Phía Sau Ánh Dương

Chương 36: Muốn ăn bả?




Đối tượng cần ăn bả của Mây cuối cùng cũng xuất hiện.

Hôm đó là một ngày xấu nhất trong những ngày Mây từng sống, mẹ Trang đổ bệnh, cả người nóng hôi hổi. Cho dù Mây có cố lau cỡ nào thì thân nhiệt cũng không giảm được bao nhiêu, cho uống thêm vài thang thuốc cũng không thấy khỏe hơn, vậy nên Mây vác mẹ Trang lên lưng đi ra nhà chú Hải mướn xe bò đi lên trạm xá chữa bệnh.

Bác sĩ ngay lập tức mang mẹ Trang để lên giường bệnh để thăm khám, mà vị bác sĩ kia tay chân cũng lọng cọng, chỉ khám thôi mà không đàng hoàng. Mây thấy bác sĩ loay hoay nên rất bực, nàng cao giọng hỏi: "Chú ơi, chú khám cho mẹ con kì vậy?"

"Mẹ... mẹ con?"

"Đúng rồi, mẹ con."

Bác sĩ nhìn nàng như không tin được nàng chính là con của người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh. Mây thấy cũng đúng, mẹ nàng trẻ đến như vậy còn nàng cũng trổ mã thành người lớn rồi, nếu là con thật sự thì mẹ nàng phải đẻ sớm đến độ nào chứ?

"Mây..."

Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay Trang, tim cũng thắt lại đến độ không thở nổi. Thường ngày mẹ cô rất khỏe mạnh, không hay bệnh vặt, bây giờ bị bệnh cũng là lần đầu tiên.

Con người đối với lần đầu tiên thường không có kinh nghiệm gì nhiều, Mây cũng thế.

Bác sĩ khám rồi phân thuốc cho mẹ nàng uống, sau khi uống thì mẹ ngủ sâu hơn, thân nhiệt cũng giảm xuống từ từ. Đến chập tối thì mẹ mơ màng tỉnh dậy, thấy nàng ngồi bên cạnh giường mà xót không thôi, lật đật hỏi: "Sao lại ở trạm xá, mẹ sốt một chút rồi hết thôi."

Giọng nói vẫn còn thều thào mà lo lắng cho nàng còn hơn lo lắng cho bản thân mình, đúng là lớn rồi mà vẫn khiến người khác lo lắng.

"Anh có dặn người nhà nấu cháo, em tỉnh rồi thì ăn đi rồi uống thuốc." Bác sĩ đi vào bên trong phòng, hệt như rất quen thuộc với mẹ Trang. Nàng thấy mẹ Trang sững người trong một phút, đôi mắt to tròn cũng ầng ậng nước, mẹ quay mặt nhìn vào tường mà không chú ý đến vị bác sĩ kia nữa, trong lòng Mây biết có điều gì mờ ám ở giữa hai người họ.

Mây hỏi: "Mẹ, đây là ai vậy?"

"..."

Một sự im lặng không biết làm sao phá vỡ.

"Mẹ..."

Đây cũng là lần đầu tiên mẹ im lặng với nàng.

Vị bác sĩ kia hiền từ giải thích: "Chú là vị hôn phu của mẹ con, ngày xưa từng hứa hôn với nhau..."

Trang nắm chặt bàn tay mình, gằn giọng nói: "Bây giờ anh nhắc ra để làm tôi xấu hổ đúng không?"

"Không, Trang! Anh đi kiếm em khắp nơi, anh lại không nghĩ em ở nơi này. Anh vậy mà không kiếm ở nơi này, anh quá chủ quan, quá tự cao..."

Rõ ràng là hắn kiếm hết những vùng mà Trang có thể sống, duy chỉ nơi hắn sống hắn lại không kiếm. Lở dở mười năm cuối cùng lại phát hiện người mình kiếm lại gần ngay trước mắt. Hắn thật hận bản tính ẩu tả của mình.

"Anh kiếm tôi làm gì? Ngày hôm đó gia đình vừa xảy ra chuyện không lâu thì nhà anh hủy hôn, ép tôi phải sống không bằng chết. Anh kiếm tôi thì có bù đắp lại quãng thời gian tôi phải chịu tủi nhục không? Có xóa được kí ức của tôi không? Nếu nhà anh không hủy hôn ba tôi đã không quá buồn mà uống rượu rồi té ao chết, nếu không phải tại anh hủy hôn... Có lẽ các chị em tôi cũng không khổ đến vậy."

Trang nói mà ức đến phát khóc, càng nhớ lại ngày mình bị bán cho gã Tây càng đau đớn, nghĩ đến đứa con trong bụng bị ép uống thuốc sảy, nghĩ đến những cái tát choáng váng mặt mày của mẹ chồng dành cho cô, trong lòng cô nỗi hận càng dâng lên, nhiều đến mức cô đem mọi lỗi lầm trút hết lên vai anh.

Mây đưa tay đẩy tên bác sĩ kia ra ngoài, khiến cháo trong camen cơm của hắn đổ hết ra ngoài, rớt xuống đất tạo thành một vết loang lổ.

"Đi, cút đi!" Mây xù lông hệt như một con nhím bị thương, chẳng cần biết người đàn ông này có ý tốt hay không.

"C-Chú..."

"Cút!"

Mây với tay lấy một con dao gọt trái cây trên bàn đưa lên trước ngực hắn, nếu hắn còn không cút nàng cũng không ngại tiễn hắn.

"Mây! Thả cây dao xuống!"

Mây run rẩy, nhưng không nghe lời.

"Mây! Thả cây dao xuống, bằng không thì gϊếŧ mẹ đi."

Dao rớt xuống đất phát ra tiếng, Mây nhướn mày thách thức người yêu cũ của mẹ, nếu hắn là còn kiếm chuyện nữa nàng nhất định sẽ đá vào đít hắn một cái. Dù sao mẹ cấm nàng xài dao chứ đâu cấm nàng động tay động chân.

Tên bác sĩ kia cuối cùng cũng chịu rút lui, sau khi hắn đi ra khỏi phòng bệnh rồi nàng mới đi mượn cây lau nhà về lau nhà. Lau nhà xong liền trả lại cây lau nhà cho người ta.

Trang lặng người nhìn Mây, rõ ràng khi không phát điên con bé rất giống người bình thường, thậm chí con bé còn rất lịch sự lễ phép. Chẳng biết sao khi con bé tức giận thì biến thành một người hoàn toàn khác, có hôm con bé đánh nhau với người ta một trận thật to chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ nhặt, có hôm thì con bé gϊếŧ đi con chó đã từng cắn cô, con bé đối với những gì liên quan đến cô thường hay làm quá cảm xúc lên.

Cô biết con bé nói gϊếŧ đi người muốn cướp cô đi là nói thật, nếu Thắng muốn trở thành dượng của Mây chỉ có thể là khi hắn còn sống ăn hết một ngàn lẻ một cái bả của Mây, chịu hết một ngàn lẻ một cây dao, bị Mây đấm một ngàn lẻ một cú đấm, có lẽ lúc đó Mây sẽ vì mỏi mà cho phép hắn tự do.

Bé Mây là một người cực đoan, tính tình khó mà dạy bảo được. Nếu mà nuôi dạy tốt thì sẽ thành người tốt, còn không thì là dưới địa ngục thả lên một con quỷ, mà còn là quỷ khó trị nhất.

"Mẹ đang nghĩ cái gì?"

Hai người thường hay ướm hỏi suy nghĩ của nhau như thế, có lẽ là do không muốn phát sinh khoảng cách, cũng có lẽ hai người quá cô đơn, không muốn một trong hai có suy nghĩ khác.

"Mẹ đang nghĩ sao con lì vậy, đã lì còn dữ."

Mây leo lên giường ngồi bên cạnh mẹ mình, vui vẻ nên giọng nói cũng khiến người nghe vui lây: "Ai mượn người ta làm mẹ buồn. Sau này chỉ có mình Mây mới có thể làm mẹ buồn, lì thì một mình con lì thôi, ai cũng không được lì với mẹ."

"Rồi rồi, cô Mây lì, một mình cô Mây lì thôi."

Tiếng bụng của Trang vang lên ột ột thu hút sự chú ý của cả hai, ban nãy người ta mang cháo thì đánh đổ, bây giờ đói cũng không có gì để ăn. Mây vội vã xỏ chân vào dép kẹp rồi chạy một mạch ra cửa mua một tô hủ tíu xương mang vào cho Trang ăn.

"Nóng, con bê từ từ thôi."

Nhìn nước dùng sóng sánh dính vào bàn tay con bé làm bàn tay trắng nõn ửng đỏ lên mà Trang xót không thôi, nàng không còn sức bước xuống giường, nếu còn sức nàng đã xuống phụ con bé bê tô hủ tíu rồi.

"Nóng đâu mà nóng, con còn sợ nguội."

Mây để lên bàn, đỡ Trang dậy đi xuống bàn ngồi ăn. Lúc Trang sờ vào tô hủ tíu thì thấy tô hủ tíu nóng hôi hổi, rõ ràng là còn nóng mà bảo là sợ nguội, đúng là một con bé ngốc. Cô biết tất cả là vì con bé lo lắng cho mình.

"Ăn được không?"

Trang húp thử một muỗng nước dùng, mặc dù không quá đậm vị nhưng miễn cưỡng ăn cũng được.

"Ngon lắm."

Cho dù là không ngon Trang cũng tấm tắc khen, dù sao cũng là của bé Mây lì của cô mua cho, không khen ăn cũng không thấy ngon.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.