Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 71




Tin tức chấn động như vậy, đương nhiên Hà Dũng cũng nhanh chóng biết được. Ông ta không thể nào ngờ, cái mà tập đoàn Tề Nhuận gọi là chuyển hướng kinh doanh, không phải là từ bỏ lĩnh vực nhiên liệu phản lực, mà là tự chủ nghiên cứu ra loại nhiên liệu phản lực mới. Từ khi bước chân vào ngành hóa chất, tiếp xúc với nhiên liệu phản lực, không phải là Hà Dũng chưa từng nghe nói, rằng ở trong nước từ mười năm trước đã có người nhắc đến việc tự sản xuất nhiên liệu phản lực rồi. Tuy nhiên, đó là kỹ thuật mà chỉ ba quốc gia trên thế giới có được, Hà Dũng cho rằng, nếu Trung Quốc muốn trở thành quốc gia thứ tư sau Mỹ, Pháp, Phần Lan, có thể tự chủ sản xuất nhiên liệu phản lực sinh học, thì cũng phải là chuyện của năm chục năm nữa, thậm chí lâu hơn.

Vẫn biết “Đất nước hùng cường, nhân dân tự hào”, bản thân Hà Dũng là người Trung Quốc, nhưng ông ta không tin, cũng không hy vọng rằng đất nước mình có thể từng bước phát triển ngày càng mạnh mẽ. Một doanh nhân chỉ coi trọng lợi ích cá nhân như vậy có lẽ sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được rằng, đất nước mới là chỗ dựa vững chắc nhất cho ông ta, còn những lợi ích biến tướng thông qua những thủ đoạn không trong sạch, thì chẳng thể bền vững được.

Hà Dũng không còn muốn gọi điện cho Thịnh Viễn Thời hỏi về kết quả đấu thầu nữa, đến lúc này, ông ta mới nhận ra, tập đoàn Tề Nhuận chuyển hướng kinh doanh, tập đoàn Trung Nam gọi thầu cung cấp nhiên liệu phản lực, rồi cả chuyện âm thầm hỗ trợ gì đó, căn bản là một cái bẫy mà thôi. Ông ta không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, một kẻ tung hoành bao năm trên thương trường đã bị một thằng nhãi chưa đủ lông đủ cánh bày mưu gậy ông đập lưng ông.

Nếu chỉ là giá nhiên liệu phản lực tại Mỹ giảm, thì Hà Dũng và Tang Chính Viễn cũng không đến nỗi tuyệt vọng. Vì mặc dù không thể hợp tác với Trung Nam, nhưng chỉ cần ngành hàng không dân dụng còn tồn tại, thì nhu cầu về nhiên liệu phản lực cũng vẫn còn đó, đơn giản là không thể bán ngay ra được, mất thêm chi phí vận chuyển và lưu trữ, lợi nhuận giảm và thời gian thu hồi vốn lâu một chút. Cũng chính là vì tính toán như vậy, nên họ mới dám dồn tất cả vào nhiên liệu phản lực.

Thế nhưng tình hình hiện tại lại là, tập đoàn Tề Nhuận nghiên cứu và sản xuất được loại nhiên liệu phản lực mới, mà loại nhiên liệu này dùng dầu ăn thải làm nguyên liệu, kết hợp với nhiên liệu phản lực theo một tỷ lệ nhất định, lượng khí thải carbon dioxide có thể giảm 50% so với loại nhiên liệu phản lực thông thường. Một khi chuyến bay thử nghiệm thành công và được đưa vào sử dụng, còn công ty hàng không nào muốn dùng nhiên liệu nhập khẩu nữa? Là đồ ngu, hay nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu? Thế nên, sự biến động của giá nhiên liệu phản lực Mỹ không phải là vấn đề lớn nhất, việc một loại nhiên liệu được sản xuất ở trong nước mới gây tác động thật sự. Mà tập đoàn Tề Nhuận lại nhằm đúng lúc lô hàng của họ sắp cập bến để công bố tin tức này, dụng ý là gì, còn cần phải nói sao?

Người đầu tiên Hà Dũng nghĩ tới là Thịnh Viễn Thời, nhưng không phải là gọi điện cho Thịnh Viễn Thời, mà là điều tra về Thịnh Viễn Thời. Hiển nhiên, việc điều tra này quá muộn, khi ông ta phát hiện ra Thịnh Viễn Thời và Tư Đồ Nam là người yêu, ông ta hết sức bàng hoàng, lại không thể tin được, tập đoàn Tề Nhuận sẽ vì một đứa con gái không nhà không cửa mà dồn ông ta vào chỗ chết. Nhưng ngoài chuyện đó ra, Hà Dũng dám chắc mình chưa từng đắc tội với Thịnh Viễn Thời, chứ đừng nói là tập đoàn Tề Nhuận, nói cho cùng, Thịnh Viễn Thời là cái cành cao mà Hà Dũng có muốn bám vào cũng không bám nổi.

Vì thế, khi đang trong cơn tuyệt vọng, Hà Dũng chĩa hết mũi dùi về phía Tang Chính Viễn, ông ta giận dữ hỏi: “Con trai ông hủy hôn là vì con ranh Tư Đồ Nam cơ mà? Hồi đấy nhà Tư Đồ phá sản, tôi đã định diệt cỏ tận gốc rồi, là tại nể mặt nhà họ Tang các ông đấy! Kết quả là giờ Tư Đồ Nam lại thành bạn gái Thịnh Viễn Thời! Tang Chính Viễn ơi là Tang Chính Viễn, ông xem ông đẻ ra thằng con trai giỏi thật đấy, có mỗi một đứa con gái mà cũng không giữ được!”

Chuyện Tư Đồ Nam bỏ Tang Chất để ở bên Thịnh Viễn Thời vẫn khiến Tang Chính Viễn canh cánh trong lòng, nói đúng ra, là khiến ông ta cảm thấy mất mặt. Thế nên, tuy ông ta từng nhắc nhở Hà Dũng phải đề phòng tập đoàn Tề Nhuận, đề phòng Thịnh Viễn Thời, thậm chí vì để tập đoàn Tề Nhuận không phát hiện ra Hậu cần Viễn Dương lấn sân sang lĩnh vực nhiên liệu phản lực, ông ta và Hà Dũng đã có một thỏa thuận riêng nên bên ngoài chỉ biết là Hà Sang tham gia đấu thầu cho Trung Nam, nhưng ông ta không hề nói thẳng với Hà Dũng rằng Thịnh Viễn Thời và Tư Đồ Nam là một đôi. Vốn tưởng mình đã suy nghĩ chu đáo rồi, kết quả là vẫn bị liên lụy.

Thật ra, kể cả Tang Chính Viễn có nghe lời Tang Chất, thì ông ta vẫn sẽ giống như Hà Dũng, cũng sẽ không tin vị chủ tịch Tề lừng lẫy lại vì một đứa con gái chỉ có hai bàn tay trắng mà lấy Tề Nhuận làm vũ khí để ra tay với Hậu cần Viễn Dương chẳng có chút dính dáng gì. Nếu không như vậy, sao Tang Chính Viễn lại có thể nghe lời xúi giục của Hà Dũng, vì một món lợi nhuận khổng lồ mà đánh mất lý trí chứ. Rõ ràng đã quyết định thu tay lại, nếu không phải vì Hà Dũng thề thốt chắc chắn rằng có thể thành công hợp tác với Trung Nam, Tang Chính Viễn cũng đâu thay đổi ý định? Nhưng bản thân Hà Dũng cũng khó mà tự bảo vệ cho mình, cho dù Tang Chính Viễn hận ông ta thì cũng có tác dụng gì?

Tang Chính Viễn không dám hy vọng xa vời rằng chuyện này còn có thể xoay ngược tình thế, giờ ông ta lại nghe lời khuyên của Tang Chất, định thuyết phục Hà Dũng thỏa hiệp với tập đoàn Tề Nhuận và Thịnh Viễn Thời, xin họ giơ cao đánh khẽ, tiếp nhận lô nhiên liệu họ nhập từ Mỹ về, chỉ với mong muốn giữ được Hậu cầu Viễn Dương. Bởi vì Tang Chất nói với ông ta: “Chủ tịch Tề là một doanh nhân vô cùng chính trực, cứ cho là bà ấy làm vậy là vì Thịnh Viễn Thời muốn truy cứu, trả thù thay nhà Tư Đồ, nhưng bà ấy sẽ không đuổi cùng giết tận đâu. Cho nên bố à, đến lúc này rồi, không còn bất cứ cơ hội thắng nào nữa đâu. Bố cũng đừng mong tôi thay bố đi xin xỏ Thịnh Viễn Thời, bố càng đừng nghĩ đến chuyện Tư Đồ Nam sẽ nói đỡ cho bố. Trong lòng cô ấy, bố với kẻ chủ mưu hại nhà Tư Đồ phá sản Hà Dũng, chẳng khác gì nhau cả.”

Lúc này, Tang Chính Viễn mới buông bỏ ý định liên lạc với Nam Đình. Nhưng tình hình lúc này là Hà Dũng hoàn toàn không ý thức được nguồn gốc của vấn đề nằm ở đâu, ông ta thậm chí còn quy chuyện này cho mối quan hệ giữa Tang Chất và Nam Đình, điều này khiến Tang Chính Viễn cực kỳ tức tối. Tang Chính Viễn phản bác: “Đừng nói là Tang Chất với Tư Đồ Nam vẫn chưa cưới, kể cả cưới rồi, cũng không thể cam đoan là sẽ không ly hôn, chẳng phải Hà tổng cũng tái hôn đấy sao, nếu không thì quan hệ giữa ông với con gái ông đã chẳng thành ra như bây giờ, ngay cả chuyện nó không thành đôi được với Thịnh Viễn Thời vì Tư Đồ Nam mà cũng không biết. Tôi nói khó nghe thật, nhưng vì vận mệnh của Viễn Dương và Hà Sang, tôi phải nhắc nhở ông, nếu muốn đổ trách nhiệm lên đầu con trai tôi, chẳng bằng thử nhớ lại xem năm đó ông đã làm gì!”

Năm đó Tang Chất hủy hôn đã làm cho Hà Dũng cực kỳ mất mặt, giờ lại lòi thêm ra một Thịnh Viễn Thời! Hà Dũng đập vỡ tan chiếc chén uống trà, “Ông có ý gì hả Tang Chính Viễn kia? Ngày đấy tôi gài bẫy Tư Đồ Thắng Kỷ thật, nhưng nếu ông không gây khó dễ, tôi có để lại cái mầm tai họa Tư Đồ Nam này không? Nói đến cùng, thì thằng con trai ông mới chính là tai họa ngầm! Nếu không có Tư Đồ Nam, làm gì có Thịnh Viễn Thời!”

Nghĩ đến nguy cơ của Viễn Dương vào lúc này, Tang Chính Viễn nhất thời không xác định được, việc mình chịu sự “uy hiếp” của Tang Chất mà thôi không đục nước thả câu với nhà Tư Đồ là phúc hay họa nữa, nhưng khi đã nhìn thấu bản chất của Hà Dũng, bất kể thế nào, ông ta cũng không thể chấp nhận lời lên án của vị Hà tổng này được nữa, vì thế ông ta nói: “Cũng may là còn có một Thịnh Viễn Thời, có tập đoàn Tề Nhuận, nếu không e là Hà Dũng ông vẫn còn không biết tự lượng sức mà xưng danh số một trên thương trường đấy!”

Rốt cuộc Hà Dũng cũng bị ép cho phải nói ra, ông ta cất giọng khinh thường: “Tang Chính Viễn ông chẳng muốn mượn Hà Sang của tôi để xưng vương ở thành phố G còn gì, giờ lại không biết xấu hổ mà nói ra chuyện này à.”

“Tôi từng nghĩ thế, mà cũng vẫn định làm thế đấy.”, Tang Chính Viễn không quên đâm Hà Dũng thêm một nhát, “Nhưng ai bảo con trai tôi không ưa con gái ông cơ, tôi làm bố nó mà cũng đành chịu!”

Hà Dũng tức tối đến mức muốn đánh người, ông ta phẫn uất nhìn Tang Chính Viễn, “Nó không ưa con gái tôi, chẳng phải cũng bị người khác không ưa còn gì?”

Có lẽ đây chính là nhân quả báo ứng, ai mà biết được. Tang Chính Viễn cười lạnh, “Con gái ông cũng thế thôi, hồi đấy bị nhà tôi hủy hôn vì Tư Đồ Nam, bây giờ lại là vì Tư Đồ Nam mà bị nhà họ Thịnh cho đứng ngoài cửa, hình như ông tính kế với nhà Tư Đồ thế nào thì cũng bị trả lại như thế thì phải, lịch sử tái diễn một cách đáng ngạc nhiên.”

Hà Dũng điên cuồng đập phá văn phòng của mình.

Cứ như thế, hai kẻ được coi như “tiền bối” trên thương trường, nhằm vào đúng lúc sự nghiệp lung lay khi về già, chẳng bàn luận kế sách để giải quyết mà lại lấy chuyện tình cảm của con cái ra làm vũ khí công kích đối phương. Với kiểu đối thủ không đủ trình độ như vậy, bất kể là tập đoàn Tề Nhuận hay Thịnh Viễn Thời, đều có cảm giác thắng mà chẳng cần dùng đến vũ lực. Nhưng với đối thủ yếu như vậy, là bên thắng cuộc, Thịnh Viễn Thời cũng không định khách sáo.

Tin đội trưởng đội bay của tập đoàn Trung Nam – Thịnh Viễn Thời sẽ tham gia bay cho chuyến bay thử nghiệm chạy bằng loại nhiên liệu mới chế tạo thành công của tập đoàn Tề Nhuận được công bố, đừng nói là các hãng hàng không đều có cái nhìn ngưỡng mộ với Trung Nam – anh cả của ngành, đến những người trước kia bị Lâm Như Ngọc dắt mũi cũng phải dồn hết sự chú ý về Nam Trình. Đến lúc này, Tùng Lâm mới hiểu tại sao trước đó Thịnh Viễn Thời lại bảo “Chưa đến lúc.”. Chờ tin tức về chuyến bay thử nghiệm được tung ra, chẳng những giới hàng không dân dụng phải chấn động, mà cả Trung Quốc, thậm chí cả thế giới sẽ biết, trưởng đội bay của Hàng không Nam Trình trực thuộc tập đoàn Trung Nam là phi công bay thử nghiệm cho chuyến bay chạy bằng nhiên liệu phản lực sinh học lần đầu tiên được sản xuất thành công tại Trung Quốc. Tin tức đó, còn có sức thuyết phục hơn rất nhiều lần so với việc để truyền thông lên tiếng về sự kiện trước đó.

Một trưởng đội bay có thể nhận trọng trách bay thử, bất kể là kỹ thuật bay của anh hay là độ an toàn của Nam Trình, hành khách còn nghi ngờ được nữa sao? Nếu đã chẳng còn gì phải nghi ngờ, thì việc vé máy bay không được tiêu thụ mạnh liệu có hợp lý hay không?

Bởi vậy, trong vòng hai mươi tư tiếng sau khi tin tức về chuyến bay thử được công bố, tình trạng hoạt động của Hàng không Nam Trình nhộn nhịp như khi dân chúng đổ xô đi mua xé xe lửa ngày Tết, kiếm được một vé cũng khó. Đến lúc này, toàn bộ ảnh hưởng không tốt từ sự kiện giấy miễn trừ trách nhiệm đã được loại bỏ triệt để.

Nam Đình nên cảm thấy mừng cho Thịnh Viễn Thời, dù sao thì cuộc khủng hoảng danh tiếng mà Nam Trình gặp phải là rất nghiêm trọng. Việc bay thử không chỉ dễ dàng xóa bỏ hoài nghi của người ngoài về độ an toàn bay của Nam Trình, mà chuyện nhiên liệu phản lực sinh học được sản xuất cũng là một bước nhảy vọt lớn để phát triển nền công nghiệp của đất nước. Thế nhưng, là người cuối cùng biết Thịnh Viễn Thời sẽ bay thử cho chuyến bay chạy bằng loại nhiên liệu mới, hiển nhiên là cô không tiêu hóa được tin tức này. Trước sự hưng phấn của các đàn anh, trước những lời chúc mừng của rất nhiều người, trong đó có Đại Lâm, Nam Đình không sao vui nổi.

Cô mở điện thoại tìm trang tin tức, một trong số những tin mới cập nhật là về loại nhiên liệu phản lực mới, và về chuyến bay thử nghiệm, cô không thể không chấp nhận một sự thật, Thịnh Viễn Thời sẽ nhận nhiệm vụ bay thử. Mà cho đến giờ phút này, Thịnh Viễn Thời vẫn không nhắc đến một chữ nào với cô.

Thịnh Viễn Thời họp hành suốt một ngày, đến khi xong việc, vội vàng tới đài quan sát, thì Nam Đình đã về rồi. Trong khoảng thời gian này, ngoài những hôm cô trực đêm, nếu không đều là anh đón cô rồi cùng nhau về nhà, về nhà của Thịnh Viễn Thời. Nhưng hôm nay, sau khi tan ca, Nam Đình đã lẳng lặng lên chuyến xe chuyên chở để về căn hộ bên chỗ Tề Diệu rồi.

Vốn dĩ Thịnh Viễn Thời định đợi tối về nhà sẽ nói chuyện với Nam Đình, vì mới tối hôm qua, Tề Tử Kiều còn hỏi anh: “Nói cho Nam Đình biết chưa?”. Nhưng dạo gần đây, vì giấc mơ kỳ lạ kia và vì chuyện của Lâm Như Ngọc mà cảm xúc của cô không quá ổn định, thậm chí Thịnh Viễn Thời còn khuyên cô nên ở nhà nghỉ ngơi một thời gian. Kết quả là tin tức truyền đi nhanh hơn dự đoán, làm cho anh không thể không nói.

Nguyên nhân khiến Thịnh Viễn Thời khó mở miệng được như vậy quá rõ ràng, cứ cho là Nam Đình không muốn thì cô cũng sẽ không ngăn cản anh, dù cô biết việc bay thử nghiệm có tính rủi ro, nhưng cô cũng chỉ dồn mọi lo lắng và áp lực vào lòng mình. Thịnh Viễn Thời không mong, trong khi chưa xác định được chính xác thời gian bay thử, lại làm cho cô phải chịu nhiều áp lực như vậy. Mà khi Nam Đình không chịu nghe điện thoại, anh mới nhận ra, để cho cô là người cuối cùng biết tin đó, lại càng sai lầm.

Trên đường đến tiểu khu hàng không dân dụng, Thịnh Viễn Thời gửi tin nhắn thoại qua Wechat cho Nam Đình: “Là anh Bảy sai, nhưng em phải cho anh Bảy cơ hội nhận lỗi chứ, đúng không? Anh đến ngay đây, em không được trốn tránh, được không Man Man?”

Nam Đình nghe thấy tiếng chuông báo, chẳng xem cũng biết là tin nhắn của Thịnh Viễn Thời, nhưng cô chỉ ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn Mất Ngủ. Từ sau khi có quan hệ thân mật với Thịnh Viễn Thời, cô rất ít khi về bên này, Mất ngủ vẫn luôn được Tề Diệu chăm sóc. Gặp lại cô, nó trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, lúc này, nó ngồi đối diện Nam Đình, mở to đôi mắt long lanh, sau đó lại lò dò đi tới liếm tay Nam Đình, như đang muốn nhắc nhở chủ nhân điều gì đó.

Nam Đình không có chút phản ứng nào.

Mất Ngủ lại dùng đầu cọ vào tay cô, bộ dạng như đang muốn được vuốt ve.

Rốt cuộc Nam Đình cũng đưa tay xoa đầu nó.

Mất Ngủ như nhận được ơn đặc xá, vội vàng ghé vào chân cô, gục đầu xuống hai chân trước, đợi chủ nhân sai bảo.

Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên.

Đương nhiên là Thịnh Viễn Thời. Anh đứng bên ngoài nói: “Man Man, anh biết em ở nhà, mở cửa ra đi.”

Mất Ngủ nghe thấy động tĩnh, lập tức dựng tai chạy đến cạnh cửa. Có điều, khi nó mới sủa được hai tiếng, Nam Đình bỗng đi tới vỗ đầu nó, nó liền im lặng, nhưng vẫn đứng ở cửa, dáng vẻ như đang bảo vệ chủ nhân.

Thịnh Viễn Thời nghĩ nhất định Nam Đình sẽ không chịu mở cửa một cách dễ dàng, anh đang định bảo: “Nếu em không mở cửa, anh sẽ tìm người phá khóa”, mà quả thật anh cũng định làm thế, nên vừa rồi khi còn ở dưới lầu, anh đã xin được số của công ty phá khóa rồi. Nhưng Nam Đình không cho anh cơ hội làm chuyện vô nghĩa, cô mở cửa, thậm chí còn lo Thịnh Viễn Thời sẽ dị ứng với Mất Ngủ, nên chặn thằng nhóc lúc nào cũng nhìn Thịnh Viễn Thời như hổ rình mồi ở phía sau mình.

Thịnh Viễn Thời nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ ửng của cô vài giây rồi mới nói: “Anh xin lỗi.”

Vốn dĩ Nam Đình không khóc, đôi mắt đỏ cũng chỉ là vì áp lực quá lớn, nhưng một câu xin lỗi này của Thịnh Viễn Thời lại khiến cô nước mắt lưng tròng, có điều, cô vẫn kìm nén mà nuốt ngược trở về.

“Em không giận anh, em cũng hiểu là em không nên, cũng không thể cản anh, chỉ là nghĩ đến độ rủi ro của chuyến bay thử, em không có cách nào nói với anh một câu trái lương tâm: Đi đi, em ủng hộ anh.”, Nam Đình ngước mắt nhìn anh, “Anh Bảy, em phát hiện ra em là đứa cực kỳ hẹp hòi, trong lòng chẳng có cái gọi là nghĩa khí lớn, em chỉ hy vọng được yên ổn ở bên người mình yêu.”, nói đến đây, cô không thể tiếp tục được nữa.

Thịnh Viễn Thời tưởng rằng cô sẽ khóc ầm ĩ một trận, giống như hôm ở trung tâm chỉ huy, cầu xin anh đừng bay, nhưng cô bình tĩnh như vậy lại khiến anh không biết phải làm sao, chỉ có thể bước từng bước tới gần, ôm cô vào lòng, “Nếu em thật sự như em nói, hoàn toàn có thể làm ầm lên với anh, như vậy, có khi anh sẽ từ bỏ.”

Nhưng cô không thể. Chẳng lẽ bố mẹ anh không thương anh hơn cô sao? Vậy mà họ vẫn vì sự phát triển của nền công nghiệp nước nhà, không tiếc để con trai mình dấn thân vào nguy hiểm, cô dựa vào cái gì mà ngăn cản anh đi? Chỉ là, giấc mơ đứt quãng kia, giấc mơ mà cô chẳng biết được là kiếp trước hay tương lai, vẫn cứ quẩn quanh không tan biến, Nam Đình rất sợ, sợ rằng một khi có những thứ được xác định, sẽ chẳng thể quay về nổi nữa.

Trong phi hành, chẳng có gì là chuyện nhỏ cả, gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh.

Nước mắt tràn ra, thấm vào lồng ngực Thịnh Viễn Thời, Nam Đình bất lực ôm lấy thắt lưng anh, siết chặt cánh tay lại.

Lặng lẽ khóc như vậy còn khiến Thịnh Viễn Thời khó chịu hơn là cãi nhau ầm ĩ, anh ôm chặt cô, như thể muốn ghim cô vào cơ thể mình.

***

Jins: Hình như tác giả chém, chứ mình tìm trên mạng thì mới chỉ có Anh với Mỹ sản xuất được nhiên liệu phản lực sinh học thôi ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.