Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 70




Trong lúc Hà Dũng và Tang Chính Viễn ung dung ngồi đợi tin trúng thầu, thì Lâm Như Ngọc lại đến văn phòng luật, khách sáo nhờ Tề Diệu sắp xếp cho cô ta và Nam Gia Dư gặp nhau. Vốn dĩ cô ta không hẹn trước, Nam Gia Dư không gặp cô ta là chuyện bình thường, Tề Diệu chỉ cần trả lời đúng thực tế là được, kết quả là bà cô này lại cố tình bảo: “Xin lỗi, luật sư Nam ra ngoài rồi.”

Thật ra Lâm Như Ngọc lo rằng, nếu hẹn trước thì Nam Gia Dư sẽ không chịu gặp, dù sao thì thái độ của cô ta ngày hôm đó thật sự không tốt cho lắm. Thấy Tề Diệu không có ý từ chối, cô ta ôn hòa bảo: “Tôi có thời gian, có thể chờ chị ấy về.”

Tề Diệu cười, “Tùy cô thôi, nhưng mà, máy lọc nước ở văn phòng tôi bị hỏng, không mời nước cô được. À, phải rồi, cô Lâm chỉ uống cà phê, hay là tôi đặt cho cô một cốc nhé?”

Trong lòng đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt thì Lâm Như Ngọc chỉ có thể mỉm cười, “Không cần phiền thế đâu, cô làm việc của cô đi, đừng để ý đến tôi.”

Quả nhiên Tề Diệu không thèm để ý đến cô ta nữa, chỉ mải miết làm việc của mình. Thật sự là cô nàng quá bận rộn, đã mấy lần Lâm Như Ngọc muốn hỏi cô nàng xem khi nào Nam Gia Dư về, nhưng không có cơ hội mở miệng. Để cho Lâm đại tiểu thư ngồi đợi suốt cả buổi chiều, đến gần năm giờ, sau khi nhận xong một cuộc điện thoại, Tề Diệu mới nói với cô ta: “Cô Lâm, hôm nay luật sư Nam không về, cô xem…”

Là Lâm Như Ngọc tự muốn đợi, dù trong lòng bực tức nhưng cô ta cũng không xả ra được, hơn nữa bây giờ cô ta còn cần phải cầu cạnh Nam Gia Dư, thế nên, cô ta nhẫn nhịn mà nói: “Vậy có thể phiền cô giúp tôi hẹn ngày mai được không?”

Tề Diệu lật giở lịch làm việc của Nam Gia Dư như thật, “Trong vòng ba ngày, có vẻ luật sư Nam đều không rảnh.”

Lâm Như Ngọc không giả vờ nổi nữa, giọng điệu lạnh hẳn đi, “Chị ta bận thế sao? Các người cố ý phải không?”

Tề Diệu đưa bảng lịch làm việc của Nam Gia Dư cho cô ta xem, rồi nói bằng giọng không hề khách sáo: “Có phải là luật sư Nam của chúng tôi phải sẵn sàng đợi cô đến hai tư trên hai tư giờ mới là không cố ý hay không? Hay là cô cho rằng, văn phòng luật của chúng tôi không lấy được chút tiền của cô là không hoạt động nổi? Sao, trước kia cô làm mất thời gian của luật sư Nam, chúng tôi thu phí tư vấn, cô không hài lòng à?”

Lâm Như Ngọc tức tối thở phì phò, “Không phải là sợ thua nên mới không dám nhận vụ này à? Đại luật sư cái gì chứ, chẳng qua là những người đấy vô tội sẵn rồi thôi.”

“Đúng rồi, luật sư Nam của chúng tôi không giúp cô thắng được vụ kiện này đâu.”, không cho Lâm Như Ngọc cơ hội phản bác, Tề Diệu nói tiếp luôn: “Dù sao thì cô Lâm cũng không thiếu tiền, phí cao đến đâu cũng trả nổi, cô nên nhanh chóng đi mời luật sư giỏi hơn đi, không là vừa thua kiện, vừa phải bồi thường cho Nam Trình một khoản tiền lớn đấy.”, nói đến đây, cô nàng cười, “À, hẳn là cô cũng biết, Thịnh Viễn Thời của Nam Trình là em họ tôi, nó đang bàn bạc với đoàn luật sư xem bắt cô bồi thường bao nhiêu đấy.”

Lâm Như Ngọc thật sự không ngờ Tề Diệu lại có quan hệ với Thịnh Viễn Thời, cô ta kinh ngạc hỏi: “Cô nói cái gì?”

“Tôi bảo là, luật sư Nam là dì vợ tương lai của Thịnh Viễn Thời.”, thấy sắc mặt Lâm Như Ngọc trở nên cực kỳ khó coi, cô nàng chém thêm một nhát quyết định, “Tư Đồ Nam là bạn học của cô cơ mà, chẳng lẽ ngay cả chuyện luật sư Nam là dì con bé mà cô cũng không biết à? Chết chết, thế này thì sơ suất quá, nếu có mời luật sư thì phải cẩn thận chứ.”

Lâm Như Ngọc lại bắt đầu la hét ầm ĩ, nếu Tề Diệu không rút điện thoại ra quay clip, thì e là cô ta còn đập phá đồ đạc nữa.

Đợi cô ta về, Nam Gia Dư mới ra khỏi văn phòng, thản nhiên hỏi: “Cô ta ngồi đây cả buổi chiều, không làm ảnh hưởng đến cô à?”

Tề Diệu đặt điện thoại xuống, “Nhìn cô ta ngồi đấy, tưởng tượng đến bộ dạng lo lắng vì không mời được luật sư của cô ta, em làm hăng hơn bao nhiêu.”, nói xong, cô nàng đưa bản tài liệu đã sửa xong cho Nam Gia Dư, “Tài liệu chứng cứ về vụ bất động sản chị cần đây.”

Nam Gia Dư xem qua một lượt, “Hiệu suất cao đấy, còn chất lượng có được hay không, tôi phải xem kỹ đã.”

Thấy dì định quay về văn phòng, Tề Diệu hỏi: “Có phải chị đoán trước được là cô ta sẽ không thể mời được luật sư khác không?”

Nam Gia Dư dừng bước, quay đầu lại nhìn cô nàng bằng vẻ mặt “Chuyện như thế này mà còn phải hỏi à?”, “Tài liệu chứng cứ trong tay cô ta rõ ràng là do người trong ngành soạn, bất kể là người nào, đọc được đống tài liệu đấy sẽ hỏi thăm xem trước kia cô ta mời ai thôi.”

Một vụ kiện có thể thắng, Nam Gia Dư lại đẩy đi sao? Vì thế, khi đối phương biết Lâm Như Ngọc từng mời “Nam đại luật sư”, chắc chắn sẽ không dễ dàng nhận vụ kiện này. Thế nên, chứng cứ mà Nam Gia Dư bảo Tề Diệu đưa cho Thịnh Viễn Thời chưa phải là điều tuyệt nhất, mà khiến cho Lâm Như Ngọc không mời được luật sư, khiến Thịnh Viễn Thời từ bị đơn chuyển thành nguyên đơn, đánh ngược lại Lâm Như Ngọc, mới là món quà lớn nhất dì trao đi.

“Em đã bảo mà, chứng cứ em vất vả lắm mới tìm được, sao lại phải cho cô ta một bản, thì ra…”, Tề Diệu hiểu ra, tuy nhiên, cô nàng lại chợt nghĩ đến chuyện này, “Những chứng cứ này đều bất lợi với cô ta, ngộ nhỡ cô ta giấu đi thì sao ạ?”

“Tôi tốn bốn mươi phút để giảng giải về tình hình của cô ta, đừng nói là cô ta cho rằng mình là người bị hại, kể cả cô ta giết người thì cũng sẽ phải nói thật với luật sư.”, Nam Gia Dư day day ấn đường, “Phí tư vấn của tôi cao thế nào thì cô biết rồi đấy, cô nghĩ bốn mươi phút quý giá của tôi và cô lại để lãng phí vào cô ta à?”

Cái hố này, sâu thật đấy.

Tề Diệu quả thật cực kỳ khâm phục Nam Gia Dư, “Luật sư Nam, chị giúp em trai em như vậy, thật ra là cũng không…”

Nam Gia Dư không để cô nàng nói tiếp, “Là tôi không thể để cô ta bắt nạt Nam Đình, không liên quan đến Thịnh Viễn Thời nhà cô.”

Tề Diệu nhướng mày, tỏ vẻ “Chị không cần giải thích, em không phải là không có não.”

Nam Gia Dư liếc cô nàng, “Sao cô lại đổi sang học luật?”

Tề Diệu không cần nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên đáp: “Y học lâm sàng khó quá.”

“Pháp luật thì không khó?”

“Cũng khó, nhưng mà vẫn dễ thở hơn. Học y mà không hẳn hoi là chết người đấy ạ.”

“Cái logic này của cô…”, hiếm khi Nam Gia Dư nghẹn lời, cuối cùng dì chỉ nói đúng một chữ: “Chuẩn.”. Đến khi ngồi xuống trước bàn làm việc, Nam đại luật sư vẫn còn đang nghĩ, cũng may là Tề Diệu không cố chấp học y, nếu không… Thôi, không dám nghĩ tiếp nữa.

Rất nhanh chóng, Lâm Như Ngọc nhận được thư thông báo của luật sư phía Hàng không Nam Trình. Nội dung thư trình bày tất cả những vấn đề Nam Gia Dư từng nhắc tới, tung tin đồn trên mạng internet, cố ý cản trở quá trình khám nghiệm tử thi, bóp méo sự thật làm ảnh hưởng đến danh dự của Nam Trình, xúc phạm quản lý cấp cao của Nam Trình…, đồng thời thông báo cho cô ta biết rằng, trong một tuần tới cô ta phải đến, hoặc gửi thư, hoặc gọi điện thoại để thương lượng xử lý việc này, nếu không…

Lâm Như Ngọc không đủ dũng khí để đọc hết lá thư đe dọa hợp pháp này, cô ta sợ ngoài chuyện Nam Trình yêu cầu cô ta phải công khai giải thích sự việc ra, thì mức bồi thường sẽ lên đến con số mà cả nhà họ Lâm cũng không gánh vác nổi. Tới lúc này, Lâm Như Ngọc mới bắt đầu hối hận, hôm đó không nên nhanh mồm nhanh miệng mà nói chuyện mấy trăm triệu với Thịnh Viễn Thời. Mấy trăm triệu, có lẽ Thịnh Viễn Thời thật sự thanh toán được hóa đơn này, còn cô ta, thì có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Sau khi hết do dự vì rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Lâm Như Ngọc quyết định gọi điện cho Nam Đình. Cho dù cô ta không muốn gọi cuộc điện thoại này, nói đúng ra, là không muốn cúi đầu trước một Tư Đồ Nam chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng mà, cô ta không còn cách nào khác.

Nam Đình đang ở tầng trên đánh đàn. Từ khi phát hiện ra cây đàn Thịnh Viễn Thời mua cho mình, cứ rảnh là cô sẽ chơi đàn một lúc. Nhưng khi Thịnh Viễn Thời hỏi cô có muốn tiếp tục học đàn không, cô lại nói: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn học tốt được ư? Nếu phải bắt đầu lại từ đầu, thà làm một kiểm soát viên không lưu biết đánh đàn còn hơn.”

Về chuyện sở thích này, cô muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, đương nhiên là Thịnh Viễn Thời ủng hộ cô.

Thấy có người gọi điện đến, anh gọi cô xuống nghe, nhưng Nam Đình lại chẳng muốn đi, “Nếu không phải là dì thì anh nghe đi.”

Là số lạ, Thịnh Viễn Thời bắt máy, hỏi bằng giọng điềm nhiên: “Xin hỏi ai vậy?”

Lâm Như Ngọc như nghe ra giọng anh, thoáng yên lặng mấy giây.

Thịnh Viễn Thời cũng không vội, anh kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, Lâm Như Ngọc hít sâu một hơi, “Tư… Nam Đình có ở đấy không?”

Thịnh Viễn Thời cực kỳ tinh tường, nghe ra giọng cô ta, anh hỏi: “Lâm Như Ngọc?”

Lâm Như Ngọc không dám đáp lời.

Thịnh Viễn Thời càng chắc chắn là cô ta, anh hiểu ngay ra mục đích của cuộc điện thoại này, “Có chuyện gì, nói với tôi cũng thế thôi.”

Lâm Như Ngọc thoáng do dự, “Thịnh tổng…”

“Không dám nhận.”, Thịnh Viễn Thời lạnh giọng ngắt lời cô ta, “Tôi chẳng qua chỉ là một tên tài xế lái máy bay, không gánh nổi một tiếng Thịnh tổng này của cô Lâm.”, Thịnh Viễn Thời lười nói lời vô nghĩa với cô ta, anh vào thẳng chủ đề, “Nếu cô Lâm gọi đến đây vì thư thông báo của luật sư, thì xin lỗi, đó là hành động của công ty, tôi không có quyền can thiệp. Nể mặt cô là bạn học của Nam Đình, tôi sẽ không truy cứu chuyện cô làm tổn hại danh dự cá nhân tôi, ngoài chuyện đó ra, đừng mở miệng nhờ vả.”

Lâm Như Ngọc sốt ruột, “Thịnh Viễn Thời, anh biết thừa là tôi không đền nổi mà!”

“Giờ mới biết là không đền nổi à? Tôi còn tưởng, trước khi làm việc gì đó, ai cũng phải tự đánh giá năng lực bản thân đã chứ.”, Thịnh Viễn Thời cười, “Tôi nhớ là cô Lâm còn từng dạy tôi, không có kim cương cũng đừng chơi đồ sứ mà.”

Lâm Như Ngọc tức điên lên được, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mà chịu ngồi tù, anh không lấy được cái gì đâu.”

“Cô chịu, chưa chắc Lâm tổng đã chịu.”, Thịnh Viễn Thời nhắc nhở cô ta đúng lúc, “Chuẩn bị bán biệt thự đi. Nếu tin tức của tôi không sai, thì nhà họ Lâm các cô mua biệt thự của nhà Tư Đồ đúng không? Nếu giờ mà bán, có lẽ còn có người mua. Với lại, dưới tên cô Lâm chẳng phải còn có một vài bất động sản khác sao? Gần đủ là được rồi.”, không đợi Lâm Như Ngọc phản bác, anh thủng thẳng nói: “Tôi không chơi lớn được như cô Lâm, mở miệng ra là mấy trăm triệu, chuyện bồi thường này, làm tượng trưng là được rồi.”

Nghe thấy tiếng tút tút, Lâm Như Ngọc ném phăng cái điện thoại đi, sau đó gào khóc nức nở.

Nam Đình đi trên tầng xuống, cô hỏi anh: “Nhà em bị Lâm Như Ngọc mua à?”

Thịnh Viễn Thời gật đầu, “Anh điều tra rồi, là Lâm Như Ngọc khuyên bố cô ta mua, để tên cô ta.”, mà theo như anh đoán, sở dĩ Lâm Như Ngọc thuyết phục bố cô ta mua căn biệt thự của nhà Tư Đồ, quá nửa lý do là xuất phát từ sự ghen tỵ với Nam Đình, còn vì sao sau khi gặp lại cô ta không nhắc đến trước mặt Nam Đình, hẳn là vì muốn khoe khoang nhiều thứ, nhất thời không kịp nhắc tới căn biệt thự, ai mà biết được.

“Mấy năm nay, lúc về thành phố A, có mấy lần em muốn quay lại đấy thăm.”, nhưng không đủ dũng khí. Nam Đình ngồi xuống cạnh Thịnh Viễn Thời, cô thở dài, “Em cũng không biết là căn nhà lại mang họ Lâm.”

“Tuy sau này mình sẽ không qua đấy ở, nhưng dù sao nó cũng có kỉ niệm của em với bố mẹ, thế nên anh vẫn muốn mua lại.”, Thịnh Viễn Thời ôm lấy bả vai cô, “Đương nhiên, nếu em không thích, mình cũng có thể bán đi, số tiền thu được dùng hết vào việc sửa Linh Tuyền Tự.”

Vào lúc này mà anh vẫn còn nghĩ cho bố Tư Đồ. Nam Đình nép vào lòng anh, cúi đầu gọi, “Anh Bảy.”

“Hửm?”, Thịnh Viễn Thời nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Nam Đình kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, “Dù không có nhà, nhưng kí ức về cuộc sống với bố mẹ, em cũng sẽ không quên.”

Thịnh Viễn Thời nghe ra nỗi nghẹn ngào trong giọng cô, anh nói: “Mình sẽ có một gia đình mới, một gia đình tuy không có họ, nhưng vẫn có thể làm em cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.”

Nam Đình “ừm” một tiếng, “Chỗ nào có anh Bảy, chỗ đó là nhà của em.”

Thịnh Viễn Thời không muốn để cô khóc, anh cố tình trêu cô: “Có anh Bảy rồi, đến cả dì út cũng không cần nữa à?”

Quả nhiên Nam Đình mỉm cười, “Em cũng chẳng thể nào đưa cả dì út đi lấy chồng mà.”

Thịnh Viễn Thời nâng cằm cô lên, “Đây là đang nhắc anh, đến lúc cầu hôn rồi phải không?”

Nam Đình đỏ mặt đáp: “Lúc yêu là do em theo đuổi anh, không phải đến lúc cưới cũng là do em xin đấy chứ?”

Thịnh Viễn Thời cười rồi hôn cô một cái, “Phải phải phải, đương nhiên phải do anh xin cưới Man Man rồi, nếu không, đến khi anh già rồi, Man Man không cần anh nữa thì khổ lắm.”

Nam Đình nhướng mày đắc ý cười, “Thế thì anh phải cầu xin em cho hẳn hoi, con người em, trông thế mà cũng khó đấy nhé.”

Thịnh Viễn Thời ghé vào tai cô nói thầm: “Hay là xin thử một lần trên giường đi, coi như diễn tập.”

***

Ngày hôm sau, bố Lâm Như Ngọc đích thân đến Nam Trình với tư cách chủ nhà họ Lâm để thương lượng về vụ giấy miễn trừ trách nhiệm. Không có lấy một luật sư đại diện, vụ kiện chắc chắn không thắng nổi, bố Lâm đuối lý nên chỉ có thể bày tỏ ý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng hành động tung tin đồn, bóp méo sự thật của Lâm Như Ngọc quả thật đã gây ảnh hưởng trực tiếp tới danh dự và lượng tiêu thụ vé của Nam Trình trong đợt 1/10, Nam Trình không thể không truy cứu trách nhiệm với con gái ông ta chỉ vì một phần bồi thường hay một lời xin lỗi. Nếu vậy, chẳng lẽ sau này ai muốn vu oan Nam Trình cũng được hay sao? Thế nên, ngoài việc công khai giải thích, sau khi báo cáo khám nghiệm chứng minh ông cụ Lâm xảy ra chuyện trên máy bay là do sức khỏe của ông cụ, nhà họ Lâm phải chịu một khoản bồi thường tương đương.

Nhà họ Lâm không có nền tảng vững chắc, chỉ đơn giản là dựa vào chút vốn liếng ông cụ gây dựng từ khi còn trẻ, mà hành động của Lâm Như Ngọc đã khiến số tiền của đó bay mất một nửa. Hôm sang tên căn biệt thự, bố Lâm tức giận đến mức cho Lâm Như Ngọc một phát tát ngay tại chỗ, còn cảnh cáo cô ta, “Còn không nhớ bài học này thì cút ra khỏi nhà đi!”. Mẹ Lâm vừa định lên tiếng thì bố Lâm đã mắng bà ta không chút nể nang: “Bà mà còn nuông chiều nó, cả cái nhà này sẽ bị nó phá tan nát hết!”

Cứ như vậy, vì lòng đố kỵ, Lâm Như Ngọc không chỉ đánh mất công việc phát thanh viên, mà còn khiến căn biệt thự đáng giá kia, cũng là khối bất động sản hai vợ chồng họ Lâm chuẩn bị làm của hồi môn cho cô ta mất sạch.

Sự kiện giấy miễn trừ trách nhiệm xuất hiện kết quả ngược chiều hoàn toàn, tất cả mọi người đều nghĩ, Hàng không Nam Trình sẽ mượn cơ hội này để tuyên bố làm sáng tỏ vụ việc, khôi phục danh tiếng trong thời gian ngắn nhất. Kết quả là Nam Trình chẳng có động thái nào, ngay cả nhân viên của công ty cũng chẳng biết tại sao.

Tùng Lâm không nhịn được phải hỏi Thịnh Viễn Thời, “Sư phụ, chuyện này cứ thế là xong à?”

Thịnh Viễn Thời khó hiểu, “Không xong thì còn muốn thế nào nữa?”

“Ý em là, dù sao thì chúng ta cũng phải để người ngoài biết là chúng ta bị oan chứ?”

“Nhà họ Lâm cũng đã xin lỗi rồi, còn ai không biết?”

“Chúng ta tự làm rõ vẫn có nhiều người biết hơn chứ, anh không thấy là để truyền thông đưa tin vẫn tốt hơn à?”

Đối mặt với học trò của mình, rốt cuộc Thịnh Viễn Thời cũng nói một câu: “Chưa đến lúc.”

Tùng Lâm không hiểu, nhưng thấy thầy không muốn nói nhiều nên không hỏi thêm nữa. Có điều, khi gặp Nam Đình ở nhà ga sân bay, anh ta bảo: “Chắc chắn sư phụ còn có chiêu chưa tung ra, sư mẫu, chị có biết là chiêu gì không?”

Đột nhiên Nam Đình nhớ đến hôm Tề Diệu nhắc tới chiêu nào đó, lại liên hệ với việc dạo gần đây Thịnh Viễn Thời rất hay gọi điện thoại riêng, cô có dự cảm, Thịnh Viễn Thời đang lên kế hoạch gì đó, nhưng anh là trưởng đội bay của Trung Nam, đương nhiên là có rất nhiều chuyện cần giải quyết, Nam Đình cũng không muốn hỏi kỹ. Có điều, một tiếng “sư mẫu” của Tùng Lâm đã thành công lấy lòng cô, thế nên cô vui vẻ nói: “Hiện tại chị vẫn chưa biết, nhưng nếu cậu muốn biết, chị có thể giúp cậu dò hỏi việc quân.”

Dò hỏi việc quân? Vị sư mẫu thiếu kỷ luật này, là kiểm soát viên không lưu Nam Đình luôn điềm đạm, nghiêm túc trên sóng truyền sao? Tùng Lâm sợ bị thầy biết rằng anh ta dám gây phiền phức cho sư mẫu, sẽ mất cơ hội thăng lên cơ trưởng, thế nên anh ta đáp: “Em chỉ nói bâng quơ thế thôi, sư mẫu coi như chưa nghe thấy gì nhé.”

Sau đó là một khoảng thời gian khá yên bình, mọi chuyện nhìn như vẫn hoàn toàn bình thường. Nhưng khi mà Hà Dũng và Tang Chính Viễn đặt cả vận mệnh của hai công ty vào dự án nhiên liệu phản lực kia, thì vào một buổi chiều, họ đột nhiên phát hiện ra, do ảnh hưởng của sự tụt giảm liên tục giá dầu thô, giá bán lẻ nhiên liệu phản lực ở Mỹ cũng giảm 50% so với cùng kỳ năm trước.

50%! Điều đó có nghĩa là, nguyên một tàu nhiên liệu phản lực của họ, về đến Trung Quốc liền từ một tỷ giảm xuống còn năm trăm triệu. Nếu tập đoàn Trung Nam hoặc bất kỳ hãng hàng không nào có được thông tin này, còn ai chịu mua nhiên liệu với giá trước đó nữa? Gần hai mươi vạn tấn hàng, không bán đi được, phải làm sao đây?

Hà Dũng và Tang Chính Viễn, hai lão già chinh chiến mấy chục năm trên thương trường hoàn toàn choáng váng đến tột cùng. Lúc biết tin, Hà Dũng suýt chút nữa ngất xỉu, Tang Chính Viễn cũng câm nín không nói được gì. Vào lúc này, họ chỉ còn hy vọng, một là, tin giá nhiên liệu ở Mỹ giảm là giả; hai là, nếu tin tức là thật, thì phải tranh thủ lúc các công ty hàng không trong nước chưa biết tin, tẩu tán nhanh hai mươi vạn tấn nhiên liệu đi; ba là, nếu không kịp ra tay, phải tìm cách giải quyết vấn đề lưu trữ; thứ tư, cầu nguyện cho giá nhiên liệu mau tăng trở lại; thứ năm, họ cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa.

Tuy nhiên, tại thời điểm quan trọng thế này, chẳng những không có thông tin trúng thầu, mà trong lúc đang theo dõi sát sao tình hình nhiên liệu phản lực quốc tế, Tang Chính Viễn lại biết một tin còn xấu hơn: Cuối cùng, sau sáu năm tìm hiểu và nghiên cứu, tập đoàn Tề Nhuận đã phát triển thành công công nghệ sản xuất nhiên liệu phản lực sinh học với quyền sở hữu trí tuệ độc lập, mà lô nhiên liệu số 1 đạt tiêu chuẩn đã hoàn thành và sẽ được đưa vào sử dụng cho chuyến bay thử nghiệm trong tháng này.

Tang Chính Viễn run rẩy gọi điện thoại cho Tang Chất, ông ta xác nhận lại với con trai: “Có phải nếu chuyến bay thử nghiệm thành công, loại nhiên liệu sinh học ít carbon thân thiện với môi trường này sẽ thay thế nhiên liệu phản lực nhập khẩu không?”

Nghe ông ta nói vậy, Tang Chất tìm xem tin tức rồi cũng sững sờ. Nhưng anh vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng: “Rốt cuộc bố nghe lời tôi không, hay vẫn dính dáng đến nhiên liệu phản lực?”

Tang Chính Viễn ngã ngồi xuống sô pha, nửa khóc nửa cười nói: “Nếu không bán được đống nhiên liệu tao với Hà Dũng mua về, nhà họ Tang chúng ta… xong rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.