Phía Sau Em Là Anh

Chương 66: 66: Tương Lai Chúng Ta




“Đương nhiên là được, nếu Tử Ca không đồng ý em cứ nói chị đến rước.”

An Tử nhẹ nhàng đáp trả lại câu nói của tôi.

“Anh khi nào không đồng ý, thằng nhóc này sợ làm phiền em thôi.”

Chúng tôi lượn vài dòng ở trung tâm thương mại, trước đây tôi rất ít khi lui tới những chỗ này, đa phần đều làm ổ trong phòng trọ, nếu phải chọn tôi vẫn chọn cuộc sống cũ của mình, an nhàn trôi qua từng ngày nhưng dù sau hiện tại không thể nói hối hận hay đại loại như vậy nữa.

Có vẻ An Tử cố ý đi qua chỗ bán mô hình, tôi thấy Du Nam nhìn vào trong vài lần tuyệt nhiên lại không mở miệng.

“Em thích mô hình?”

Cậu nhóc nghe tôi hỏi vội vàng lắc đầu, còn nở nụ cười nói.

“Em không cần những thứ đó.”

An Tử chỉ tay vào một trong những số mô hình được trưng bày, còn là cái to nhất.

“Đây là nhân vật nào?”

“Là… Em không biết.”

An Tử thông minh, Du Nam cũng không có ngu, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ tôi cười trong vô thức.

Cậu nhóc là đang bận tâm đ ến giá tiền đây mà, cuối cùng cả ba cũng bỏ qua.

Trong lúc Du Nam đi vệ sinh tôi và An Tử đứng bàn bạc một lúc, tôi là người bắt đầu trước.

Một cậu nhóc tầm ấy tuổi, tôi nghĩ đã suy xét vấn đề sâu xa hơn là chuyện tiền bạc.

“Có chỗ chứa nhỉ?”

Thoạt nhìn mô hình có to có nhỏ, loại nhỏ đặt bàn học chẳng hề hấn gì, to hơn một tý nhìn thể nào cũng cuốn hút hơn.

Tôi chỉ sợ cậu nhóc ngại việc mình đang ở nhà người khác nên không muốn mang đồ về, nhiều nguyên nhân không thể không cân nhắc chuyện này.

“Dư sức, có thể gửi tạm phòng của anh.”

Nói đến đây tôi lại không rõ An Tử có lên kế hoạch gì ở đây không? Anh ấy rõ ràng cũng thích.

“Anh có thể mua không?”

An Tử muốn tôi tặng sao? Tiền từ những trận đấu phi pháp dư mua chỗ đó, nói đến đây phải cảm ơn boss một tiếng.

Tôi gật đầu, quay người định rằng quay lại chỗ vừa nãy, An Tử nhanh chóng ngăn cản tôi.

Cái này khá hợp lý, bản thân không am hiểu cho lắm vẫn nên để cho đối phương quyết định thì hơn.

Thẻ của tôi vẫn dừng lại ở không trung, nhìn cách bản thân bị lờ đi có hơi hụt hẫng.

Mọi người nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc nhiều lắm, tôi không hiểu.

Đến khi Du Nam nắm tay, tôi mới sực tỉnh.

“Tử Ca vẫn còn bên trong ạ?”

“Anh ấy, hình như quên thứ gì đó.”

Một lúc sau An Tử quay lại như thể chưa có chuyện gì, tôi nhỏ giọng hỏi.

“Anh trả tiền còn hỏi ý tôi làm gì?”

“Làm như vậy, em không có cơ hội từ chối.”

Từ chối gì? Mặc kệ đi vậy.

Chúng tôi xem phim xong mới trở về, đảm bảo kỷ cương mà An Sung đã đặt ta, về trước mười giờ rưỡi tối.

Du Nam còn nhỏ như vậy về mảng này tôi hoàn toàn đồng ý.

Vừa vào nhà nhìn thấy cảnh tượng An Sung ngồi bất động nhìn ba cái thùng khổng lồ chiếm một gốc nhỏ không gian căn nhà.

Tôi cúi đầu đầu chào ba An Tử, ông ấy cũng gật đầu đáp lại tôi.

Về phần Du Nam vẫn hoang mang chưa biết chuyện gì.

“Được rồi, chúng ta cùng chuyển nó vào phòng.”

An Tử nói như một điều hiển nhiên.

An Sung thở ra một hơi bất lực hỏi.

“Đã bao tuổi rồi?”

Không khí đột nhiên căng thẳng đi vài phần, cậu nhóc cũng đứng nghiêm túc như những người lính trong hàng ngũ.

An Tử thì càng đúng tư thế hơn, mắt nhìn thẳng to rõ đáp.

“Hai mươi hai.”

“Cậu có biết bản thân không phù hợp với những thứ này không?”

Nếu như biết trước có khó khăn vậy thì hãy lựa chọn cái thích hợp đi chứ, mua mô hình nhỏ một chút đã qua mắt được An Sung rồi.

Tôi cũng đứng nghiêm túc như hai người còn lại, cố vặn âm lượng chỉnh chữ to rõ.

“Những thứ này là con muốn mua, anh ấy bị ép buộc ạ.”

Cậu nhóc đứng bên cạnh gương mặt kiên định, cũng góp vài lời.

“Là do con đòi hỏi nên anh chị đã chiều theo.”

An Sung nhìn cả ba suy xét một lượt, sau đó nói.

“Vậy còn đứng đó làm gì? Vận động đi chứ còn Mẫn đứng sang một bên là được rồi.”

Cả ba rời bỏ trạng thái nghiêm túc, tất cả đều phải gạt mồ hôi trong trạng thái thở phào nhẹ nhõm.

Người tôi không ngờ nhất chính là Du Nam, cậu nhóc bỏ cặp sách sang một bên, bê những thứ vừa sức.

Ba thùng to là ba nhân vật nào đó tôi chẳng rõ nhìn bọn họ rất ngầu, đi kèm là phiên bản nhỏ hơn bằng lòng bằng tay, hòa nhập cùng bọn họ cho tôi thêm trải nghiệm mới.

Mô hình lớn của Du Nam đặt ở vị trí thích hợp trong căn phòng, còn mô hình nhỏ cậu nhóc đưa nó cho An Sung, ông ấy nhận lấy rồi xoa đầu cậu nhóc.

Hai người bọn họ hiểu ý nhau thật, khoảng thời gian sống chung chưa thể nói là lâu.

Hai mô hình khổng lồ còn lại thế mà An Tử lại đem hết sang phòng anh ấy, hay thật.

Biết cách lên kế hoạch như vậy, An Tử dùng lại cách của Du Nam đưa hai mô hình nhỏ cho tôi.

Một nhân vật nam, một nhân vật nữ.

An Tử thoả mãn mở miệng.

“Không thể từ chối.”

Tôi là người đồng ý để anh ấy mua, đối mặt với cửa ải của An Sùng nếu tôi nói không chắc chắn anh ấy sẽ lại bài trò.

“Hai nhân vật này có kết cục như thế nào?”

An Tử tiến lên một bước, nói thầm bên tai.

“Đương nhiên là kết hôn sinh con rồi, đứa con được đặt bên Tiểu Nam.”

Nói xong anh ấy thuận thế hôn lên vành tai, tôi bất giác trách né.

Nhận thức được mọi thứ vòng eo đã nằm gọn trong vòng tay của đối phương, nụ hộ xuống dần từ má đến cổ.

Mùi hương của An Tử cứ thoang thoảng, tôi nghiện cái mùi này, càng nghiện những cái hôn của anh ấy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.