Phi Vân Ký

Chương 10 : Sông này, chảy về đâu?




Theo màn đêm ngày càng đậm đặc, sương mù từ mặt đất bốc lên. Một vài tức sau, sương mù dần tan đi, có tiếng nước chảy xiết.

Rừng đào mất hút, hiện ra trước mắt là một dòng sông nước đen, không thấy được bờ bên kia.

Lạc Vân hai tay run rẩy, đứng bên bờ sông.

Nơi này không có sự sống. Chỉ có những thứ còn dang dở, làm cho người ta bất giác cảm thấy tiếc thương cho cuộc đời ngắn ngủi, phù phiếm. Một đoá hồng tàn lụi. Một lá thư tình mới xong một nửa. Một chiếc khăn thêu giữa chừng. Một cái bánh thọ ai đó cắn một góc. Một xấp ngân phiếu nửa cháy thành tro. Còn có cả xác một hài nhi khoảng chừng hai tuổi.

Gió lạnh từ đâu cuốn đến. Một bài hát trầm trầm, không nghe rõ được giai điệu cất lên giữa không gian. Một chiếc đò ngang từ bờ bên kia đi qua.

Người chèo đò đang hát, chiếc mũ trùm đầu cùng bộ hắc bào phất phất trong gió. Khuôn mặt hắn có chút trắng bệch, cơ thể lại gầy khô, trông thật là thảm hại.

Lạc Vân nhìn người chèo đò, nắm tay siết chặt, trong lòng cực kì sợ hãi, tiếng nói cũng có chút ngập ngừng nhưng vẫn trấn định.

Người chèo đò cắm sào ở bờ sông, cúi người xuống thấp, nói với Lạc Vân:

“Tiểu đệ đệ, đừng sợ, đò của ta, ngươi không thể đi.”

“Đại thúc, qua sông này, là đi tới đâu?”

“Một cánh cổng, có một chú chó con thích chơi đùa.”

Sau khi nghe giọng nói ôn tồn, tựa như tạm thời không có nguy hiểm, cũng đoán được tình trạng của mình, Lạc Vân trấn định hơn. Suy nghĩ một lát, Lạc Vân hỏi tiếp:

“Sông này, tên là gì?”

“Hoài Hận.”

“Sông này, chảy về đâu?”

“Nếu ngươi bơi theo sông, sẽ về nguồn. Nếu ngươi đi dọc bờ sông, tức là đi tiếp.”

“Đại thúc, ngươi nói một chút đi a. Đừng kiệm lời như vậy. Ta muốn về nhà.”

“Có người lúc nào cũng đến được đây, ta quen mặt họ. Có người không giờ đặt chân đến đây được. Người đến đây, vứt bỏ nuối tiếc ở trên bờ, để lại oán hận trong nước sông, bước lên đò của ta.”

“Nhưng đại thúc không cho ta qua đò. Nhà ta có tiền mà.”

“Ngươi không thể qua đò, vì ngươi không thuộc về chỗ này.”

“Nơi này, có bao nhiêu dòng sông?”

“Năm con sông.”

“Tại sao ta thấy được đào lâm?”

“Bởi vì đào lâm đối với ngươi là đẹp nhất, cũng là phát tích.”

“Vậy sao... Ta muốn hỏi một câu, ta… đã chết chưa?”

“Như vậy còn tuỳ ngươi lựa chọn thế nào”

“Minh Vương để ta đi sao?”

“Ngài ấy nói với ta ngươi rất thú vị.”

Lạc Vân nhớ tới một chuyện, ôm quyền cảm ơn, rồi cởi giày để lại, bước từng bước xuống sông.

“Nếu ta có chuyện gì, đại thúc ngươi kéo ta lên a”

“Được, nhưng ta không làm miễn phí.”

“Mạng là quan trọng nhất, đại thúc yên tâm, linh thạch hay pháp bảo, sau này ta đều có thể.”

Nước sông lạnh thấu xương, xuyên vào từng tấc da thịt của Lạc Vân lại trở nên nóng như liệt hoả.

Bên tai hắn nghe thấy tiếng gào rít thống hận, tiếc khóc nức nở tiếc nuối, tiếng người nguyền rủa, tiếng người cao giọng thề thốt.

Nước ngập tới vai. Từng giọt từng giọt huyết dịch trong cơ thể sôi lên, mồ hôi cùng máu tuôn ra. Đau đớn. Đau đớn cực hạn. Như có muôn vạn lưỡi dao liên tục xuyên qua cơ thể.

Nước ngập tới đầu. Toàn bộ cơ thể giống như cục bột bị cho vào cối giã một lần, đổ thêm nước vào, đắp nặn lại, sau đó tiếp tục giã.

Người chèo đò từ từ chống đò dọc theo Lạc Vân, lắc đầu cảm thán:

“Người được qua đò cũng không có như ngươi. Thật đúng là thú vị, bất quá ngươi tắm một lần, còn chưa đủ.”

Lần ngâm mình đó, Lạc Vân phải chịu không biết bao lâu, đến khi tỉnh lại, hắn một lần nữa nằm ở trong đào lâm, cách tiểu đình khoảng 50 trượng, đào hoa phủ kín trên thân hắn.

Toàn thân vẫn đau nhức, như có vạn mũi tên cùng cắm trên thân, không cách nào gượng dậy được, tuy nhiên lại có một chút cảm giác mới lạ không rõ. Dường như, hắn đầy đủ hơn một chút.

Ở trong tiểu đình, cha mẹ của hắn đã tỉnh lại sau cơn say, cười thoải mái, rửa mặt, cùng nhau ăn sáng, đàm đạo. Sau đó, họ lại tiếp tục tỉ thí.

Nhưng hôm nay Lạc Vân không thể xem họ tỉ thí, cũng không thể ra gặp họ, chỉ có thể nằm dưới lớp lớp hoa đào. Mắt hắn không thể mở. Tai hắn không thể nghe. Mũi hắn không thể ngửi. Hắn cũng không có sức mở miệng nói chuyện. Chỉ là, da còn cảm giác.

Hoa đào một cánh lại một cánh phủ lên, lớp này che lớp khác, giống như hắn bị người ta quên lãng.

Màn đêm lại buông xuống lần nữa. Một dòng sông lại hiện ra. Nước sông vẫn là màu đen, nhưng nước sông lặng ngắt, hơi nước như thể chất chứa bao nhiêu khổ sở, bất hạnh mà không thể bật ra thành lời.

Lạc Vân không nghe, không thấy, không ngửi được, cố gượng hết sức vốc một ít nước sông cho vào miệng, trầm mặc, nhắm chặt mắt nằm bên bờ sông chờ trời sáng. Một hòn đá theo chân hắn khẽ động, rơi xuống dòng sông, mất hút, không một gợn sóng. Nước sông cùng cảm giác của hắn đắng chát như nhau.

“Không phải là Hoài Hận Giang nữa sao? Chẳng lẽ là Minh Vương?”

Ngày thứ ba, hắn biết cha mẹ hắn cầm tiêu hoà tấu, làm cho từng cánh hoa đào tung bay phấp phới. Hắn không thể nghe, chỉ có thể cảm nhận sóng âm nhè nhẹ trên da, cảm nhận nhịp hoa đào rơi xuống.

Dưới lớp hoa đào, không ai để ý, không ai hỏi thăm, hắn vẫn nằm đó, có đôi lúc muốn mở miệng hỏi vì sao.

Tối đó, con sông nước đen lại bật ra từng tiếng than khóc xé lòng, từng tiếng nấc nghẹn, tiếng cười điên dại rồi hoá thành khóc. Tiếng khóc như đồng nhịp cùng quả tim trong lồng ngực.

Lạc Vân cũng vốc một ít nước sông cho vào miệng, lặng im cảm nhận. Hắn cắn chặt môi, nhưng miệng vẫn mếu, nước mắt cứ chảy ra từng dòng.

Cha Sư Vương nói nam tử không được khóc. Nhưng hắn chỉ mới có sáu tuổi. Trẻ con có quyền được khóc, người lớn rồi, đời không cho họ được khóc. Còn nước sông, có chút mặn, giống như nước mắt. Lệ chảy ra rồi, cơ thể hắn nhẹ hơn một ít, tai có thể nghe chút âm thanh, mắt có thể mở ra một khe hẹp.

Lần này, hắn chắc chắn có người đứng sau lưng thao túng mọi chuyện.

Ngày thứ tư, hắn nghe cha mẹ hắn cùng nhau trao đổi về việc tu luyện.

Cha hắn tu hoả đạo, lấy Lộng Diễm Quyết làm cơ sở, từ đó sáng tạo ra con đường riêng. Dĩ hoả vi mặc, mọi thứ trong thiên địa, nếu đủ tu vi đều có thể tạo ra. Cha hắn giỏi luyện khí, chế đan, tinh thông trận pháp, coi như không gì không biết.

Mẹ hắn tu một công pháp gọi là Giáng Long Cửu Biến, dùng Long huyết tu thành Long châu.

Long châu có thể điều khiển lực lượng trong thiên địa, hết sức thần kì. Giáng Long Cửu Biến, ba thức thì gộp thành một cảnh: Phong Khởi, Lôi Đình, Vũ Lạc - Liệt Địa, Phúc Hải, Phiên Thiên - Trích Tinh, Lạc Nguyệt, Trùng Dương. Sau khi tu hành đại thành có thể ngôn xuất pháp tuỳ, nắm trong thay thương khung.

Lạc Vân cố gắng nhẩm thuộc mấy câu khẩu quyết tối nghĩa. Đây coi như hắn được gián tiếp truyền thừa đi. Dù sao là con họ, hắn cũng không tính là học lén.

Đêm đó, thứ Lạc Vân chờ thuỷ chung đã tới. Dòng sông lửa. Nước trong sông, không, phải nói là lửa, làm người ta sống không bằng chết, nhưng lại chữa trị mọi vết thương.

Lạc Vân từng nhích từng nhích bò tới, ngâm mình xuống sông, chịu đứng hết thảy đau đớn vạn hoả thiêu đốt, từng ngụm từng ngụm nước sông uống vào.

Cắn răng ở giữa dòng sông, Lạc Vân cuối cùng cũng chờ được lúc mình trở lại đào lâm. Toàn thân mọi vết thương đã lành, cơ thể sảng khoái, giống như có phần khiếm khuyết nào đó của vừa mới hoàn thành tu bổ.

Lạc Vân hôm đó cố ý núp dưới chân tiểu đình, nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện.

“Hôm nay là ngày thứ năm, ngày mai ta phải đi. Sau này có thể không trốn ra được nữa.”

“Không sao, chờ ta nhập Thần cảnh, sẽ đến Long đảo thăm ngươi.”

“Trừ khi ngươi thành nam sủng của ta, hoặc là ta có thể trở thành Long Vương nếu không nhân loại như ngươi cả đời đừng mơ bước chân lên Long đảo.”

“Được, ta sẽ chờ lúc ngươi thành Long Vương, lại đánh với ta một trận.”

“Nào có dễ như vậy. Nhưng ta muốn nhờ ngươi làm một chuyện.”

“Chuyện gì? Nếu làm được, ta sẽ hết sức giúp ngươi.”

“Đây là hai hạt giống thanh long đằng, coi như làm thù lao cho ngươi. Cả tộc hiện giờ chỉ có được từng này. Còn hạt giống Thanh Long đằng này, có bản mệnh tinh huyết của ta. Long đằng của Long tộc mỗi tộc nhân chỉ có thể trồng ba gốc, mỗi gốc sau khi đạt ba nghìn năm tuổi thì có thể thay chủ nhân chết một mạng. Ta muốn ngươi đem nó trồng ở nơi an toàn. Long đảo tuy an toàn nhưng cũng có quá nhiều tai mắt.”

“Ngươi giao mạng mình cho ta? Ta thực cảm động nha. Yên tâm, ta sẽ hảo hảo chăm sóc, có khi Thanh Long đằng hoá long rồi, ta sẽ coi nó như con của chúng ta hảo hảo thương yêu”

“Vô sỉ.”

“Long tộc dạy ngươi lễ nghĩa thấm vào máu rồi. Làm người phải thoải mái một chút a. Được rồi, nể tình Thanh Long đằng, hồ lô đan này cho ngươi. Đừng hỏi, đan này ta ngẫu nhiên chế thành, cả ta cũng không biết tác dụng gì, bất quá không có độc. Khi nào ngươi sắp chết, lấy thân thử thuốc giúp ta. Haha!”

Nói rồi, hắn phất tay rút ra cây bút nọ, chân đạp ba bước đã đi ra tới giữa rừng đào.

“Đến, đánh một trận cuối cùng thống khoái. Ngàn năm sau, chúng ta lại gặp”

“Được!”

Liền đó, quạt giấy chỉ thẳng lên trời, hô liền mấy thức “Phong khởi! Lôi Đình! Vũ lạc!”

Liễu Phi cười ha ha sảng khoái, bút tung hoành giữa thiên địa, vẽ nên hư ảnh một đoàn quân hoả giáp cưỡi phi mã, xông thẳng lên mây cao.

Từng đợt sóng trùng kích mạnh mẽ làm cho rừng đào xơ xác, hoa đào cuộn thành từng đoàn trong cuồng phong gào thét.

Một tiếng thú rống kinh thiên, Thanh Xà quấn trên lưng biến thành cự mãng dài hơn trăm trượng, trên đầu nhú lên hai cái sừng nhỏ như sừng hươu, phun ra một đạo lục sắc quang trụ thẳng vào Liễu Phi.

Đáp lại đó là một tiếng điểu minh thánh thót. Tiểu Hoả Tước bay vụt lên cao, trở thành một đầu Hoả Điểu ngạo thị thiên địa, cánh mở rộng trăm trượng đem lục sắc quang trụ chặn lại, cùng Thanh Xà triền đấu.

Liễu Phi thấy vậy cũng quyết tâm ra hết sức, cánh tay bùng lên tử sắc hoả diễm, đánh một quyền lên mặt đất, lại há miệng phun ra một lục sắc hoả cầu.

Mặt đất nhanh chóng cháy khô, bên dưới ẩn ẩn từng đạo xích mang như dung nham. Lục sắc hoả cầu lấy tốc độ chớp động mà bay thẳng về thiếu nữ Lạc Vân.

Hoả cầu tuy nhỏ, nhưng bên trong chứa lực lượng có thể đánh nát đại địa, phá toái không gian.

Thiếu nữ Lạc Vân mở quạt ra, một quạt đại địa, một quạt trước mặt, một quạt thiên không, hô liền sáu tiếng: “ Liệt địa! Phúc Hải! Phiên Thiên!”.

Theo tiếng rồng gầm vang vọng, mặt đất nứt toát ra, dung nham ẩn bên dưới trào lên.

Hai hư ảnh kim long hiện ra trên bầu trời, long vĩ chọc trời khuấy đất làm thiên địa hôn ám. Mặt đất như bị đảo ngược, lôi vân trên trời sà xuống, dung nham dưới đất chảy ngược lên. Cả máu trong người cũng như chảy ngược.

Lại một tiếng long ngâm, trời đất quay cuồng, toàn bộ lôi vân, dung nham đều hướng Liễu Phi bay tới, lục sắc hoả cầu cũng bị đổi hướng.

Liễu Phi phất tay thu hồi dung nham cùng hoả cầu, cũng không để ý đến lôi vân, áo bào bay phần phật, trong tiếng cười vang vọng trong gió:

“Hay cho một chiêu Phiên Thiên Phúc Hải! Nếu ngươi đỡ được chiêu này, ta nhận thua”

Tức thì, hắn vung bút lên, cắt chót lưỡi lấy ra chút tinh huyết, bắt đầu hoạ ra ba cái thất sắc hoả liên.

Thiếu nữ Lạc Vân con ngươi kịch liệt co rút, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, miệng hô “Trùng Dương”, toàn thân kim quang đại phóng, bên trong quạt giấy bay ra chín con kim long, mỗi con kim long đội một long châu màu sắc khác nhau.

Khi thất sắc hoả liên hoàn chỉnh thì nổ tung. Thiên địa hôn ám, hoả hải thao thiên, mây trên trời cũng nhuốm thành bảy màu.

Long châu trên đầu chính con kim long bộc phát trận trận kim mang, lập tức lấy thiếu nữ Lạc Vân làm chủ, cửu long vờn quanh tạo thành trận pháp, giống như chín vầng mặt trời nhỏ vờn quanh một mặt trời lớn, hoả diễm bị ngăn cách ở ngoài, long khẩu lại điên cuồng cắn nuốt thất sắc hoả.

Khoảng một giờ sau, khi rừng đào cháy trụi hơn nửa, hoả hải mới chịu tắt, xung quanh chỉ còn hư ảnh cực kì mờ nhạt của một con kim long. Cả hai đều có chút chật vật, tuy nhiên không ai bị thương.

“Lạc Vân, ngươi lại thắng nửa chiêu a. Nếu ngươi phóng thích cửu long châu sớm, ta đã thua.”

“Chẳng qua ta ỷ vào chí bảo của gia tộc, không có gì đáng nói.”

“Giáng Long Cửu Biến khó tu như vậy, ngươi đều hình thành đủ cửu biến chi long, còn sơ tụ được long châu. Diệt Thiên Chỉ Phiến của ngươi tuy lợi hại, nhưng cốt yếu vẫn là do ngươi. Lần này, ta chịu thua khâm phục khẩu phục.”

Nữ tử phất tay. Trên bàn hiện ra một bầu rượu nhỏ cùng mấy món ăn.

“Được, đến, lần này ta mời. Cho ngươi nếm thử Kim Long nhưỡng. Rượu này đích thân phụ thân ta ủ, ngay cả tiểu thúc cũng không được uống quá ba chén.”

“Tốt, rượu của nhạc phụ, nhất định phải uống, ha ha. Đúng rồi, đưa ta mượn Chỉ Phiến một chút, để lại chút kỉ niệm a.”

Nói rồi hắn cầm bút, tỉ mỉ cẩn thận vẽ lên đó một bức tranh.

“Ngươi vẽ gì thế?”

“Khụ, ngươi xem, Kim Long này là cha ngươi. Đây là ngươi, đây là ta, đây là Tiểu Thải, đây là A Thanh. Ngươi xem, nếu ngươi để góc độ như thế này, chính là chúng ta đang tỉ thí long trời lở đất, cha ngươi gật đầu tán thưởng, nếu ngươi đổi góc độ một chút, khụ, ngươi tự nhìn xem a.”

“Ngươi tôn trọng ta một chút! Mau xoá! Nếu không ta và ngươi tuyệt giao!”

“Được được, ngươi cứ nghiêm túc như thế. Ta vẽ ngươi mặc giá y đẹp quá còn gì. Cái này dân gian gọi là…”

Lạc Vân đứng ở sau tiểu đình, bước chân có chút cứng mà vòng qua đình nhỏ, bước về phía họ. Họ không ngoái đầu nhìn hắn.

Hắn cúi đầu gọi nhỏ một tiếng ‘mẹ’.

Họ không ngoái đầu nhìn hắn.

Hắn run run giơ bàn tay nhỏ.

Bàn tay hắn xuyên qua bọn họ, chỉ tóm được một nắm hư vô. Thân ảnh hai người hoá thành bụi lấp lánh, tán loạn trong nắng chiều.

Lạc Vân ngồi thu ru bốn chân, ủ rũ dựa vào cột đình. Mỗi ngày trôi qua, hắn lại cảm giác mãnh liệt muốn thân cận đối với hai người này.

Tuy nhiên, từng ngày qua đi, nghi ngờ trong lòng hắn ngày càng tăng. Ngay lúc tay hắn xuyên qua người họ, cận kề ngay bên cạnh họ, trong lòng hắn tự dưng nảy sinh cảm giác nghi ngờ mãnh liệt. Có thể, hắn đã nghĩ sai.

Lạc Vân cúi đầu nhìn hai bàn tay. Bàn tay nhỏ, trên tay còn có vết đỏ nhạt do kéo cung, bây giờ đã trở nên bán trong suốt. Cả cơ thể hắn đều chậm rãi trở nên bán trong suốt.

“Minh Vương, ngài để cho ta thấy, rốt cuộc là muốn làm gì? Rốt cuộc họ là ai? Với ta có quan hệ gì?”

Lạc Vân ngồi đó, trầm tư như một ông lão. Hay là, hắn đã đòi hỏi quá nhiều, mơ tưởng quá cao?

Xung quanh hắn, đào lâm tan biến như một giấc mộng. Nếu tất cả chỉ là mơ, vì sao không cho hắn nói một câu, không để hắn được người nhìn một lần?

Có tiếng nước chảy. Hắn ngẩng đầu nhìn.

Thì ra, hắn vẫn luôn ở bên các dòng sông.

Thì ra, trong lòng hắn lâu nay, ở góc nào đó sâu kín, vẫn tự hỏi, cha mẹ ta là ai.

Lần này, Lạc Vân biết sông này gọi là Lãng Hà. Uống nước của nó, giống như Mạnh Bà Thang, như Vong Xuyên Hà Thuỷ, sẽ quên hết mọi chuyện.

Lạc Vân nhìn con sông, phân vân rất lâu. Nước sông rỉ rả, nhẹ nhàng lướt đi, như người nhón chân sợ trượt, từng con sóng nhỏ nhẻ thì thào “Ta là ai? Nhà ta ở đâu?”

Nếu uống một ít, có lẽ chuyện mấy ngày qua đều quên sạch, hắn lại trở về làm tiểu Lạc Vân. Nếu không uống, vĩnh viễn hắn không còn là tiểu Lạc Vân nữa.

Có đôi khi, biết quá nhiều làm cho người ta già hơn. Tiểu Lạc Vân từ nhỏ đọc sách, trên vai gánh mấy trăm đầu thư tịch, suy nghĩ làm việc đều trưởng thành trước tuổi. Chút ngây thơ, buồn bã, vui giận chỉ lộ ra khi hắn yếu đuối nhất, hoặc là an toàn nhất.

Cuối cùng, Lạc Vân chọn đi dọc theo dòng sông.

Cơ thể hắn cứ dần trong suốt, giống như tan đi vào thiên địa. Có lẽ một ngày, hắn cũng giống như đào lâm thơ mộng kia, tan biến không còn gì nữa.

Lúc bốn tuổi, hắn từng đọc một cuốn truyện dành cho trẻ con. Có tộc người ở phương tây xa xôi, tin rằng Vong Xuyên Hà cùng địa phủ không có thật. Chỗ dành cho linh hồn người chết, là một vùng đất, được vây quanh bởi năm con sông. Năm con sông, cuối cùng tụ về trái tim của thế giới.

Nếu đi ngược theo năm dòng sông, sẽ đến được những miền đất khác nhau. Nếu không lên đò qua được sông, linh hồn sẽ vĩnh viễn kẹt ở đó, lang thang vô định, cho tới khi một vị thần rủ lòng thương xót, đưa họ qua sông bằng đôi giày có cánh.

Năm con sông, có một dòng sông tên Hoài Hận. Đó là dòng sông thiêng nhất, biết tất cả sự thật, thường được dùng để chứng lời thề.

Tộc người đó cũng có truyền thuyết nói rằng nếu tắm nước của dòng sông sẽ trở thành đau thương bất nhập, bệnh tật bất xâm. Nhưng hận thù ở đó có thể hoà tan, thiêu cháy mọi thứ.

Trên con đường dài dằn dặt, chỉ có tiếng nước chảy như sương khói lướt đi, tiếng người thì thào “Ta là ai? Ta từ đâu tới?”.

Còn có một đứa bé sáu tuổi, cứ đi vài ngày lại nhìn dòng sông, cúi người xuống, vươn tay định lấy một vốc nước, nhưng rồi lại lắc đầu, tiếp tục bước đi.

Nhưng thuỷ chung, đứa bé không bao giờ khóc.

Đứa bé cứ đi, đi mãi, đi mãi…

Nhà ở phương nào?

Ta còn đi tới khi nào?

Ta còn có thể đi tới khi nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.