Phía Nam Biên Giới

Chương 6




Sắp vào trấn nên Naib để lại khẩu súng trường trên xe, cậu không muốn gây nên sự hoang mang cho người dân, chỉ giắt khẩu súng lục bên hông. Aesop nói Eli không tìm thấy manh mối ở trong trấn nên hẳn anh không đến đây để nghiên cứu mà để liên lạc với Viện nghiên cứu hoặc người thân của anh. Trong đồn cũng có máy liên lạc, nhưng để sử dụng phải làm thủ tục xin phép. Dù sao Tucan vẫn là vùng nhạy cảm. Nghĩ vậy, Naib phóng thẳng đến nhà thị chính. Hầu hết người trong trấn đều biết ơn lính biên phòng nên không hề làm khó cậu, nhanh chóng xác nhận Eli từng đến đây, nhưng đã ra về từ sớm.

Chính ủy đề nghị sẽ vận động người dân tìm cùng cậu. Naib gật đầu biết ơn, sắc mắt chẳng bớt nghiêm trọng chút nào. Tình trạng của Eli lành ít dữ nhiều. Cậu lấy bộ đàm trong xe để báo tình huống lại cho Aesop, đồng thời đối phương báo lại đội hai vừa đến chân núi. Đường lên nhà thờ đá không thuận tiện cho ô tô, bọn họ phải xuống xe.

Naib tìm quanh mấy góc khuất đều không thấy người, cũng chẳng có tin tốt nào được báo lại. Eli chẳng thể gây thù với ai ở vùng đất anh mới đặt chân tới mấy ngày, còn bọn buôn lậu chưa gan đến mức lấy anh để đe dọa lính biên phòng, vậy thì chỉ còn khả năng anh đã vô tình phát hiện thứ gì đó gây ảnh hưởng đến bọn chúng ở nhà thờ. Đây là trường hợp Naib không muốn nhất. Đối đầu với bọn chúng hơn một năm đủ để cậu hiểu bọn chúng tàn nhẫn và diệt trừ hậu họa nhanh thế nào.

“Anh Naib?” Tiếng của Emma Woods vang lên từ sau. Có lẽ cô vừa xuống núi, giỏ hoa vẫn đeo sau lưng, hai má đỏ lên vì vận động. “Sắc mặt anh kém quá.”

“À, chào em.” Bình thường Naib hòa nhã với cô vô cùng, nhưng lúc này đầu óc cậu đang ở nơi khác. “Anh đang tìm Eli Clark. Người thủ đô, đeo kính, mặc áo bành tô, em biết không?”

“A, em đang định báo lại cho anh. Hôm nay em thấy một người đàn ông bám theo anh Clark, người trấn khác thì phải, nhưng hắn lén lút lắm. Em hay thấy hắn ra vào một cửa hang trên núi Yelline.”

Naib như người chết đuối nắm được phao, cậu bắt lấy cổ tay cô bé. “Em còn nhớ vị trí của nó không?”

Emma bị nắm hơi chặt, nhưng nhìn khuôn mặt Naib nghiêm trọng quá, cô chỉ gật đầu.

“Để em dẫn đường cho anh.”

***

Eli tỉnh lại trong cơn choáng váng, mất một lúc để xác định lại tình trạng của bản thân hiện tại. Sáng nay anh bị đánh ngất trên đường về từ trấn, có lẽ bị mang đến đây trong lúc bất tỉnh. Tay chân bị trói chặt nên Eli hơi chật vật để ngồi dậy, anh tựa vào tường quan sát xung quanh. Trông có vẻ là một hang động, xung quanh đốt đuốc nhưng ánh sáng không đủ, anh không xác định được độ cao cũng như độ sâu của nó. Nền đá tương đối bằng phẳng, có lẽ nơi đây đã được trưng dụng từ lâu rồi, độ ẩm trong không khí không quá cao. Cách chỗ Eli ngồi một đoạn có bậc đá tương đối cao ráo, trên đó có vài hộp gỗ xếp ngay ngắn.

Buôn lậu!

Có tiếng cãi vã vọng lại, Eli chăm chú nghe.

“Ông điên rồi à, kéo cậu ta về đây làm gì? Cậu ta đi cùng lính biên phòng đấy.”

“Không phải vì mày để bọn nó vào được chỗ đấy à? Tao phải đi sau dọn dẹp hậu quả chứ.”

“Ông không đánh động thì ai lại nghi ngờ nhà thờ?” Giọng nói này hơi quen, đến đây Eli mới nhớ ra tu sĩ Servais le Roy. Anh hít vào một hơi.

“Thằng bên trong mà báo cáo lại thì bọn khảo cổ lại chả kéo đến đào ba tấc đất. Hàng chuyển đến đây hết rồi, bọn biên phòng mà đến cũng không tìm được gì đâu. Mày về đối phó với bọn nó đi.”

“Đừng có ra lệnh cho tôi.”

Tiếng lên đạn vang lên rõ mồn một. “Muốn về với thằng cha xứ của mày à?”

Hai bên không còn tranh cãi nữa. Eli thấy chiếc bóng kéo dài trên mặt đá kéo đến gần, nhanh chóng nằm xuống vờ bất tỉnh. Có lẽ tên đó không nhận ra, cất giọng phân phó đàn em đứng canh ở cửa hang. Tiếng bước chân trộn lộn xộn, nhưng áp tai xuống đất nên Eli lờ mờ nhận thấy bọn chúng tản ra ba hướng khác nhau. Nếu anh hiểu đúng ý, bọn chúng từng trữ hàng trong hầm nhà thờ hoặc nơi tương tự, song anh vô tình đánh rắn động cỏ nên đã chuyển tới đây. Địa điểm này vô cùng quen thuộc với chúng, lại có thể di chuyển trong thời gian ngắn, hẳn cái hang này nằm trong núi Yelline.

Xung quanh trở nên yên ắng, Eli không thể xác định có người quan sát mình hay không nên chẳng dám động đậy. Tư thế của anh không thoải mái một chút nào, cánh tay bị đè lên đã tê rần từ lâu. Trong hang không có ánh sáng tự nhiên nên Eli không thể xác định được thời gian. Mặc dù Naib đang ghét anh vô cùng, cậu vẫn là một người lính xuất sắc nên sẽ tìm được nơi này thôi, anh chỉ tự hỏi mình có thể chờ được đến lúc đấy không. Dù sao sáng nay đội trinh sát có chương trình huấn luyện.

Nếu mà không kịp…

Suy nghĩ của Eli dừng lại, nền đá bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Anh sẽ không được gặp lại những chậu cây của mình nữa. Giáo sư của anh hẳn sẽ tự đổ lỗi cho bản thân vì đã cử anh đi, dù ông chẳng có lỗi gì cả. Ông đã già lắm rồi… Và cả Naib nữa. Chỉ mới đây thôi, trái tim anh đã reo vang vì có cơ hội được ngắm nhìn cậu trong tương lai.

Eli khẽ nghiêng người, sau một lúc không có phản hồi từ xung quanh, anh lập tức đánh liều ngồi dậy. Hai tay anh lần xuống dây trói ở chân, cố tìm ra cách cởi nút thắt.

“Sao phải vất vả thế.” Giọng tên buôn lậu vang lên làm Eli hẫng một nhịp, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đối phương mặc bộ đồ với những mảnh vá chằng chịt, chiếc mũ nồi đã che mất nửa khuôn mặt, anh chỉ thấy được phần râu quai nón.

“Vậy ông cởi trói hộ tôi nhé.” Eli mỉm cười.

Kreacher Pierson hơi ngạc nhiên, rồi ôm bụng cười khành khạch như nghe thấy chuyện gì hài lắm. Hắn nhe hàm răng vàng khè. “Mày thú vị đấy, giết mày tao sẽ tiếc lắm.”

“Chúng ta có thù oán gì sao?”

“Bọn mày có câu nói gì ấy nhỉ, “Tò mò hại thân.””

Eli còn muốn kéo dài thời gian, nhưng Kreacher đã cúi đầu ngắm nghía khẩu súng lục trong tay. Anh nói thêm vài câu nữa đều không thể thu hút sự chú ý của hắn. Tim Eli đập nhanh đến mức cảm nhận được cả mạch máu trên thái dương, anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh. Anh nên đánh liều thôi.

Nhưng Eli còn chưa kịp làm gì, từ phía ngoài đã vang lên tiếng súng trường. Kreacher ra chiều bức tức lắm, hắn nhíu mày dợm bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên đe dọa người đang bị trói.

“Mày mà dám chạy, tao sẽ cắt chân mày cho lũ chó ăn.”

Eli gật đầu trông nghe lời vô cùng, vừa xác định tên buôn lậu đã đi khuất liền tiếp tục gỡ dây trói ở chân. Nút thắt quá chặt, đầu ngón tay đã hơi trầy rồi mà anh vẫn chưa thể thoát khỏi sợi dây. Eli mím môi, nhìn quanh hòng tìm vật sắc có thể cắt được. Anh đột nhiên chú ý đến mấy ngọn đuốc treo trên vách hang, lập tức lết người qua đó rồi lảo đảo đứng lên. Việc bị trói khiến anh không giữ được thăng bằng, mấy lần suýt ngã.

Ngọn lửa liếm qua sợi dây thừng dần biến nó thành tro. Eli chịu đựng nhiệt độ nóng rẫy, khi dây trói tay vừa đứt liền lấy đuốc xuống hơ trên sợi dây dưới chân.

Tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Dây trói vẫn chưa đứt hẳn, Eli quýnh lên, chập choạng núp vào một góc hang. Ngọn đuốc rơi xuống đất phụt tắt khiến anh thót tim, sau một lúc cân nhắc anh liền cầm bó đuốc nguội lên. Có còn hơn không.

Có người tiến đến gần lắm rồi, Eli hít sâu, vung tay lên.

Khúc gỗ trong tay anh cách mặt Naib một khoảng, cậu vẫn đang thủ thế, bàn tay sắp chạm đến cò súng rồi. Hai người ngây ra một thoáng. Eli mừng phát khóc lên được, có trời mới biết anh đã sợ thế nào, đến tận khi xác định người thật đang đứng trước mặt mình anh mới dám hít thở mình thường.

“Naib! Em đến–”

Eli còn chưa kịp nói hết câu, Naib đã kéo anh vào lòng mà siết thật chặt. Anh chẳng kịp phản ứng cái gì, chỉ thấy làn da cậu nóng quá đỗi, trên bộ đồ lính vẫn còn vương mùi khói và mùi mồ hôi. Lồng ngực hai người rộn ràng như điên.

“Xin lỗi, em không… Ra khỏi đây đã, chưa hết nguy hiểm đâu.”

Naib chỉ ôm một lúc rồi buông ra ngay, dường như vì xúc động quá. Cậu quay mặt đi để quan sát xung quanh, Eli không thấy biểu cảm của cậu nữa, nhưng bàn tay vẫn bị nắm chặt. Một bên Naib cầm súng, bên còn lại dẫn theo anh ra ngoài.

Cậu đã dặn Emma quay lại dùng bộ đàm báo cho đội hai nhưng chắc phải mấy tiếng nữa tiếp viện mới tới được, cậu cần đảm bảo an toàn cho Eli trước. Lúc vào đây Naib đã mường tượng được một phần cấu trúc, hai người vừa đi vừa nấp, cố gắng không phát ra tiếng động nào.

“Bọn chúng canh chặt quá.” Naib yên lặng rút về, thì thầm. Kể cả cầm súng trường trong tay cậu cũng không dám cứng đối cứng khi Eli ở phía sau, miễn bàn đến tình huống hiện tại cậu đã để lại trên xe.

“Không chắc chắn hoàn toàn, nhưng anh nghĩ cái hang này có ba lối ra vào.” Eli cũng nhỏ tiếng phân tích. “Một lối thông với nhà thờ, có lẽ nằm trong căn phòng anh từng xem xét. Hai lối còn lại trong địa phận Tucan và Lansan. Thông với nhau ở chỗ anh gặp em.”

Naib vào từ cửa hang ở Tucan, nhưng vì cậu đã lẻn vào được nên bọn buôn lậu tập trung canh lối này. Cậu nhanh chóng quyết định. “Quay lại, tìm hướng về nhà thờ.”

***

“Mày tưởng lẻn vào được là sẽ ra an toàn à?” Kreacher khạc một bãi nước bọt về phía hai người, trông hung dữ vô cùng.

Naib và Eli bị bọn buôn lậu chĩa súng ấn dưới đất, riêng Naib còn bị mấy tên lục lọi khắp người nữa. Hai người không quen thuộc địa hình ở đây nên không biết chỗ nấp của mình có thể nhìn thấy từ chỗ khác, chưa đến hang lớn chứa đồ buôn lậu đã bị bao vây. Bị áp đảo cả về số người và hỏa lực nên Naib đành để bọn chúng tước súng, đẩy về đây.

“Mày nghĩ tao sẽ đi một mình à?”

“Đại ca, nó không mang bộ đàm.” Tên khám người Naib nhanh nhảu thông báo.

“Lần này bọn mày không thoát được đâu. Biết đâu vào tù cả lũ lại gặp đồng đội cũ đấy.”

Kreacher vung tay, đấm vào giữa má Naib khiến khuôn mặt cậu lệch sang một bên, lại giơ chân đạp vào giữa ngực cậu. Eli sốt sắng nhổm dậy, lại bị bọn buôn lậu dí súng vào người. Naib quay đi nhổ máu trong miệng, không nhìn lại phía anh.

“Mày có tự hỏi sao bọn tao lại đến nhanh thế không? Người bọn mày bắt hôm nay là người từ trung ương đấy. Bọn mày ỷ đông người, buôn lậu bị xử không nặng nên mới dám huênh hoang thế này chứ gì, nhưng mày dám đụng đến anh ấy thì không chắc đâu.”

Lời của Naib khiến mấy tên buôn lậu đằng sau dao động. Chốn khỉ ho cò gáy này quá nghèo, bọn chúng tuồn hàng một chuyến đã thu được khoản tiền bằng với làm nương vài năm, mà nếu bị bắt cũng chỉ đi vài năm rồi về. Đấy là lí do dù nửa băng bị triệt phá rồi bọn chúng vẫn tiếp tục theo nghề này. Mà người từ trung ương… Ấy là chốn xa lạ vô cùng, khiến bọn chúng kinh sợ trong vô thức.

“Đại ca…” Có một tên chần chừ, ở dưới cũng có tiếng xôn xao.

Kreacher Pierson vung tay đấm tên mới lên tiếng, đối phương không kịp phản kháng, chỉ có thể giơ tay hứng máu và răng. Hắn gằn giọng. “Đéo làm được thì cút, từ bao giờ khỉ chúng ta phải sợ mấy con chó biên phòng? Người từ trung ương thì sao? Ở đây cũng chỉ là con chó! Hai tháng trước bọn nó bắt anh em chúng ta, bọn mày quên rồi à?”

Không có ai đáp lại, bọn buôn lậu liếc mắt nhìn nhau.

“Ai bắn thằng nhãi trung ương này tao sẽ thưởng cho một ngàn.”

Qua vài giây, có một tên bước lên. Kreacher nhe hàm răng vàng với bọn còn lại, ném một khẩu súng cho tên đàn em biết điều.

“Đoàng.”

Tiếng súng vang lên, nhưng tên cầm súng trước mặt Naib ngã xuống.

“Biên phòng đây, tất cả giơ tay lên!”

Bọn buôn lậu vốn đang chần chừ, nghe vậy nhốn nháo như ong vỡ tổ. Vài tên phản kháng cũng bị tước hết súng. Kreacher cảm giác như trở về hai tháng trước, hơi ngây ra, đôi mắt căm phẫn. Hắn giơ súng, xả hết về phía hai người đang nằm.

Hai tay vẫn bị trói, Naib không thể kéo Eli tránh đạn, lập tức nằm đè lên người anh.

Cậu nghe thấy tiếng Eli gọi tên mình đến tận khi lịm đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.