Phía Cuối Đôi Cánh

Chương 5




Giúp Nam Đình kiểm tra điện nước, xác nhận không có vấn đề gì xong, Tang Chất chuẩn bị ra về, “Chiều nay có hẹn, không giúp em dọn dẹp được, còn lại tự lo đi nhé.”

Nam Đình lý giải thành ý khác, cô thò đầu ra từ trong phòng ngủ, “Lịch trình xem mặt kín phết nhỉ!”

Tang Chất không phủ nhận, chỉ đáp: “Đúng là anh đến tuổi bị bố mẹ giục lấy vợ rồi.”

Nam Đình tỏ vẻ đồng tình với chuyện này, “Thế thì anh chỉ có thể lấy hành động thực tế để trấn an lòng dân thôi.”

Tang Chất không nói thêm gì nữa.

Mất Ngủ tự giác chạy ra đóng cửa, khiến cho Nam Đình không nhìn thấy cái liếc mắt của Tang Chất với cô ngay trước khi đi.

Dọn dẹp lại toàn bộ căn hộ xong cũng đã gần chiều tối, Nam Đình xuống lầu đi siêu thị mua đồ ăn, lúc quay về thì gặp một cô gái xinh đẹp ăn mặc sành điệu ở trong thang máy. Thấy cô ấn tầng mười, đối phương tháo kính râm xuống, nhìn cô không chút khách sáo: “Nam Đình à?”

Nam Đình nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của cô ấy, “Tề Diệu?”

Tề Diệu nhướng mày, “Dạo trước bận rộn suốt, hợp đồng cũng phải thông qua người của bên đại lý, hôm nay em đến, chị đang định lên làm quen, cũng làm quen với con chó của em luôn.”, nói rồi cô nàng cúi người, nhìn chằm chằm con chó bên cạnh Nam Đình, “Có thể sờ mày một cái không?”

Nam Đình giới thiệu: “Nó tên là Mất Ngủ.”, sau đó lại nói với Mất Ngủ: “Bắt tay với chủ nhà mới của mình đi nào.”

Mất Ngủ ngoan ngoãn giơ một chân trước lên.

“Tao đoán là mày ham ngủ giống tao, chủ của mày giễu cợt mày nên mới đặt cho mày cái tên Mất Ngủ đúng không?”, Tề Diệu cầm chân Mất Ngủ, cuối cùng còn sờ đầu nó, “Ngoan thế, xem ra là không làm phiền đến hàng xóm rồi. À, phải rồi, em trai chị không ghét bỏ nó đấy chứ? Con người nó, hơi bị bệnh sạch sẽ, em đừng để ý.”

Nam Đình không hề thấy em trai Tề bị bệnh sạch sẽ, cô bảo: “Cậu ấy thích Mất Ngủ lắm.”

“Hả?”, Tề Diệu cảm thấy mình vừa phát hiện ra chuyện gì đó, “Hiếm thấy ghê.”

Nam Đình khen em trai Tề, “Cậu ấy còn giúp em dọn đồ vào nữa, vừa chăm chỉ vừa đáng yêu.”

“Đáng yêu á?”, Tề Diệu không thể tìm được mối liên quan giữa Thịnh Viễn Thời với hình dung từ “đáng yêu” này, nhưng là chị, đương nhiên cô cũng cảm thấy em trai mình là thiên hạ đệ nhất đáng yêu, hơn nữa đúng là Thịnh Viễn Thời chăm chỉ thật, bởi vậy cô nói: “Em trai chị lịch thiệp lắm, cực kỳ có duyên với phụ nữ.”

Em trai Tề… Một cậu nhóc mà lại có duyên với phụ nữ? Suýt chút nữa Nam Đình không nhịn được cười.

Tề Diệu thầm nghĩ vì ngại nên Nam Đình mới không tiếp tục khen Thịnh Viễn Thời nữa, bởi thế cũng không lắm lời buôn dưa lê, đến tầng mười, cô nàng vừa mở cửa vừa nói: “Em ít tuổi hơn chị, sau này có thể gọi chị là chị Diệu.”

Nam Đình thật thà nói: “Nhìn mặt chị, hơi có vẻ không kham nổi tiếng chị này.”

Tề Diệu hớn hở nói, “Em gái mồm mép ngọt ngào ghê, chị thích em rồi đấy.”

Nam Đình cũng khen cô nàng, “Em cũng thích gu thẩm mĩ của chị lắm.”

Về đến nhà, Tề Diệu gọi điện luôn cho Thịnh Viễn Thời, cuộc gọi vừa được kết nối liền hỏi anh: “Mày không ghét chó hả?”

Thịnh Viễn Thời mới từ sân bay ra, đang lái xe, “Tôi bị dị ứng với lông chó, bà nói xem tôi có ghét không?”

Tề Diệu cảm thấy khó hiểu, “Không phải mày để ý đến khách trọ mới của chị thật đấy chứ? Tuy chị thấy cô bé cũng xinh xắn, nhưng mà cái chuyện trúng tiếng sét ái tình, chị vẫn thấy là không thực tế cho lắm, huống hồ, mày lại chẳng phải kiểu người trông mặt bắt hình dong.”

Không phải kiểu người trông mặt bắt hình dong. Thịnh Viễn Thời hỏi: “Đây là đang khen tôi à?”

“Dựa vào chỉ số thông minh của mày, chẳng lẽ lại không hiểu.”, Tề Diệu kể lại lời của Nam Đình cho anh nghe: “Khách trọ của chị bảo mày thích chó của cô bé, còn khen mày chăm chỉ đáng yêu, là chị nghe nhầm đúng không?”

“Khách trọ của bà nuôi chó à?”, Thịnh Viện Thời nhíu mày, “Sau này tôi sẽ cố gắng ít sang chỗ bà.”

“Đừng mà! Chẳng lẽ lại để một con chó thành người thứ ba chen giữa chị em mình ư?”, Tề Diệu hơi có chút mù mờ, bèn xác nhận lại, “Mày đích thân đưa chìa khóa à?”

Thịnh Viễn Thời hiểu ra, “Người cô ấy nói là Tề Chính Dương, công ty có việc, tôi phải đi trước.”

Thế nên, trong tình huống không biết chắc mấy giờ Nam Đình sẽ tới, Thịnh Viễn Thời đã gọi Tề Chính Dương đến để đưa chìa khóa, kết quả là lúc anh vừa ra khỏi cổng thì Nam Đình cũng tới, vậy mới có cảnh gặp nhau ở cổng khu nhà, chẳng qua là Thịnh Viễn Thời không nhìn thấy Nam Đình mà thôi.

“Ra là thế.”, Tề Diệu hiểu ra, “Chị đã bảo là mày chẳng liên quan gì đến chăm chỉ đáng yêu rồi mà.”

Thịnh Viễn Thời cười, “Ừ, chăm chỉ đáng yêu là thằng cháu của mình.”

Đúng vậy, cậu em Tề có tên Tề Chính Dương, Tề Diệu không phải là chị của cậu ta, mà là cô của cậu ta, còn Thịnh Viễn Thời là chú út. Chú út có việc, thằng cháu đáng thương đương nhiên phải ngoan ngoãn đến. “Bóc lột sức lao động trẻ em”, ai mà chưa từng bị chứ?

Ngày hôm sau, lúc Thịnh Viễn Thời đến sân bay làm công tác chuẩn bị trước khi khởi hành, Nam Đình cũng vừa chạy bộ với Mất Ngủ về. Cô tự làm bữa sáng, dọn dẹp xong xuôi rồi ra khỏi cửa, còn chưa đến bảy giờ. Trên chuyến xe đón của công ty, câu chuyện được đám đồng nghiệp bàn tán nhiều nhất là về chuyến bay đầu tiên của Nam Trình.

“Phòng chờ VIP với quầy check-in riêng dành cho khách quý mới xây của Nam Trình hôm nay bắt đầu được sử dụng hả?”

“Nghe nói còn mời lãnh đạo trên cục đến cắt băng khánh thành đấy.”

“Trung Nam là anh cả của ngành, công ty con khai trương, đương nhiên phải hoành tráng rồi.”

“Nghe nói Trưởng đào tạo đội bay họ Thịnh không chỉ biết lái máy bay chiến đấu, mà còn làm được mấy động tác yêu cầu tính chuyên nghiệp cực cao, mới ba mươi chứ mấy, thế mà đã bay sắp mười năm rồi!”

“Thì ra là chuyển từ quân dụng sang dân dụng.”

“Có phải chuyển từ quân dụng sang dân dụng hay không thì không biết, nhưng xuất thân từ nhà không quân thì là chắc chắn, thế nên, nói đúng ra là người ta trưởng thành từ sân bay quân dụng.”

“Chẳng trách trâu bò như thế! Nhưng mà, trẻ vậy đã làm Trưởng đào tạo đội bay, cũng khó cho mấy người lớn tuổi thật.”

“Trung Nam quyết đoán thế đấy, dám dùng phi công trẻ như vậy làm Trưởng đào tạo phi công.”

“Thịnh Viễn Thời từng làm giáo viên dạy phu nhân của Trung Nam, chính là cơ trưởng Trình Tiêu ấy, lần này được mời về Trung Nam, còn đưa theo cả một đội bay từ nước ngoài về nữa cơ.”

“Chẳng trách Cố Nam Đình coi trọng anh ấy như vậy, giao gần một nghìn người của đội bay cho anh ấy.”

“Nhưng mà người trong giới đánh giá về anh ấy thì khen chê lẫn lộn, có người nói anh ấy là nhân tài của giới phi công, trăm năm có một, cũng có người bảo anh ấy cậy tài khinh người, tự cao tự đại.”

Trong tiếng bàn luận của đồng nghiệp, Nam Đình lẳng lặng nhìn cảnh thành phố lướt nhanh vun vút ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.

Chiếc xe đưa đón dừng lại trước tòa nhà ở phía trong sân bay.

Đây là kiến trúc cao nhất trong cả khu sân bay – đài quan sát. Tầng cao nhất của đài quan sát được lắp cửa kính ở cả bốn phía, có tầm nhìn 360 độ, đảm bảo cho nhân viên kiểm soát không lưu có thể dễ dàng giám sát và điều hành tất cả các chuyến bay.

Nam Đình là một kiểm soát viên không lưu sắp được điều hành độc lập, cô làm việc ở ngay tại nơi này. Giao ban xong, pha trà cho thầy hướng dẫn, cô đứng trước cửa sổ, nhìn xuống sân bay rộng lớn, và chiếc máy bay dân dụng bắt mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Chiếc máy bay tiên tiến này là do tập đoàn Trung Nam hợp tác với một nhà máy nước ngoài cùng nghiên cứu chế tạo. Vì sự thành công của chuyến bay khai trương cho Nam Trình, để mở ra một thời đại hoàn toàn mới cho Trung Nam, nó đã được đưa vào sử dụng lần đầu tiên, mà cơ trưởng lại là Thịnh Viễn Thời, đây chắc chắn là minh chứng rõ ràng cho sức mạnh và nguồn nhân tài của công ty.

Căn cứ vào bảng tuyến trình bay, chuyến bay dân dụng này được đánh số hiệu NC1015, điểm đến là thành phố A, UTC (giờ phối hợp quốc tế) dự tính là 02:00, cũng chính là mười giờ theo giờ Bắc Kinh, sẽ cất cánh. Vậy nên lúc này, chiếc máy bay mang số hiệu NC1015 đã sẵn sàng ở khu vực chờ, đã nối xong cầu ống lồng, các quầy đăng ký lên máy bay của Nam Trình đang hoàn thành các thủ tục, mà cơ trưởng Thịnh Viễn Thời cùng đội bay do anh dẫn đầu cũng đã xuất hiện.

Đồng phục phi công thẳng thớm, huy hiệu cơ trưởng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, sải chân vững chãi, thân mình cao lớn như tùng như bách, đều khiến cho người đàn ông đang bước đi trên thảm đỏ trở nên đầy kiêu hùng, mà anh chàng phi công người nước ngoài đi phía sau anh cũng là một trong những điểm sáng của chuyến bay đầu tiên này.

Ánh dương ấm áp, gió nhẹ hây hây, bầu trời như được tô vẽ một màu xanh thăm thẳm, trở thành phong cảnh làm nền cho họ.

Cánh truyền thông bị ngăn ở phía ngoài, toàn bộ thiết bị quay chụp đều hướng về một phía.

Thịnh Viễn Thời nhận nhiệm vụ cơ trưởng điều khiển chuyến bay, cùng với Cố Nam Đình, Kiều Kỳ Nặc, và lãnh đạo của cục tiến hành cắt băng khánh thành khai trương đường bay. Trên đầu ánh dương chói chang, rải xuống một khoảng không vàng óng, mà người đàn ông trước màn hình, gương mặt thâm trầm, đôi mắt sáng như đuốc.

Trong lúc tổ bay lần lượt lên máy bay trước sự quan sát của mọi người, trên đài quan sát, Nam Đình lại đang ngồi trên ghế làm công việc chỉ huy…

“Hải Hàng 1359, lập tức cất cánh, rời khỏi đường băng.”

“Minh Hàng 3312, càng hạ cánh của anh vẫn chưa thu vào.”

“Tân Duệ 5126, tiến vào chờ ở đường băng 09, anh là người thứ hai.”

Cuối cùng, vào đúng giờ cao điểm, một giọng nói đã lâu không nghe thấy bỗng vang lên trên sóng truyền, “Đài quan sát thành phố G, Nam Trình 1015, kiểm tra đường truyền vô tuyến, 128.6.”

Thế giới của cô, ngay tại giây phút này trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên gặp nhau trên sóng vô tuyến, rõ ràng biết trước hôm nay anh sẽ bay nên mới cố gắng xin cho được lên ghế chỉ huy, vậy nhưng, khi giọng nói đặc trưng của Thịnh Viễn Thời vang lên bên tai, Nam Đình lại quên phải phản ứng thế nào.

Đứng phía sau Nam Đình, chủ nhiệm đài quan sát chuyên phụ trách giám sát việc chỉ huy Ứng Tử Minh được kết nối micro chung với cô, phát hiện Nam Đình mắc kẹt, vốn dĩ ông nên lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy, nhưng Nam Đình do một tay ông dẫn dắt, lúc này không có tình huống đặc thù, ông không nghĩ là cô không ứng phó được.

Trên máy bay, Thịnh Viễn Thời cho rằng đài quan sát không nhận được tín hiệu nên lặp lại một lần nữa.

Nam Đình vẫn không có phản ứng gì.

Lúc này Ứng Tử Minh mới lên tiếng: “Nam Trình 1015, đài quan sát thành phố G, tôi nghe thấy anh rồi, âm thanh bên đó hơi chói tai, yêu cầu điều chỉnh máy phát sóng vô tuyến của anh.”, sau đó đặt tay lên vai Nam Đình và hỏi cô: “Sao thế?”

Nam Đình nghiêng đầu nhìn ông, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất định và yếu đuối.

Lần đầu tiên ngồi vào ghế điều khiển cô cũng không hoảng sợ đến vậy.

Ứng Tử Minh đang định bảo cô xuống nghỉ ngơi, thì ở đầu bên kia, Thịnh Viễn Thời đã điều chỉnh xong máy phát vô tuyến, lại yêu cầu kiểm tra.

Không muốn bỏ qua như vậy, Nam Đình nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, rồi đáp lại đúng lúc: “Nam Trình 1015, đài quan sát thành phố G, tín hiệu rõ ràng.”

Tuy giọng nói không thật sự ổn định, nhưng Ứng Tử Minh cũng không nói gì nữa, khe khẽ vỗ vai cô như để động viên.

Kết quả là, sóng truyền đột nhiên trở nên yên tĩnh, hình như là đối phương… đang mắc kẹt.

Sao có thể? Anh không thể nào nghe ra giọng nói của cô, nếu không thì nửa năm trước đã…

Nhận định của Nam Đình là cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Quả nhiên, gần như chỉ vài giây sau, Thịnh Viễn Thời lại tiếp tục trao đổi, “Nam Trình 1015, yêu cầu được đẩy ra ngoài.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Ứng Tử Minh, Nam Đình ra chỉ thị: “Cho phép đẩy ra, tới chờ tại A1.”

Một lát sau, giọng nói quen thuộc của Thịnh Viễn Thời lại truyền vào tai, “Nam Trình 1015, chuyến bay IFR[1], điểm đến thành phố A, xin hỏi điều kiện khởi hành.”

Nam Đình cố thu cảm xúc lại, dùng hết sức điều chỉnh cho giọng nói nghe thật tự nhiên, “Nam Trình 1015, rời đường băng 17, sức gió mặt đất 280.6 m/s, áp suất mực nước biển 1025, tầm quan sát đường băng…”

Thịnh Viễn Thời làm đủ các bước theo quy định, sau đó xin lệnh cất cánh.

“Nam Trình 1015, thông báo B hữu hiệu, có thể theo kế hoạch khởi hành đến thành phố A, cất cánh tại đường băng 17, độ cao bay 9800m, máy phát đáp 5310, sau khi cất cánh liên lạc tại 123.7.”, ra xong chỉ thị, Nam Đình tháo tai nghe xuống rồi đứng dậy.

Đại Lâm ở ghế bên cạnh cô được Ứng Tử Minh ra hiệu tiếp quản quyền chỉ huy.

Trên đài quan sát, Nam Đình nhìn chiếc máy bay được Thịnh Viễn Thời đưa lên bầu trời, ở cách đó không xa dần dần khuất vào không trung, cô thầm thì: “Bay bình an.”

***

[1] Có 2 kiểu, IFR: Chuyến bay được thực hiện theo quy tắc bay bằng thiết bị, VFR: Chuyến bay được thực hiện theo quy tắc bay bằng mắt. (Jins: =_= mông lung như 1 trò đùa huhu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.