Phía Bắc Vùng Xích Đạo - 赤道热吻北极

Chương 28: 28: Tỏ Tình 2221 Từ




Khi rời đi vào ngày hôm sau, lộ trình không giống như những gì Tống Úc nghĩ, họ không đi bằng trực thăng, mà sau khi xuống mặt băng, họ dùng xe trượt tuyết.

Xe trượt tuyết có màu đỏ và trắng, trên xe vẫn được dán dòng chữ “Đội thám hiểm Bắc Cực Trung Quốc.”Bùi Chỉ đang khéo léo đặt lều và các thiết bị khác lên xe, chiếc xe trượt tuyết bé xíu xiu nhưng lại đặt được nhiều đồ hơn cô nghĩ.

Tống Úc ôm máy ảnh đứng một bên, trông hơi vô công dồi nghề, không giúp được anh cái gì.“Có cần em giúp gì không?” Cô không nhịn được hỏi anh.Bùi Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy hạm trưởng đang tiến về phía họ ngược chiều gió, chỉ vào nhà an toàn ở phía xa xa, “Bên trong đó có cái túi đen, em cầm ra đây.”Tống Úc ngoan ngoãn làm theo, giẫm vào tầng tuyết dày dày, từng bước từng bước chạy về nhà an toàn, khi cô chạy qua hạm trưởng, còn gật gật đầu với anh ta, trông cô hơi ngại ngùng, giống như đứa trẻ có vẻ biết lỗi sau khi tự ra chủ ý nhưng lại gặt hái được thành quả.Hạm trưởng lắc lắc đầu, thuận tay vỗ vỗ vai cô, nói : “Cô nhớ theo sát đội trưởng Bùi, chú ý an toàn.”Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, hạm trưởng đi thẳng tới xe trượt tuyết, đặt tay lên xe, “Đội quan trắc báo cáo, thời tiết sẽ khá tốt trong hai ngày tới, có lẽ sẽ không có bão tuyết xảy ra.”Bùi Chỉ đang dùng dây thừng buộc thật chặt đống đồ phía sau, nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt đáp lại một tiếng.“Yên tâm đi, không có nguy hiểm đâu, từ lúc nào anh lại dè dặt như vậy.” Anh nóiHạm trưởng thở một hơi dài, “Có anh đương nhiên là tôi yên tâm, tôi không phải là muốn thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện hay sao.”Ánh mắt của anh nhìn về hướng nhà an toàn, nhìn Tống Úc vẫn chưa ra ngoài, nhỏ giọng nói : “Có chuyện này tôi chưa với cậu, có người dặn dò tôi nhất định phải chăm sóc cô ấy cho tốt, không được phép để xảy ra bất cứ chuyện gì.”Mặc dù việc đi xa để nghiên cứu khoa học là chuyện bình thường, không phải đội thám hiểu khoa học của họ chưa bao giờ lên đảo, nhưng suy cho cùng Tống Úc cũng không có tí kinh nghiệm nào, nhưng hôm qua phản ứng thái độ của cô ấy lại cứng rắn mãnh liệt như vậy, nếu anh mới muốn khuyên Tống Úc đừng đi, đừng có chạy ra ngoài, cứ ở trong nhà an toàn thôi.Anh nói xong, động tác buộc dây thừng của Bùi Chỉ hơi khựng lại, ngoại trừ phản ứng này ra thì không có thêm phản ứng nào khác.Nhưng hạm trưởng lại trở thành bà cô hàng xóm nhiều lời, “Cậu có biết là ai không?”Không cần Bùi Chỉ hỏi, tự bản thân anh ta cũng vui vẻ tự trả lời, “Chính là cậu cả Chu Diễm của Chu Hằng Quốc Tế, cậu có nghe nói qua không, thế lực của họ ở vùng Bắc Âu không nhỏ đâu, nhiều nguồn cung cấp đều thông qua Chu Diễm mà có được đó.”Những năm trước đây, hạm trưởng thường khởi hành tàu qua các nước châu âu, anh ta thậm chí còn giữ môt vị trí quản lý trong bộ phận kinh doanh vận tải quốc tế của gia đình Chu Diễm.Anh xoa xoa tay, cười nói : “Cậu không cảm thấy lần này đi đường chúng ta được ăn thức ăn cực kì ngon à? Còn có cả trứng cá muối cao cấp nữa.”Hạm trưởng huých vào cánh tay anh một cái, “Hầy, cậu nói xem có phải Tống Úc và Chu Diễm đó….”“….” Bùi Chỉ đang kiểm tra bảng điều khiển của xe trượt tuyết, môi mím chặt thành một đường, anh cụp mi mắt, vẫn không nói câu nào.Hạm trưởng luyên thuyên một hồi, kết quả là người bên cạnh anh không có phản ứng gì, cũng cảm thấy mất hứng, bĩu bĩu môi : “Thôi đi, nói những chuyện này với cậu còn không bằng nói với Tiểu Trì, cậu ta nhất định biết không ít.”Anh ta nhấn cái mũ đang bị gió thổi, xua xua tay tạm biệt : “Đi đây, hai người chú ý an toàn.”Sau khi hạm trưởng rời đi, Bùi Chỉ nhìn chằm chằm vào con trỏ trên bảng điều khiển, hồi lâu sau mới định thần lại, không biết tại sao cảm xúc có chút bực bội, anh thở dài một hơi.Lúc này, Tống Úc ôm trong tay môt chiếc túi to tới, “Là cái này à?”Bùi Chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói “Đưa anh”.

Ngữ khí anh lạnh đạm, không đem theo cảm xúc gì.Phía bên kia xe trượt tuyết, Tống Úc đưa cho anh, “Nặng lắm đấy” Cô nhắc nhở.Khi chỉ còn hai người, Tống Úc đột nhiên trở nên khá chủ động, Bùi Chỉ giữ cái túi bằng một tay, nhẹ nhàng nhấc nó lên, áp nó lên những thứ đã cột đằng sau, sau cùng để thêm một khẩu súng phòng gấu bắc cực.“Chúng ta có thể đi được chưa?” Tống Úc hỏi anhBùi Chỉ nhìn anh một cái, giơ tay ra, “Túi máy ảnh”Tống Úc “Ồ” một tiếng, vội vàng đưa túi máy ảnh cho anh.

Số thiết bị máy ảnh cô đem theo lần này không ít, còn có cả một chiếc flycam, đa phần đều được cột ở sau xe, chỉ còn một chiếc túi đựng máy ảnh đeo trên người, trong đó chứa máy ảnh phản xạ ống kính đơn mà cô hay dùng.Túi đựng máy ảnh có hai nút móc nhưng mới chỉ móc một nút vào, Bùi Chỉ làm việc vốn nghiêm túc cẩn thận, thuận tay móc nốt cái nút còn lại, chỉ không biết trong túi đựng cái gì, bị nhô lên nên không móc được nút.Bùi Chỉ nhíu nhíu mày, vô thức mở nó ra, chuẩn bị điều chỉnh máy ảnh trong đó.Tống Úc nhìn thấy, nghĩ tới thứ đồ để bên trong, cô nhanh chóng chạy sang phía anh, cướp lại cái túi đựng máy, giọng nói hơi gấp gáp : “Để tự em, để tự em”Cô hơi nghiêng người, chặn cái túi đựng máy ảnh không để anh nhìn, nhanh tay nhanh chân mang con rối gỗ đấy ra ngoài, cầm trong tay, sau đó nhanh chóng đút vào túi áo, kéo túi máy ảnh lên.Bùi Chỉ vốn rất cao, Tống Úc nghĩ rằng mình đã che chắn kĩ rồi nhưng thực ra động tác nhỏ của cô đều bị anh nhìn thấy hết, thậm chí còn nhìn thấy thứ đồ nhỏ được cô cẩn thận cất đi.Ánh mắt của con rối gỗ trống rỗng, đối với anh mà nói không lạ lẫm gì, bởi vì nó từng được đặt trong ngăn kéo của nhà họ Bùi.

Khoảng thời gian trước đó anh về nhà, Bùi Chẩm Sơn còn nói chuyện phiếm với anh về con rối gỗ ấy.Nếu anh nhớ không nhầm, con rối gỗ được Chu Diễm đấu giá thành công, nhà họ Chu và nhà họ Bùi từng giao dịch kinh doanh tại nước ngoài, nên không được xem là lạ lẫm.Bùi Chẩm Sơn nói Chu Diễm đấu giá rối gỗ vì muốn tặng cho một cô gái, còn gặp được cô gái đó ở Quảng Tây, như lời ông nói thì ông có ấn tượng rất tốt về cô gái đó.Bùi Chỉ thu lại tầm nhìn, giả vờ không nhìn thấy.Khóe môi anh căng ra.Có bạn trai rồi vẫn còn tới tận đây trêu đùa anh.-Xe trượt tuyết dần rời xa trạm băng, trên vùng đất trắng xóa bao la, tiếng động cơ kêu ầm ầm mạnh mẽ.

Bởi vì phía sau để khá nhiều đồ đạc, không gian trở nên chật hẹp.Tống Úc ngồi sau Bùi Chỉ, hai người cách rất gần nhau, hai tay cô chống ra sau, ở một vị trí rất khó xử không thể không ngồi lại gần anh, khó khăn giữ khoảng cách nhất định.

Những dẫu có như vậy, thì chân hai người vẫn chạm nhau.Nhìn thì sông băng không xa lắm, nhưng chiếc xe trượt tuyết vẫn phải chạy rất lâu mới chạm được tới hòn đảo nhỏ đối diện tảng băng trôi, hòn đảo được bao trùm bởi một lớp tuyết trắng xóa, xe trượt tuyết khó khăn đi lại, trở nên gập ghềnh hơn nhiều, khiến khoảng cách hai người họ càng gần nhau hơn, ngực cô chạm vào lưng anh.Khả năng lái của Bùi Chỉ rất tốt, chỗ nào cũng dám lái, hơn nữa tốc độ lái còn rất nhanh, gió tạt mạnh vào khuôn mặt cô, mắt cô hơi đau nhức, cô bị gió thổi tới không chịu nổi, nên cúi đầu vùi sau lưng anh.Khi đi qua một mặt băng có độ cao chênh lệch gần nửa mét, Bùi Chỉ siết chặt tay cầm của xe trượt tuyết, thân thể anh không nhúc nhích, cứ để cho cô ôm như vậy.

Cả đoạn đường, họ không hề nói chuyện, cứ lặng im khoảng trầm mặc.Tống Úc không biết tại sao, cô cảm giác tâm trạng của Bùi Chỉ không tốt, nhưng bởi vì bình thường thái độ của anh vốn cũng lạnh nhạt, nên cô có hơi khó hiểu.Đúng vào khi Tống Úc nghĩ ngợi nguyên nhân, thì xe trượt tuyết chầm chậm dừng lại.

Càng đi lên hòn đảo nhỏ, độ dốc càng cao, nó đã vượt quá phạm vi mà xe trượt tuyết có thể di chuyển.May mắn là, vị trí quan trắc không xa lắm, Bùi Chỉ vác theo súng và túi lều đi thẳng lên đó.

Tống Úc cũng vác theo máy ảnh, đi theo sau anh.Bước chân của Bùi Chỉ rất nhanh, sải bước rộng, không để ý tới Tống Úc đứng phía sau.

Tống Úc đi theo anh rất mất sức, lạnh lẽo lại cộng thêm người nặng, tiêu hao thể lực của cô vô cùng, mỗi một bước đi đều cảm giác rất khó khăn.Nhiệt độ -20 độ, một bên cô thở dài nặng nề, không khí hít vào lạnh lẽo, cổ họng như ngứa ran.

Cô nhìn vào bóng lưng người đằng trước, cơ thể cao lớn cùng chút gàn bướng, tự dưng cô cũng giở thói giận dỗi.“Em không đi được nữa.” Cô hét to lên phía trước.Cô nói xong, Bùi Chỉ cuối cùng cũng chịu dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.

Anh đứng ở độ dốc khá cao, cụp đôi mắt đen kịt nhìn xuống dưới, đứng ở tư thế rất trịch thượng.Tống Úc ngửa cổ lên nhìn, cũng không chịu thỏa hiệp, ngồi phịch xuống nền băng, “Em phải nghỉ ngơi.”Giọng điều hờn dỗi, mềm như sáp ong.

Ai nghe thấy giọng nói này của cô cũng sẽ không nỡ cự tuyệt.Bùi Chỉ nhìn cô, mặt bị gió thổi tới đỏ ửng, đôi mắt trong vắt như pha lê nhìn anh, cũng nhìn cả những người đàn ông khác như vậy.Mặt anh vô cảm, nói : “Trên bờ sông băng, dù sản sinh ra loại rác thải nào cũng không giữ lại được.”Tống Úc nghe ra lời giễu cợt của anh, lại cảm thấy có gì đó sai sai, đột nhiên hơi buồn cười.Cô bày ra điệu bộ vô tư lự, chớp chớp mắt, làm bộ làm tịch hỏi : “Vậy em là loại giác thải nào? Giáo sư Bùi giúp em phân loại đi.”Ánh mắt Bùi Chỉ thâm trầm, nhìn vào gương mặt cô, có sự gian xảo ẩn giấu trong đôi mắt, đột nhiên anh lại nhớ tới cạnh tượng trong rừng nhiệt đới, y như hiện tại.Anh nghiến răng, giọng lạnh lùng : “Loại rác thải bạc tình bội nghĩa.” (*)(*) Câu gốc là “Thủy loạn chung khí” ý là bạc tình bội nghĩa”, giáo sư chơi chữ với bạn gái ổng =))))“….” Tống Úc sững người, chưa phản ứng lại kịp.

Giọng nói của anh mơ hồ, từng con chữ đều mang theo sự bực bội rõ ràng.Không biết tại sao tự dưng cô lại có chút vui vui.Bùi Chỉ không còn để ý tới cô, quay người đi một mạch.

Tống Úc mím mím môi, nhấc mông dậy, chạy bước nhỏ về phía anh.“Em bạc tình bội nghĩa với ai chứ?” Cô làm bộ làm tich hỏi.Bùi Chỉ lạnh nhạt quét qua cô một cái, nhìn dáng vẻ trêu trọc của cô.Tống Úc nhìn ra thái độ bực bội của anh, càng nhìn càng cảm thấy thú vị, miệng không nhịn được mà cong khóe môi cười rất tươi.“Hôm nay Hà Phúc tỏ tình với em đó, nhưng em cũng đâu chấp nhận cậu ấy.” Tống Úc nói thẳng.Sa cùng, cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Có điều là chuyện sáng sớm nay, sao anh biết nhanh vậy nhỉ.”“…….”Sắc mặt anh trông càng khó coi gấp bộiAnh lạnh lùng đáp : “Tôi không biết.” ( dịch là tôi để thể hiện rõ thái độ ghen tức của ổng :v ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.