Phi Vân Ký

Chương 3 : Âm ảnh kiếp, phá kiếp




Âm Ảnh xuất thế không chút ngập ngừng vung tay cho tiểu tước tiến lên. Tiểu tước hiển hiện chân thân, bất diệt chân hỏa quấn quanh đụng tới.

Âm Ảnh đằng sau tay cầm thần bút nhanh tay một bút viết thành chữ “Trấn”. Một chữ này hóa thành cực đại áp lực hướng về Liệt Hỏa Thần Đế ép xuống.

Liệt Hỏa Thần Đế phất tay triệu hồi tiểu Thải. Tiểu Thải lúc nãy bị dư lực của Thiên Phạt Kiếm đánh thẳng vào trong lòng đất. Cũng may hầu hết uy lực đã bị Liệt Hỏa Thần Đế ngạnh kháng nếu không hiện giờ nàng đã chết đến không thể chết lại.

Tiểu Thải trở về nhanh chóng hiển hóa chân thân kịp thời tung vuốt ngăn lại thế công của âm ảnh Phượng Hoàng. Liệt Hỏa Thần Đế một tay cầm bút vẫy tay viết một chữ “Phá” đối kháng lực lượng trấn áp của âm ảnh.

Một tay hắn bấm ấn quyết tạo thành một kết giới bao phủ lấy khu vực chiến đấu. Một sợi xích hư ảo xuất hiện sau lưng hắn khai phá một lỗ tròn trong không trung hút lấy kết giới. Toàn trường chiến đấu bị dịch chuyển vào tinh không.

Liệt Hỏa Thần Đế tự biết chiến lực nghịch thiên của mình. Âm Ảnh mang theo toàn bộ chiến lực của bản thân cùng với hắn triển khai toàn lực thì Thú Thần Tông và đại lục bên dưới nhất định chơi xong. Cho nên việc trước tiên hắn làm đó là dịch chuyển toàn bộ chiến trường vào tinh không bao la rộng lớn.

Tại Thú Thần Tông, sau khi trông thấy tông chủ của mình uy vũ dùng một tay bóp nát Thiên Phạt Kiếm chúng đệ tử còn chưa kịp hoàn hồn reo hò cổ vũ thì một màn kia đã kéo đến khiến tất cả bị quá tải không kịp xử lí.

Chúng đệ tử thì ngơ ngác nhìn quanh, còn các lão thần biết chuyện thì đồng tình với quyết định của tông chủ rồi đồng loạt hướng mắt về trận chiến trong tinh không xa xôi.

Trong tinh không, một cánh cổng không gian đột ngột mở ra, từ trong đó một cái kết giới vặn vẹo chui ra. Kết giới vừa ra khỏi cổng không gian thì chịu không được vỡ nát, tràng cảnh bên trong kết giới lộ ra.

Hai bóng hình Phượng Hoàng khổng lồ thân thể bao quanh bởi hỏa diễm bất diệt đang quấn lấy nhau. Cả hai liên tục tung ra từng đòn thần thông mãnh liệt về phía đối phương.

Liệt Hỏa Thần Đế điểm nhẹ chân, bàn tay trái bao quanh một tầng vô sắc hỏa diễm phóng tới trước tung một chưởng về phía âm ảnh.

Âm Ảnh không chút lúng túng, sau lưng tám sợi xích hư ảo xuất hiện kết thành một cái cự thuẫn che ở trước người.

Chưởng của Liệt Hỏa Thần Đế đánh lên, cự thuẫn hình thành kịch liệt sóng trùng kích, kích phá không gian.

Cự thuẫn ngăn cản được thế công của Liệt Hỏa Thần Đế, ép hắn lùi về sau một bước. Nhưng vô sắc hỏa diễm trên bàn tay Liệt Hỏa Thần Đế ban nãy đã bén lên bao trùm lấy cự thuẫn.

Âm Ảnh cảm giác được cự thuẫn đang bị điên cuồng thiêu đốt, hắn giải trừ cự thuẫn trở về thành tám sợi xích hư ảo lơ lửng sau lưng

Âm Ảnh tay huy một trảo như đang túm lấy hư không, bóp nát.

Liệt Hỏa Thần Đế vừa mới bị ép lui một bước đột ngột phóng lên cao. Hắn vừa rời đi thì hư không chỗ hắn vừa đứng phát ra tiếng leng keng vỡ vụn.

Chiến đấu của các đại lão Thần cảnh là vậy, không có chiêu thức hoa mỹ, cũng không còn thói hô to tên chiêu thức trọng chấn chiến ý. Tất cả dựa vào hai chữ “thực dụng”, sử dụng tiên nguyên, thôi động quy tắc tấn công kẻ địch, dựa theo bản nguyên quy tắc mà tác động đến thế giới, dùng sức mạnh có sẵn trong thiên địa mà tạo thành sát chiêu khủng bố nhất.

Lúc giao thủ cả tinh - khí - thần phải cao độ tập trung, chỉ một giây lơ là có thể dẫn đến hậu quả chết người, vạn kiếp bất phục.

Âm Ảnh tung ra một trảo bóp nát không gian không có đắc thủ ngay lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một ít tinh huyết, đầu bút như phượng vũ long đằng, dùng tinh huyết vẽ nên chín đoá vô sắc hoả liên.

Từng đoá hoả liên toả ra khí tức huỷ thiên diệt địa, tuỳ ý quăng đi cũng đánh tan nát mấy cái Bách Thú Đại Lục.

Liệt Hoả Thần Đế biết Âm Ảnh đang muốn ngọc thạch câu phần, nhếch miệng, cũng phun ra tinh huyết, nhưng không vẽ ra hoả liên mà vẽ ra chín con hoả long, trên đầu mỗi hoả long đội một hắc sắc long châu.

Chín hoả long bay há miệng, nuốt trọn hoả liên, trên long châu lại bộc ra hắc mang, mở ra cửa không gian. Hoả long chui vào cửa không gian, mất tích.

Không ngờ, liền đó, Âm Ảnh lại vung bút lên, viết liền chín chữ “Môn”. Long ngâm vang vọng chấn áo bào của cả hai tung bay phần phật.

Chữ môn tách ra làm hai, chín đầu hoả long lại bay ra, trên người vô sắc chi hoả cuồn cuộn. Hoả long mắt đỏ như máu, há cái mồm lớn bay về phía hắn.

Liệt Hoả Thần Đế lắc đầu, đúng là Âm Ảnh, thủ đoạn của mình đều bị sao chép y hệt. Muốn thắng, liền bây giờ trở nên mạnh hơn.

Hắn chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn hoả long ngày càng gần. Âm Ảnh lập tức sắc mặt biến đổi, nhận ra Liệt Hoả Thần Đế muốn phệ hoả để tăng chiến lực, lập vung tay lên điểm chín cái về chín con hoả long.

Một tiếng nổ kinh thiên. Chín đầu hoả long ầm ầm tự bạo, đem cả hai người bao trọn trong vô sắc chi hoả. Thế nhưng, cả hai vẫn đứng đó lông tóc không hao tổn gì.

Liệt Hỏa Thần Đế cùng Âm Ảnh hút một hơi, vô sắc chi hoả biến mất vào trong cơ thể. Hắn lại còn lắc đầu:

“Cửu Long Phệ Thiên trận này có chút không ổn, cả tự bạo cũng yếu như vậy. Lần sau phải hảo hảo chỉnh sửa một phen.”

Thoáng suy nghĩ một chút, hắn lại triệu hồi Tiểu Thải, cầm bút, từng nét từng nét tung bay. Âm Ảnh khoé miệng co giật, cũng bất đắc dĩ vung bút vẽ theo.

Đoán chừng mấy hơi, trước mặt âm ảnh và Liệt Hoả Thần Đế lại xuất hiện một “Liệt Hoả Thần Đế” khác.

Các “Liệt Hoả Thần Đế” đều vung bút lên vẽ, cứ như vậy hai vẽ thành bốn, bốn vẽ thành tám, chẳng mấy chốc đã xuất hiện một trăm hai mươi tám “Liệt Hoả Thần Đế”, trên vai đều có một tiểu hoả tước đang đậu, đứng hai phía đối diện nhau.

“Cũng đủ rồi, chơi lớn một lần đi!” - sáu mươi tư người đồng thời lên tiếng

Nói rồi, sáu mươi tư “Liệt Hoả Thần Đế” trộn lẫn vào nhau, không nhìn ra hư thực, lại đứng theo lục thập tứ quẻ, đồng thời cùng nâng bút. Bên kia, sáu mươi tư “Liệt Hoả Thần Đế âm ảnh” cũng vung bút vẽ theo.

Theo từng cái hít thở, một rừng ngô đồng đỏ rực hiện ra, bao phủ tất cả hai bên vào bên trong.

Rừng cây kéo dài vạn dặm, từng cây cách đều nhau, ngay cả lá rơi đều cùng một nhịp. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy bên trong các gốc cây đang di chuyển, nghìn vạn biến hoá khác nhau, chẳng khác gì một tiểu thế giới.

Đây mới đích thật là ngọc thạch câu phần, vì thực ra, Đồng Lâm Huyễn Trận bậc này, Liệt Hoả Thần Đế cũng không giải được.

Cả hắn và Âm Ảnh đều bị vây trong Huyễn trận, một trăm hai mươi sáu phân thân lẫn vào nhau, không thể nhìn ra được phân thân nào thuộc về bên nào, vì là Âm Ảnh, hai bên đều có thể khống chế phân thân của nhau.

Bên này, chân thân Liệt Hoả Thần Đế vẽ ra một ngọn cỏ đuôi chó, cùng một cái gối. Nằm trên gối, ngậm cỏ đuôi chó, gác chân chữ ngũ, xem xét bộ lông của Tiểu Thải một chút.

Sau một hồi nghỉ ngơi thoải mái, hắn lấy ra một vật nhỏ bằng hai đầu ngón tay, xoay xoay nghịch nghịch trong tay, tặc lưỡi khen một tiếng:

“Ai nha, Âm Ảnh Kiếp, cơ duyên ngàn năm có một, bao cát tập đánh đệ nhất thiên hạ. Âm Ảnh xem ra cũng không phá được Đồng Lâm Huyễn Trận.”

Sau đó, hắn đảo mắt một cái, nở nụ cười gian xảo, lấy ra Thao Hoả Hỗn Nguyên Thần Bút, bắt đầu hướng lên không mà vẽ. Tiểu Thải bay lên không trung, Phượng Sí mở rộng, cất tiếng phượng minh cao vút.

Từ trên cao, hàng vạn con phượng hoàng xuất hiện. Vạn phượng đồng vũ, phượng hoả liêu lâm. Vạn lí ngô đồng ngập trong lửa đỏ.

Bên kia, Âm Ảnh cũng cầm trong tay một vật nhỏ, ngắm nghía một chút. Sau ba hơi thở, hắn nhếch miệng, nhắm mắt, lập tức bóp nát. Một. Hai. Ba. Ta đếm đến ba, mọi thứ dừng lại. Một. Hai. Ba. Âm Ảnh mở mắt ra, khuôn mặt lập tức méo xệch.

Liệt Hoả Thần Đế nằm trong hoả hải, lăn qua lăn lại đến thoải mái. Hồi lâu, hắn ngáp dài, bóp nát vật nhỏ trong tay.

Một Kim Luân hiện ra trên đầu hắn. Thời gian ngừng trôi. Ngay cả ánh lửa cũng dừng lại.

“Hắc, mọi thứ đều có thể sao chép, ngoại trừ thời gian pháp tắc. Thứ đồ chơi Âm Ảnh Luân này rất có ý tứ”

Thân thể hắn lập tức hoá thành một tàn ảnh di chuyển khắp rừng. Mỗi lần hắn hiện ra là có một phân thân bị hắn hấp thu trở lại. Lửa trong khu rừng cũng bị hắn hấp thu không còn.

Khi hấp thu lại hết sáu mươi ba phân thân, Liệt Hỏa Thần Đế đánh chủ ý lên những phân thân còn lại cùng âm ảnh.

Thế nhưng lão thiên không cho hắn toại nguyện. Âm Ảnh Luân biến mất. Vạn Phượng đình vũ, dần dần mờ đi. Đồng Lâm dần dần biến đổi.

Âm Ảnh cùng phân thân cũng biến mất. Tiểu Thải lại về đậu trên vai hắn.

“Lão tặc thiên thật là keo kiệt. Ta chỉ xin tí lửa thôi mà.”

Lúc này, một lực lượng không gian xuất hiện, kéo hắn đi. Sau mấy hơi thở, hắn đã ở trong một vạn lí đào lâm thơ mộng hữu tình.

“Lão tặc thiên… Cái đ*t...”

Liệt Hỏa Thần Đế biểu tình đùa giỡn trước đó toàn bộ tan biến. Hắn bước đi có chút không tự nhiên, theo con đường quen thuộc đến một tiểu đình.

Bên đình, có bốn gốc Thanh Long đằng, ba lớn một nhỏ, quấn nhau mọc thẳng lên tận trời.

Thanh Long đằng, gốc như long vĩ, ngọn như long khẩu, tua cuốn như long tu, lá như long lân. Vạn năm thì hoá thành Mộc Long, đứng trong hàng Thần thú.

Liệt Hoả Thần Đế đứng lặng cách tiểu đình chừng ba bước. Bên trong tiểu đình có một thân ảnh mơ hồ không rõ. Hồi lâu sau, hắn mở miệng, giọng khàn khàn:

“Lạc… Dương Quân!??”

Hắc quang từ đỉnh đầu tựa như trường xà quấn quanh người hắn. Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.

Tiểu Thải cũng như trúng phải định thân thuật, nhìn chằm chằm thân ảnh nọ.

Thời gian như ngừng lại một thoáng. Mấy mươi hơi thở về sau, Liệt Hỏa Thần Đế mở miệng thì thào:

“Ngươi, không phải.”

Hắc quang quấn quanh hắn càng ngày càng nhiều, hắc quang đại thịnh dày đặc đến cực điểm thì một đốm sáng le lói từ bên trong hắc quang bay ra rồi tan biến vào thiên địa.

Quang điểm tiêu tán, hắc quang cũng tiêu tán theo, từ bên trong hắc quang Liệt Hỏa Thần Đế bước ra hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Vẫn như thế tiêu sái, vẫn như cũ trường bào duy chỉ có uy áp từ trên người hắn tản ra là gấp trăm ngàn lần.

Quay lưng lại, tiểu Thải hóa thành tiểu tước đậu trên vai hắn, hắn phất tay mở ra cổng không gian, rời đi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, gốc thanh long đằng nhỏ nhất run lên khe khẽ.

Liệt Hoả Thần Đế về lại Thú Thần Tông, thở ra một ngụm trọc khí, hắn đảo mắt nhìn chúng đệ tử, thì thào cảm khái:

“Kết thúc!”

Vạn đệ tử cùng triều bái:

“Chúc mừng tông chủ, độ kiếp thành công, tu thành đại đạo, viễn siêu thiên địa.”

Tiểu Thải bay lên, lần nữa hoá thành Phượng Hoàng, cất tiếng phượng minh vang vọng.

Ta là trợ uy cho người a.

Đâu đó nơi Băng Phong phương Bắc một nữ tử tóc trắng nhìn lên bầu trời, xuyên qua tinh không tới chỗ Liệt Hoả Thần Đế:

“Hắn thành công rồi sao?”

Giữa một mảnh Huyết Hải rộng lớn, một trung niên nhân đầu tóc bù xù, đang ngồi xếp bằng bên trên một con tri chu khổng lồ mở mắt:

“Thú vị!”

Trong một ngôi chùa lớn cổ kính, một lão hòa thượng tay cầm chuối, vừa cắn vừa gật gù:

“Hắn rốt cục cũng tới một bước này a. Chuối ngon, chuối ngon.”

Khắp nơi trên đại lục, tràng cảnh tương tự diễn ra không ít…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.