Vẫn là không nhịn được mà chạm vào yết hầu của anh.
Không hiểu sao nó lại hấp dẫn cô đến vậy, nhìn là cô không thể không chạm vào.
Chỉ là thời gian quá ngắn, cô chỉ vuốt nhẹ lớp kem lên thôi.
Đầu óc Chử Hàng tê dại, chỗ yết hầu của anh dính kem.
Anh giật mình, yết hầu lăn lăn.
Chậm rãi đu đưa trong mắt Nghê Phỉ Vọng.
Cô chớp chớp mắt, sau đó đứng thẳng dậy.
Chử Hàng cũng buông tay cô ra.
Cô đứng trước mặt anh, Chử Hàng ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt anh bình thường không cảm xúc.
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên cúi đầu, tiến đến trước mặt anh, khoảng cách gần đến mức có thể thấy được hàng mi của anh, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chính là hình bóng cô.
Chử Hàng cứng đờ, không biết cô định làm gì.
Nghê Phỉ Vọng nói: “Tớ cho cậu trét lại.” Cố ý ngưỡng cằm, đưa khuôn mặt mình đến gần mặt anh.
Chử Hàng nhìn chằm chằm, một giây sau, duỗi tay phết một chút kem, nhanh chóng quệt vào mũi cô.
Nghê Phỉ Vọng cùng anh chơi tiếp, lại phết kem lên mặt anh.
Chử Hàng không phản kháng, nên cuối cùng anh bị dính nhiều kem, cực kỳ buồn cười.
Nghê Phỉ Vọng thì ngược lại, sạch sẽ, chỉ có dính một chút trên mũi, không buồn cười nhưng rất đáng yêu.
Trên lông mi của Chử Hàng bị dính chút kem, anh chớp mắt, định lấy khăn giấy lau đi.
Nghê Phỉ Vọng ấn tay anh lại, nhân cơ hội mà trộm sờ bàn tay anh, cô nhẹ nói: “Để tớ giúp… Cậu nhắm mắt lại đi.”
Chử Hàng nghe lời nhắm mắt lại, trước mắt biến thành một màu cam cam.
Anh không nhìn thấy Nghê Phỉ Vọng nhưng nghe thấy tiếng động cô rút khăn giấy sau đó là tiếng dép lê xoạch xoạch.
Khăn giấy chạm vào mắt anh, lau đi lớp kem, nhưng cảm xúc vẫn còn vương vấn chỗ đó, hơi thở Chử Hàng chầm chậm.
Lúc tay cô rời đi, lông mi anh run rẩy định mở mắt, nhưng lại nghe cô nói: “Đợi chút, chưa lau xong mà.”
Anh không nhìn thấy cô, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được cô đang tới gần.
Hơi thở rối loạn, tay cô chỉ chạm vào mí mắt anh, lòng bàn tay mềm mại, nhẹ lau lớp kem còn thừa.
Chử Hàng ngửi thấy mùi hương trên người cô, là mùi hương mà lần trước Kỷ Thư Thấm nói.
Nghê Phỉ Vọng nhích lại gần ngắm nhìn gương mặt anh.
Mũi cao thẳng, môi hồng nhạt, Chử Hàng thật sự rất đẹp.
Cô lùi lại một chút, lại nhìn thấy kem trắng dính trên yết hầu của anh.
Thôi bỏ đi… Cô nghĩ.
Lúc yết hầu bị chạm đến, Chử Hàng cứng đờ cả người.
Tứ chi đông cứng cả lại.
Sau khi Nghê Phỉ Vọng dùng giấy lau, rồi dùng tay không chạm lại.
Tim đập thình thịch, cảm thấy như cô đang ăn trộm.
Yết hầu rất cứng, nhưng làn da xung quanh lại mềm mại.
Cô thử dùng ngón tay chạm vào, yết hầu anh liền động, như là một đứa nhỏ đang né tránh cô.
Chỉ sờ soạng một chút thôi, cô không dám lộn xộn nữa.
Chử Hàng mở bừng mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Nghê Phỉ Vọng nhìn anh chằm chằm, muốn nói thẳng với anh rằng: “Tớ thích cậu, thích yết hầu của cậu, để tớ sờ chút được không?”
Nhưng nhớ tới lời Ngu Hân Nhiên nói, cái gì mà những lời “vô liêm sỉ”, nên cô đành ngậm miệng.
Phải âm thầm thả thính.
Cô nhớ kỹ.
Giả vờ chưa chưa xảy ra chuyện gì, “Tiện tay giúp cậu lau khô luôn.”
Chử Hàng cúi đầu, thấp giọng nói ừ, và cả cảm ơn.
Nghê Phỉ Vọng đột nhiên nhớ ra Chử Hàng chưa đưa quà sinh nhật cho cô.
Cảm giác bắt được điểm yếu nên chất vấn anh: “Quà của tớ đâu?”
Chử Hàng lại ngẩng đầu, “Tớ chưa chuẩn bị.”
Nghê Phỉ Vọng không thể nén lại cảm xúc thất vọng, cô ngồi lại trên ghế, “Sau này đưa cũng được, sinh nhật cậu tớ cũng sẽ tặng quà.”
Trầm mặc trong chốc lát, Chử Hàng nói: “Sinh nhật tớ qua rồi.”
Nghê Phỉ Vọng quay đầu lại, hơi xấu hổ nhưng trong lòng cô chẳng có vị gì hết, khô khốc hỏi: “Sinh nhật cậu ngày mấy?”
“Ngày 18 tháng trước.”
“Tớ nhớ rõ rồi.” Cô nói.
Trời đã khuya.
Nghê Phỉ Vọng không còn cách nào khiến anh ở lại, chỉ có thể tiễn anh về.
Sau khi dọn dẹp xong cô về phòng.
Tắm xong chuẩn bị lên giường, cô không cẩn thận đá vào một chiếc túi quà sinh nhật ở dưới giường.
Quà không lớn, nên buổi sáng dọn dẹp cô cũng không để ý.
Cô cầm lên, phát hiện cũng không có tên.
Đột nhiên nhớ ra, năm nào sinh nhật cô cũng nhận được một phần quà không có tên.
Món quà ấy cứ đột nhiên xuất hiện trong ngăn kéo, cô lại không thể nào biết ai tặng.
Hay là có người yêu thầm cô?
Người này rất kỳ lạ, tuy chưa bao giờ gặp mặt cô, nhưng lại rất hiểu ý cô.
Năm ngoái tặng một cái túi xách mà cô rất thích, năm trước nữa là một chiếc lắc tay tinh xảo, mang đi đâu ai cũng khen đẹp.
Năm nay là gì nhỉ?
Cô mở ra.
Một chiếc máy ảnh polaroid.
Còn có một bức thư.
Chỉ có 4 chữ vô cùng đơn giản –
Sinh nhật vui vẻ.
Nghê Phỉ Vọng không có cách nào để đoán ra được người tặng, cô mân mê chiếc máy ảnh, cẩn thận cất vào.
Cô muốn nói cảm ơn với người này.
Cô rất thích món quà này.
…
Năm nào Chử Hàng cũng tặng quà cho cô.
Nhưng anh nhớ rất rõ, lần đầu tiên anh tặng quà, cô không nhận mà còn nói: “Tớ không nhận quà của cậu đâu.”
Sau đó Chử Hàng nhận ra, tặng ẩn danh, không viết tên của anh thì cô sẽ nhận, thậm chí còn không thể che giấu cảm xúc thích thú của mình đối với món quà đó.
Ừm.
Chỉ cần không phải là anh thì cô đều thích.
Sau khi ra khỏi nhà Nghê Phỉ Vọng, Chử Hàng định đến bệnh viện chăm sóc Chử Thiệu Bách, nhưng Chử Thiệu Bách nhắn tin bảo anh ở nhà nghỉ ngơi đi.
Anh trả lời – “Ngày mai không có tiết, để con qua.”
“Đừng, để ba nói chuyện với cô ấy một lúc.”
Lúc này Chử Hàng mới đồng ý –
Tối hôm qua Nghê Dung cãi nhau với Chử Thiệu Bách xong xông ra ngoài cửa, Chử Thiệu Bách kéo cô lại, bị cô đẩy té xuống cầu thang.
Chảy rất nhiều máu nên vào bệnh viện, ba mẹ Nghê biết tin giữa đêm liền chạy đến.
Cả ngày hôm nay mọi người đều ở bệnh viện chăm sóc Chử Thiệu Bách, cho nên không có thời gian ăn sinh nhật Nghê Phỉ Vọng.
Chử Hàng thấy ba mình khỏe hơn rồi mới chuồn ra ngoài với Nghê Phỉ Vọng.
Anh cũng không ngờ rằng nếu không có mình thì cô sẽ không được đón sinh nhật.
Anh chỉ nghĩ… muốn chúc cô sinh nhật vui vẻ mà thôi.
Không có ba mẹ bên cô, anh muốn cho cô ăn bánh kem mà cô thích nhất.
Nhưng mọi chuyện đều vượt xa ý muốn của anh.
Làm anh không thể nhịn được cảm xúc nhộn nhạo trong lòng.
Thì ra cảm giác được làm bạn với Nghê Phỉ Vọng là như thế này.
Vậy làm bạn trai của cô thì sao?
Anh đã được làm bạn với Nghê Phỉ Vọng, vậy anh có tư cách tranh thủ không? Tranh thủ làm bạn trai cô.
Anh muốn hỏi thẳng cô, nhưng sợ cô lại nhẫn tâm từ chối.
Lúc tỉnh táo thì lo được lo mất, lúc mơ màng thì anh nhận ra mình không có tư cách.
Đêm nay ở cùng cô, anh luôn bị cô trêu đùa.
Không ngờ mình lại trọng dục như thế, anh khát khao Nghê Phỉ Vọng hơn chính anh tưởng.
Đặc biệt là gần đây, tần suất anh mơ thấy cô càng tăng.
Anh càng khát vọng chuyện “làm tình”, thậm chí ban ngày cũng mơ.
Trước khi ngủ anh nhớ tới cô, trong đầu là bầu ngực no đủ, da thịt trắng ngần, dáng vẻ ngây thơ của cô khi ăn bánh kem.
Anh nhớ tới lúc mình quết kem lên mặt cô.
Anh hối hận, phải bôi lên chỗ khác mới đúng.
Anh muốn chạm lên chỗ bị giấu dưới quần áo, chỗ mà chỉ Nghê Phỉ Vọng mới được nhìn thấy.
Nhưng trong giấc mơ đêm nay, anh đã được nhìn –
Váy ngủ tơ lụa màu xanh biển bị anh cởi ra, rơi xuống bên cẳng chân trần trụi của cô, nội y bị cởi nửa chừng, treo trên đầu vai cô.
Kem trắng trơn trượt bị bôi lên đầu v* tinh tế của cô.
Cô ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là ánh sáng nhu hòa, đầu nhũ hồng hào dính đầy kem.
Anh chạm vào nó, làm nó chảy nước, dính nhớp trên làn da cô.
Sau đó dùng tay mình xoa bóp bầu sữa ấy.
Anh lại đưa tay dính kem lên, hỏi cô: “Ăn luôn được không?”
Nghê Phỉ Vọng ngoan ngoãn, ngậm lấy ngón tay dính kem của anh, dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ.
Anh thò lại gần hôn môi cô, vị kem trong miệng cô truyền qua miệng anh, cảm giác mơn trớn thơm ngọt, câu lấy đầu lưỡi cô liếm láp.
Nghê Phỉ Vọng rên rỉ trong lòng ngực anh.
Anh bế cô lên, đặt trên sô pha.
Nâng mông lên, đùi đẫy đà trắng nõn dưới ánh đèn.
Anh cởi quần lót của cô ra, bôi kem lên mông cô, dương v*t cương cứng để trên mông cô, chà lớp kem đó ra.
Bàn tay đều dính kem trơn trượt, anh vuốt ve thân thể cô, tinh quái ấn chặt vài nơi trên người cô.
Anh trườn trên tấm lưng trắngnõn, côn th*t bị anh ấn vào, bộ phận sinh dục cứng ngắc chen vào đũng quần của cô mà trơn nhớt, chỗ nào cũng trơn tuột.
Anh ôm chặt cô, dương v*t theo kẽ mông tiến vào lỗ nhỏ trơn trượt.
Rất chặt, nhưng cũng trơn.
Anh đưa tay sờ vào chỗ đó, nước ra đầy tay anh.
Vẫn luôn ôm cô, vừa ôm vừa cử động ra vào.
Cô không ngừng run rẩy, anh hôn cô để cô bình tĩnh lại.
Kem và tinh dịch quậy vào nhau vừa vẩn đục vừa nhớp nháp.
Mùi sữa cùng với mùi tanh lẫn vào nhau, làm Chử Hàng cảm thấy mê say.
Anh rút ra, đặt bên miệng Nghê Phỉ Vọng, hỏi cô: “Ăn luôn được không nào?”
dương v*t chạm vào mặt cô, bức họa này làm huyệt thái dương anh không ngừng nhảy dựng.
Nghê Phỉ Vọng thật sự rất ngoan.
Ngoan như một con mèo nhỏ.
Cô ngậm lấy quy đầu anh, làm anh bắn ra trong miệng cô.
Cô ăn không hết nên chảy xuống khóe miệng.
Anh lại không nhịn được ôm lấy cô, ấn chặt cô vào lòng ngực, để cô thấy tiếng đập của trái tim mình.
“Em nghe thấy gì không?”
“Anh rất yêu em.”