Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 40




"Chị cứ ở nhà nghỉ ngơi, xế chiều em sẽ đi làm." Lương Hiểu ăn được một nửa thì nói với An Thanh, cô cảm thấy eo An Thanh hẳn còn đau, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt hơn.

"Buổi chiều chị cùng em đi làm, ở nhà rất nhàm chán." An Thanh vốn là người cuồng công việc, ở không không được, mặc dù eo đi bộ sẽ còn đau, nhưng đến chỗ làm cũng không có đi bộ bao nhiêu, vấn đề không lớn.

"Nhưng em nghĩ chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn."  Trong lòng Lương Hiểu có chút ảo não, nếu cô biết An Thanh khăng khăng muốn đi làm, tối hôm qua cô sẽ tiết chế một chút.

"Yên tâm đi, thân thể chị, chị biết rõ nhất, không có gì đáng ngại, hơn nữa chị cũng không có ốm yếu như vậy." An Thanh kiên trì nói, cô quyết định chuyện gì rất khó thay đổi.

"Vậy lát em giúp chị xoa eo." Lương Hiểu khó nói gì thêm được, cùng An Thanh làm việc được một thời gian, cô biết rõ tính cách An Thanh cường thế, hơn nữa là người vô cùng có chủ kiến, không dễ bị người khác tác động, có lẽ cũng sẽ không vì cô mà thay đổi chủ ý, đã như vậy, Lương Hiểu tôn trọng quyết định của An Thanh, làm tốt những chuyện cô có thể làm vì chị ấy.

"Ừ." Đối với chuyện xoa eo, An Thanh cũng không có cự tuyệt, thật ra lần trước eo bị đụng đau qua một ngày đã giảm bớt, hôm nay lại đặc biệt đau, không chừng do tối hôm qua chơi bời quá độ, hoặc do cả hai, nhưng An Thanh nào không biết xấu hổ nói như vậy. Cô ngược lại rất vui vẻ tiếp nhận sự ôn nhu của Lương Hiểu, dù sao lúc xoa eo rất thoải mái, cũng bởi vì lúc trước xoa rất thư thái nên mới khiến cô nổi tâm tư khác với Lương Hiểu.

Sau khi ăn cơm xong, An Thanh cùng Lương Hiểu trở lại phòng ngủ, thật ra vừa mới xác lập quan hệ, tiến vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đụng chạm rất dễ dàng nổi lửa, cho nên hai người đều cảm thấy phòng ngủ là nơi khiến người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái, vừa đi vào phòng ngủ, An Thanh cũng cảm thấy không khí trở nên mập mờ.

An Thanh cố tỏ ra trấn tỉnh nằm sấp trên giường, Lương Hiểu liền ngồi bên cạnh An Thanh, mở rượu thuốc, lần nữa vén váy ngủ An Thanh lên, động tác này cũng không phải lần đầu làm, nhưng từ sau khi xác định quan hệ, thân thể An Thanh không còn chỉ đứng xa dòm không thể khinh nhờn nữa, đây là cô gái cô có thể chạm, cho nên Lương Hiểu dường như càng khẩn trương hơn, ngón tay cô khẽ run vén váy ngủ An Thanh lên, thấy An Thanh không có mặc quần lót, cặp mông vểnh cao, khe hở chặt chẽ, khiến Lương Hiểu có dục vọng muốn đưa tay vỗ vài cái, phát hiện điều này khiến Lương Hiểu miệng lưỡi càng thêm khô khốc, hơn nữa động tác vén lên từ từ, nhìn thấy phần lưng An Thanh đầy dấu vết cô lưu lại, đêm qua vui vẻ cô vẫn còn nhớ rõ ràng, khiến Lương Hiểu hận không thể đặt môi lên phần lưng hấp dẫn của An Thanh.

Lương Hiểu thấy cô ngày càng háo sắc, rõ ràng chỉ đơn thuần thoa thuốc, vừa nhìn thân thể An Thanh liền không bình tĩnh, hơn nữa so với trước, càng không bình tĩnh. Lương Hiểu cưỡng bách bản thân đem sự chú ý đặt ở phần máu bầm trên lưng An Thanh, máu bầm đã tan rất nhiều, có lẽ mấy hôm nữa sẽ tan hết.

Trừ lúc đầu tư tưởng không thuần khiết ra, thì Lương Hiểu giúp An Thanh xoa eo rất chuyên tâm, lúc này cô nghĩ rất đơn giản, muốn An Thanh sớm tốt hơn.

Trải qua buổi tối hôm qua, An Thanh phát hiện cô đối với động chạm của Lương Hiểu trở nên nhạy cảm hơn, hoàn toàn không có vì ngày hôm qua thỏa mãn dục vọng mà tiêu trừ phân nửa.

Cho nên lúc Lương Hiểu xoa eo, rất nhanh xoa ra cảm giác khác thường, ban đầu An Thanh còn khổ cực chịu đựng, sau đó nghĩ dù sao cô cùng Lương Hiểu cũng đã là người yêu, ngược lại không còn mắc cở như vậy nữa.

"Ưm...A..." An Thanh tựa như khó chịu tựa như thoải mái rên rỉ.

Lương Hiểu nghe thanh âm giống lúc An Thanh động tình, không nghĩ kỳ quái cũng khó, nhưng cô không dám lỗ mãng, sau tối hôm qua, cô đối với vị trí nhạy cảm trên người An Thanh cũng biết khá rõ, cho nên cố ý tránh vị trí nhạy cảm, mặc dù trong lòng cô hận không thể hung hăng giày xéo An Thanh n lần, nhưng vẫn lựa chọn khắc chế, cô không hy vọng eo An Thanh bị thương, mặc dù đau lưng cùng đau eo không giống.

Hơn nữa Lương Hiểu vẫn hy vọng, dù hôm qua lau súng cướp cò khiến cho quan hệ hai cô biến chất, nhưng Lương Hiểu không hy vọng hai cô chỉ chú trọng quan hệ trên giường, cô cảm thấy cảm xúc mạnh mẽ đến mau thì đi cũng mau, giống như bạn giường.

Lương Hiểu nghĩ cô tương đối có lòng tham, cô mong có thể bầu bạn lâu dài, chứ không phải chỉ là bạn giường, chỉ có cảm xúc mạnh mẽ ngắn ngủi. Cô hy vọng cô cùng An Thanh có thể lâu dài hơn, dù nhìn có vẻ sẽ không lâu dài, nhưng Lương Hiểu vẫn hy vọng bằng tất cả cố gắng của cô, có thể khiến cuộc tình này trở nên lâu dài hơn một chút.

An Thanh cảm giác được Lương Hiểu tránh chỗ nhạy cảm của cô, mặc dù cô nghĩ Lương Hiểu có lẽ đang quan tâm cô nhưng lại khiến An Thanh có chút mất mát, lúc này đây cô hoài nghi cô không đủ mị lực, nếu không tại sao Lương Hiểu có thể khắc chế như vậy chứ? Trong nhìn nhận của An Thanh, hai người phụ nữ yêu đương cuồng nhiệt, sẽ không chịu nổi mà muốn thân mật đối phương, khiêu khích dục vọng đối phương, đây là một loại bản năng, nếu có thể khắc chế thì là do không đủ thích đối phương.

"Xoa xong rồi." Cảm thấy đã xoa đủ, Lương Hiểu kéo váy ngủ An Thanh xuống, rồi nói với An Thanh, cô muốn đi phòng tắm rửa tay, cầm rượu thuốc trên tay định đi rửa, nhưng còn chưa đứng dậy, An Thanh liền ôm lấy eo cô, sau đó hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi An Thanh có chút bá đạo dò vào trong miệng Lương Hiểu, mở màn nụ hôn triền miên ướt át, tay An Thanh sờ mó khắp người Lương Hiểu.

Thân thể Lương Hiểu không cần An Thanh tốn quá nhiều công phu, liền mềm xuống, tay dính đầy rượu thuốc sợ dính vào váy ngủ An Thanh không dám ôm lại, sau đó bị An Thanh hôn đến hít thở không thông mà quên luôn chuyện này, không tự chủ ôm lấy An Thanh.

"Em cũng thích chị sao?" Lúc hai người gần như thở không thông, An Thanh mới kết thúc nụ hôn này, sau đó ở bên tai Lương Hiểu hỏi nhỏ, trêu chọc đến Lương Hiểu không biết phương hướng, lúc này Lương Hiểu mới biết, thì ra có người có thể khiến người khác ý loạn tình mê, đây là cảm thụ trước giờ Lương Hiểu chưa từng trải qua khi quen mấy người bạn gái trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.