Phiên ngoại 2: Viên mãn.An Thanh tương đối thích thế giới hai người, cô không chịu nổi buổi tối đang cùng Lương Hiểu dính lấy nhau, Lương Khê lại đột nhiên khóc lên, sau đó tâm tư Lương Hiểu đều tập trung lên Lương Khê. Sau khi Lương Khê ra đời. Sự chú ý của Lương Hiểu ít nhiều chuyển từ trên người An Thanh sang Lương Khê, An Thanh đối với chuyện này có chút ghen tuông.
Buổi tối để Lương Khê cho cha mẹ vậy, Lương Hiểu dù không nỡ nhưng cô biết An Thanh không thích thế giới hai người bị quấy rầy, dễ ghen, cô chỉ có thể mang Lương Khê để ở bên cha mẹ, cha mẹ vô cùng vui vẻ tiếp nhận. Vốn hai ông bà định mua căn nhà đối diện nhưng An Thanh cảm thấy như vậy chẳng khác gì ở chung, đặc biệt dưới tình huống hai bên đều có chìa khóa, nên vẫn mua căn dưới lầu thì tốt hơn.
Buối tối tan làm xuống lầu cùng nhau ăn cơm, chơi đùa với đứa nhỏ, buổi tối chờ đứa nhỏ ngủ, về lầu trên qua thế giới hai người, cha mẹ Lương, Lương Hiểu, thậm chí An Thanh cũng cảm thấy hài lòng với cuộc sống như vậy.
"Mẹ, An Thanh định mang con cùng Lương Khê về nhà chị ấy ăn tết." Lương Hiểu nói với mẹ Lương, từ lúc cùng An Thanh chung một chỗ, mỗi năm chị ấy về đó hai lần, hơn nữa mỗi lần đều một mình đi, ngây ngô ở hai ba ngày thì trở về, đây là An Thanh lần đầu chủ động nói mang cô về nhà chị ấy, Lương Hiểu đột nhiên có cảm giác " con dâu xấu gặp cha mẹ chồng ".
"Vậy cũng tốt, An Thanh nguyện ý mang con cùng Lương Khê về nhà gặp người lớn, tóm lại là chuyện tốt, cha mẹ dù sao cũng là cha mẹ."
Chuyện nhà An Thanh, mẹ Lương cũng nghe Lương Hiểu nói sơ qua.
"Như vậy đi, con đăng ký cho mẹ với cha vào đoàn du lịch, đi chơi mấy ngày, trông nom Lương Khê lâu như vậy, hai người đều cực khổ, xem như thả lỏng một chút." Lương Hiểu nói với mẹ Lương.
"Không đi, mẹ với cha con đều muốn ngốc ở nhà, đến lúc đó mỗi ngày con phải gửi video của Lương Khê cho mẹ, con bé là tâm can bảo bối của chúng ta..." Mẹ Lương vừa nghĩ đến mấy ngày không gặp được Lương Khê, có chút không nỡ.
"Mẹ, con cảm giác mẹ lúc trước cũng không có thương con như vậy." Lương Hiểu làm nũng nói.
"Con ghen với con gái cái gì a!" Mẹ Lương đưa ngón tay chọt trán Lương Hiểu một cái, cách một thế hệ thì không phải ruột thịt à.
"An Thanh cũng ghen với con gái chị ấy, con cũng rất bình thường a." Lúc Lương Hiểu nói những lời này, nào than phiền đâu, rõ ràng là ngọt ngào giữa vợ chồng.
"Con đi sang một bên. Nhiều ngày không thể gặp được bảo bối nhỏ của bà, nhớ muốn chết..." Vừa nói mẹ Lương không nhịn được gạt Lương Hiểu ra, sau đó mặt đầy ôn hòa thân thiện chơi đùa cùng Lương Khê, Lương Khê bị trêu chọc cười khanh khách.
Xem đi xem đi, ở nhà cô thật không có địa vị, Lương Hiểu lắc đầu cười.
"An Thanh, em có chút khẩn trương." Trên máy bay trở về An gia, Lương Hiểu đem tâm trạng khẩn trương nói cho An Thanh.
"Không cần khẩn trương, mọi chuyện đều có chị ở đây." An Thanh nắm tay Lương Hiểu, chẳng qua cô chỉ mang vợ về nhà cho cha mẹ nhìn một chút, dù cha cô có phản ứng thế nào cũng không có liên quan đến hai cô, chỉ ngây ngô ở hai ba ngày, sẽ không ở lâu.
Lúc An Thanh ra khỏi nhà, An Thái cũng đã quyết tâm xem như đuổi An Thanh đi, ông cho rằng sau cùng An Thanh cũng sẽ cúi đầu với ông, không nghĩ đến An Thanh thà sáng lập công ty nhỏ cũng không nguyện ý cúi đầu quay lại, xem ra không còn muốn cổ phần công ty.
Dĩ nhiên ban đầu An Thái lập di chúc là vội vàng không biết làm sao, bởi vì biết thân thể xảy ra vấn đề, sợ không có thời gian bồi dưỡng An Tuấn, mới không thể không điều An Thanh về tổng công ty mà lập di chúc như vậy. Sau đó phẫu thuật thành công, An Thái cảm thấy ông có nhiều thời gian hơn, có thời gian tiếp tục đào tạo An Tuấn.
Nếu như An Thanh có thể theo ý nguyện của ông mà làm, là tốt nhất, không được thì An Thanh cũng không phải là người duy nhất chọn làm người thừa kế, quan niệm thâm căn cố đế, ông cảm thấy con trai mới có thể làm chủ toàn cục, cho nên việc lựa chọn người thừa kế, An Thái vẫn do dự không quyết.
An Tuấn vào công ty cũng đã hơn năm năm, tuy biểu hiện cũng xem như hài lòng, nhưng năng lực cùng quyết đoán đều không bằng An Thanh, mà sức khỏe của ông ngày càng kém đi, An Thái không thể không nhanh chóng chọn lựa giữa con trai - con gái làm người thừa kế. An Tuấn giữ sản nghiệp hẳn không có vấn đề gì lớn, nhưng muốn An Thị phát triển tốt hơn nữa, phải là An Thanh. Ông hy vọng An Thanh quay lại thái độ mềm mỏng hơn, nhưng ông rõ ràng, cũng đã bốn năm, nếu về An Thanh đã sớm trở về.
Khi An Thanh mang Lương Hiểu cùng Lương Khê trở về, sắc mặt An Thái không phải rất tốt, bởi ông biết, An Thanh mang phụ nữ trở lại, cũng đồng nghĩa với việc An Thanh quyết tâm cùng phụ nữ chung một chỗ.
"Con mang phụ nữ về nhà làm gì, biết rõ cha nhất định không chấp nhận con cùng phụ nữ dây dưa không rõ." An Thái rét lạnh nói.
"Trừ bỏ giới tính, con cùng Lương Hiểu không khác gì vợ chồng, mà đứa bé trong lòng Lương Hiểu, cũng là con gái của chúng con, con mang về là tôn trọng cha mẹ, cha không chấp nhận là chuyện của cha, con cũng không ép cha tiếp nhận, dù sao con chỉ ở hai ngày rồi đi, sẽ không chướng mắt cha." An Thanh sớm dự liệu được thái độ của An Thái.
"Có thể cho dì ôm đứa nhỏ một chút không?" Mẹ An ao ước hỏi Lương Hiểu, lúc trước ở trong điện thoại có nghe An Thanh nói qua, vẫn luôn muốn nhìn thấy, lần này bảo An Thanh mang Lương Hiểu cùng Lương Khê trở về, cũng là do mẹ An đề nghị mãi mới được, Lương Hiểu còn chưa đến đã vô cùng chờ mong.
"Dĩ nhiên có thể." Lương Hiểu đem con đưa cho mẹ An ôm, mẹ An ôm đứa trẻ có chút kích động.
"Dáng vẻ thật giống An Thanh lúc nhỏ, ông nhìn xem, có phải không?" Mẹ An ôm con hướng về phía An Thái.
An Thái giả vờ như không thèm để ý, nhưng vẫn liếc trộm Lương Khê một cái, nhìn đứa nhỏ bi bô vô cùng khả ái, quả thật rất giống An Thanh lúc nhỏ, đột nhiên cũng rất muốn ôm một cái xem, nhưng thế thì không khỏi bị mất mặt, liền thôi.
"An Thanh, con cùng cha đến thư phòng, cha có chuyện muốn nói với con." An Thái thái độ cường ngạnh nói với An Thanh.
"Lương Hiểu, em cùng mẹ nói chuyện một lát, chị đi một chút rồi trở lại." An Thanh nói với Lương Hiểu xong, rồi theo An Thái đi thư phòng.
"Nghe An Thanh nói đây là dùng trứng của con bé, do con mang thai mười tháng sinh ra, thật sự cực khổ cho con." Mẹ An thật lòng nói với Lương Hiểu, một người phụ nữ mang thai mười tháng sinh con có bao nhiêu chuyện cực khổ, mà Lương Hiểu còn lựa chọn sinh con cho An Thanh, vừa có thể để An Thanh làm mẹ, vừa không phải chịu đau đớn lúc sinh con, chuyện này dù là đàn ông cũng không thể làm được, có lẽ An Thanh lựa chọn là đúng, mẹ An thầm nghĩ.
"Không cực khổ, con bé cũng là con của con." Lương Hiểu cười nói, đây là lần đầu tiên gặp mẹ An Thanh, bà vô cùng ôn hòa.
"Con là cô gái tốt, gần gũi với con bé, liền biết tính con bé không tốt, con sống chung với con bé phải cực khổ rất nhiều." Mẹ An biết cá tính của con gái, cho nên Lương Hiểu hẳn là một cô gái rất bao dung.
"An Thanh rất tốt, thật ạ." Lương Hiểu cười nói, nói đến An Thanh, trong lòng cô đều ngọt ngào, An Thanh là người có thể làm bạn cả đời.
Mẹ An thấy Lương Hiểu lúc nhắc đến An Thanh khóe miệng hơi cong lên, trong lòng bà có chút vui vẻ yên tâm, bởi vì bà có thể cảm giác được, Lương Hiểu thật sự rất yêu con gái bà, chỉ có chân chính yêu, thì người kia dù có bao nhiêu khuyết điểm, cũng thấy tốt.
"Cổ phần công ty, cho con năm mươi mốt phần trăm, An Tuấn bốn mươi chín, tháng sau con đi làm lại." An Thái vào thẳng chủ đề nói với An Thanh.
An Thanh kinh ngạc nhìn An Thái, lão cha là muốn đổi ý sao, đáng tiếc tâm tư của cô không còn ở nơi này, cô có công ty cô tự sáng lập, trên đà phát triển rất tốt, hơn nữa đây mới thực sự là thứ thuộc về cô, có trăm phần trăm quyền khống chế, cho nên cổ phần công ty lão cha, cô đã sớm không còn nhớ nhung.
"Cha cho An Tuấn đi, con không thèm để ý, con không muốn trở lại." An Thanh cự tuyệt rất kiên quyết.
"Con bảy mươi, đây là ranh giới cuối cùng của cha, con không cần trả lời gấp, có thể suy nghĩ một chút, dù sao con cũng đã bỏ ra mười năm tinh lực vì công ty, chẳng lẽ con thật sự không thèm để ý nữa." An Thái không thể không lui bước, bởi vì thân thể ông quả thật ngày một kém, cần người thích hợp để nối nghiệp.
"Vậy tại sao cha không ở lúc con để ý mà cho con, nói thật, con bây giờ không còn để ý như vậy nữa, dù con có cố gắng thế nào, ở trong lòng cha cũng không quan trọng bằng giới tính, nếu giới tính là quan trọng nhất, cha cứ để cho con trai bảo bối thừa kế mới phải, con không cần." An Thanh nói xong, ra khỏi thư phòng.
An Thái nhìn bóng lưng An Thanh rời đi, ông nghĩ là chỉ cần mở miệng là An Thanh sẽ trở lại, nhưng hôm nay An Thanh cự tuyệt khiến trong lòng An Thái không dễ chịu chút nào.
"Cha chị nói gì với chị?" Buổi tối, Lương Hiểu hỏi An Thanh.
"Muốn chị về tổng công ty." An Thanh thật sự trả lời.
"Vậy chị quyết định thế nào?" Lương Hiểu có chút vui vẻ cho An Thanh, cô nghĩ An Thái rốt cộc cũng nghĩ thông suốt.
"Vợ cùng con gái chị ở đâu, chị ở đó." An Thanh vừa nói vừa ôm lấy eo Lương Hiểu.
Lương Hiểu nghe vậy cười, dù An Thanh quyết định thế nào, có những lời này, là đủ rồi.