"Cô là ai, tìm Lương Hiểu nhà chúng tôi làm gì?" Vừa nghĩ đến cô gái trước mắt này cùng con gái mình có quan hệ không bình thường, tâm tình bà có chút phức tạp."Con là cấp trên cũ cũng là bạn." An Thanh không biết nhà Lương Hiểu là tình huống gì, cũng chỉ có thể lấy quan hệ cấp trên cùng bạn bè để đả mã hổ nhãn *.
( * ) Đả mã hổ nhãn: chỉ sự cố ý làm những hành động mập mờ để lường gạt người.
Mẹ Lương không ngốc, bà vừa nghe Lương Hiểu nói, lại liên tưởng đến con gái từ chức, càng xác định thêm mấy phần, cô gái này chắc chắn có quan hệ không tầm thường với con của mình, nếu không cũng không tìm đến tận nhà, con gái vừa rồi nói thất tình, cũng không hoàn toàn thất tình, vậy khẳng định là cãi nhau, hơn nữa còn là tranh cãi kịch liệt đến sắp chia tay, dù sao Mẹ Lương" trí não rộng mở ".
"Vào đi." Mặc dù cô gái trước mắt khiến con gái bà khổ sở như vậy, trong lòng mẹ Lương không mấy vui vẻ, mỗi bậc cha mẹ đều có lòng bao che, chẳng qua giữa hai người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bà không rõ, nên không có trực tiếp bày ra mặt lạnh.
Sau khi An Thanh vào nhà, nhà mặc dù cũ, nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề, lộ ra cảm giác ấm áp, có thể thấy Lương Hiểu hiền tuệ như vậy là do mẹ Lương bồi dưỡng ra.
Mẹ Lương rót nước đưa cho An Thanh.
"Cám ơn dì." An Thanh vội vàng đứng dậy hai tay nhận lấy ly nước, sau đó cám ơn mẹ Lương.
"Con tên gì? Có quan hệ rất tốt với Lương Hiểu nhà chúng tôi sao?" Mẹ Lương thử dò xét.
"Con tên An Thanh, có quan hệ rất tốt với Lương Hiểu." An Thanh gật đầu nói, cũng thân mật đến da thịt gần gũi, hẳn coi như là quan hệ rất tốt đi.
"Dì nhớ trước kia cấp trên của con dì là nam, con là cấp trên của con dì bao lâu rồi? Tại sao con dì lại nghỉ việc?" Mẹ Lương liên tiếp hỏi mấy vấn đề.
"Con làm việc với Lương Hiểu cũng gần một năm, còn nguyên nhân em ấy nghỉ việc, là có chút nguyên nhân riêng." An Thanh thành thật trả lời, nói thật, đây là lần đầu tiên cô cùng mẹ bạn gái tiếp xúc, trong lòng An Thanh có chút áp lực, An Thanh phát hiện trong mối quan hệ cô để tâm, sẽ có chút không tự nhiên, có lẽ do không muốn đeo mặt nạ đối mặt với mẹ Lương, người có dáng dấp tương tự Lương Hiểu.
"Nguyên nhân riêng này cùng con có liên quan đi, con dì lần này trở về liền như mất hồn, cũng có liên quan đến con đi." Mẹ Lương khẳng định nói.
An Thanh không nghĩ đến mẹ Lương lại nói trúng tim đen như vậy, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, Lương Hiểu có lẽ đã come out với gia đình, hơn nữa cũng đoán được quan hệ của cô cùng Lương Hiểu.
"Không sai, đều liên quan đến con, đây chính là nguyên nhân con đến đây." An Thanh ngược lại trả lời rất dứt khoát.
"An Thanh, con rất xinh đẹp, nhìn sự nghiệp so ra tốt hơn Lương Hiểu, gia thế chắc không tệ, con hẳn có rất nhiều người theo đuổi, tại sao con lại có quan hệ như vậy với con gái dì đây?" Mẹ Lương hỏi, thật ra vấn đề này có hơi vô lý, mẹ Lương thà " tiên binh hậu lễ " *, một người so các phương diện đều ưu tú hơn con gái mình, cũng không phải mẹ Lương tình nguyện đánh giá như vậy, mẹ Lương hy vọng là một cô gái có cùng cấp bậc với Lương Hiểu.
( * ) Tiên binh hậu lễ: Trước đánh sau dùng lễ.
Nếu cấp bậc ưu tú hai bên bất đồng, trả giá sẽ không giống nhau, bởi vì người ưu tú vĩnh viễn cũng không thiếu người theo đuổi. Nói thật ra, mẹ Lương biết với cá tính của con gái, tuyệt đối là người trả giá nhiều hơn, An Thanh xinh đẹp, ưu tú, phẩm chất này rất được nhiều người thích, có lúc có quá nhiều lựa chọn thì sẽ không biết quý trọng sự hy sinh của người khác. Hơn nữa An Thanh thoạt nhìn là người lý trí, bình tĩnh, mẹ Lương luôn cho rằng người quá lý trí, bình tĩnh sẽ không phải người nặng tình cảm.
"Dì, nếu con là đàn ông, hẳn sẽ không có vấn đề đúng không?" An Thanh còn tưởng bởi vì cô là phụ nữ mà phản đối cô với Lương Hiểu.
"Không, dì chẳng qua muốn biết thái độ của con đối với con gái dì thôi." Mẹ Lương nghĩ con gái dù thích phụ nữ, hẳn cũng nên là người phụ nữ đáng tin, không phải không thấy An Thanh đáng tin, chỉ là làm mẹ luôn tồn tại mấy phần lo lắng.
"An Thanh, sao chị lại ở đây?"
An Thanh đang muốn trả lời, Lương Hiểu bưng thức ăn từ phòng bếp ra, thấy An Thanh, có chút không thể tin, cô nghĩ do cô ảo giác, An Thanh làm sao xuất hiện ở nhà cô, hẳn phải ở hôn lễ của chị ấy chứ? Nếu như lúc này là An Thanh, có phải hay không có nghĩa là An Thanh không có kết hôn, nghĩ đến điều này, trong lòng Lương Hiểu không thể ức chế được cảm giác mừng như điên.
Mẹ Lương nghe giọng Lương Hiểu kinh ngạc lại vui mừng, trong mắt chỉ thấy An Thanh, mẹ Lương biết, con gái có lẽ rất thích An Thanh.
"Tại sao chị không thể ở đây, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra." An Thanh thấy Lương Hiểu mặc tạp dề, bưng món ăn nhìn rất hiền tuệ, chẳng qua khí sắc có chút kém, mắt có chút sưng đỏ, cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ Lương Hiểu vì cô khóc, giống như lúc trước Lương Hiểu vì Dương Văn Kỳ ngồi khóc ở ven đường, khi đó cô cảm thấy Dương Văn Kỳ thật tốt số, cũng thật khốn kiếp, ít nhất có người yêu cô ấy như vậy, có người nguyện ý vì cô ấy khóc như vậy.
Hôm nay cô cũng lại giống Dương Văn Kỳ, thật ra cô cùng Dương Văn Kỳ, kẻ tám lạng người nửa cân, cảm thấy bản thân khốn khiếp, lại có chút vui mừng vì cô có thể được yêu như vậy. Lúc này An Thanh mới biết cô là người ích kỷ, lạnh nhạt cũng có khát vọng được yêu, muốn có cảm giác ấm áp, người có thể cho cô cảm giác như vậy chỉ có Lương Hiểu, thật tốt vì không có mất đi, giờ phút này An Thanh cảm thấy cô thật may mắn.
Lương Hiểu nghe An Thanh nói thế, trong lòng vẫn còn chút chua, đắng, chát, chẳng qua lúc này thêm được vị ngọt, cô cắn môi, không muốn rơi nước mắt, cô muốn mỉm cười với An Thanh nhưng nước mắt cứ rơi.
"Thấy chị, không vui sao?" An Thanh ôn nhu hỏi, sau đó rút khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng đưa cho Lương Hiểu.
Lương Hiểu không có nhận lấy khăn giấy, chẳng qua đưa tay ôm chặt lấy An Thanh, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người An Thanh, cây kim trong lòng, lúc này hoàn toàn rút ra, hơn nữa vết thương trong nháy mắt khép lại.