Phi Vân Ký

Chương 5 : Một đứa bé




Thời gian thấm thoát trôi đi, thoáng cái đã 9 tháng kể từ ngày Sư Vương đem quả trứng trở về động phủ.

Vùng phía tây Cổ Lâm đã mọc lên một rừng chuối Hương Tiêu nức mũi, toả ra linh khí dày đặc. Thực vật khác nơi đây cũng xảy ra biến đổi, phát triển nhanh hơn gấp mấy lần.

Quả trứng mà lão Viên mang về không nở ra linh thú, mà từ đó lại mọc lên một cây dị thảo không được ghi trong điển tịch.

Cây thân cỏ có màu vàng kim, khi hừng đông thì nảy mầm, chỉ ra hai lá như ngô đồng, luôn hướng về phía nam, đến trưa thì nở một đoá hoa giống như tiểu kim điểu giương cánh. Khi mặt trời lặn, toàn thân cây bùng cháy, tiếng cháy êm nhẹ, như giọt nước nhỏ rơi vào đại địa, người nghe lại cảm thấy sầu bi vô hạn, sau khi tro rơi xuống đất sẽ thành một giọt huyết thuỷ, chìm vào trong đất.

Cự Viên gọi thứ này là Kim Ô Thảo. Tuy là mộc, nhưng có chuyển hoá đủ kim hoả thổ thuỷ, lại như có linh tính, hẳn là đại dụng. Do đó, Thiết Thủ Cự Viên bớt chút thời gian “cày cuốc” để chăm nom, nghiên cứu loại dị thảo đặc biệt này.

Lão Ô Quy đào một động phủ dưới biển, rồi ôm trứng Hắc Thuỷ Huyền Xà ở luôn trong đó không ra.

Suốt mấy tháng liền, biển nổi sóng lớn, cuồng bạo không ngớt. Trong tiếng sóng có tiếng khóc ai oán, ẩn ẩn lại có tiếng than khàn khàn đầy uất nghẹn.

Bất quá quả trứng chứa thuỷ linh khí dày đặc kia hẳn là đồ tốt, cả một vùng biển gần bây giờ linh khí nồng nặc gấp mấy lần, so với mỏ linh thạch cũng được một hai phần!

Còn lão Dong thụ do không bì được với Thanh Long đằng, tận trăm tám mươi ngày mới đưa được quả trứng đặt lên cành chủ, mọc ra một mầm đỏ chót như đầu hoả tước, kiêu ngạo nổi trội giữa mảnh rừng xanh biếc, bản thân cũng vì vậy mà khô héo đi mấy phần.

Nhưng chỉ có lão mới biết, một ngày mang Hoả Tước Hoa trên thân tương đương nửa tháng tu luyện a, mất đi chút dự trữ thì có sao! Gì mà Hoả Tước Hoa cướp đoạt tạo hoá của Thanh Long đằng, phải gọi là cực phẩm tăng tốc tu luyện hoa!

Xem ra mấy quả trứng này, mỗi thứ đều là trân bảo!

Duy chỉ có một thứ làm cho người ta đau đầu. Quả trứng từ khi được Sư Vương đem về từ động phủ vẫn chưa nở.

Sư Vương vốn là loài đẻ con, lại không biết cách ấp trứng, Ô lão Quy lại trốn biệt tích.

Suốt chín tháng, Sư Vương ôm quả trứng trong động phủ không ra ngoài, không ngừng truyền linh khí vào, cảm ứng sinh cơ đang chậm trãi tăng trưởng, nhưng bạch quang thuỷ chung lại ngày càng giảm xuống.

“Ngươi nghĩ nó có thật là có thể nở?” - Thiết Hoả Cự Viên vừa bóc chuối quăng vào miệng vừa hỏi.

“Ta không biết.”

“Có khi nào trứng nở ra cho ngươi một cái tiểu kê kê không?”

Sư Vương lắc đầu trầm ngâm không nói, hắn cũng không có tâm trí đâu mà đáp trả trò đùa trẻ con này của lão hữu.

Hắn hít một hơi thật sâu, lại tăng cường độ linh khí truyền vào, bên tai có thể nghe rõ tiếng mạch đập chầm chậm, nhè nhẹ.

Nhịp đập này, cảm giác này tưởng đã lâu không còn thấy nữa.

Khí tức này, nhiệt độ này, tưởng mấy năm cuối đời này sẽ không không bao giờ gặp được.

“Ta cảm thấy… nó giống chủ nhân.”

Người giống người, hẳn là tất nhiên?

Ai cũng có cái gọi là kí ức, cái gọi là hoài niệm.

Trăm năm, đằng đẵng một đời người, đã có mấy lần thiên địa dị tượng làm suy yếu cấm chế, nhưng Sư Vương thuỷ chung không ra khỏi rừng.

Người kia tán công rời đi, bảo hắn chờ. Cho nên hắn chờ. Hắn chờ người kia sẽ trở về đón hắn. Hắn sợ. Hắn sợ khi đi rồi thì người kia không tìm thấy nữa. Hắn sợ, hắn đi ra rồi, sự thật càng thêm tàn khốc.

Vậy nên hắn trốn, gửi niềm tin vào một lời nói:

“Ngươi sống cho tốt. Chờ ta, ta sẽ trở lại.”

Trăm năm là trăm mùa cây thay lá, Mê Vụ Cổ Lâm không còn nhân loại nào đặt chân vào nữa.

Lão Viên thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên quả trứng, cũng hoài niệm chút ít chuyện xưa cũ. Sư Vương ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của lão hữu, lại càng thêm phức tạp.

Một giọt lão lệ chảy dài xuống, rơi vào trên vỏ trứng.

Lại thêm chín ngày nữa. Bạch quang quanh trứng đã tắt gần như không còn, mạch tượng cũng trở nên yếu ớt, xung quanh quả trứng lại mơ hồ sinh ra lực bài xích khiến Sư Vương khó có thể ôm nó như trước.

Đến khi đêm xuống, nhiệt độ xung quanh hạ xuống mức buốt giá, lôi vân trên trời đọng lại thành tuyết rơi xuống.

Đêm nay, nhật nguyệt đồng âm. Gió tuyết thổi cuồn cuộn, lôi đình trên bầu trời gầm gừ như thú dữ.

Thiết Hoả Cự Viên cảm thấy điều không ổn, nên túc trực bên bạn già.

Sư Vương bất chấp lực bài xích gây thương tổn bản thân ôm lấy quả trứng, dùng thân nhiệt che chở cho nó.

Lực bài xích lại càng mạnh.

Một đạo lôi đình từ trời xuyên qua trần động phủ bổ xuống người Sư Vương.

Hắn liều mạng vận chuyển linh lực thôn phệ lôi đình - dù sao hắn sinh ra từ trong Lôi bạo của thiên kiếp. Máu theo vết thương trên lưng nhỏ xuống, từ từ thấm vào vỏ trứng.

Thiết Hoả Cự Viên đã nhận ra điều bất thường.

Bạch quang vốn đã gần như tắt ngúm lại bùng lên mãnh liệt thành một quang trụ chọc trời, xuyên vào bên trong lôi vân.

Một tiếng khóc non nớt vang lên giữa rừng khuya.

Ngay khi tiếng khóc cất lên, bạch quang chói mắt soi sáng của màn đêm. Lôi đình vụt tắt. Tuyết không còn rơi.

Một sinh mệnh mới chào đời.

Sư Vương bị hất văng ra tường động phủ.

Thiên kiếp này có vẻ hơi yếu a?

Quên cả bị thương, Sư Vương cùng Thiết Hoả Cự Viên vọt tới, say sưa ngắm nhìn thứ vừa nở ra từ trong quả trứng.

Một tiểu hài bụ bẫm, sạch sẽ nằm trên giường oa oa khóc. Vỏ trứng đã sau khi vỡ ra hóa thành bạch quang đầu nhập vào thể nội đứa trẻ.

Tiểu hài nhi trắng trẻo, đầu chỉ có mấy sợi tóc. Khuôn mặt khả ái đáng yêu, gò má phúng phính hồng, con ngươi lại đặc biệc là lam sắc.

Lão Viên vỗ tay một cái cười ha hả nói với Sư Vương:

“Đúng như ta nói thấy không. Trứng quả thật nở ra cho ngươi một tiểu kê kê nha. Ngươi nhìn, tiểu tử mới sinh mà tiểu kê kê đã lớn như vậy. Rất có tiền đồ, rất có tiền đồ nha. Khà khà khà khà.”

Sư Vương quên hết đau đớn nhìn về tiểu hài tử kia lại lắng nghe những lời lẽ thô tục của lão Viên vậy mà không thấy chói tai như thường ngày.

Hắn hiện tại đang rất hạnh phúc. Hắn chỉ gửi gắm một chút hi vọng cuối đời nhưng đúng là ông trời thực không phụ người có lòng.

Sư Vương nhẹ nhàng cọ cọ lông bờm mềm mại thủ thỉ điều gì đó, lau hết vết dịch còn sót lại, cơ thể run lên vì vui sướng, lại không dám gầm lên sợ làm tiểu oa nhi sợ hãi.

Thiết Hoả Cự Viên nhìn cảnh tượng trước mắt lại không nói lời nào nữa, hắn cấp tốc hướng màn đêm bên ngoài lao đi. Khi trở lại thì dẫn theo một đầu Bạch Dương vừa mới sinh con được ba ngày.

“Nhanh nhanh, trẻ con cần uống sữa a!”

Như thấy có sữa uống, tiểu Lạc Vân ngừng khóc, để Viên thúc thúc ôm vào lòng, hai tay bám lấy bầu sữa mà ngậm. Đến khi no rồi, lại buông ra, bên miệng vẫn còn vệt sữa nhỏ xuống.

Sư Vương ngắm nhìn tiểu hài tử đáng yêu vừa mới ăn no thỏa mãn kia ôn nhu cất lời:

“Tiểu Lạc Vân! Con từ này có muốn để ta chăm sóc con không?”

Sư Vương nhích lại gần, lông bờm cọ cọ, nhẹ nhàng truyền một đạo lôi điện nhu hoà vào cơ thể.

Tiểu Lạc Vân sảng khoái duỗi lưng cười khúc khích, bám vào lông bờm Sư Vương không chịu buông.

“Mèo bệnh, đi a, đi đòi quà cho tiểu oa nhi!” - “Viên thúc thúc” khoa tay múa chân, móc từ trong túi càn khôn ra một mảnh vải dày ấm áp đem quấn tiểu Lạc Vân lại ôm vào lòng, hoả quang trên tay dịu nhé sáng lên, đem lãnh khí cách li bên ngoài, còn không khách khí nhảy lên lưng lão hữu.

Không những thế lão Viên còn to gan vỗ một phát rõ kêu vào mông Sư Vương miệng hô một tiếng vang vọng núi rừng:

“Giá!!!”

Sư Vương tâm trạng đặc biệt tốt, không để ý lão hữu đang cưỡi trên lưng mình, tức tốc phóng một vòng Mê Vụ Cổ Lâm, tiến hành “gom” quà cho tiểu Lạc Vân.

Đến khi vòng trở lại, Lão Viên đã cười ha ha lật tay đổ ra một đống lớn.

Ô Lão Quy lần này phá lệ đổi tính, từ dưới động phủ lên bờ ngắm tiểu Lạc Vân, còn đặc biệt tặng cho nó một cái càn khôn quy giáp hiếm có.

Phải biết trong Cổ Lâm này, thứ có thể làm pháp khí trữ vật như phượng mao lân giác, cả Sư Vương với Lão Viên chẳng qua là dùng đồ cũ do chủ nhân để lại.

Càn khôn quy giáp thì càng phải nói, có thể biến ra lớn nhỏ, không gian bên trong rộng rãi, lại có thể bảo quản đồ vật bên trong không hỏng.

Dong thụ gia gia không hổ là người sống lâu có kinh nghiệm, nhìn một phát nhận ra ngay tiểu hài tử có “Lôi linh căn đỉnh cấp”, trực tiếp hào phóng tặng tiểu Lạc Vân một đống Lôi linh thạch, vừa dùng để tu luyện vừa làm vốn sau này.

Còn lại là một đống hỗn tạp, Lão Viên vừa lọc ra những thứ dùng ngay được, còn lại đều bỏ vào càn khôn quy giáp.

Mấy thứ này phần lớn đều là bảo bối của mấy vị linh thú khác trong rừng, bị Lão Viên dùng lấy lí do mừng tiểu Lạc Vân ra đời, dụ dỗ lừa gạt mà đoạt lấy.

Thực sự thì trong vùng sơn lâm bị đoạn tuyệt liên hệ với thế giới bên ngoài như thế này có một đứa bé nhân loại được sinh ra đã trở thành việc vui lớn.

Lão Viên có khi không cần giở chút thủ đoạn nào thì chúng linh thú cũng tìm đến góp vui gửi quà mừng.

“Lưu ly tri thù cũng keo kiệt quá a, bao nhiêu đây lưu ly thù ti chỉ đủ làm một bộ quần áo. Bất quá là thứ tốt a, mát mẻ, co dãn lại bền chắc.”

“Phong vương cũng thật hào phóng nha. Hắc Phong Mật thứ đồ ngon này bình thường ta nói mãi hắn cũng không cho, lần này có tận một bình. Bảo đảm tiểu Vân ăn cái này sẽ cường thân kiện thể, lớn nhanh khỏe mạnh. Khụ, mèo bệnh ngươi có Bạch quả phải không, làm Bạch quả ngào mật này bảo đảm ăn vào không bị đen răng.”

“Đuôi của tam mệnh hoả hồ nha, làm gối cho tiểu Vân bảo đảm ngủ ngon, bệnh tật tránh xa. Coi như hắn xui xẻo, có cửu mệnh thiên hồ huyết mạch mà lại bị đứt đuôi trước khi tu thành cửu vĩ, đời này khó vào linh cảnh. Đồ tốt, đồ tốt, hắn chê thứ này xui xẻo không cần thì ta nhận ha ha.”

“Khổng tước muội muội lại tốt tính nha, tận bảy chiếc ngũ sắc khổng tước linh. Mặc kệ, hắc hắc, Viên thúc thúc sẽ làm cho tiểu Vân một bùa hộ thân phòng chống bách độc thật đẹp nha. Khụ, mèo bệnh ta nhắc ngươi nên tránh xa cái đồ chơi này, ngươi cấm dục lâu năm chịu khổng nổi độc này a.”

“Hắc hắc, hắc lôi cương mộc này bị Hắc Thố gia hỏa này giấu kĩ thật nha, nếu không phải ta tinh mắt đã bị lão ta qua mặt. Tiểu Vân phải ngoan nha, không nghe lời Viên thúc thúc dùng gậy này đét một phát là đảm bảo chất lượng qua từng gậy nha.”

…..

Sư Vương chỉ mở miệng cười nhìn lão hữu kiểm hàng, nghĩ về tương lai.

Hôm nay, hắn đã làm cha!

Hắn sẽ tặng cho tiểu Lạc Vân món quà quý nhất. Hắn sẽ mở ra cho con hắn vùng trời rộng lớn nhất để tiểu hài tử thỏa sức mà dang cánh bay thật cao, thật xa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.