Aesop đang đọc sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Cậu nhanh chóng đứng dậy mở cửa. Chuông tập hợp vừa reo một thời gian, mới hơn năm giờ thôi.
“Chào buổi sáng, Carl. Xin lỗi anh dậy muộn quá.”
“A, không, đội bọn em dậy sớm hơn giờ tiêu chuẩn của đồn.” Lâu lắm mới có dịp không phải đi từ bốn giờ để thay ca gác nên tâm trạng Aesop khá tốt, vả lại trước khi đi Naib đã chần chừ trước giường cậu. Cậu thừa hiểu tâm tư của đồng đội. “Anh muốn đi ăn sáng không? Để em dẫn anh lên trấn trước.”
“Vậy thì tuyệt quá!”
Quãng đường đến Darcotes không được tính là gần, nghĩ đến thể lực của Eli nên Aesop định xin dùng ô tô, nhưng hôm nay chỉ huy trưởng lại có việc phải đến Lansan. Hai người đành phải đi xe đạp. Aesop thì thoải mái, cậu nói rằng mình có thể chở Eli, dù sao cậu cũng là lính trinh sát, nhưng Eli cười xòa và xin lính hậu cần một chiếc xe khác.
Điều khiến Aesop ngạc nhiên là Eli có thể bắt kịp cậu mà không tỏ ra quá mệt mỏi. Vừa đi anh vừa hỏi về lịch sử hình thành của thị trấn và vài vấn đề về văn hóa. Mặt trời đã mọc từ lúc Aesop dậy, bầu trời ngày càng trong hơn và những thửa ruộng bậc thang dần được tắm trong ánh nắng. Hai người đi một đường vô cùng thuận lợi.
Vùng đất phía bắc từ trước đến nay không phải một địa điểm du lịch nổi bật, lại vừa trải qua sự tàn phá của cuộc chiến tranh biên giới ba năm trước, nhưng thị trấn Darcotes vẫn hiện lên rực rỡ với những tấm vải thổ cẩm đủ màu sắc treo quanh nhà. Eli đã đọc nhiều về đời sống văn hóa của người phương Bắc, nhưng đây là lần đầu anh được chứng kiến tận mắt. Anh lập tức bị cuốn theo những sắc màu lung linh ấy.
Ban đầu Aesop đạp chậm lại để chờ anh, nhưng có vẻ cậu ta rất quen thuộc với nơi này nên đến đâu cũng có người chào hỏi cả, thành ra anh lại là người chờ Aesop. Cuối cùng hai người được một bác gái mời phở chua. Tuy bây giờ là mùa hè nhưng buổi sáng vẫn hơi lạnh, Eli cảm giác bụng mình ấm dần.
Xong xuôi, Eli bắt đầu công việc bằng cách hỏi người dân trong thị trấn về biểu tượng của Vương triều Trudeau và Kurt Frank – người bán con ấn. Có lẽ nhờ sự có mặt của Aesop, mọi người tỏ ra vô cùng thân thiện, anh mừng thầm.
***
Đã ba ngày trôi qua mà Eli vẫn không thu được thông tin mình muốn, hầu hết mọi người đều không biết hoặc kể những chuyện bên ngoài. Anh cố liên kết những thứ mình biết nhằm tìm ra một manh mối nào đó nhưng đều không thành công, cơ hội cứ thu hẹp dần. Tuy trong lúc Eli hỏi chuyện, Aesop giúp người dân khuân vác và sửa chữa nên không bị chán, anh vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Mặt trời bắt đầu lặn, hai người bắt đầu đạp xe về doanh trại cho kịp giờ cơm tối.
“Anh không cần thấy cắn rứt đâu, em khá tận hưởng thời gian nghỉ ngơi này.” Aesop luôn là người tinh tế.
“A, dễ thấy vậy sao. Nhưng đúng là không có thu hoạch gì, anh cũng hơi nản nữa là em.” Eli thấy Aesop lắc đầu thay cho câu trả lời. “Mà sao em là đội phó vẫn bị cử đi làm nhiệm vụ này nhỉ?”
Nghe đến đây, Aesop bật cười. “Thật ra Naib muốn tự đi với anh cơ.”
“Nào có, Naib có vẻ bận mà. Mối quan hệ giữa anh với cậu ấy cũng không tốt đến thế.”
Eli phủ nhận, thái độ của anh trầm hơn một chút. Aesop không nói thêm nữa.
Hai người vừa về đến doanh trại đã cảm nhận được không khí hào hứng của đội trinh sát, Mike còn chạy đến khoe với Aesop rằng hôm nay các cậu đã thắng đội trưởng trong nội dung luyện tập. Trên mặt cậu viết đầy dòng chữ “Hãy khen em đi”, Aesop cũng không hề keo kiệt lời khích lệ mặc kệ Naib ở sau lưng mình.
“Morton có vẻ thân với các cậu nhỉ?” Eli tò mò. Cả Naib và Aesop đều không giống người dễ dãi với đội viên.
“Mike là người vùng Lansan, ba năm trước lén nhập ngũ làm lính liên lạc. Bọn em quen nhau từ đấy. Đúng ra hồi đó Mike chưa đủ mười tám đâu, nhưng chiến tranh mà.” Chờ mãi mà Naib không nói gì, Aesop đành trả lời. Cuộc chiến kéo dài bảy tháng năm ấy để lại thương vong không kể xiết, Mike cũng chẳng may mắn hơn là bao, nhưng cậu vẫn là người em út đem lại nguồn năng lượng lạc quan cho các anh nên ở đơn vị nào cũng được chiều cả.
Eli nhìn sang Naib, anh cảm nhận được tâm trạng của cậu không tốt. Không giống thái độ lành lùng mấy ngày trước, hôm nay cậu thất thần khá nhiều. Anh thật sự muốn an ủi Naib, lại không biết bắt đầu từ đâu. Hay là với tư cách gì.
***
Eli lấy tập bản đồ từ túi hồ sơ, tiếp tục đặt ra các giả thuyết có thể xảy ra. Nhưng thay vì mạnh mối, khuôn mặt chiều nay của Naib liên tục hiện lên, làm xao lãng tâm trí anh. Mất vài phút quyết định, Eli tạm dừng công việc của mình. Anh cầm chiếc áo khoác choàng lên người rồi bước ra ngoài hành lang.
Bầu trời đêm nơi đây chẳng bao giờ làm anh hết choáng ngợp. Ở Orpheus hiếm khi nào anh được ngắm sao một cách trọn vẹn như thế này. Và cả trăng nữa, trăng tròn vành vành treo lơ lửng giữa trời. Eli hít vào một hơi, cảm nhận được vị cây cỏ.
Nếu những gì Aesop biết là chính xác thì có lẽ Naib đã nhập ngũ trước khi thư của anh đến được tay cậu. Eli thầm thấy may mắn, và cả đôi chút hoang mang. Anh vẫn luôn muốn xin lỗi Naib trực tiếp chứ không phải chỉ qua thư, nhưng đến khi gặp lại Naib sau thời gian quá dài và thấy thái độ xa cách của cậu, anh lại chùn bước. Lỡ như đó chỉ là một tai nạn và anh đã làm quá mọi chuyện thì sao? Anh chắc chắn rằng mình đã làm Naib tổn thương, nếu Naib không tha thứ cho anh thì sao? Hoặc tệ hơn nữa, như những gì cậu đã thể hiện ra, Naib hoàn toàn mặc kệ anh rồi? Bây giờ anh còn tư cách gì để nói lời xin lỗi nữa cơ chứ.
Lồng ngực Eli nhói đau. Anh thấy mình là con người hèn nhát nhất trên đời, từ trước đến nay đều như vậy.
“Anh nên đi ngủ sớm.”
Giọng của Naib phát ra từ phía bên phải, Eli giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Không biết cậu có việc gì mà về muộn thế, vẻ uể oải hiển hiện trên khuôn mặt cậu. Anh nghe tiếng mình đáp một cách lộn xộn.
Naib quay người bước tiếp lên cầu thang. Trong lòng cồn cào, một cái gì đó như trái tim đang thôi thúc Eli cất tiếng gọi theo.
“Naib!”
“Anh xin lỗi.”
Naib nhìn thẳng vào anh. Đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi anh đến đây Naib nhìn anh chăm chú như thế, hai người chẳng ai chớp mắt. Khoảnh khắc ấy kéo dài đến mức Eli suýt không thở nổi.
“Vì sao, Eli?” Naib là người phá vỡ sự yên tĩnh trước.
Eli không đáp. Cả hai người đều hiểu anh xin lỗi vì điều gì. Tiếp tục nhìn vào mắt đối phương khiến Eli muốn khóc. Anh còn muốn nói nhiều hơn nữa, nhưng họng anh nghẹn ứ và trong đầu trống rỗng.
“Anh cảm thấy ghê tởm và bỏ tôi đi như tất cả những người khác, rồi bây giờ anh nói xin lỗi?”
“Naib… Anh không hề nghĩ như vậy. Anh đã hèn nhát và trốn chạy, anh đã em tổn thương, nhưng thực sự anh không có ý đó. Thật ra anh”
“Vậy thì bỏ đi.” Naib cắt ngang. “Coi như tất cả mọi thứ sáu năm trước không tồn tại.”
Naib không muốn biết phản ứng của Eli. Cậu đi lên tầng hai nhanh nhất có thể. Eli Clark luôn làm cậu mất không chế cảm xúc, và bây giờ cậu đang giận dỗi như một đứa trẻ. Chẳng một người đàn ông nào sẽ hành xử như thế cả. Naib Subedar hai mươi ba tuổi sẽ bình tĩnh nghe Eli nói hết, nhưng cậu đang là tên Naib Subedar mười bảy tuổi vẫn còn xốc nổi, vừa bị bỏ rơi, hoang mang và cảm thấy bị phản bội.
Naib thấy Aesop trên hành lang tầng hai. Với thính lực đó, cậu biết Aesop đã nghe thấy tất cả. Buồn cười thật, tại sao tất cả mọi người lại ở bên ngoài vào tối nay.
“Tớ xin lỗi.” Đây hẳn là lần hiếm hoi Aesop mở lời trước khi hai người nói chuyện.
“Không sao.” Naib chỉ muốn về phòng thật nhanh, nhưng càng đến gần Aesop bước chân cậu càng chậm lại. Cuối cùng cậu tựa đầu vào cửa. “Tớ hận anh ta chết đi được.”
Aesop định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vai cậu, thở dài.