnh: " Giữ gìn hòa thế giới "

Tất nhiên, cô thỏa mái trả lời như vậy,  người đàn ông đối diện cũng không có đáp lại.

Tần Lục Trác quay đầu, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi,.

Úy Lam nhìn bóng lưng của anh, cho đến khi nghe được một câu .

" Nhưng việc này rất nguy hiểm "

Áo khổng tước cách tân

Áo khổng tước cách tân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.