"Con nói cho mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ Lương lo lắng hỏi, Lương Hiểu từ nhỏ đều theo lề lối mà lớn, cũng xem như tương đối bớt lo, không có gì để cho cha mẹ đặc biệt bận lòng, có thể khiến Lương Hiểu mất khống chế rơi nước mắt, mẹ Lương vẫn là lần đầu tiên thấy, cho nên trong lòng mẹ Lương đặc biệt hoảng.
"Mẹ, con không có sao." Lương Hiểu nhìn mẹ mặt đầy lo lắng, nhưng lời đến khóe miệng thì nuốt vào, sau đó tùy ý lau nước mắt một chút.
"Con mau nói cho mẹ biết, chuyện xấu thế nào, cũng để cho mẹ chuẩn bị tâm lý, con không nói cho mẹ, trong lòng mẹ rối tung cả lên, vô cùng bất an..." Mẹ Lương gấp gáp hỏi, Lương Hiểu không nói càng khiến cho bà lo lắng hơn mà thôi, chỉ theo phương hướng xấu mà nghĩ đến, bà đã chú ý lần này con gái trở về, khí sắc có chút kém, ánh mắt cũng có chút sưng đỏ, trạng thái tinh thần vô cùng kém, bà sợ thân thể Lương Hiểu có vấn đề gì.
"Mẹ, con yêu phụ nữ." Lần này Lương Hiểu cũng không có nghĩ quá nhiều, buột miệng nói ra bí mật che giấu trong lòng, cô luôn muốn come out với cha mẹ, chẳng qua mỗi lần lời đến khóe miệng thì không mở lời được, Lương Hiểu cảm thấy dù sao cũng đã tệ như vậy, cũng không ngại tệ thêm một chút, hướng mẹ nói ra bí mật của cô, Lương Hiểu lại có cảm giác trút được gánh nặng.
"Cái gì?" Trong lòng mẹ Lương suy đoán xấu nhất, ví dụ như bệnh nan y này nọ, loại nào cũng suy đoán nhưng chỉ không nghĩ đến loại này, cho nên bà hoài nghi không biết có phải bà nghe lầm hay không.
"Không sai, con yêu phụ nữ." Lương Hiểu nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
"Có lẽ là ảo giác nhất thời thôi, phụ nữ làm sao thích phụ nữ được, mẹ cũng chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy." Đối với chuyện này trong lòng mẹ Lương bị chấn động khá lớn, nhất thời không biết làm sao, chẳng qua theo bản năng cảm thấy con gái không thể nào thích phụ nữ được, nhưng ở phương diện khác mà nói bà biết rõ con gái mình dáng vẻ không tính là xuất sắc nhưng cũng trên trung bình, tính cách lại tốt, nhưng đến nay chưa từng mang bất kỳ người đàn ông nào về, trước kia bà cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Con cũng đã quen bốn cô gái, làm sao còn ảo giác đây? Con đối với tính hướng của mình khẳng định một trăm phần trăm. Nên từ lúc học đại học con đã chọn một thành phố khác, tốt nghiệp cũng không trở về, chỉ là không muốn để cha mẹ biết thôi, nhiều lần cha mẹ thúc giục con nhanh chóng có bạn trai con liền muốn nói cho hai người, nhưng lại sợ hai người khổ sở..." Lương Hiểu vừa nói vừa rơi nước mắt, tâm tình vô cùng đau khổ.
Mẹ Lương thấy con gái rơi nước mắt, vốn định nói gì nữa, cũng kìm nén không nói, con gái bà lại như vậy, dù loại chuyện thích phụ nữ này, bà không tiếp thu được, nhưng người khỏe mạnh không phải trọng yếu nhất sao, vừa rồi bà định nói, chỉ cần không phải bệnh nan y, thì đều có biện pháp giải quyết.
"Đừng khóc, mau lau nước mắt đi, mẹ làm cơm xong rồi, trước ăn cơm rồi nói." Mẹ Lương muốn tránh đề tài này, buổi tối cùng chồng thương lượng một chút chuyện này.
Trước kia Lương Hiểu nghĩ lúc come out, nghĩ đủ loại phản ứng của mẹ, nhưng lúc này mẹ cô phản ứng so với cô nghĩ thì tỉnh táo hơn nhiều, nếu cô biết mẹ sẽ bình tĩnh như vậy, có lẽ Lương Hiểu đã chọn come out sớm hơn rồi. Nào ngờ mẹ Lương là bị cô dọa sợ, nghĩ Lương Hiểu mất khống chế, khí sắc kém là do mắc bệnh nan y gì đó, cho nên so sánh qua lại, so với suy nghĩ bết bát nhất, thích phụ nữ cũng không phải bết bát nhất.
An Thanh không tìm được Lương Hiểu, cô vẫn phải trở về, bởi vì cách hôn lễ chỉ còn năm ba ngày. Cô biết trước đó cô không có vì Lương Hiểu buông tha cổ phần công ty, thì bây giờ cũng sẽ không, rõ ràng trong lòng đã có quyết định, nhưng lại bởi vì Lương Hiểu biến mất mà cảm thấy vô cùng lo lâu.
Kết hôn vẫn phải kết hôn, chờ hôn lễ kết thúc, cô được hai mươi phần trăm cổ phần, lập tức ly dị, đây là thời gian ngắn nhất cô có thể tranh thủ, cô tin trong khoảng thời gian ngắn như vậy Lương Hiểu cũng sẽ không quên cô, đây là nhượng bộ lớn nhất của cô.
Dù trong lòng không muốn kết hôn thế nào, nhưng vẫn phải kết hôn, trong lòng kiên định lặp đi lặp lại quyết định của mình, nhưng An Thanh không thể áp chế được cảm giác lo lắng trong lòng. Sau khi An Thanh trở về, vẫn nhịn không được gọi cho Lương Hiểu mấy lần, nhưng như cũ vẫn không gọi được, cô biết sự lo âu của cô bắt nguồn từ Lương Hiểu.
An Thanh vẫn cho là cô đối với Lương Hiểu không sâu đậm như vậy, cô biết cô rất lý trí đến mức lãnh khốc vô tình, cô không phải là người vì tình yêu mà buông tha mọi thứ, nhưng lúc này, An Thanh không thể không thừa nhận Lương Hiểu trong lòng cô, so với cô nghĩ còn quan trọng hơn nhiều lắm, biết được điều đó càng khiến An Thanh lo âu hơn.
Ngay lúc An Thanh ở trong phòng lo âu đi tới đi lui, mẹ An gõ cửa phòng.
"Mẹ mới nấu cháo kê cho cha con, tiện thể mang cho con một chén, con với cha con thường xuyên lao lực làm việc, không biết chiếu cố bản thân." Sau khi An Thái giải phẫu cắt bỏ dạ dày, phải luôn chia nhỏ nhiều bữa ăn, dưới sự chăm sóc hết lòng của mẹ An, thân thể An Thái khôi phục khá tốt.
"Mẹ, mẹ có từng hận cha không? Dù sao ông ấy ngoại tình, còn có con riêng, chuyện này phụ nữ rất khó chấp nhận đi." An Thanh đột nhiên hỏi.
"Đàn ông khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, đều đã qua, cũng không thể cứ luôn so đo không buông." Mẹ An nói đến chuyện này, rất bình tĩnh, bà yêu người đàn ông đó.
"Con cảm thấy cuộc đời cha con may mắn nhất không phải ông ấy kiếm được bao nhiêu tiền mà mà cưới được mẹ, người có thể bao dung mọi thiếu sót của ông ấy, nếu là con, có lẽ sẽ không quan tâm loại đàn ông ngoại tình, còn muốn đem con riêng về nhà khiến vợ khó chịu." An Thanh cảm thấy mẹ cô có tiềm chất thánh mẫu, cô chắc chắn sẽ không tha thứ.
"An Thanh, con không phát hiện con càng lúc càng giống cha con sao?" Mẹ An hỏi.
"Con giống ông ấy?" An Thanh nghĩ có lẽ lão cha mình là người đàn ông đáng ghét nhất rồi, cô không thích đàn ông, không chừng còn do lão cha.
"Rất giống, hơn nữa càng ngày càng giống." Mẹ An gật đầu nói, con gái quả thật càng ngày càng giống chồng.
Mẹ cô cùng cô trò chuyện một lát, chẳng qua An Thanh không có tâm tư nói chuyện phiếm, mẹ An liền chủ động rời khỏi phòng An Thanh.
Sau khi mẹ An rời đi, An Thanh rơi vào trầm tư, cô càng lúc càng giống lão cha sao, dường như, cô cảm thấy mẹ cô nói đúng, cô càng lúc càng giống cái bóng phản chiếu của cha cô, chẳng qua cô không muốn thừa nhận cô dần dần thay đổi thành người mà cô ghét nhất.