Phi Thường Quan Hệ - Minh Dã

Chương 17




Lương Hiểu đỡ An Thanh lên giường, sau đó cởi giày giúp An Thanh, thật vất vả dàn xếp xong, ổn thỏa rồi thì cô lại phát hiện An Thanh ngồi dậy.

"Tôi muốn tắm..." An Thanh bởi vì cồn mà cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng không tắm, cô không ngủ được.

"Ngày mai rồi tắm, chị bây giờ đứng còn không vững." Lương Hiểu khuyên.

"Không được, tôi muốn tắm." An Thanh lung lay bò dậy, Lương Hiểu thấy liền hoảng sợ, nhanh chóng đỡ An Thanh tránh cô ấy té ngã.

"Hôm nay cứ như vậy đi." Trạng thái An Thanh như vậy khiến Lương Hiểu không yên lòng nói.

"Tôi muốn tắm." An Thanh rất kiên trì, không tắm không được.

Thấy An Thanh kiên trì như vậy, Lương Hiểu cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đỡ An Thanh đến cửa.

"Được rồi, tôi không sao." An Thanh cậy mạnh nói nhưng Lương Hiểu vừa buông cô, cô liền cảm thấy thân thể lung lay, có chút đứng không vững, còn phải cởi quần áo, rõ ràng động tác rất đơn giản nhưng An Thanh lại cảm thấy mất sức hơn ngày thường rất nhiều.

Lương Hiểu ở trong phòng thỉnh thoảng nhìn về phía phòng tắm, lần này cô không phải rình coi, thật có chút lo lắng cho An Thanh, cô xuyên qua kính mờ nhìn thấy An Thanh cởi quần áo có chút khó khắn, thấy thế Lương Hiệu hận không thể giúp chị ấy cởi quần áo, chờ An Thanh cởi quần áo xong, mở vòi sen, Lương Hiểu cũng yên tâm, nhìn thân hình ẩn hiện của An Thanh mà cô không tự chủ được suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu có chút bối rối, vội vàng dời tầm mắt, không dám nhìn nữa, miễn cho cô nổi thú tính.

Nghe tiếng nước bên trong, Lương Hiểu tâm tình có chút không bình tĩnh được, An Thanh mọi phương diện đều rất tốt, rất dễ khiến người khác động lòng, nhân lúc còn chưa lún sâu thì nên bảo trì khoảng cách với An Thanh thì tốt hơn.

Lúc Lương Hiểu không ngừng cảnh báo bản thân ngàn vạn lần không được nảy sinh bất kì suy nghĩ không nên có nào thì trong phòng tắm vang một tiếng động thật lớn, An Thanh không phải ngã chứ, Lương Hiểu lập tức chạy vào phòng tắm, xem đã xảy ra chuyện gì.

An Thanh không biết phải nói thế nào, cô biết hiện tại trạng thái bản thân không tốt, nên muốn nhanh chóng tắm xong, vất vả tắm xong rồi, cô liền muốn đi mặc áo ngủ, chẳng biết thế nào thắt lưng lại đụng phải bàn rửa mặt, còn ngay cạnh góc, đau đến An Thanh phải hít một hơi.

Ngày thường đụng thì thôi, hôm nay có lẽ do say, trọng tâm không vững đụng xong trượt ra ngoài khiến cô trực tiếp nằm sấp trên sàn nhà, đầu còn đụng phải cửa kính, đau đến An Thanh không thể bò dậy nổi. Đương nhiên so với đau thì An Thanh càng sợ mất mặt hơn, cô nghĩ có lẽ đây là chuyện thảm hại nhất đời cô, từ lúc gặp Lương Hiểu đều dính chuyện xui xẻo, lần trước bị bắt gian cũng rất thảm, không nghĩ đến lần này càng thảm hơn, nhiều lần gặp xui còn bị Lương Hiểu nhiều lần nhìn thấy hết. Lương Hiểu thẳng thì thôi đi, hết lần này đến lần khác lại là cong, thật có cảm giác nhà dột còn gặp mưa.

"Chị không sao chứ?" Lương Hiểu lo lắng hỏi, cô mới nhìn đã thấy eo An Thanh đỏ một mảnh, bởi vì An Thanh rất trắng nên nơi bị đỏ đặc biệt rõ ràng, hiển nhiên đụng trúng thắt lưng, còn đụng không nhẹ.

"Giúp tôi rửa sạch thân thể một chút...rồi đở tôi ra ngoài..." An Thanh thật hối hận đã đi tắm, sớm biết thế thì có bẩn chết cũng sẽ nhịn đến sáng mai mới tắm, hiện tại lại bị Lương Hiểu nhìn thấy hết lần nữa, còn phải nhờ Lương Hiểu giúp rửa thân thể, từ xấu hổ không đủ để hình dung nữa rồi.

Lương Hiểu nghe theo, cầm vòi sen giúp An Thanh rửa thân thể một chút, mặc dù đối với thân thể trần truồng của An Thanh không xa lạ gì, trước đó bắt thông dâm có nhìn sơ vài lần, sau lại nhìn ảnh chụp, nhưng hiện tại tiếp xúc gần gũi thì không giống nhau, thân thể thẳng tấp trắng nõn mềm mại, nụ hoa màu hồng, còn có nơi tam giác như ẩn như hiện, thân thể cô gái cực phẩm trần trụi không che đậy, thật sự là khảo nghiệm lớn với Lương Hiểu, Lương Hiểu lại có suy nghĩ khác thường, " phi lễ chớ nhìn ", Lương Hiểu vội vàng dời tầm mắt.

Giúp An Thanh tắm rửa thật là chuyện chỉ có người thân mật lắm mới có thể làm, nhưng Lương Hiểu biết, hiện tại An Thanh quả thật cần giúp đỡ nên không có ý nghĩa gì khác. Cô nghĩ trong lòng An Thanh hiện giờ so với cô xấu hổ hơn nhiều, nên Lương Hiểu dùng tâm tư đơn thuần giúp An Thanh, dù sao bây giờ An Thanh là người bị thương, không nên có bất kỳ suy nghĩ không thuần khiết nào.

Lương Hiểu một tay đở thân thể trần truồng của An Thanh, một tay cầm vòi sen giúp An Thanh rửa qua một lần. Lúc dòng nước chạy đến ngực của An Thanh, không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, An Thanh cảm giác Lương Hiểu dừng ở đây chốc lát, rồi lại như không có, An Thanh cũng không để ý đến chuyện xấu hổ nữa, bởi vì thắt lưng của cô và đầu đều đau muốn chết, đau đến đứng thẳng cũng không được.

Tắm xong, Lương Hiểu cầm khăn giúp An Thanh lau khô thân thể, từ cổ đến thắt lưng rồi đến chân, từng nơi đều không bỏ qua, lau khô xong liền giúp An Thanh mặc áo ngủ, trong tay cầm quần lót của An Thanh, có chút do dự, chẳng lẽ mặc thay chị ấy? Có lẽ không tốt lắm đi, đừng nói An Thanh ngay cả cô cũng xấu hổ. Không giúp cô ấy mặc, An Thanh bây giờ có thể tự mặc sao? Lương Hiểu hoài nghi, cầm quần lót, có chút khó xử.

"Cám ơn, cái này...tôi tự mặc..." An Thanh nhìn Lương Hiểu cầm quần lót của cô đỏ mặt nói, mất mặt như vậy sau này cô làm sao có thể làm cấp trên của Lương Hiểu nữa, vứt hết mặt mũi, quả thực muốn chết mà.

"Chờ lát lên giường rồi mặc, bây giờ chị đứng còn không vững." Lương Hiểu cầm quần lót An Thanh, sau đó đỡ An Thanh ra phòng tắm.

"Ừ." An Thanh khẽ nói, đợi lên giường rồi mặc sẽ tốt hơn, cô phát hiện Lương Hiểu còn rất biết chăm sóc.

Lương Hiểu lần thứ hai đem An Thanh đỡ lên giường, An Thanh nằm trên giường không nhịn được xoa lấy thắt lưng đau, chạm một chút đã đau đến hít một hơi, cũng không biết có đụng trúng thận không, thật đau muốn chết mà.

Lương Hiểu thấy An Thanh đau đến mặt trắng bệch, liền xốc váy ngủ của An Thanh lên, muốn nhìn một chút vết thương của An Thanh, nhất thời quên mất An Thanh còn chưa mặc quần lót, lộ ra cặp mông trắng bóng, mới giật hình phát giác động tác của cô không thích hợp, nhưng cũng đã xốc lên rồi, quan trọng nhất nên nhìn kỹ vết thương của An Thanh, nơi eo bị đỏ cũng đã mơ hồ hiện lên vết xanh đen.

An Thanh cảm giác được váy ngủ bị xốc lên, cảm giác nửa người dưới chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng liền nghe được Lương Hiểu quan tâm nói.

"Máu ứ đọng rồi, có lẽ mai sẽ bị bầm một mảng lớn, có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không?" Lương Hiểu ân cần hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.