Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 37




"Tầng trên cùng của tủ quần áo, chị đi tắm." An Thanh có chút không tự nhiên trả lời, sau đó muốn thừa lúc Lương Hiểu thay ra trải giường, cô đi phòng tắm muốn chùi rửa mật dịch cùng mồ hôi chảy ra lúc hoan ái, chỉ là vừa đặt chân xuống đất, thiếu chút nữa xụi lơ, vừa rồi nằm trên giường nên chưa thấy gì, bây giờ phát hiện chẳng những chân bủn rủn ngay cả eo cũng đau xót không dứt, chơi đùa quá độ khiến eo bị thương trước đó trở nên đau hơn, vừa nãy thoải mái không để ý chuyện này.

Lương Hiểu đang ở cạnh An Thanh, liền đưa tay đỡ An Thanh, cô lúc này cũng mới nhớ đến, eo An Thanh còn chưa tốt, lần này không chừng phải mất thêm một hôm mới có thể khỏe hơn, có lẽ An Thanh ở trên giường quá mê người khiến cô quên mất eo chị ấy còn bị thương, không nên muốn nhiều lần như vậy.

"Chị ngồi yên đi, đợi một chút nữa em đỡ chị vào phòng tắm." Lương Hiểu quan tâm nói, cô sợ An Thanh cứ vậy lảo đảo lắc lư đi vào phòng tắm rồi té thì không tốt.

"Ừ." An Thanh nghĩ dù sao cũng đã ngủ qua, để Lương Hiểu giúp cô tắm rửa cũng được, dù sao cũng không phải lần đầu Lương Hiểu giúp cô tắm rửa.

Lương Hiểu nhanh chóng đem ra giường cùng đệm ướt đẫm đổi xuống, thay một cái đệm cùng ra giường sạch sẽ, một loạt động tác liền mạch, hiệu suất cao vô cùng, hơn nữa còn trải rất chỉnh tề, không hề qua loa.

An Thanh ở một bên nhìn, cảm thấy Lương Hiểu vô cùng hiền tuệ, là người bạn gái tốt nhất để chọn, kỹ thuật trên giường tốt, có tinh thần dâng hiến, dưới giường thì có thể xuống bếp, có thể làm việc nhà, đi công tác còn có thể ăn ý phối hợp, giá trị nhan cùng vóc người cũng khá tốt, tổng hợp lại chấm điểm, tuyệt đối đạt điểm cao, An Thanh nhìn Lương Hiểu càng nhìn càng vừa lòng.

Lương Hiểu trải ra giường xong, nhìn về phía An Thanh, An Thanh thân thể trần truồng, ngực bị mái tóc vừa vặn che khuất, thân thể có lồi có lõm, có thể nói là vóc người ma quỷ, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt mê ly, câu người, mỗi cử động trong lơ đểnh đều lộ ra cảm giác quyến rũ, Lương Hiểu nghĩ có thể do An Thanh có khí chất thành thục.

Lương Hiểu vẫn cho rằng, phụ nữ qua ba mươi mới có thể đem ý vị phụ nữ phát huy một cách tinh tế, nhìn An Thanh mười phần ý vị phụ nữ, Lương Hiểu có loại dục vọng muốn đem An Thanh làm chết ở trên giường.

Lương Hiểu nghĩ đến An Thanh lúc mặc đồ chức nghiệp, mặc dù mặc đồng phục có cảm giác cám dỗ nhưng nhiều hơn là cảm giác cao cao tại thượng, khó tiếp cận, giống như một đóa hoa khiến người khác muốn hái lại với không tới, An Thanh trên giường cùng dưới giường thật khác nhau, nhưng dù là loại nào, Lương Hiểu cũng cảm thấy rất mê người.

An Thanh như thế khiến Lương Hiểu cảm thấy không an toàn, Lương Hiểu biết, chỉ cần An Thanh có lòng đi quyến rũ, dường như không có ai có thể chống cự được người phụ nữ như vậy, giống như cô, biết rõ An Thanh như đóa anh túc tuy xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm, vẫn không có cách nào kháng cự được. Có lẽ vì thế nên ở trên giường mới có dục vọng muốn hung hăng, tàn phá An Thanh, vì chỉ có như thế cô mới chân chính cảm giác cô có người phụ nữ này.

Lương Hiểu đến gần An Thanh, đưa tay vòng quanh hông An Thanh, kìm lòng không được hôn lên cổ An Thanh một cái, mặc dù trên đó đã lưu lại rất nhiều dấu đỏ.

"Đừng làm rộn..." An Thanh nhẹ giọng nói, cô cảm giác thân thể lại có cảm giác, cô cảm thấy thân thể cô trước giờ không có nhạy cảm như vậy, cô bây giờ mới biết Lương Hiểu lại là tình nhân nhiệt tình như vậy.

"Em chỉ muốn ôm chị một chút." Lương Hiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, cô quả thật lại muốn hung hăng, dày xéo An Thanh một lần nữa, nhưng biết An Thanh chịu không được, cô nghĩ chờ eo An Thanh khỏi rồi nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời.

An Thanh rất tự nhiên đem trọng tâm cơ thể dựa vào Lương Hiểu, ngầm cho phép động tác của Lương Hiểu.

Ôm ôm, hai người không tự chủ quấn quýt hôn nhau, bất tri bất giác đến phòng tắm, Lương Hiểu mở vòi sen, bắt đầu giúp An Thanh cọ rửa thân thể, thân thể An Thanh vốn rất mệt mỏi cho nên tùy Lương Hiểu giúp cô vuốt ve, chỉ khác là, Lương Hiểu mượn việc công làm việc riêng, ví dụ như lúc rửa đến ngực cùng chân tâm An Thanh, thì dường như phải rửa đặc biệt nghiêm túc, nhưng khiến An Thanh nổi lên dục vọng.

"Lương Hiểu!" An Thanh thấp giọng cảnh cáo Lương Hiểu, cô cảm thấy Lương Hiểu đang muốn trả thù chuyện cô khiến em ấy không thỏa nhu cầu, còn muốn trêu đùa cô.

"Lần tới, em nhất định phải ở chỗ này hung hăng muốn chị." Rõ ràng đã đem chất lỏng trơn trợt ở chân tâm rửa sạch sẽ nhưng Lương Hiểu vẫn cảm thấy nơi đó lại bắt đầu tràn ra chất lỏng trơn trợt, quả nhiên ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, dục vọng An Thanh hẳn rất mạnh.

An Thanh nghe Lương Hiểu ở bên tai nói thế, vô hình có chút mong đợi, cô nghĩ Lương Hiểu nhất định là cố ý, loại không khí thế này rất dễ "củi khô gặp lửa", vừa chạm liền cháy, Lương Hiểu còn dùng ngôn ngữ khiêu khích cô, tay An Thanh trượt vào chân tâm Lương Hiểu, đem quần lót bị nước nóng làm ướt của Lương Hiểu cởi ra, trợt vào chân tâm Lương Hiểu, xoa nắn nơi ướt át.

"Lần sau, nơi này của em cũng sẽ gặp họa." An Thanh vân ve hoa đế mẫn cảm của Lương Hiểu, uy hiếp nói.

Lương Hiểu bắt lấy ngón tay không thành thật của An Thanh, không để chị ấy ở trên người cô phóng hỏa nữa.

"Không sợ, chị rõ ràng thích nằm dưới, quen được người khác phục vụ, nuông chìu." Lương Hiểu không có quên lần đầu gặp An Thanh, An Thanh đang nằm dưới.

An Thanh cạn lời, hình như thật là như vậy, lúc trước quen Dương Văn Kỳ, cô ấy cũng hay chỉ trích cô, chỉ lo hưởng thụ không để ý cảm thụ của cô ấy, cùng cô ở một chỗ chỉ có bỏ ra không có nhận về, thật đúng là tự tìm bất mãn, còn nói rất hàm súc.

"Vậy lần sau thử nhìn xem." Dĩ nhiên An Thanh là thua người không thua trận, nói gì cũng không thể để Lương Hiểu xem thường, hơn nữa, ở trên người Lương Hiểu lưu lại ấn ký vô cùng cần thiết, cô gái như Lương Hiểu, dường như khiến cô rất hài lòng, làm sao cũng phải giữ chặt giữ kỹ.

Tắm rửa xong, Lương Hiểu cầm khăn tắm giúp An Thanh lau người sạch sẽ, sau đó lau người cô rồi đỡ An Thanh cùng đi ra ngoài.

An Thanh nằm trên giường, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô ôm Lương Hiểu muốn ngủ, bây giờ cũng hơn nửa đêm, nếu như ngày mai đi làm cũng không ngủ thêm được mấy giờ.

"Ngày mai muộn một chút hãy đi làm." An Thanh nói với Lương Hiểu.

"Không sao." Đối với Lương Hiểu ngủ muộn hai ba giờ cũng không phải việc gì lớn.

"Chị mấy giờ đi làm thì em cũng thế, chị định chiều mai sẽ đi làm, em có thể ngủ thẳng giấc, không cho phép không nghe lời chị." An Thanh bá đạo nói, rất có điệu bộ cấp trên.

"An Thanh." Lương Hiểu gọi An Thanh.

"Ừ?" An Thanh trả lời, cô rất thích Lương Hiểu gọi tên cô, giọng của Lương Hiểu rất mềm mại.

"Chúng ta là đang quen nhau sao?" Lương Hiểu có chút không xác định hỏi, cô sợ ngày mai tỉnh lại sẽ trở thành tình một đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.