Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 68




Tề Diệu đích thân giao những chứng cứ kia cho Thịnh Viễn Thời, gương mặt cô nàng đầy vẻ đắc ý, “Chị đoán là những chứng cứ mà luật sư của Nam Trình thu thập được không hữu dụng bằng của chị đâu.”

Chị họ làm việc luôn cẩn thận, chu đáo, Thịnh Viễn Thời biết, nay lại có Nam Gia Dư chỉ dẫn, anh không nghi ngờ chuyện bằng chứng họ có được sẽ cực kỳ có lợi cho Nam Trình, “Luật sư Nam nói thế nào?”

Tề Diệu vô tư đáp: “Chị ấy bảo chị xem rồi xử lý, đừng để lãng phí.”

Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Chỉ thế thôi, không còn gì khác à?”

Tề Diệu sực nhớ ra, cô nàng liếc nhìn Nam Đình đang bổ hoa quả trong bếp một cái, rồi ghé vào tai Thịnh Viễn Thời, nhỏ giọng nhắc lại chuyện “mạng người”, cuối cùng như còn chê chưa đủ, cô nàng bô lô ba la tiếp: “Chị lại đang muốn xem, nếu Nam Đình bị bác sĩ bảo cưới, chị ấy sẽ ra được chiêu gì ghê gớm.”

Thịnh Viễn Thời đoán Nam Gia Dư bảo Tề Diệu nói chuyện này tương đương với việc cảnh cáo anh đừng đắc ý, nhưng chuyện “mạng người”… được không nhỉ?

Người đàn ông vừa nhận được lời gợi ý thoáng trầm mặc vài giây, sau đó gãi ấn đường, miệng mỉm cười.

Nam Đình chỉ nghe thấy câu cuối cùng, cô bưng đĩa trái cây ra, “Chiêu gì cơ?”

Chuyện này, vẫn nên không để cho cô biết thì hơn. Thịnh Viễn Thời đón đĩa trái cây từ tay cô rồi đặt xuống bàn trà, nhẹ nhàng trách: “Chị ấy cũng có tay, em còn hỏi chị ấy có muốn ăn hoa quả hay không làm gì?”

Tề Diệu giơ tay đấm anh một cái, “Vẫn chưa thành vợ mày đâu, bổ hoa quả cho chị ăn thì làm sao? Tốt xấu gì chị cũng là chị mày đấy.”

Thịnh Viễn Thời không khách sáo bật lại, “Tôi sang nhà bà, chưa bao giờ bà cho tôi hưởng kiểu đãi ngộ thế này đâu đấy nhé.”

Tề Diệu xiên một miếng hoa quả đưa lên miệng, “Ai bảo từ bé đến lớn mày làm cái gì cũng giỏi cơ.”

Thịnh Viễn Thời không dài dòng với cô nàng về chuyện này nữa, anh đổi chủ đề, “Chứng sợ đàn ông đỡ hơn chút nào chưa?”

“Khụ khụ khụ…”, Tề Diệu bị nghẹn luôn miếng hoa quả.

Sau đó, không đợi cô nàng đặt câu hỏi cho Nam Đình, Thịnh Viễn Thời hỏi: “Nghe ý Tang Chất thì, bệnh này chữa được hả?”

Thôi được rồi, đổ tội cho Tang Chất một cách êm ái, Nam Đình cảm thấy cực kỳ áy náy.

***

Biết những chứng cứ Tề Diệu mang đến đều có lợi cho Nam Trình, Nam Đình lập tức gọi điện cảm ơn Nam Gia Dư. Nam Gia Dư thì vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, thờ ơ, “Luật sư của Nam Trình cũng không phải ăn không ngồi rồi, sớm muộn gì cũng tìm được, dì chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.”

Cái tính nói năng ghê gớm nhưng bụng dạ lại thiện lương của dì, Nam Đình hiểu, cô đang định làm nũng thì chợt nghe thấy Nam Gia Dư hỏi: “Ở nhà một mình à? Dì sang đón con, đêm nay ngủ ở nhà dì nhé?”

Rõ ràng Nam Gia Dư đang đặt câu hỏi, thăm dò ý cô, nhưng Nam Đình vừa nghe thấy đã chột dạ, “… À, con sắp đi ngủ rồi, đêm nay không sang đấy nữa đâu, dì đừng đến, mệt ra.”

Nam Gia Dư đáp với giọng nghe như rất hiền hòa: “Tùy con vậy.”

Nam Đình vừa mới thở phào thì lại nghe thấy dì nói luôn một câu: “Bảo Thịnh Viễn Thời nghe điện thoại.”

“À, vâng.”, Nam Đình đồng ý xong liền gào lên gọi: “Anh Bảy!”

“Ơi?”, vừa tắm xong, Thịnh Viễn Thời đi ra khỏi nhà tắm, “Muốn đi tắm à?”

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, giọng anh lại không nhỏ, ở đầu dây bên kia, Nam Gia Dư nghe rõ mồn một. Dì hít sâu mấy hơi liên tục, sau đó nói với Nam Đình đang im thin thít: “Mai dọn sang chỗ dì!”, rồi cúp điện thoại luôn.

“Anh nói luyên thuyên cái gì thế!”, Nam Đình ném điện thoại lên người Thịnh Viễn Thời, bổ nhào xuống giường, vùi mặt vào đệm.

Chờ anh Bảy của cô hiểu ra là chuyện gì, anh cũng ấm ức không tả nổi.

Cứ cho là đã bị Nam Gia Dư phát hiện ra chuyện tốt của mình, nhưng Thịnh Viễn Thời vẫn mang tâm trạng cực kỳ thoải mái vì Nam Đình đã xác định lập trường rõ ràng, hơn nữa, nghĩ đến lời đề nghị “bác sĩ bảo cưới”, đêm nay anh dốc sức một cách mãnh liệt.

Không biết là do quá mệt mỏi vì bị anh giày vò, hay do chuyện của Lâm Như Ngọc dạo gần đây khiến cho tinh thần Nam Đình căng thẳng, khi xong việc, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên từ sau hôm đổ bệnh, cô ngủ trước mặt anh. Vốn dĩ nên vui mừng, nhưng Thịnh Viễn Thời lại không dám ngủ. Anh nghiêng người nằm cạnh Nam Đình, để ý nhiệt độ cơ thể và trạng thái của cô, anh rất sợ cô sẽ giống như đêm đó, sợ rằng đây là dấu hiệu cho biết cô sắp đổ bệnh.

Nam Đình lại ngủ rất say sưa, hơi thở đều đều, cơ thể thả lỏng, thỉnh thoảng mới giở mình, còn đưa tay ra như đang tìm kiếm thứ gì đó. Thịnh Viễn Thời dịch người vào sát bên cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô liền dụi vào lòng anh, rồi lại như nằm mơ, đôi mày khẽ nhíu lại, sau đó còn lẩm bẩm những lời vô nghĩa, đáng tiếc là âm thanh quá nhỏ, Thịnh Viễn Thời không nghe ra được.

Trong một khoảnh khắc, Thịnh Viễn Thời rất muốn đánh thức Nam Đình, anh sợ cô lại giống như lần trực đêm ở đài quan sát, sẽ mơ thấy gì đó không tốt, nhưng anh lại không nỡ vì khó lắm cô mới ngủ được một giấc thế này. Vì vậy, sau khi Nam Đình không có nhiều phản ứng rõ rệt nữa, anh lẳng lặng nằm trông cô suốt một đêm.

Năm giờ sáng, Nam Đình mở mắt, định thần một lúc mới nhận ra là mình đã ngủ, cô nghiêng đầu, thấy Thịnh Viễn Thời đang nhìn mình thì nháy mắt cười, “Anh dậy rồi à?”

Thịnh Viễn Thời hôn khẽ lên trán cô, rồi nói thật: “Không dám ngủ.”

Nam Đình xác nhận lại với anh, “Em ngủ cả đêm à?”

Thịnh Viễn Thời ôm cô vào lòng rồi ngẫm nghĩ, “Sáu tiếng.”

“Lâu thế ư?”, Nam Đình vừa bất ngờ lại vừa vui sướng.

“Mơ thấy gì không?”

“Mơ thấy hồi chúng mình gặp nhau lần đầu tiên, trên máy bay.”

Lần đầu tiên họ gặp nhau, tuy không phải là lãng mạn, nhưng chắc chắn là rất vui vẻ, tại sao cô lại cứ nhíu mày suốt như vậy?

Thịnh Viễn Thời vuốt lại mái tóc rối xù của cô, “Hôm nay mình đi gặp Tang Chất.”

Nghe nói Nam Đình ngủ sáu tiếng, Tang Chất cũng rất ngạc nhiên, anh nói với Nam Đình: “Cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trong mơ xem nào.”

Nam Đình không nhớ ra, chỉ nhớ là có một nam và một nữ ở trên máy bay, “Em mơ thấy em với anh Bảy, em nghe thấy em nói, ý em là, em nghe thấy người nữ trong mơ gọi: Anh Bảy.”, thế nên, cô nghĩ, không phải là cô và Thịnh Viễn Thời, thì có thể là ai được?

Trực giác mách bảo Thịnh Viễn Thời rằng không phải, phán đoán của anh là: “Giấc mơ này của cô ấy rất dài, không liền mạch, hơn nữa cũng không mấy vui vẻ.”, anh nói với Tang Chất một cách khẳng định: “Trừ bỏ lúc chia tay vào năm năm trước, từ khi tôi và cô ấy quen nhau, chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì không vui cả.”, nhưng cô nói người trong mơ là cô và Thịnh Viễn Thời, mà cả đêm lại cứ nhíu mày.

Tang Chất cho rằng, giấc mơ này có liên quan đến mấu chốt của chứng không ngủ, nên anh quyết định dùng phương pháp thôi miên để giúp Nam Đình nhớ lại toàn bộ giấc mơ.

Tấm rèm được kéo lại, trong phòng trở nên u tối, như thể màn đêm đã buông xuống, giọng nói của Tang Chất như bay tới theo từng nhịp lay động của ánh nến, mơ hồ, xa xăm. Nam Đình nghe thấy anh hỏi: “Thấy gì?”

Ánh nến hắt bóng của Tang Chất và Thịnh Viễn Thời lên bức tường sau lưng họ, tạo thành một đám mây cực lớn, Nam Đình nói: “Ánh nến cứ đong đưa, làm em hơi hoa mắt.”

Số lần anh làm thôi miên cho Nam Đình không nhiều, trước kia cô cũng có chút căng thẳng, nhưng lần này cảm xúc lại ổn định rất nhanh, gần như không cần dẫn dắt. Khi cô đã hoàn toàn thả lỏng, Tang Chất nghiêng đầu liếc Thịnh Viễn Thời, mơ hồ cảm thấy, là vì có cậu ta ở đây.

Quả nhiên, cậu ta không chỉ là tâm sự của Nam Đình, mà còn là liều thuốc cho trái tim cô.

Tang Chất thu cảm xúc lại, bình tĩnh tiến vào trạng thái thôi miên, “Nhìn vào ánh nến đi, giờ đã ổn định chưa?”

Nam Đình “ừm” một tiếng, chủ động nói: “Em vẫn tưởng ánh nến màu đỏ, giờ lại thấy giống như màu trắng, còn hơi có màu xanh lam nữa.”, cô nhìn vào ánh nến không chớp mắt, như đang nhìn thấy điều gì đặc biệt bên trong đó, “Màu trắng là màu của tường nhỉ?”

Tang Chất nói bằng giọng như đang tán gẫu: “Đừng nhìn chằm chằm, mắt sẽ khó chịu đấy.”

Nam Đình nghe lời nhắm hai mắt lại.

Tang Chất nắm lấy cơ hội, hỏi cô: “Màu sắc đó còn không?”

“Còn chứ, nhưng mức độ thì hình như không giống nữa.”

“Có hình dạng không? Có muốn dùng tay kiểm tra không?”

“Có.”, nói xong, Nam Đình chậm rãi giơ một bàn tay lên, bắt đầu quờ quạng.

Tang Chất nhẹ nhàng nâng tay cô, Nam Đình không trốn tránh, cũng không động đậy. Tang Chất đưa mắt nhìn Thịnh Viễn Thời, anh lập tức hiểu ra, duỗi tay, đón lấy bàn tay Nam Đình từ trong tay Tang Chất. Bỗng nhiên Nam Đình nắm tay anh, giống hệt như những lần nắm tay anh trước giờ.

Khóe môi và đáy mắt Thịnh Viễn Thời đều hiện nét cười, anh nắm tay Nam Đình, lẳng lặng ở bên cô.

Tang Chất tiếp tục, “Màu xanh lam là trời, màu trắng là mây, đúng không?”

Nam Đình ngẫm nghĩ, “Còn có cả máy bay nữa.”

Bất chợt, từ ngọn nến phát ra một tiếng “tách”, ánh nến lan rộng ra, chiếu sáng cả căn phòng, hình ảnh đầu tiên Nam Đình thấy là: Một chiếc máy bay lăn bánh trên đường băng, sau đó ngẩng đầu, rời khỏi đường băng, hòa vào cùng bầu trời. Một lát sau, cô nghe thấy một giọng nữ thánh thót nói: “Do ra-đa dính điểm mù, nên khả năng nhận diện của ra-đa sẽ bị gián đoạn trong một thời gian ngắn, xin hãy lưu ý.”

Nam Đình vừa cảm thấy giọng nói kia có đôi phần quen thuộc, thì trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khác, là trong khoang điều khiển, có một phi công nói đùa: “Ngày nào cũng lượn trên trời, sắp quên cảm giác giẫm chân trên mặt đất đến nơi rồi.”, đáp lại anh ấy không phải là cơ phó, mà là một giọng nữ trên sóng truyền, “Vệt bay 200, khoảng cách 32km.”

Sau đó là cảnh tượng thứ ba, khi máy bay chạm đất, một người đàn ông mặc bộ đồng phục bay đi xuống, khởi động điện thoại rồi gọi, “Đến đón em tan ca nhé.”, nghe đầu bên kia nói gì đó, anh dịu dàng cười, “Rồi, nghe lời em.”

Cảnh tượng thứ tư là, một bóng dáng xinh đẹp chạy từ một tòa nhà ra, lao vào lòng anh.

Anh trêu cô: “Không sợ bị người ta thấy, người ta trêu cho à?”

Cô ngửa đầu nhìn anh cười, “Vợ chồng già, như keo như sơn, ai dám cười mình?”

Anh cũng mặc kệ, trước khi cúi đầu hôn cô còn bảo: “Nhớ em quá.”

Nam Đình không kìm nén được phải nhoẻn miệng cười.

Nhưng mà, ngọt ngào đi qua, lại đến lúc phải chia cách.

Cô có thai, nôn nghén kinh khủng, vậy mà anh lại phải đi làm nhiệm vụ.

Cô kiên cường nói: “Anh đi đi, em không sao.”

Anh đắp chăn cho cô, rồi chỉnh góc chăn, không nỡ đi, mà lại không thể không đi.

Cho tới khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, cô mới rơi lệ.

Ngày bé con chào đời, cha mẹ, họ hàng thân thích đều tới, chỉ không thấy bóng dáng anh, cô cười nói với mọi người, bao gồm cả bé con, nhưng về đêm thì lại một mình khóc thầm.

Khi bé con tròn một trăm ngày, cô trở lại làm việc, vì chỉ có như vậy, cô mới có thể có nhiều cơ hội gặp anh, nghe giọng nói của anh.

Anh áy náy, nhưng trách nhiệm khiến anh không thể làm gì hơn cho vợ và con trai, chỉ có thể tranh thủ cơ hội hiếm hoi để về nhà, sắp xếp hết tất cả những việc anh có thể thấy, có thể làm trong nhà.

Cô không trách anh, nhìn thấy anh, cô chỉ mỉm cười và nói: “Trong nhà có em rồi.”

Anh ôm lấy cô, viền mắt ươn ướt, rồi anh nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Cô dịu dàng đáp lại: “Nói cái gì thế, em yêu anh mà.”

Cho tới khi chiếc máy bay anh điều khiển thuận lợi cất cánh, cô mới nghẹn ngào lẩm nhẩm: “Anh Bảy, lên xuống bình an nhé.”

Một tiếng “anh Bảy” đó khiến Thịnh Viễn Thời không thể không tin rằng đôi nam nữ trong giấc mơ của Nam Đình là anh và cô. Tuy nhiên, anh là trưởng đội bay, không thể nói mọi chuyện của Nam Trình đều do anh định đoạt, nhưng vấn đề bay hay không bay, anh vẫn quyết được, tại sao phải vì nhiệm vụ bay mà để cô một mình chịu đựng nhiều như vậy? Đừng nói là một ngày nào đó cô có thai, mà là hiện tại, để có thể chăm sóc cho cô, anh đã lên kế hoạch giảm giờ bay rồi, căn bản là không có khả năng xuất hiện cảnh tượng trong mơ.

Tang Chất cũng không lý giải được chuyện này, “Có thể trong tiềm thức cô ấy lo lắng rằng, cậu vì nhiệm vụ bay mà xem nhẹ cô ấy, hoặc là, cô ấy lo đến vấn đề an toàn bay, ngày nghĩ nhiều, đêm mới nằm mơ.”

Thịnh Viễn Thời nghe vậy thì vốn định nói, sau này tôi sẽ cố gắng hạn chế bay, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ bay thử cho chuyến bay chạy nhiên liệu phản lực sinh học còn chưa hoàn thành, anh chỉ có thể nói: “Thời gian tới tôi sẽ ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn.”

“Đã lâu rồi cô ấy không ngủ, cho đến khi hai người tái hợp, cô ấy mới bắt đầu ngủ được một chút, tuy là lần nào cũng nằm mơ, nhưng tôi cho rằng, đấy là hiện tượng tốt hơn nhiều so với việc liên tục không ngủ.”, Tang Chất trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên nói: “Tôi có một giả thiết hơi táo bạo.”

Thịnh Viễn Thời ngước mắt, đợi anh tiếp tục.

“Cậu nói cảnh trong mơ của cô ấy không giống như lúc hai người ở bên nhau, vậy có khi nào cô ấy mơ thấy…”, Tang Chất nhíu mày, như đang hạ quyết tâm, lại giống như đang băn khoăn điều gì đó, cuối cùng mới nói: “…kiếp trước của hai người?”

“Kiếp trước?”, chuyện này đối với Thịnh Viễn Thời, là quá sức tưởng tượng.

Tang Chất ngẫm nghĩ và nói: “Trên đời này, có rất nhiều sự tồn tại mà không thể giải thích bằng khoa học được, ví dụ như xét từ một góc độ nào đó, kẻ điên nói không chừng còn là thiên tài.”

Thịnh Viễn Thời là người bình thường, lối tư duy của anh đi theo lối tư duy của người bình thường, còn Tang Chất là nhà tâm lý học, bất kể là yêu cầu của chuyên ngành hay khi nghiên cứu, đều có thể tiếp xúc với những điều không giống người bình thường. Thế nên, khi đặt chứng không ngủ và giấc mơ của Nam Đình vào cạnh nhau, anh cũng sẽ không tư duy theo lối thông thường nữa.

Thịnh Viễn Thời cố gắng đi theo mạch tư duy của Tang Chất, nhưng anh vẫn nói: “Để tôi nghĩ đã.”

Tang Chất thấy anh nhíu mày thì cố ý dùng giọng điệu anh vợ mà nói: “Sao, sợ cô ấy có siêu năng lực à? Nếu không cần nữa thì nói, giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp.”

Thịnh Viễn Thời trừng mắt liếc anh, “Anh nghĩ hay quá đấy.”

Cùng ngày hôm đó Nam Đình phải trực ca đêm. Sau khi tổng cục công bố kết quả điều tra, cô đã xin phép về ghế chỉ huy. Cứ cho là Lâm Như Ngọc đã tung tin đồn liên quan đến cô, nhưng kể cả ở đài quan sát, hay Ứng Tử Minh và những kiểm soát viên khác vẫn chẳng thay đổi thái độ với cô, thậm chí còn có một anh bực tức nói: “Chờ xem Thịnh tổng nghiền nát con bé Lâm Như Ngọc láo toét kia thế nào!”. Thế nên, cô lại đi làm như bình thường, không xin nghỉ nữa.

Thịnh Viễn Thời vẫn không yên lòng vì giấc mơ kia, nhưng để tránh tạo áp lực cho Nam Đình, anh vẫn tỏ ra điềm nhiên như thường. Nam Đình cũng vậy, để tránh cho anh phải lo lắng, trên đường đến đài quan sát, cô tỏ vẻ hờn giận, “Sao cả kiếp này hay kiếp trước đều giống nhau, vẫn là em phải chờ anh là thế nào?”

Thịnh Viễn Thời đưa tay véo cằm cô, “Nếu không anh đã chẳng thương em.”

Nam Đình cười tủm tỉm, khuôn mặt nhuộm đẫm vẻ ngọt ngào. Nhưng sau khi hoàn thành một chuỗi chỉ huy, cô đứng trước cửa sổ trong phòng nghỉ, nhìn về bãi đỗ sân bay, trong lòng lại lăn tăn gợn sóng.

Trong mơ, anh nói với em, đó là một câu chuyện cũ, có bắt đầu, cũng có kết thúc. Nhưng giữa ánh trăng bàng bạc mờ ảo, em chỉ nhìn thấy sự bất đắc dĩ của mỗi người. Màn đêm dần buông, rốt cuộc em cũng để ý đến, một hình ảnh khác của chính mình.

Nhưng mà, đó có thật là mình không? Nghĩ đến giấc mơ về vụ kẹt cánh tà sau kia, Nam Đình lại không kiềm chế được nỗi lo lắng, rằng cảnh trong mơ không phải là kiếp trước của cô và Thịnh Viễn Thời, mà là… tương lai của họ. Hiện giờ, Nam Đình mới bắt đầu cảm thấy sợ chứng không ngủ, sợ những giấc mơ, hơn cả là sợ… tai nạn trên không.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.