Phi Vân Ký

Chương 16 : Một mầm cây




Bên bờ Lãng Hà, Lạc Vân cứ đi...

Cho tới một ngày, cơ thể của Lạc Vân cũng tan trở nên trong suốt hoàn toàn. Hắn không thể di chuyển nữa.

Hắn giống như một tờ giấy mỏng trôi trên Lãng Hà, chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm một đầu ngón tay tan vỡ, biến thành những bạch sắc quang điểm, dung nhập vào mặt đất.

Cơ thể hắn tan biến dần dần, từ từ, chậm rãi. Không có đau đớn, không có phiền muộn, cứ như vậy hoá thành những bạch sắc quang điểm rơi xuống mặt đất.

Bên bờ Lãng Hà mọc lên một mầm cây. Mầm cây này toàn thân tím nhạt, chỉ mọc đúng hai lá. Lá cây không nhọn, không dài mà tròn, giống như mũi hài của trẻ con.

Lãng Hà dần hư phù, rồi nhạt nhoà trong sương khói, biến mất. Có tiếng nước chảy xiết. Trong nước sông có tiếng người căm phẫn, có tiếng thở dài tiếng nuối. Hoài Hận Giang.

Giữa không gian bao la, vang lên một bài ca. Bài ca này không có ca từ, không nghe ra vui buồn, giọng hát không lớn, nhưng truyền đi rất xa. Sóng nước trên sông cũng dập dờn theo tiếng hát.

Người lái đò cắm cọc ven sông, bước lên bờ, cúi người lấy trên đò một chiếc thùng gỗ đã chuẩn bị sẵn, múc một thùng nước sông, bước đến bên mầm cây.

“Thật là một mầm cây tốt. Mầm cây tốt, cần được tưới nước.”

Nói rồi, múc một gàu nước, nhẹ nhàng tưới lên cây. Hắn lại từ đâu lấy ra một thùng nước khác. Nước sông Hoả Hà. Cứ một gàu nước Hoài Hận Giang, lại tưới một gàu nước Hoả Hà.

“Lần đầu tiên có người như ngươi đến được chỗ này, lại trở nên như vậy. Thú vị. Thú vị.”

“Nhìn ngươi, ta bỗng nhiên nhớ dạ lan hương. Mà thôi, mà thôi, hoa tuy đẹp nhưng ta không chạm vào được.”

Mầm cây mọc lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc đã cao ngang thắt lưng người lái đò, bắt đầu ra một đoá hoa trắng muốt. Hoa có sáu cánh, mỗi cánh hoa đều điểm ba đốm vàng kim, cánh hoa cũng giống như lá, tròn đầy như gò má của tiểu hài nhi.

Sao khi ra hoa, là kết trái. Trái cây tròn xoe cỡ một nắm tay, tản ra ánh sáng dịu dàng màu xanh nhạt.

Ngắm nhìn quả trên cây một chút, người lái đò gật đầu, hái nó xuống. Toàn thân cây phụt một tiếng, tử sắc hoả diễm bùng lên, thiêu đốt thân cành lá thành một đoàn tử sắc thuỷ dịch, nhập vào trái cây, bùng thêm mùi thơm quyến rũ không thể cưỡng lại.

Người lái đò nhìn trái cây trong tay, lập tức đưa lên miệng. Khi răng chạm vào, hắn mới giật mình dừng lại

“Không được, không được, ta còn muốn tăng lương.”

Lại nghiêng đầu nhìn trái cây toả ra quang mang xanh biếc trong tay, hắn thở dài:

“Tiểu tử ngươi sao lại thơm như vậy.”

“Aizz, Minh Vương, ngài và Minh Hậu cãi nhau chán quá nên bày trò vui sao?”

Xoay mặt về hướng Đông, người lái đò vận sức, ném trái cây trong tay đi. Trái cây hoá thành một quang đoàn xanh biếc, biến mất ở phương xa.

“Bây giờ ngươi đã đầy đủ. Sau khi rời khỏi chỗ này, về nhà được hay không là chuyện của ngươi. Ta cũng không giúp được.”

...

Nơi này có một dòng sông. Nước sông như khói, lặng lẽ trôi. Gió lạnh thổi qua, trên mặt sông bốc lên từng đợt sương trắng.

Hai bên bờ sông, một loài hoa nở rộ. Sắc hoa đỏ thắm như huyết lệ. Hoa nở thì lá tàn.

Sông, tên Vong Xuyên. Hoa, tên Bỉ Ngạn.

Một cây cầu đá bắc ngang dòng sông. Một bạch y nam tử đứng đó, tay cầm quạt giấy chắp sau lưng, hông đeo ngọc bội kim long, mắt hướng về phía tây. Hắn đã chờ rất lâu. Ngay khi cảm ứng được điều bất thường, hắn đã đến đây đợi.

Bỗng nhiên hắn hướng mắt lên không trung, lắc đầu cười khổ.

Trên bầu trời xuất hiện một đoàn thanh quang chỉ mình hắn thấy được. Quạt giấy giơ lên nhẹ nhàng điểm một cái, cảm thán một tiếng, xoay người bước đi.

“Aizz, sống có trách nhiệm thật là khó.”

Trên không trung, thanh đoàn trở nên ngưng thực hơn. Một sợi tơ nhỏ nhoi từ đâu xuất hiện quấn lấy thanh đoàn, cả hai loé lên rồi biến mất.

...

Trên Long đảo, Lão Long Vương sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt run rẩy.

Trước mặt hắn, hai dây Long đằng một xanh một vàng quấn vào nhau.

Từng chiếc lá của Kim Long đằng rụng xuống, biến thành quang điểm tán loạn trong trời đất. Thanh Long đằng đã rụng hết lá, đang héo khô với tốc độ trông thấy được.

“Không thể nào … không thể nào … rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” - Lão Long Vương thì thào bất lực

...

Hôm nay, trời đổ tuyết lớn. Lôi vân trên bầu trời gầm rú như sài lang.

Mê Vụ Cổ Lâm có chút âm u. Mặt đất là một mảng trắng đốm đốm xanh. Từ động phủ nhìn ra chỉ có thể thấy một mầm hoả tước hoa đỏ rực ở chân trời phía nam.

Động phủ Sư Vương mùa đông này nhiều người hơn mấy năm trước. Giữa căn phòng lớn là một lò sưởi toả ra ánh sáng ấm áp.

Thiết Hoả Cự Viên đang nằm gác chân chữ ngũ trên một chiếc giường, cầm hết ngọc giản này tới ngọc giản khác, thi thoảng lại lắc đầu.

Tiểu ô quy nằm co ro trong Hỗn Độn Chuyển Linh Trận gần đó, ở mắt trận trận pháp có Ô Lão Quy nhắm mắt dưỡng thần, nhưng huyền xà trên lưng vẫn mở mắt tuỳ thời sẽ bổ sung linh thạch vào. Hắn đã chủ trì Hỗn Độn Chuyển Linh Trận được hai năm, gia tài cũng chỉ còn được một thành, toàn bộ đều tập trung vào trận pháp này.

Tiểu Ô Quy có Lão Quy cùng trận pháp trợ giúp, tuy khí tức bề ngoài vẫn chỉ là nhất cấp, nhưng kích thước đã to bằng hai bàn tay.

Trên quy giáp bây giờ đã có thêm nhiều quy văn mới, nếu nhìn kĩ sẽ thấy quy văn xếp thành âm dương bát quái đồ. Cổ và chân không còn một màu đen tuyền mà xuất hiện vài sọc màu lục.

Giữa một trận pháp lớn, trong trận pháp linh khí tràn ngập, Lạc Vân nằm đó, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng. Gò má có chút ửng hồng, hơi nhô lên. Đôi môi nhỏ khẽ hé như đang cười.

Ở mắt trận, Sư Vương chủ trì trận pháp, khuôn mặt già hơn mấy phần, nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn tiểu thiên thần đang say ngủ.

Thiết Hoả Cự Viên phất tay thu lại đống ngọc giản đã chất thành núi nhỏ, xoa xoa thái dương.

Mấy năm qua, hắn đã đem toàn bộ sách đọc lại mấy lần, lại tạo ra vô số phương pháp mới để triệu hồn, hồi hồn, dưỡng hồn, nhưng không có chút tín hiệu nào.

Tiểu ô quy rèn luyện thần thức đến nỗi đã thuộc toàn bộ sách của hắn, thư pháp lại càng tinh diệu, thần thức cường đại gấp mấy lần man thú bình thường nhưng trận pháp tìm hồn dựa vào khế ước cũng không thể cảm ứng được tiểu Vân.

Trận pháp này hắn bỏ hai năm nghiên cứu ra, tổng hợp mấy trăm trận pháp cao giai, lại có kinh nghiệm của chủ nhân hắn, hắn dám chắc cho dù để tìm chủ nhân của Sư Vương với cường độ thần thức của tiểu ô quy cũng không vấn đề, nhưng trước sau đều không cảm ứng được Lạc Vân.

Dường như hồn của Lạc Vân đã thực sự tan vào thiên địa. Cho dù muốn nuôi sợi tàn hồn mỏng manh kia trở nên lớn mạnh đủ để Lạc Vân tỉnh lại, dùng trận pháp loại tốt nhất của hắn cũng mất gần ngàn năm. Nhưng hắn không thể đợi được.

Cự Viên đứng dậy, cho thêm ít củi vào lò sưởi, xem lại trận pháp một lần, để chúng tự vận hành.

Hai người này đã chủ trì trận pháp liên tục mấy tháng, nếu còn không nghỉ ngơi, chỉ sợ sẽ chết trước Lạc Vân.

“Được rồi, nghỉ ngơi một chút. Ta vừa thôi diễn được một trận pháp mới, ngày mai còn cần hai người trợ giúp.”

Ô Lão Quy nghe vậy, nhắm mắt ngủ luôn tại chỗ. Nhờ có Lạc Vân, hắn mới thành công từ Quy hoá Vũ, tuy hắn tính cách có hơi vô sỉ một chút, nhưng mang ơn thì phải báo.

Huống chi tiểu ô quy còn là huyết mạch của hắn, coi như chuyện này hắn có lợi lớn nhất. Nhưng mà liên tục chủ trì trận pháp, đem thân thể thành lò luyện hỗn độn linh khí cũng rất áp lực, vậy nên khi vừa buông xuống hắn đã ngủ say.

Sư Vương ngồi bên cạnh Lạc Vân hồi lâu, đưa tay xoa nhẹ đôi gò má phúng phính kia, thủ thỉ:

“Lạc Vân, ngày mai là sinh thần tám tuổi của con. Con hứa với ta, nhất định trước tám tuổi sẽ kéo được Ngự Lôi Cung. Ta tin con.”

Rồi hắn cũng nằm xuống bên cạnh, hiện ra chân thân là một kim mao lôi sư, bờm sư tử mềm mịn bao trùm Lạc Vân, giữ ấm cho nó.

Ba linh thú cự đầu đều ngủ cả rồi. Khu rừng chìm vào mùa đông tịch liêu. Vạn vật ngủ say trong thầm lặng.

Tiểu ô quy đang ngủ bỗng dưng mở mắt, hé nửa đầu ra khỏi mai. Hình như nó thấy được một đoàn thanh quang từ đâu xuất hiện, rơi vào trên giường Lạc Vân.

Tiểu ô quy chớp chớp mắt, không còn thấy thanh đoàn nữa, trong cơ thể lại sinh ra cảm giác dễ chịu mà nó chưa bao giờ gặp được mấy năm qua. Nó quyết định đó chỉ là ảo giác, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Ngoại trừ tiểu ô quy, không có thể cảm nhận được.

Trên giường, gần đỉnh đầu Lạc Vân, một mầm cây mọc lên, sau đó bắt đầu hấp thu linh khí mà lớn. Lá cây tròn như mũi hài của trẻ con. Cả thân và lá đều là một màu xanh biếc. Sau cùng, cây ra hoa.

Một đoá hoa sáu cánh màu trắng muốt, bên trên mỗi cánh hoa có ba điểm kim sắc, ba điểm tử sắc. Sau cùng, nhị rụng, hoa kết thành một tử kim quả.

Tử kim quả này không mùi, không có quang mang, phảng phất như một trái cây bình thường. Tử kim quả rơi xuống mi tâm Lạc Vân, toàn bộ thân cây biến thành tử sắc hoả diễm rồi cũng theo tử kim quả vào mi tâm.

Linh thạch trong động phủ lần lượt hoá thành tro bụi. Toàn bộ quá trình này, trong Mê Vụ Cổ Lâm không ai có thể cảm nhận được.

Ngoài kia, một tia vàng óng từ phương đông rọi lên mặt tuyết. Đêm đang dần chuyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.